Hỉ Mi vẫn chưa nói gì, Âm Cố cũng không hỏi, chỉ là sau khi trở về thì truyền đạt lại cho Tang Tử, có thể là giúp Tang Tử chú ý vấn đề này.
Khánh tài chủ và Lưu thị đi rồi, theo lý thuyết thì đại thiếu gia là lớn nhất ở đây. Nhưng cả ngày đại thiếu gia đều ở học viện, cũng không có quản gia sự, cho nên Hỉ Mi là lớn nhất. Đáng tiếc, Lưu thị lại giao quyền quản gia cho Vương Di Nguyệt. Cho nên bây giờ cái nhà này lúc nào cũng có không khí quỷ dị.
Từ giờ khắc này, toàn bộ các chi phí trong nhà đều do Vương Di Nguyệt định đoạt, xem ra còn kém kêu Văn Nhi làm bàn tính trong tay, để gảy cho ra tiếng nghe chơi. Cũng may Vương Di Nguyệt cũng biết, đây là một cơ hội, lung lạc mọi người về phía mình mới là thượng sách. Cho nên, nàng đắc ý được hai ngày thì bảo Văn Nhi phải thu liễm lại tính tình, bắt đầu tiếp kiến từng người hầu trong viện, sau đó cẩn thận phân công.
Cũng may lúc Vương Di Nguyệt ở nhà, thường xuyên theo mẹ nhìn mẹ nàng xử lý gia sự, cho nên hiện tại bắt đầu cũng rất nhanh. Chuyện trong viện mỗi ngày đều tiến hành đâu vào đấy, không khác gì khi Lưu thị ở đây.
Vài ngày tiếp theo, những người hầu đều biết Vương Di Nguyệt lợi hại, không khỏi so sánh Vương Di Nguyệt với Hỉ Mi. Dĩ nhiên không cần nghi ngờ kết quả làm gì, Vương Di Nguyệt thích hợp làm thiếu phu nhân hơn.
Những lời nhàn thoại đó rất nhanh rơi vào tai Hỉ Mi. Hỉ Mi đã mang thai gần sáu tháng, chậm chạp mới có chút phản ứng, cũng đóng cửa lại lười đi nghe mấy lời đồn thổi bên ngoài.
Chỉ là Tiểu Huyền là đại nha hoàn trong viện này, mọi thứ dùng hằng ngày phải giao tiếp với Văn Nhi, cho nên chịu ủy khuất, mà phải đụng chuyện quá lắm mới nói với Hỉ Mi.
"Văn Nhi khi người quá đáng, lúc còn phu nhân mọi thứ ở trong viện đều ngang bằng bọn họ, có khi còn thêm cho ngài vài thứ để bổ dưỡng. Vậy mà lúc này nàng ta nói phu nhân để lại bạc không nhiều, có thể tiết kiệm phải tiết kiệm, đây không phải là gây khó dễ cho ngài sao?"
Hỉ Mi nhìn Tiểu Huyền thở phì phì, vẫy tay: "Lại đây xoa bóp cho ta đi, lưng ta đau."
Tiểu Huyền vội đi đến: "Trước kia cũng không có nghe ngài đau lưng, sao bây giờ lại đau dữ vậy?"
"Âm Cố nói là đứa nhỏ từ từ lớn lên, cho nên sẽ có đau đớn." Hỉ Mi thở dài. "Lần trước nàng đến xoa nhẹ cho ta vài cái là thư thái rồi, em nên đi học theo nàng đi."
"Em mà đi ra, bọn họ càng dễ làm phiền ngài." Tiểu Huyền nói thầm.
Hỉ Mi liếc Tiểu Huyền một cái, nở nụ cười: "Nhìn em tức giận kìa, rốt cuộc là sao vậy?"
