Hi Du Hoa Tùng

Chương 910

Mỹ Cơ trước kia chưa từng gặp gỡ Lưu Phong gần như thế này, lần này có cơ hội được ngắm nhìn tử tế, nàng thấy Lưu Phong là một nam tử vô cùng tuấn mỹ, dáng người cao ráo, đôi mắt đen thâm thúy, cộng thêm bờ môi gợi cảm, trong lòng không khỏi thấy vui vẻ.

Sau khi hai bên giới thiệu xong, Mỹ Cơ nhiệt tình mời Lưu Phong và Phỉ Nhi ngồi xuống. Nàng còn cố ý ngồi sát bên Lưu Phong, mùi thơm dịu của nữ nhân thoang thoảng trước mũi Lưu Phong, làm cho tinh thần hắn rung động.

"Trịnh Vương điện hạ, ngài là Vương gia của Thiên Triều Thượng Quốc, vì sao lại chịu hạ mình đến một nước nhỏ như Cao Lệ của chúng ta?" Mỹ Cơ Vương hậu ung dung hỏi.

Lưu Phong cười nhạt: "Bản vương đã được nghe đến diễm danh của Mỹ Cơ Vương hậu, nên lần này đặc biệt đến đây để gặp nàng."

"Thật sao?" Mỹ Cơ mỉm cười, đôi mắt quyến rũ liếc nhìn Lưu Phong, khẽ nói: "Hoa Hạ đế quốc là Thiên Triều Thượng Quốc, mỹ nữ đông đảo, chút tư sắc của ta sao đáng để lọt vào nhãn thần của Điện hạ."

Lưu Phong cười ha ha, cố ý đưa bàn tay ở bên người Mỹ Cơ đến vuốt ve hương đồn của nàng. Mỹ Cơ khẽ kêu một tiếng xấu hổ, nhỏ giọng nói: "Thật đáng ghét!"

Công chúa Phỉ Nhi thấy dáng vẻ giả dối của Mỹ Cơ thì thấy buồn nôn, có điều hiện giờ đang có việc nhờ người ta, nên chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn nam nhân của mình ve vãn nữ nhân khác.

"Vương hậu, trong lòng ta sắc đẹp của nàng xứng đáng là thiên hạ vô song. Phỉ Nhi cũng đã nói với ta, ta biết nàng thích nam nhân cường tráng, ta sẽ không để nàng phải thất vọng đâu." Lưu Phong nói thẳng ra.

Mỹ Cơ Vương hậu mỉm cười quyến rũ, ánh mắt có chút thâm ý nhìn Lưu Phong, nói: "Rất thẳng thắn, ta rất thích. Có điều ta cũng hi vọng ngài sẽ không làm ta phải thất vọng." Mỹ Cơ tính tình lẳng lơ, từ trước tới giờ quan hệ với nam nhân chỉ nói về tình dục chứ không nói về tình cảm. Về việc của Lưu Phong, nàng và công chú Phỉ Nhi đã bàn bạc ổn thỏa, chỉ cần Lưu Phong có thể chinh phục được thân thể của nàng thì nàng sẽ đồng ý giúp đỡ Phỉ Nhi thành Thái tử. Hôm nay sở dĩ trong buổi tiệc sinh nhật của mình, Cao Lệ vương rút lại ý định trước mặt mọi người tuyên bố việc lập Thái tử, đó chính là vì Mỹ Cơ đã ra tay cản trở.

"Vương hậu yên tâm, ta nhất định sẽ cho nàng biết thế nào là dục tiên dục tử." Lưu Phong đầy tự tin nói.

Lưu Phong lớn gan đưa một tay kéo Mỹ Cơ vào lòng, một tay nhẹ nhàng xoa nắn nhũ phong đầy đặn của nàng. Mỹ Cơ xấu hổ mặt đỏ bừng, ánh mắt quyến rũ liếc nhìn Lưu Phong.

"Trịnh Vương điện hạ, đừng như vậy mà." Mỹ Cơ đong đưa cơ thể nóng bỏng của mình, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ kiều mị, cùng những lời phản đối giả vờ.

