Sau khi chào hỏi nữ nhân của mình xong, Lưu Phong tự mình thu xếp việc tiếp đón các đoàn khách đại diện. Nhưng mà không hề thu nhận lễ vật của bọn họ. Hắn chỉ lựa lời khuyên bảo để cho bọn họ mang về chia phần cho mọi người, ra sức làm cho sinh hoạt của mình tốt lên một chút.
Lúc đó có một số đại biểu khóc ngã lăn xuống đất, không ngừng dập đầu cảm tạ đại nhân lãnh chúa nhân từ. Có người còn kích động hơn, thậm chí khóc đến ngất đi mới thôi.
Lưu Phong nhất loạt khuyên giải an ủi bọn họ, để cho bọn họ mang về nhà dùng cho sinh hoạt sau này.
Khi xong xuôi tất cả thì đã tới nửa đêm.
Hoa Ni Cô mang theo mấy người tháo vát của Nữ Nhân Hoa cùng chung sức với mấy người giỏi nói của báo chí, tạp chí suốt đêm ghi lại cảnh tiếp kiến cảm động giữa Lưu Phong với đại biểu các nơi.
Chuẩn bị lúc rạng đông thì cho mấy bài này lên trang đầu của báo chí và tạp chí. Lại tiến hành một vòng vận động ồn ào mới.
Đối với chuyện này Lưu Phong cũng không hề cự tuyệt.
Bây giờ còn thực sự cần gia tăng tuyên truyền trong dư luận, tạo dựng hình tượng nhân đức, làm tốt việc phô trương đường lối cho tương lai.
.
.
"Lão công, mọi chuyện đã xong. Chàng mau đi gặp cô cô xem sao?" Ân Tố Tố nói:
"Chuyện lần trước gây ra đả kích rất lớn với cô cô. Đã từng có một thời gian, người có chút suy nghĩ định hoài phí bản thân mình. Muội muội chúng ta đều đã khuyên giải, thế nhưng hiệu quả không phải là rõ ràng, chàng nên tự mình đi xem sao"Liễu Thanh Nghi cũng đi tới nói theo:
"Đúng vậy, chúng ta đều biết kỳ thực cô cô một mực chờ chàng. Ta nghĩ chỉ khi được chàng an ủi thì trong lòng của cô cô mới có thể dễ chịu một chút."Lưu Phong gật đầu, nói rằng:
"Ân, ta biết. Bây giờ ta tới đó, còn chúng ta ngày mai sẽ trò chuyện.""Cứ yên tâm, chúng ta chờ tin tốt của chàng" Ân Tố Tố và Liễu Thanh Nghi nhẹ giọng nói.
Chia tay Ân Tố Tố và Liễu Thanh Nghi, Lưu Phong vội vàng đến phòng của Ân Quý Phi. Cùng lúc đó, Ân Quý Phi cũng nghe nói Lưu Phong đã tới Phong Thành thì trong lòng có chút hỗn loạn. Cùng lúc nàng vô cùng khát vọng nhìn thấy Lưu Phong, thế nhưng về phương diện khác thì nàng lại rất sợ gặp Lưu Phong. Tâm tình có chút phức tạp, có chút mâu thuẫn.
Lưu Phong đẩy cửa vào đi, trong phòng tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng. Đi qua tấm bình phong, Ân Quý Phi đang nằm nghiêng trên nệm gấm. Đôi mắt thất thần tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.
Lưu Phong thấy dáng vẻ của Ân Quý Phi có chút tiều tụy thì trong lòng rất không thoái mái vội vàng đi qua tới, hô một tiếng:
"Cô cô—!"Ân Quý Phi nghe được âm thanh quen thuộc lập tức lấy lại tinh thần. Nàng hơi ngẩng đầu, một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn nam nhân yêu dấu mà thấy ấm lòng.
Vốn đang sợ hãi và tủi thân nhưng có vẻ lúc nhìn thấy nam nhân thì trong nháy mắt mọi thứ đều biến mất. Một cảm giác an toàn đã lâu không gặp nhất thời tràn ngập trong lòng. Cảm giác mọi thứ trong phòng đều ấm áp lên rất nhiều.
"Phong Nhi, ngươi đã đến rồi—!"Ân Quý Phi tao nhã ngồi dậy, vội vàng nhiệt tình bắt chuyện với Lưu Phong.
Lưu Phong vội vàng đi tới cầm hai tay Ân Quý Phi chứa chan tình cảm mà nói rằng:
"Cô cô. Phong Nhi tới chậm khiến người bị khổ."Ân Quý Phi cười thùy mị, vẻ yêu kiều lan tỏa, miệng nở nụ cười hạnh phúc nhẹ nhàng nói:
"Phong Nhi, ngươi đến là tốt rồi, ngươi đến là tốt rồi. Ngươi đã đến rồi thì trong lòng cô cô cũng thấy ổn định""Lại đây, Phong Nhi ngồi với cô cô" Nói xong Ân Quý Phi dẫn Lưu Phong ngồi xuống nệm gấm.
