"Điền Cô, mang theo thuộc hạ ngươi tránh ra, nơi này mọi chuyện giao lại cho ta xử lý" Độc nhiên, trong bóng đêm xuất hiện một đạo nhân ảnh, quay về hướng về lão bà lớn tiếng nói.
Lão bà tựa hồ biết người mới đến là ai, cũng không nói một lời nào, ra lệnh một tiếng, vội vàng mang thuộc hạ thối lui ra ngoài một trượng.
Bạch Vũ nhân cơ hội nhào tới trước mặt cha và ca ca, hai tay run rẩy cúi xuống cởi trói cho Bạch Thiên Hành và Bạch Vô Nhai.
"Xin hỏi công tử chính là Phượng viên thiếu gia?" người mới đến một thân bận y phục dạ hành nhân màu đen, chỉ để lộ ra hai con mắt sáng rực.
Trực giác nói cho Lưu Phong biết người mới đến tuyệt không đơn giản, lực lượng rất mạnh, cũng may là không phải không thể chiến thắng được, lạnh nhạt cười một tiếng nói:
"Ta đúng là Phượng viên Lưu Phong, chẳng biết các hạ là ai? Chẳng lẽ cũng là vì Bạch Vũ mà tới?"Hắc Y Nhân trầm giọng nói:
"Công tử, ngươi thật là người thông minh, hiểu được ý ta, không biết ý ngươi thế nào?"Lưu Phong ngạo nghễ nói:
"Ta đã một lời đáp ứng với Bạch Thiên Hành bảo vệ muội muội hắn chu toàn, ta nhất định làm được""Nói như vậy là công tử không nể mặt ta rồi?" Hắc Y Nhân trong mắt lộ ra một đạo hàn quang, quanh thân thể xuất ra một cổ sát khí ác liệt.
Ngu ngốc, con mẹ nó ngươi là thằng rắm thối nào chứ, ta dựa vào cái gì mà nể mặt ngươi, Lưu Phong bực bội vô cùng, chẳng lẽ trí tuệ của người cổ nhân không bằng người hiện đại?
"Công tử, thánh giáo không có ý cùng Phượng viên gây chuyện, ta chỉ muốn mời Bạch Vũ tiểu thư đi một chút, hy vọng ngươi có thể đáp ứng" Hắc Y Nhân tựa đối với Lưu Phong có một chút kiêng kỵ, mặc dù khí tức vẫn tập trung vào hắn, nhưng vẫn chưa có ra tay.
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, ra tay đi, muốn mang Bạch Vũ đi, trước tiên phải đánh thắng ta" Lưu Phong lại nghiêm giọng nói.
"Công tử, đây là tự ngươi muốn chết, không trách được ta" Hắc Y Nhân vung tay lên, chẳng biết tự lúc nào trong tay đã có một thanh đại đao, tốc độ nhanh như thiểm điện, lao tới Lưu Phong.
Ngay lập tức, toàn bộ thân người Lưu Phong liền bị đao thế kinh nhân bao phủ.
Lưu Phong bình tĩnh cười, hắn đã phát hiện ra người này không phải tu chân, bất quá trong chốn võ lâm cũng là siêu cấp cao thủ, nhưng như vậy lực lượng vẫn còn chưa đủ chống lại hắn. Vừa nghĩ, nhuyễn kiếm trong tay Lưu Phong bỗng nhiên phát ra âm thanh như tiếng long ngâm, trong nháy mắt phát ra một đạo kiếm khí màu trắng, tựa như lưu tinh, xuyên qua đao thế cường đại của Hắc Y Nhân.
Tức thì, đao thế của Hắc Y Nhân công kích Lưu Phong bị nghiền nát thành hư không.
Hắc Y Nhân kinh nghiệm đối địch phong phú, mặc dù đao thế bị phá, nhưng không chút bấn loạn, khi đao thế sắp tan rã, trong nháy mắt đã phát ra một đạo công kích khác.
Lưu Phong thấy đao thế không tầm thường, không muốn ngạnh tiếp, chân khẽ đạpThất Tinh bộ, tà tà xéo qua một chút, nhuyễn kiếm giống như một làn khói nhẹ điểm đến đại đao của Hắc Y Nhân chuẩn xác vô cùng.
Hắc Y Nhân bị Lưu Phong đánh bật ra ngoài, Điền Cô thấy đại sự không tốt, vội vàng ra lệnh thủ hạ cùng mình ra tay đối phó Lưu Phong.
Lưu Phong quát lạnh một tiếng, cước đạp Thất Tinh bộ, thoái nhanh như chớp, tốc độ như điện lướt trong vòng vây đệ tử Ma giáo, nhân kiếm hợp nhất, giống như tử vong lốc xoáy, đệ tử Ma giáo liền cấp tốc thối lui. Thất Tinh huyền công nghịch chuyển, sát thương của kiếm khí đã phát huy đến cực hạn.
"Không muốn chết thì cút ngay!" Lưu Phong ánh mắt lạnh lùng đảo qua tất cả Ma giáo đệ tử, trong ánh mắt lúc này tràn ngập sát ý.