Lưu Phong chỉ vừa mới tiếp xúc với Mỹ Cơ đã biết nữ nhân này lẳng lơ vô cùng, nên nào có để ý đến những lời phản đối giả vờ của nàng ta, hắn dùng một nụ hôn thật sâu để lấp đầy bờ môi mọng đỏ kia lại.

Sau một nụ hôn nồng nhiệt của Lưu Phong, Mỹ Cơ cả người run rẩy, mũi hừ hừ thở gấp, cả người mềm nhũn nằm trong lòng Lưu Phong, từ miệng xinh xắn phát ra những tiếng ê a vui vẻ, mà cũng chẳng thèm cố kỵ gì đến Phỉ Nhi đang đứng quan sát ở một bên.

Lưu Phong tiếp tục thưởng thức đôi bờ môi mọng đỏ của Mỹ Cơ, đôi bàn tay nhẹ nhàng xoa nắn song nhũ căng mềm của nàng. Mỹ Cơ khuôn mặt đỏ hồng, cơ thể nóng bỏng nằm trong lòng ngực của Lưu Phong run rẩy không ngừng. Thi thoảng còn xấu hổ lén nhìn Lưu Phong, ánh mắt mơ màng, rõ ràng đã bắt đầu động tình.

Thấy bộ dạng này của Mỹ Cơ, công chúa Phỉ Nhi thầm cười khẩy, mụ lẳng lơ này đã vô liêm sỉ tới cực điểm rồi. Chẳng còn biết đến giới hạn hay xấu hổ là cái gì nữa, ngay trước mặt nàng dám quấn quýt cùng nam nhân. Không biết phụ vương coi trọng nàng ta ở điểm gì mà lại cho nàng ta lên làm Vương hậu nữa. Thật đáng buồn a.

Bởi vì thân phận của Mỹ Cơ, lại thêm có Phỉ Nhi đứng một bên quan sát nên Lưu Phong cảm thấy rất hưng phấn, hắn vội vàng cởi bỏ y phục của Mỹ Cơ, đôi tay bắt đầu dạo chơi trên thân thể trần trụi của nàng ta.

Trái tim Mỹ Cơ đập rộn lên, đôi gò má đỏ ửng, mắt nhắm chặt lại, trong miệng không ngừng phát ra những âm thanh dâm đãng để kích thích Lưu Phong.

Lưu Phong cúi đầu xuống ngậm lấy nụ hoa của Mỹ Cơ rồi bắt đầu thưởng thức làm Mỹ Cơ càng động tình hơn. Cả người run nhẹ, hai cánh tay trắng muốt vươn ra ôm chặt lấy đầu của Lưu Phong, như sợ hắn sẽ đột nhiên bỏ đi, khiến mình không thể hưởng thụ.

Thưởng thức một hồi, Lưu Phong nhả nụ hoa của Vương hậu ra, bàn tay từ trên ngọc nhũ trượt xuống phía dưới, lướt qua tiểu phúc của Mỹ Cơ rồi dừng lại ở khu vực thần bí giữa hai đùi nàng.

Mỹ Cơ run lên, rên rỉ không ngớt. Lưu Phong khi hôn môi trong lúc vô tình đã đưa chân khí của Dục Ma vào trong cơ thể của Mỹ Cơ, làm cho hạ thân của nàng ta sớm đã là một vũng lầy lội.

"Vương hậu, ta sẽ để nàng thấy sảng khoái!"

Lưu Phong xoay người Mỹ Cơ, để nàng ta nằm ngửa mặt lên trời, liền đó hắn tách hai chân của nàng ra, bàn tay bắt đầu chơi đùa nơi riêng tư của nữ nhân.

Mỹ Cơ xấu hổ mặt đỏ bừng như lửa, hai chân không khỏi khép chặt lại, mông lắc qua lắc lại để hi vọng ngón tay của Lưu Phong có thể xâm nhập vào sâu hơn một chút.

Thấy bộ dáng của Mỹ Cơ như vậy thì Lưu Phong biết thời cơ đã đến, hắn cầm hai chân vương hậu đặt lên hai vai, động eo đâm mạnh về phía trước.