Tiểu Huyền lập tức nói: "Em vừa mới nhìn thực đơn ngày mai của ngài, như đậu đũa là giống ngày hôm qua, chỉ là khác cách nấu thôi; còn có thịt gì gì đó, nghe là thấy toàn mỡ không rồi, còn có cá gì đó, cũng không có gì mới mẻ; cuối cùng là tôm lăn bột với gạo nếp gì gì thì trước giờ chưa nghe đến."
"Nghe em nói ta liền đói bụng, " Hỉ Mi vuốt bụng, "hình như lượng cơm ta ăn càng ngày càng nhiều."
"Đây là tiểu thiếu gia ăn đó." Tiểu Huyền cũng cười. "Chỉ là em không thích Văn Nhi, như là ban đồ ăn cho chúng ta vậy."
"Để ý làm chi, " Hỉ Mi vỗ tay Tiểu Huyền, "Nàng là tiểu nhân đắc ý nha."
Tiểu Huyền cũng cười theo, lại đột nhiên nói: "Hình như hết trà rồi, ngày mai em sẽ nói với Văn Nhi." Tuy rằng không muốn giao tiếp với Văn Nhi, nhưng trốn cũng không được.
Ngày hôm sau, Tiểu Huyền đi tìm Văn Nhi mà có hơi bất ngờ. Văn Nhi biết Tiểu Huyền đến lấy trà, cũng không khó xử Tiểu Huyền nữa, chỉ đi hỏi Vương Di Nguyệt xong liền cấp cầm gói to cho Tiểu Huyền: "Đây chính là loại trà mà lão gia thích uống nhất, đừng nói tiểu thư nhà ta không cho thiếu phu nhân thứ tốt."
Sau khi trở về, Tiểu Huyền đi pha trà cho Hỉ Mi ngay. Hương trà nồng đậm bốc hơi lên, Hỉ Mi cười: "Văn Nhi cũng không có xấu xa lắm, trà này thật là thơm."
Rất nhanh, Lưu thị đi được nửa tháng, toàn bộ người hầu trong Khánh gia luôn luôn chờ đợi, chờ hai người trong viện khi nào thì làm ầm lên. Mà không ngờ rằng thiếu phu nhân đúng là biết chịu đựng, cả ngày không ra viện chỉ để ý dưỡng thai. Và Vương Di Nguyệt cũng không khó xử đối phương, người đến muốn cái gì là đưa cái đó, an bài thỏa thỏa đáng.
Người ngoài không biết nhưng Tiểu Huyền bên trong lại thập phần rõ ràng. Gần đây Hỉ Mi không hề dễ chịu gì. Nguyên nhân có hơi khó mở miệng. Đã có vài ngày Hỉ Mi không có đi ngoài. Không chỉ như thế, bụng cũng ẩn ẩn trướng đau, uống chút nước nóng cũng không được. Một ngày hai ngày không biết là cái gì, tiếp theo nhiều ngày Hỉ Mi chịu không nổi.
"Em đi thỉnh Âm Cố cô nương đến." Tiểu Huyền nói.
Hỉ Mi giữ Tiểu Huyền lại, thần tình quẫn bách: "Cái này nói cho nàng rất bất nhã."
"Trời ơi còn bất nhã cái gì nữa, " Tiểu Huyền vội kêu. "Ngài không thoải mái đã mấy ngày nay rồi..."
"Không được không được, " Hỉ Mi chỉ cần nghĩ đến Âm Cố nghe được nàng không thể đi ngoài là da đầu đã tê rần lên rồi, "ta đã làm phiền nàng ấy lắm rồi, chút chuyện nhỏ này sẽ không tốt. . ."
Tiểu Huyền thấy Hỉ Mi có hơi buồn, đành phải nói: "Vậy em đi mua thuốc cho ngài nha?"
"Ờ, có thể..." Hỉ Mi vội hỏi, "thì đừng đi 'Hữu Trì Đường', cái này cũng không khác gì nói cho Âm Cố."
"Em biết rồi." Tiểu Huyền gật đầu, cầm bạc đi ra cửa.
