[Hi Trừng] Hi Ngâm Vị Vãn

Chương 13


Không lâu sau đó, hai đại thế gia tu chân giới trải qua một cuộc thay máu lớn, đầu tiên Nhiếp Minh quyết tu luyện tẩu hoả nhập ma bạo thể mà chết, đệ đệ hắn Nhiếp Hoài Tang kế nhiệm gia chủ.

Rất nhanh sau đó, Kim Quang Dao thú thê, Kim Quang Thiện tạ thế, Kim Quang Dao ngồi lên vị trí Tiên đốc.
Có người nói Nhiếp Minh Quyết là vào lúc đuổi theo Kim Quang Dao muốn chém hắn đột nhiên phát bệnh, lúc đó Lam Hi Thần cũng ở.

Nhiếp Minh Quyết trước giờ không thích Kim Quang Dao, cũng chẳng biết tại sao đột nhiên muốn giết tam đệ mình, mọi người đều nói đao pháp Nhiếp gia quá mức bạo ngược, cứ như vậy khiến người phát điên, cuối cùng hại chính bản thân.

Chuyện này cứ như vậy trôi qua.
Tam Tôn cứ như vậy đột nhiên thiếu đi một người, nhưng điểm này cũng không ảnh hưởng đến cảm tình của Trạch Vu Quân cùng Liễm Phương Tôn, vẫn cứ qua lại thân thiết.

Có điều vẫn có một chuyện có thể xem là sự lạ, chính là Tam Độc Thánh Thủ Giang Trừng, người bắt được tu Quỷ đạo có thể bóc một lớp da, nhìn thấy ai cũng hung thần ác sát, đến Kim Quang Dao cũng không để chỗ nào vào mắt.

Chỉ có Lam Tông chủ có thể nói mấy câu với hắn mà chưa bị trừng mắt lạnh lùng đối đãi, Lam Tông chủ vẫn luôn đối xử tử tế với mọi người chuyện đó không cần phải nói, nhưng có thể được Giang Tông chủ kính trọng có thể thấy hàm dưỡng của Lam Tông chủ càng ngày càng tốt rồi.

Ách...cũng có ngoại lệ, chính là nếu như có Kim Tông chủ ở đó, Giang Tông chủ nên sầm mặt thì vẫn sầm mặt như thường.

Lại qua không lâu, thê tử của Kim Quang Dao sinh một đứa con trai, Giang Trừng cố ý chạy đến Kim Lân Đài tuyên bố muốn đem Kim Lăng về Giang gia, Kim Quang Dao luôn miệng đảm bảo, hắn từ lâu đối Kim Lăng như con ruột, cho dù bây giờ có hài tử của chính mình cũng sẽ không bạc đãi Kim Lăng một phân một hào, đối xử như nhau.
Giang Trừng lúc này mới xem như thôi, hắn cũng chẳng qua là ra vẻ một chút, Kim Lăng đến cùng vẫn là họ Kim, là không thể rời khỏi Kim thị.
Hai đứa nhỏ tuổi tác không cách biệt nhiều ngược lại có thể cùng nhau chơi đùa, Giang Trừng thường thường có rảnh đến thăm Kim Lăng, phát hiện Kim Quang Dao quả thật nói được làm được, hai đứa nhỏ là như nhau cơm ngon áo đẹp chăm sóc vô cùng.

Giang Trừng cũng mỗi lần đều đưa rất nhiều thứ qua, không để bản thân làm cữu cữu bị thúc thúc hạ thấp đi.
Kim Quang Dao sau khi lên làm Tông chủ chấp nhất xây dựng Liễu Vọng Đài, vì thế mở tiệc mời các thế gia lớn nhỏ, lại vừa đúng sinh nhật tiểu công tử, Kim Quang Dao tâm tình rất tốt đem nhi tử ôm ra ngoài.
Đám người tất nhiên một phen khen ngợi, Kim Quang Dao khoe khoang một vòng liền để nhũ mẫu ôm vào trong, mọi người tiếp tục uống rượu, rất nhanh liền có người vội vội vàng vàng đến bên cạnh Kim Quang Dao thì thầm vài câu, Kim Quang Dao lập tức sắc mặt đại biến, bỏ lại mọi người rời đi.
Tiểu công tử mới có bốn tuổi, chịu độc giết chết, thân thể nho nhỏ được ôm trong lòng Kim phu nhân, mà Kim phu nhân một mặt xám xịt thất sắc, hai mắt kinh hoảng nỉ non: "Sẽ không đâu sẽ không đâu...tỉnh lại...tỉnh lại đi con ơi..." Kim Quang Dao lại ở một bên thống khổ rơi lệ, hạ lệnh toàn lực truy bắt hung thủ.
Giang Trừng cùng Kim Lăng nghe nói đi tới, nghe được đứa nhỏ bị hại ngẩn người, ai lại dám to gan như vậy dám ở Kim Lân Đài đối con trai Tông chủ hạ độc thủ? Hung thủ rất nhanh đã có manh mối, bình đựng độc dược bị tìm thấy dưới gốc hoa.