Mỹ Cơ rất nhanh chóng được lĩnh hội cảm giác sảng khoái đó. Miệng bắt đầu rên rỉ, mặt lộ vẻ phóng đãng, dục tiên dục tử rên rỉ không ngừng. Nhất là lúc đạt đến đỉnh cao dục vọng, cơ thể nàng run bần bật không thôi, giống như cả linh hồn cũng thoát khỏi thân thể mà bay lên mây vậy.

Lúc này công chúa Phỉ Nhi không biết đã cởi sạch y phục từ lúc nào cũng nhào tới. Chứng kiến cảnh hai người chơi đùa lâu như vậy, hiển nhiên bản thân nàng cũng khó mà nhịn được.

Mỹ Cơ hai mắt mơ màng, vẫn còn chìm đắm trong dư vị của cao triều, nàng ta liếc Lưu Phong một cái, nở một nụ cười mơ hồ, nói: "Ta không chịu được nữa rồi, phải nghỉ ngơi một lát đã, hai người cứ chơi đùa đi."

Lưu Phong rời khỏi người nàng ta, hắn quay sang cười nói với công chúa Phỉ Nhi: "Ha ha, chơi thì chơi."

Công chúa Phỉ Nhi trên mặt lộ vẻ e thẹn, nàng hỏi một câu đầy cám dỗ: "Vương hậu, người hài lòng chứ?"

"Ừ, hài lòng, rất hài lòng, đợi ta nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục." Mỹ Cơ không thể không gật đầu.

Lưu Phong ôm lấy vòng eo thon mềm của công chúa Phỉ Nhi, hạ thân đâm mạnh về phía trước, không ngừng đua nước rút.

Cuộc chiến sống động và đầy màu sắc của hai người lập tức khiến Mỹ Cơ lại động tình, một lần nữa quấn lấy Lưu Phong.

Sau lúc kích tình, thân thể của Mỹ Cơ đã bị sự cường tráng của Lưu Phong thu phục, nàng mặc lại y phục, khẽ thở dài rồi đi ra phía cửa sổ ngắm nhìn cảnh vật ở ngoài, Mỹ Cơ yếu ớt nói: "Đáng tiếc là vương gia không phải người Cao Lệ, nếu không chúng ta nhất định có thể ở bên nhau mãi mãi."

Phỉ Nhi lúc này cũng mặc xong quần áo, nàng đi đến bên Mỹ Cơ, nói: "Mẫu hậu, điện hạ là một đại anh hùng, trong lòng ta hắn giống như thần vậy, không một nữ nhân nào có thể một mình chiếm giữ hắn. Có điều hắn có thể mang đến sự sung sướng cho mẫu hậu, nếu mẫu hậu cần, ta bảo chứng hắn có thể xuất hiện ngay bên người mẫu hậu. Đương nhiên, mẫu hậu đừng quên ước định giữa hai chúng ta."

Phỉ Nhi biết rõ tính cách của Mỹ Cơ nên nói thẳng, không kiêng dè gì cả.

Mỹ Cơ là một người rất thực dụng, nàng ta chỉ quan tâm đến cảm nhận của bản thân mình thôi. Lưu Phong quả thật đã đem lại niềm vui mà từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ có được. Thậm chí Mỹ Cơ còn đang nghĩ, rằng từ nay về sau có lẽ thân thể mình sẽ không đón nhận được nam nhân khác nữa.

"Không vấn đề gì, ngôi Thái tử chắc chắn do ngươi ngồi rồi." Mỹ Cơ thản nhiên nói.

"Không!"

Lưu Phong đi đến bên hai người, hai tay vòng qua người Mỹ Cơ, bắt lấy đôi ngọc nhũ đầy đặn rồi khéo léo xoa nắn. Cùng lúc đó miệng hắn hôn vành tai của Mỹ Cơ, nói những lời đầy cám dỗ: "Ta hi vọng nàng ấy có thể ngồi lên ngôi nữ vương."