Cách Khánh gia không xa cũng có hiệu thuốc, lão bản tiệm thuốc vừa nghe Tiểu Huyền mờ mịt nói trạng huống mà cười: "Cũng không có cái gì trở ngại, ta cho một phương thuốc là ổn thôi."
Tiểu Huyền đột nhiên nhớ tới thiếu phu nhân là phụ nữ có thai, dùng thuốc có chút cấm kỵ, vội nói: "Thiếu phu nhân nhà ta đang có mang, ngài bốc thuốc phải chú ý một chút."
"A, " lão bản sửng sốt rồi gật đầu, "Hoàn hảo ngươi nói đúng lúc." Lão bản xé phương thuốc vừa rồi đi.
"Chẳng lẽ có thuốc cấm kỵ thật?" Tiểu Huyền hiếu kỳ hỏi.
"Đương nhiên rồi, " lão bản vuốt chòm râu nói. "Ta vừa mới viết vị thuốc kêu là bồ hoàng, không tốt cho thai nhi lắm."
"A, nguy hiểm thật!" Tiểu Huyền nhịn không được lau trán, mồ hôi lạnh thiếu chút nữa tuôn ra.
Cầm được thang thuốc, Tiểu Huyền vẫn không yên lòng, liền trộm đi "Hữu Trì Đường ". Kết quả là người ta nói đã không thấy Âm Cố mấy ngày trước, nói là có việc, mấy ngày nữa cũng sẽ không đến. Tiểu Huyền kỳ quái, đi đến nhà Âm Cố, kết quả chỉ thấy cửa khóa.
Sau khi trở về, Tiểu Huyền nói việc này với Hỉ Mi. Hỉ Mi cũng kỳ quái : "Nàng không ở đó, vậy sẽ đi đâu?"
Tiểu Huyền cầm thang thuốc trong tay, cảm thấy nặng trịch: "Thiếu phu nhân, thuốc này em thấy có thể không uống, hay là đừng uống đi."
Hỉ Mi nhìn Tiểu Huyền một cái, suy nghĩ một lát: "Em không phải là hoài nghi. . ."
Tiểu Huyền buông thang thuốc ra, đóng cửa lại, lúc này mới nhỏ giọng nói với Hỉ Mi: "Trước kia ngài chưa từng bị như vậy bao giờ, nào có trùng hợp như thế. Trong khoảng thời gian này em thấy đồ ăn toàn những thứ nóng, khó tiêu, không giống khi phu nhân ở đâytoàn món nhạt. Huống chi nếu việc này có một chút ngoài ý muốn, vậy. . ."
Hỉ Mi cẩn thận nghe lời Tiểu Huyền và lão bản tiệm thuốc kia nói cũng bắt đầu rùng cả mình. Vạn nhất có vị thuốc kia, không có sinh non thì cũng sinh ra đứa nhỏ có thể có chút tật xấu. . .
Hỉ Mi đột nhiên lắc đầu, thở phì phò: "Không, sẽ không. Sao bọn họ dám làm như thế? Huống chi, vạn nhất bị truy cứu, bọn họ cũng không thoát khỏi can hệ. Chẳng lẽ bọn họ trông cậy vào Khánh gia bỏ ta, sau đó thay thế vị trí của ta?"
"Ai biết được, " Tiểu Huyền bỉu môi hừ nói. "Lòng hại người không thể có, nhưng phòng người thì phải có nha."
Hỉ Mi cắn răng, cau mày, đi tới đi lui ở trong phòng.
Tiểu Huyền thấy sắc mặt nàng rất kém, chỉ phải an ủi: "Mặc kệ bọn họ có ý này hay không, chúng ta đề cao cảnh giác là được."
Hỉ Mi đỡ ghế dựa ngồi xuống, rốt cục nói: "Em đến nói cho nàng ta tình huống ở đây, bảo nàng chú ý thực đơn ngày mai một chút, thứ gì bất lợi thì không cần mang lên."
Tiểu Huyền nhẹ nhàng vỗ tay: "Đúng, phải nói, phải thị uy, xem bọn họ đáp lại như thế nào."