Kim Quang Dao vừa nhìn liền biết là ai làm hết thảy, Hồ thị một tiểu tộc tu tiên ở khu vực xa xôi, bởi vì chuyện Liêu Vọng Đài hắn đã cùng bọn họ tranh chấp hồi lâu, bọn họ vẫn luôn không thuận, Kim Quang Dao cũng từng tạo áp lực với bọn họ.
Mọi người bừng tỉnh, nhất định là ôm hận trong lòng, chọn một ngày nhiều người như hôm nay trà trộn vào, làm ra chuyện điên cuồng như vậy.
Giang Trừng nghe xong nhíu mày, nhanh chân bước ra nói: "Chuyện này có đáng ngờ."
Kim Quang Dao đầy mặt nước mắt biểu tình ngưng đọng, có người nói: "Động cơ, vật chứng đầy đủ, Giang Tông chủ còn có nghi vấn gì?"
Giang Trừng nói: "Ta biết Kim Tông chủ mất con đau lòng tâm thần đại loạn, nhưng nhìn hoàn cảnh xung quanh nơi này, phòng của Kim Lăng liền ở cách vách phòng tiểu công tử.


Tuy sân là tách biệt, nhưng hung thủ muốn đi đến nơi này nhất định phải đi qua sân trước phòng Kim Lăng.

Trong thời gian đó, ta không hề thấy tộc nhân Hồ thị đi qua."
"Giang Tông chủ vẫn luôn ở đây?"
"Từ sau khi Kim Tông chủ nói xong chính sự, trước khi ôm tiểu công tử ra, ta vẫn luôn ở đây cùng với Kim Lăng, không hề nhìn thấy người nào khuất tất."
Kim Lăng bên cạnh hắn cũng nắm chặt góc áo cữu cữu bé gật gật đầu, bi bô nói: "Đúng vậy, cữu cữu vẫn luôn ở."
Có người nói: "Vậy có lẽ là Giang Tông chủ nhất thời không khéo không nhìn thấy thì sao?"
Giang Trừng hừ một tiếng nói: "Ngươi là nói ta nhìn nhầm sao?"
Kim Quang Dao lau lau nước mắt, đau lòng bi thương nói: "Giang Tông chủ vẫn luôn chơi với Kim Lăng, có lẽ cũng không cách nào luôn luôn quan sát tình huống bên ngoài, cũng không có cần thiết đúng chứ."
Người bên cạnh hắn lập tức nói: "Giang Tông chủ vẫn luôn nhìn ra bên ngoài chẳng lẽ là đang đợi người nào hay sao?" Lời này nói có chút dễ dàng liên tưởng sang ý khác, đang đợi người nào, có thể là bất cứ người nào, cũng bao gồm người của Hồ thị, mấy người cũng bắt đầu xì xào bàn tán lên.
Giang Trừng đột nhiên nổi giận: "Làm sao, hoài nghi ta?"
"Giang Tông chủ," có người lên tiếng đánh vỡ cục diện căng thẳng, Lam Hi Thần đi đến trước mặt hắn nói: "Đừng nói nữa."
Tầm mắt Giang Trừng chuyển đến trên mặt y, "Ngươi nói cái gì?"
"Việc này giao cho A Dao đi, đệ ấy sẽ tìm ra hung thủ."

Lông mày Giang Trừng giật giật, hắn chẳng qua chỉ là nói ra sự thật lại bị chất vấn như vậy.