Lời này vừa nói ra thì không chỉ mình Mỹ Cơ run người, mà ngay cả công chúa Phỉ Nhi cũng kinh ngạc nói: "Như vậy sợ không được!"

"Việc do người quyết, chỉ cần chúng ta quyết tâm thì có thể thực hiện được."

Lưu Phong khẽ cắn vành tai của Mỹ Cơ, hắn thổi một hơi vào tai nàng ta rồi nói: "Vương hậu, Cao Lệ vương tuổi tác đã cao, giờ như phế vật rồi. Vì để tương lai chúng ta có thể dễ dàng gặp mặt, ta muốn cho Phỉ Nhi lên làm nữ vương. Nàng thấy sao?"

"Cái này." Mỹ Cơ bị Lưu Phong trêu đùa cảm thấy rất sung sướng, thân thể hơi uốn éo, ngay cả thanh âm cũng run run: "Điện hạ muốn làm thế nào? Chẳng lẽ điện hạ định giết đại vương, rồi để công chúa Phỉ Nhi chiếm ngôi sao?"

"Ha ha, ta không định nói thế." Lưu Phong cười nói rất giả dối: "Đương nhiên, đề nghị của nàng cũng có thể coi là một biện pháp tốt."

Công chúa Phỉ Nhi vội vàng nói: "Cái này. Ông ấy dù sao cũng là phụ thân của ta đó!" Công chúa Phỉ Nhi quả thật rất muốn làm nữ vương, nhưng cũng không đến nỗi muốn giết chính phụ thân của mình để cướp ngôi. Nếu làm như vậy, nàng sẽ thấy cắn rứt lương tâm.

"Phỉ Nhi, nàng không cần nóng vội, đợi chút nữa ta sẽ giải thích với nàng." Lưu Phong quay người qua nói với Phỉ Nhi.

Phỉ Nhi cảm thấy trong lời nói của chủ nhân có ẩn ý, nên nàng cũng không nói thêm gì nữa, lẳng lặng đợi hắn giải thích.

"Vương hậu, nàng còn do dự cái gì? Ta nghĩ giữa nàng và Cao Lệ vương chắc không tồn tại tình cảm đâu nhỉ? Ta biết nàng chỉ coi trọng quyền thế và tài phú của lão ấy. Sau này đợi Phỉ Nhi lên ngôi làm nữ vương, nàng sẽ được làm Thái hậu. Đến lúc đó thì quyền thế và tài phú của nàng sẽ càng nhiều hơn. Huống hồ như vậy nàng còn được ta ân sủng." Vừa nói tay của Lưu Phong vừa sờ đến khu vực riêng tư của Mỹ Cơ.

Bị tay Lưu Phong vuốt ve một hồi, dục hỏa vừa mới lắng lại của Mỹ Cơ lại bùng cháy, nàng không ngừng uốn éo eo thon cùng hương đồn đầy đặn của mình để nghênh đón Lưu Phong.

"Đừng do dự nữa, một đằng là thiên đường, một đằng là địa ngục." Khi nói đến chữ địa ngục, trong đôi mắt của Lưu Phong rõ ràng hiện ra một đạo sát khí.
Mỹ Cơ đang hưởng thụ thì đột nhiên cảm thấy cả người mình như rơi vào hầm băng. Tại giây phút đấy, trong lòng nàng đã bắt đầu xuất hiện một nỗi sợ hãi.
Mà cùng lúc đó, sự khiêu khích của Lưu Phong cũng khiến nàng cảm thấy kích tình.

Sợ hãi cùng kích tình cũng lúc xuất hiện, khiến thân thể của Mỹ Cơ run rẩy một hồi, hạ thân bắt đầu giật giật, không ngờ nàng ta lại đạt đến đỉnh cao dục vọng.

Sau khi thở một hơi thật dài, Mỹ Cơ mặt đỏ ửng, nàng ta thản nhiên nhìn Phỉ Nhi, hỏi: "Phỉ Nhi, ngươi đang lo lắng đến tình cha con sao?"

Công chúa Phỉ Nhi gật gật đầu, nói: "Cho dù thế nào, ông ấy cũng là phụ thân của ta."