Hỉ Mi khẽ gật đầu, sắc mặt mệt mỏi: "Âm Cố đi đâu vậy. . ."
Âm Cố cũng giống Hỉ Mi, cũng gặp phải một vài vấn đề.
Ba ngày trước khi Tiểu Huyền đến tìm nàng, sáng sớm nàng vẫn đến hiệu thuốc như mọi ngày, vừa mở cửa ra, lại phát hiện con bồ câu đưa tin đã ngã xuống đất. Khi nhặt lên, cổ của nó rũ xuống ngay tức khắc, không thấy một giọt máu, sờ vào thì có thể cảm thấy xương cổ đã vỡ vụn.
Âm Cố nhíu mày, ôm con bồ câu lạnh như băng cứng ngắc vào trong ngực, lẳng lặng đứng ở cửa, ánh mắt tuần tra ở trong viện. Trong viện không có dấu chân ai khác, theo dấu vết lông chim bồ câu rụng xuống mà xem, ước chừng là nó bị người ta ném từ ngoài vào. Hiển nhiên là một cao thủ, hoàn toàn không làm kinh động nàng.
Người này nếu vào viện hạ sát nàng thì. . .
Tay Âm Cố vẫn nhẹ nhàng vỗ về bồ câu như cũ, ánh mắt của nàng dời xuống, trên đùi bồ câu rỗng tuếch, không có ống thư đồng, vậy là hồi âm của Tang Tử đương nhiên cũng không có.
Con bồ câu này là liên hệ duy nhất của Âm Cố với bên ngoài, ngoại trừ Tang Tử, không có bất luận kẻ nào biết nàng ở trấn An Chí nhỏ xíu này. Nhưng hiện tại hiển nhiên không phải như thế, như Tang Tử đã từng nói, thật sự có người đến tìm nàng.
Lỗ tai Âm Cố đột nhiên giật giật, ngoài viện đột nhiên đột nhiên nổi bụi mịt mù, một sức mạnh sát tường mà qua, nháy mắt đã cách xa hơn mười trượng, hướng về ngoại thành mà đi.
Đây là con bồ câu Tang Tử đưa cho nàng, nghe nói là con bồ câu Tang Tử thích nhất. Âm Cố bình tĩnh an tán con bồ câu ở một góc trong viện, sau đó đóng cửa nhà, đến hiệu thuốc chào từ biệt rồi rời đi trấn An Chí.
Trấn An Chí là nơi không thích hợp cho huyết tinh, nàng ở đây có chút vui vẻ, không muốn hủy hoại nó.
Nhưng khi Âm Cố ra khỏi thành, đi qua nơi lần trước thả diều với Hỉ Mi, thậm chí đã đi xa lắm rồi, tới nơi hoang vu không ai ở luôn, mà phía sau lặng vẫn yên không một tiếng động.
Nàng nghĩ bồ câu chỉ là thư khiêu chiến, cho nên mới đáp ứng lời mời ra khỏi thành.
Người nọ tới giết của nàng, nhưng giống như là ảo giác.
Âm Cố ở đó đợi một lúc, sau đó lần lượt liệt kê.
Bồ câu này chỉ biết hai nơi, ngoại trừ chỗ này thì đó là vườn thuốc của Tang Tử. Vườn thuốc của Tang Tử cực kỳ bí ẩn ở trong núi. Ngoại trừ một con đường duy nhất có thể lên được đỉnh thì có huyền nhai, dưới huyền nhai là một cánh rừng rậm rạp. Huyền nhai này cao vạn trượng.
Đi theo đường cũ trở về, không ngừng nghỉ, đến vườn thuốc của Tang Tử mới dừng bước.
Thật ra thì cạnh huyền nhai có một sợi dây thừng, chỉ là không ai có can đảm mà tìm ra được. Âm Cố túm lấy dây thừng leo theo vách đá tới sơn động giữa không trung, đi thẳng vào đó, cuối cùng mới thấy ánh sáng.