Hắc Y Nhân cùng toàn bộ đám Ma giáo đệ tử đều âm thầm kinh hãi, Lưu Phòng giờ phút này thi triển thực lực, nghĩ muốn giết chết hết bọn họ, căn bản cũng không phải là việc gì quá khó.
"Vì danh dự của Thánh giáo chủ, phải giết chết ác ma này!" Điền cô thấy thủ hạ khí thế có vẻ yếu đi, vội vàng hô to một tiếng.
Quả nhiên sau tiếng hô của lão bà, đám cuồng đồ Ma giáo hét to, nhào tới đánh Lưu Phong.
Mẹ nó, bất quá ta chỉ nói đùa thôi, không cần liều mạng như vậy chứ? Lưu Phong nao nao, lập tức phát ra một đạo lưu quang, xuyên qua giữa đám Ma giáo đệ tử.
"A. A."Cùng theo tiếng quát nhẹ, một đạo công kích của hắn làm mười mấy tên dệ tử cùng kêu lên một tiếng thê thảm, ngã la liệt trên mặt đất.
Hắc Y Nhân cùng Điền cô nhìn kỹ, mới phát hiện đệ tử Ma giáo đã ngã hết, mỗi người tại đùi phải đều bị Lưu Phong đả thương, không thể đứng lên được.
Tốc độ quả thật quá nhanh, tâm linh mỗi người đều rúng động. Trong lúc nhất thời, mọi người ngay cả hô hấp, hít thở cũng đều đình trệ, xung quanh là một sự yên lặng, chết chóc.
"Cút ngay, lần sau vết thương sẽ không phải ngay chân, mà sẽ là đầu lâu của các ngươi, không muốn chết thì cút ngay cho ta" Lưu Phong cầm trong tay nhuyễn kiếm, uy phong lẫm lẫm, từ xa nhìn lại giống như chiến thần.
Ma giáo đệ tử vốn không phải là kẻ tham sanh úy tử, nhưng giờ khắc này trước mặt Lưu Phong, cũng đều sanh ý thoái lui.
Hắc Y Nhân đồng tử đột nhiên co rút lại, âm thầm nhìn sắc mặt Điền cô, ý bảo nàng liên thủ công kích Lưu Phong.
Đột nhiên lúc này, trong bóng đêm lại lao ra một đạo nhân ảnh, do trời tối, Lưu Phong chỉ đoán được người đến là nữ tử.
Quả nhiên, người đến phát ra một âm thanh dễ nghe:
"Thị Huyết, Điền cô nghe lệnh, Thánh Sứ đại nhân ra lệnh cho các ngươi giao nơi này cho ta xử lý"Ta khinh, con mẹ nó chứ, Ma giáo không nói đạo nghĩa gì, tính dùng xa luân chiến hả, vừa đánh xong một bọn, lại một bọn nữa. Hôm nay đúng là không nên dẫn nha đầu Bạch Vũ đến đây. Bây giờ nếu đang ở Phượng viên, thì giờ đang hưởng thụ sung sướng, được Liễu Thanh Nghi xoa bóp, ngâm chân, đâu phải liều chết ở đây.
Lại còn nói đến Trương Mỹ Nhân, tiện phụ này cũng phải phải đồ tốt. Mấy ngày đầu còn cho Phượng vệ âm thầm bảo vệ. Không đầy vài ngày sau, ngay cả tạp mao điểu cũng không có chứ đừng nói rồng với phượng. Thực lực của Phượng vệ Lưu Phong đã âm thầm kiểm chứng qua, tuyệt đối cường hãn hơn so với bọn Ma giáo đệ tử này. Nếu có các nàng tại đây, chính mình cũng sẽ không cố sức như vậy.
"Công tử gia, Thánh Sứ đại nhân của chúng tôi muốn mời người đến để nói chuyện" Nói xong, liền vươn tay phất ra một đạo thanh quang, Lưu Phong đưa tay bắt được, đã thấy lộ ra một cái thiệp mời, trong ánh sáng thoáng thấy một nhóm chữ viết thanh tú, chỉnh tề, Lưu Phong đối với cổ tự cũng không biết nhiều, nhưng vẫn cón hiểu được hai chữ:
"Thỉnh Khách".
Không sai, Thánh Sứ đại nhân muốn mời Lưu Phong uống rượu bàn chuyện.
"Vị đại tỷ này, thư mời ta đã nhận, bất quá hôm nay thật không khéo, ta không có thời gian. Ngươi trước hết xin về, ngày khác rảnh rỗi, ta nhất định bái phỏng" Bạch Thiên Thành cùng Bạch Vô Nhai đã sắp tắt thở, Lưu Phong định trước cứu người, có tâm tư nào mà đi dự tửu yến nữa.
Chuyển thân về phía sau, đã thấy Bạch Vũ ràn rụa nước mắt, Bạch Thiên Hành cùng Bạch Vô Nhai nhìn bộ dáng đã thấy coi bộ dữ nhiều lành ít rồi. Lưu Phong không hiểu y thuật, chỉ có thể trừng mắt nhìn.
"Công tử, nếu ngươi không muốn Bạch gia phụ tử chết, thì tốt nhất là theo ta đi một chuyến?" Người mới đến lạnh nhạt nói.