"Ngươi sai rồi, lão ta không phải cha đẻ của ngươi." Mỹ Cơ sau lúc kích tình cả người như mềm nhũn ra, nàng nằm trong lòng ngực của Lưu Phong, hai tay bám chặt lấy cổ hắn, sau đó bắt đầu nói ra một bí mật mà Cao Lệ không muốn để ai biết.

"Không thể nào, ngươi nói dối?" Hiển nhiên, công chúa Phỉ Nhi không thể tiếp thu được những lời của Mỹ Cơ.

"Phỉ Nhi, ngươi đừng vội kích động, nghe ta nói hết đã." Mỹ Cơ hôn lên trán Lưu Phong, sau đó quay mặt về phía Phỉ Nhi, thản nhiên nói: "Cao Lệ vương có được ngôi vị hiện giờ là do lúc trước lão ấy đã phát động chính biến cướp ngôi của cha đẻ ngươi, chính là Hô Duyên Đại vương tử. Lão ấy đoạt hết mọi thứ của Hô Duyên Đại vương tử, bao gồm vương vị, cũng như nữ nhân và hài tử của Hô Duyên Đại vương tử. Khi đó ngươi mới một tuổi."

Nghe lời kể lại của Mỹ Cơ, tâm tình của công chúa Phỉ Nhi phập phồng không yên, mặt lộ vẻ khó có thể tin. Hiển nhiên, nàng vẫn có chút hoài nghi về tính chân thực của việc này.

"Ta không tin, ta không tin." Phỉ Nhi đau khổ nói: "Sao có thể như vậy? Sao từ trước tới giờ ta không nghe được chút tin đồn nào?"

"Phỉ Nhi, việc này là thật, năm đó Cao Lệ vương giết sạch tâm phúc của cha đẻ ngươi, mà Cao Lệ vương triều cũng tiến hành cuộc thanh tẩy đẫm máu, những người biết việc này đều bị giết để diệt khẩu." Mỹ Cơ kiên nhẫn giải thích.

"Vậy sao ngươi biết được việc này?" Phỉ Nhi vẫn không tin.

"Ta." Mỹ Cơ hơi do dự một chút, cau mày nói: "Việc này là do bệ hạ lúc uống rượu say nói cho ta."

"Ai có thể chứng minh được việc này là thật?" Phỉ Nhi oán hận chất vấn, theo như nàng thấy, đây rõ ràng là vì Mỹ Cơ muốn lấy lòng Lưu Phong nên mới cùng hắn bịa đặt ra việc đấy.

"Ta có thể chứng minh!"

Lưu Phong vẫn không nói gì từ trước cuối cùng cũng lên tiếng, hắn nắm lấy hai vai của Phỉ Nhi, nói rất nghiêm túc: "Phỉ Nhi, nghe ta nói, toàn bộ việc này là thật, là sự thật."

"Chàng biết việc này sao?" Phỉ Nhi hơi sửng sốt.

"Đúng vậy, ta để Tuyết Cơ tìm được vài thứ ở trong mật thất của Cao Lệ vương, đủ để chứng minh tất cả những lời vương hậu nói đều là sự thật. Đương nhiên, nếu như ngươi không tin thì chúng ta có thể tìm Cao Lệ vương để đối chất."

Mỹ Cơ nhân cơ hội cũng nói: "Phỉ Nhi, thật ra vương vị vốn phải thuộc về ngươi, năm đó trong số con cái của Hô Duyên Đại vương tử, loại trừ ngươi tuổi còn quá nhỏ nên không bị diệt khẩu ra, tất cả những người còn lại đều đã chết. Giờ ngươi nên thu lại tất cả những thứ thuộc về mình."

Phỉ Nhi biết chủ nhân sẽ không tùy tiện bịa đặt, hơi do dự, nàng ngẩng đầu lên nhìn Lưu Phong, nói: "Chúng ta đi tìm phụ vương đi, ta muốn đối chất với ông ấy cho rõ mọi chuyện."
Bình Luận (0)
Comment