Nơi đây nằm giữa đất trời, là thế ngoại đào nguyên.
Tang Tử là một nữ tử rất gầy, theo Âm Cố nói, chừng một lóng tay là có thể bóp nàng ra tro.
Tang Tử nhìn thấy Âm Cố, rất bất ngờ; Âm Cố nhìn Tang Tử bình yên vô sự, cũng nhẹ nhàng thở ra.
"Sao ngươi lại tới đây?" Tang Tử ngạc nhiên nói.
"Ta tưởng ngươi đã chết." Âm Cố liền đem chuyện bồ câu nói ra.
"Thật đáng giận." Tang Tử cả giận nói, đầu ngón tay như ngọc lập tức biến thành màu đen.
Âm Cố gặp mãi cũng quen: "Người nọ hơi lợi hại."
"Đáng tiếc không tới chỗ của ta." Tang Tử lắc đầu, trên mặt hơi thất vọng.
Âm Cố ngồi ở kia, chống má nói: "Cho ta con bồ câu khác đi."
Tang Tử trừng Âm Cố: "Chờ ngươi tìm ra người này báo thù cho con bồ câu của ta rồi nói tiếp."
"Ngươi viết cho ta cái gì, ta không nhận được thư." Âm Cố lại nói.
"Không phải ngươi nói Hỉ Mi có tâm sự sao, ta chỉ là muốn ngươi cẩn thận hỏi một chút." Tang Tử đột nhiên im miệng.
Nhất thời Âm Cố cũng không nói.
"Ai là người thường xuyên lui tới với ngươi nhất?" Đột nhiên Tang Tử lại hỏi.
"Ngươi, " Âm Cố nhíu nhíu mày, lại chậm rãi nói, "còn có Việt Hỉ Mi."
Tang Tử nhìn Âm Cố.
Âm Cố đứng lên: "Ta đi về trước."
"Từ từ, " Tang Tử tiện tay lấy hòm thuốc, bỏ thêm tùm lum bình thuốc nhỏ vào bên trong. "Ta đi theo ngươi."
Âm Cố cười khổ: "Dự cảm của ngươi chẳng tốt chút nào."
"Còn không phải giống ngươi sao." Tang Tử vác hòm thuốc, "Chỉ là ta muốn đi xem cái Việt Hỉ Mi kia lâu rồi."
Hai người vừa nói vừa đi ra khỏi vườn thuốc.
Dọc theo đường đi, hai người lại trao đổi ý kiến, và cước trình càng ngày càng nhanh.
Người nọ nếu thật sự là người mà Tang Tử từng nói đang tìm Âm Cố, nói vậy là đã ở trấn An Chí, ở bên cạnh Âm Cố một thời gian ngắn. Thì trong khoảng thời gian này hẳn là phát hiện luôn bồ câu đưa tin bay ra, không khó nảy lòng mà giết nó. Cho nên, người giết bồ câu đưa tin, có lẽ không phải lần đầu tiên tiếp xúc con bồ câu này. Mà Âm Cố và Tang Tử trao đổi trong thư, cũng không có nói cái gì, chỉ là nói chuyện của Hỉ Mi. Nếu người nọ đang âm thầm lưu ý thì nhất định cũng sẽ phát hiện Âm Cố và Hỉ Mi qua lại thân mật.
Âm Cố chưa bao giờ phát hiện người này tồn tại, như vậy lấy bản lĩnh của người này muốn trực tiếp xông vào giết Âm Cố cũng không phải không có khả năng. Vậy thì sao phải giết con bồ câu kia?
Mà quan trọng là, tin tức trên con bồ câu đó, ngoại trừ Tang Tử ra thì là Việt Hỉ Mi. Âm Cố chỉ qua lại với hai người, nếu Âm Cố đã bận tâm bên kia vậy có thể bên kia sẽ bị đối phương xuống tay.
Chỉ là, vì sao không trực tiếp tới giết nàng mà lại đi làm cái chuyện này?