"Cô cô, mọi chuyện đã qua nên người đừng nghĩ gì nữa. Là Phong nhi bất hảo khiến cho người phải chịu nhiều ủy khuất như vậy" Lưu Phong nói áy náy.
Ân Quý Phi liếc nhìn Lưu Phong khuôn mặt giãn ra miệng cười tủm tỉm mà rằng:
"Phong Nhi, ngươi đừng nói nữa, chỉ cần ngươi đến rồi thì dù thiên lôi xuống ta đều không sợ"Lưu Phong hơi động tâm vươn tay ôm Ân Quý Phi vào lòng mà nói rằng:
"Cô cô, hôm nay Phong Nhi hứa với người rằng đến khi mọi chuyện giải quyết xong thì chúng ta nhất định sẽ không xa rời nhau nữa"Ân Quý Phi lại cười nói:
"Phong Nhi, ta tin tưởng ngươi, ta biết ngươi nhất định sẽ thành công""Phong Nhi, ngươi biết không? Trong thời gian ngươi không ở Phong Thành, cô cô mỗi ngày đều nhớ ngươi, cả khi nằm mơ cũng thường thấy ngươi. Ngày hôm nay ngươi đã đến rồi thì cô cô thật vui mừng. lại đây, để cô cô hảo hảo ngắm nhìn ngươi." Ân Quý Phi hai tay ôm vai Lưu Phong, đôi mắt chăm chú nhìn hắn.
Lưu Phong thấy Ân Quý Phi mắt sáng long lanh thì trong lòng nhất thời nảy sinh ra ý nghĩ khác. Ánh mắt cố tình hạ xuống ngắm nhìn phong cảnh đồi núi.
Mà Ân Quý Phi có vẻ cũng nhìn ra ý định của Lưu Phong nên cố tình nâng bộ ngực mình lên. Nhất thời đào biến thành bưởi, còn hẻm núi rộng hẳn ra. (sao ngộ ko bit vụ này nhỉ: 60:)
Lưu Phong không khỏi thấy lửa bốc lên mờ mắt, chỉ muốn ôm nữ nhân vào trong ngực, hảo hảo vỗ về chơi đùa cho đã.
Ân Quý Phi mỉm cười nói:
"Phong Nhi, ngươi lần này dự định ở lại bao lâu. Chuyện xây dựng Tây Dương học đường thì chúng ta đã làm tốt giai đoạn công việc chuẩn bị trước. Nhân tài do La Bá Đặc (Robert) tìm cũng đã bố trí ổn thỏa rồi, hiện tại chờ ngươi nói chuyện"Lưu Phong nói rằng:
"Cô cô, chờ thêm vài ngày chúng ta sẽ chính thức khởi động. Đúng rồi, sao cô cô lại đứng ra làm chuyện này?"Ân Quý Phi mỉm cười gật đầu, đôi mắt sáng lấp lánh liếc nhìn Lưu Phong rồi trầm ngâm nói:
"Phong Nhi. Cô cô đôi khi nghĩ a, ngươi căn bản không phải là người của thế giới này. Tầm nhìn của ngươi rộng lớn đã vượt qua phạm vi hiểu biết của ta. Trước đây, đối với người Tây Dương man di ta cũng còn không quam tâm lắm. Thế nhưng gần đây, ta tiếp xúc với khoa học kỹ thuật Tây Dương của bọn họ mới phát hiện ra những tên man di này cũng có cái dùng được. Hơn nữa khoa học kỹ thuật của bọn họ khiến kẻ khác kinh ngạc. Kế hoạch của ngươi thì đúng. Thế nhưng có vấn đề ta không nghĩ ra là cuối cùng thì làm sao ngươi lại biết được những kỹ thuật này. Ngươi còn chưa hề đến chỗ bọn man di sao?"Lưu Phong cười khô khốc mà nói:
"Ta cũng vậy, chỉ là nghe các nàng Ái Lệ Ti (Alice) và Ba Ba Lạp (Barbara) nói thì mới biết được""Úc, ra là như thế a."Ân Quý Phi cười nói:
"Phong Nhi, bất kể nói như thế nào. Ngươi xây dựng Tây Dương học đường tại Phong Thành, tiến cử khoa học kỹ thuật tiên tiến của man di, đích thật là chuyện ích quốc lợi dân""Được rồi, Phong Nhi, ngươi cùng ta uống chút rượu chứ?" Nói xong, Ân Quý Phi đánh mắt, đã sớm có nha hoàn nâng cốc và đồ nhắm lên rồi.