Hắn nhìn Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần đối diện hắn, một đau lòng khóc tố không ngừng, một trắc ẩn dịu dàng an ủi.
Lam Hi Thần vậy mà nói hắn câm miệng, Giang Trừng đột nhiên cảm thấy bản thân giống như trò cười.
Hăn điều chỉnh lại không khí phẫn uất trong lồng ngực, thời điểm mở miệng vẫn cảm thấy hàm răng không nhịn được run rẩy, "Lam Hi Thần, ngươi không tin ta?" Ngay trong nháy mắt nói ra khỏi miệng kia, ngọn lửa trong lòng Giang Trừng đột nhiên đều tắt rụi, chỉ lưu lại một đống tro tàn.
Lam Hi Thần vội vàng nói: "Không phải không tin ngươi..."
"Cũng được," Giang Trừng đánh gãy y, "Cũng được...!cũng được..." Ba tiếng "cũng được" một tiếng so với một tiếng càng nhẹ, một tiếng cuối cùng nhẹ đến mức giống như chỉ nói cho chính mình nghe.
"Ta chỉ là nói ra những gì chân thực nhìn thấy, Kim Tông chủ có thể tự mình lựa chọn nghe hay không nghe, việc liên quan đến con ruột của Kim Tông chủ, chắc rằng Kim Tông chủ cũng sẽ không để hung thủ tiêu dao không chịu trừng phạt.

Kim Tông chủ, Kim phu nhân nén bi thương, Kim Lăng ta trước đưa về Liên Hoa Ổ ở mấy ngày."
Dứt lời ôm lấy Kim Lăng liền rời đi.
Lam Hi Thần ở phía sau gọi hắn, nhìn bóng lưng quyết tuyệt của hắn, Lam Hi Thần biết hắn giận rồi, nhưng lần này sợ là không giống như những lần trước.
Kim Lăng được ôm trong ngực cữu cữu, nhận ra được Giang Trừng đang dưới cơn thịnh nộ, vừa muốn ngẩng đầu an ủi cữu cữu, liền phát hiện Giang Trừng một đôi mắt đỏ hoe.

Đứa nhỏ một khuôn mặt nhỏ dẹt xuống, "Cữu cữu, người đừng khóc nha."
Giang Trừng đem cái đầu nhỏ của bé ấn lại vào trong lòng, "Nhóc con, đừng nói linh tinh, ôm chặt vào, đừng để ngã xuống, chúng ta lập tức về đến nhà."
Giang Trừng ngự kiếm rất nhanh về đến Liên Hoa Ổ, vừa đến liền đem đứa nhỏ giao cho quản gia, sau đó đi thẳng về phòng mình.


Nhấc lên hộp gỗ khắc hoa sen vốn để trong góc lại không biết từ lúc nào lấy ra cất giữ cẩn thận, lấy ra nhẫn ngọc hắn rất nhanh đi ra.
Liên Hoa Ổ dựa hồ xây lên, xuyên qua thao trường là một khoảng hồ rất lớn, Giang Trừng đứng ở bên hồ, trong tay nắm lấy nhẫn ngọc.
Lúc này màn đêm đang dần buông xuống, đèn hoa rực rỡ, thuyền hoa ngoài xa giăng đèn kết hoa bóng người lay động nghĩ đến tất là phi thường náo nhiệt.

Chỉ có Giang Trừng một thân một mình đón gió đứng thẳng hồi lâu, Liên Hoa Ổ rộng lớn vẫn luôn chỉ có hắn.
Hắn cầm lên nhẫn ngọc một mình nói: "Đủ rồi, cũng đã đủ rồi, cứ như vậy đi, bỏ đi thôi."
Sau đó đem nó xa xa ném ra ngoài, ngọc khí nho nhỏ rơi vào nước đến bọt nước cũng không bắn lên cứ như vậy chìm xuống đáy hồ.
********************
Lời tác giả
Dao Dao thông minh một đời, lại bị ta nghĩ ra một suy luận khẽ hở khắp nơi như vậy.

(。_G)
Còn có
Tiểu Ngọc đáng thương không phải ở trong lửa cháy hừng hực chính là trầm sâu đáy hồ.
Lời của tui
Lam Hi Thần, người yêu và bạn thân xung đột anh xen miệng vào là dở rồi..

Bình Luận (0)
Comment