Rượu có thể giúp cho cao hứng nên Lưu Phong cũng vui mừng mãi.
Sau khi tiệc rượu bắt đầu, trong phòng chỉ có hai người bọn họ đối ẩm.
Hai người một mặt uống rượu, một mặt đàm luận. Lưu Phong xem ra, Ân Quý Phi nói chuyện rất có trình độ. Hiểu biết của nàng xuất chúng, bình luận đúng mực. Hơn nữa mỗi chuyện đều có kiến giải độc đáo riêng của mình. Nhất là đối với khoa học kỹ thuậtTây Dương, tuy rằng nàng tiếp xúc tương đối muộn thế nhưng khả năng lĩnh ngộ lại vô cùng mạnh mẽ. Có vài thứ, thường thường có thể nói nhận xét khiến cho Lưu Phong kinh ngạc.
"Cô cô, thật tốt quá. Cách nhìn nhận của người, hiểu biết phong phú của người, lại còn đề nghị xây dựng cho Phong Thành của người đều vô cùng tốt. Vậy người tìm thời gian viết ra mọi suy nghĩ và kiến nghị của người để ta xem kĩ lại rồi mau chóng đưa ra thực thi" Lưu Phong âm thầm vui mừng, cuối cùng thì ngày hôm nay cũng biết được năng lực của Ân Quý phi.
"Việc này không nên chậm trễ, ta sẽ viết bây giờ" Ân Quý Phi chuẩn bị đứng dậy tìm bút mực.
"Chờ một chút—!"Lưu Phong đưa tay kéo Ân Quý Phi, cười nói:
"Cô cô hà tất phải nóng lòng. Chúng ta đã lâu không gặp, có câu tiểu biệt thắng tân hôn. ."Ân Quý Phi nghe vậy, trong lòng mừng thầm. Thế nhưng biểu hiện ra ngoài lại có chút xấu hổ, khẽ cáu một tiếng, đạo:
"Ai với ngươi mà tiểu biệt thắng." Ân Quý Phi bởi ngấm rượu nên hai gò má đã trở nên đỏ tươi thực kiều diễm gợi cảm. Còn đôi mắt long lanh đã thấp thoáng vẻ xuân tình khát khao.
"Cô cô. Mấy ngày này người bị ủy khuất, ta kính người một chén—!" Rượu có thể giúp hưng phấn nên Lưu Phong quyết định để Ân Quý Phi uống thêm vài chén cho thêm vui.
Ân Quý Phi nâng chén lên nói quyến rũ với Lưu Phong:
"Uống thì uống, ai sợ ai?"Nói rồi hai người uống một hơi cạn sạch.
Sau đó hai người lại kính rượu cho nhau với đủ loại lý do. Chẳng bao lâu sau, một vò hảo tửu đã vào gọn trong bao tử hai người.
Lưu Phong là tu chân nên ngay cả khi uống trên mười vò như thế thì cũng không việc gì. Thế nhưng Ân Quý Phi lại khác, lúc này nàng đã say chuếnh choáng. Khi thả chén rượu xuống thì trong mắt nàng đã sóng sánh xuân tình.
Lưu Phong cười hắc hắc đỡ Ân Quý Phi dậy. Khi hai người ngồi trên nệm gấm thì tay hắn cũng thuận thế để trên đùi nữ nhân. Thân thể Ân Quý Phi run bắn liếc mắt nhìn Lưu Phong đầy cám dỗ:
"Phong Nhi, ngươi muốn làm gì?"Lưu Phong vừa vuốt ve đùi Ân Quý Phi vừa cười nói:
"Xuân tiêu nhất khắc ngàn vàng—!"Nghe Lưu Phong khiêu khích trắng trợn, đôi mắt Ân Quý Phi càng quyến rũ. Nàng vui vẻ liếc nhìn Lưu Phong, thân thể mềm mại nhún nhẩy vài cái đã lọt thỏm vào lòng nam nhân.
"Cô cô, đêm nay ta sẽ bù đắp cho người—!"Ngọc thủ của Ân Quý Phi đang xoa lồng ngực cường tráng của Lưu Phong, thấy vậy thì nàng vừa cười vừa nói:
"Người ta không ngày nào mà không nghĩ suốt về." Rượu làm tăng can đảm. Dưới tác dụng của men say mà dường như Ân Quý Phi cũng từ bỏ vẻ rụt rè, gì cũng đều dám nói.
Mà tình cảnh như vậy chính là điều Lưu Phong chờ mong.
Đôi tay Ân Quý Phi chậm rãi trượt xuống giữa hai chân của nam nhân, nàng cười ha hả:
"Phong Nhi, lớn."Lưu Phong cười cười ôm lấy thân thể mềm mại của Ân Quý Phi. Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ tươi. Đồng thời tay phải cách lớp y phục nhẹ nhàng xoa nắn chùm đào tiên căng mọng của Ân Quý Phi.
Thân thể mềm mại của Ân Quý Phi run rẩy. Nàng thở hổn hển, cả người không ngừng lắc lư trong lòng Lưu Phong.
"Phong Nhi, hảo hảo yêu ta đi—!"Lưu Phong một tay đặt Ân Quý Phi xuống nệm gấm, nhanh nhẹn cởi áo nàng ra. Dường như chỉ chờ lúc được giải thoát nên cặp phong nhũ lập tức đứng thẳng lên, hiên ngang khoe chiều cao vời vợi của mình trước mắt Lưu Phong.
"Muốn ăn không?" Ân Quý Phi cười quyến rũ, đột nhiên kéo đầu Lưu Phong đến ngay trước ngực mình.
Yên nào, rượu có thể giúp hưng phấn, những lời này một điểm cũng không sai.
Lưu Phong thầm hô thậm cấp chí nguy, lập tức há miệng ngậm nụ hoa kia mà ra sức mút mát.
Lưu Phong mút chả mấy chốc đã làm cặp đào của Ân Quý Phi càng ngày càng lớn, nụ hoa cũng dần dần cứng lên. Miệng nàng không ngừng thốt ra những tiếng rên rỉ yêu kiều. Hai tay cũng không tự chủ được ôm chặt đầu Lưu Phong như sợ lúc thoải mái nhất thì hắn lại bỏ đi.
Đầu lưỡi Lưu Phong thay phiên mút hai nụ hoa của Ân Quý Phi khiến cho nữ nhân rên rỉ không ngừng. Thân thể trở nên nóng bỏng tựa như linh xà quằn quại tới lui.
"Phong Nhi, mau về nhà nào." Ân Quý Phi chủ động giúp Lưu Phong cởi bỏ y phục, lập tức tự mình giải phóng nốt những thứ vướng víu ở nửa dưới người mà chủ động cầu tình.
Nhìn thân thể uyển chuyển thành thục của Ân Quý Phi, vòng eo nhỏ mềm mại mũm mĩm. Lại còn thêm đồn bộ tròn trĩnh cực đại vểnh cao nên Lưu Phong nhất thời cũng đã không nhịn được. Hắn hưng phấn tách song thối của Ân Quý Phi ra, đưa tay bắt đầu vuốt ve chỗ mềm mại mướt mát cỏ non.
Do Lưu Phong tận tình xoa nắn, Ân Quý Phi chỉ cảm thấy từng luồng khoái cảm tê dại đầy sung sướng từ hạ thân không ngừng ùa vào trong lòng. Có cảm giác như linh hồn của mình dường như đang bay bổng.
Rốt cục Ân Quý Phi nhịn không được, nàng nảy nảy mỹ đồn trắng phau thốt ra những lời đầy gợi cảm:
"Phong Nhi, mau vào đi"Lưu Phong nghe vậy, cũng không do dự tách ngọc thối trắng bóng của nàng ra, nhất thời tiến nhập thân thể nữ nhân.
Ân Quý Phi lại thốt ra một tiếng rên rỉ tiêu hồn người, tứ chi liền cuốn chặt lấy người Lưu Phong.
Dưới tác dụng của rượu mà dục vọng trong lòng Ân Quý Phi dường như được kích thích triệt để. Nàng gần như điên cuồng nghênh đón Lưu Phong, nhất là hô hét dâm ngữ càng kích thích Lưu Phong.
Lưu Phong cũng hưng phấn không ngớt, rốt cuộc cũng lao như tên bắn. Biểu hiện trên giường của Ân Quý Phi hầu như đã vượt hơn các nữ nhân bên mình hắn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, thân thể Ân Quý Phi bắt đầu không ngừng nhún nhẩy. Tiếng rên rỉ cũng càng phát ra cao vút, hiển nhiên nàng sẽ nhanh chóng đạt được dục vọng đỉnh núi.
Rốt cục, trong tiếng nam nhân ồ ồ thở dốc và tiếng nữ nhân rên rỉ cao vút mà hai người cùng nhau lên đến dục vọng đỉnh núi.
Sau cơn kích tình mãnh liệt, hai người ôm nhau cùng một chỗ vuốt ve đùa nghịch thân thể đối phương.
Một hồi lâu sau, thân thể mềm mại bị kích động của Ân Quý Phi mới bình tĩnh trở lại. Trên gương mặt thành thục quyến rũ lộ vẻ thỏa mãn. Nàng dịu dàng nói:
"Phong Nhi, ta nghĩ đó chính là hảo hạnh phúc, hảo hạnh phúc—!"