Chuyện tốt thành đôi, nói chung là như thế.
Chỉ chốc lát sau, Việt Đại biết con gái thứ hai có thai, lúc này hắn mừng đến mức đốt pháo. Hàng xóm thấy kì lạ mới mở cửa trêu ghẹo hỏi hắn chẳng lẽ lại sinh thêm? Việt Đại đương nhiên ưỡn ngực nói là được ôm ngoại tôn. Người nghe cũng hài hước, cười nói đứa con trai của ông cũng không kém ngoại tôn là bao.
Hỉ Mi vẫn còn chấn động. Vừa rồi đi vào phòng trong nhìn mẹ nàng, thảm trạng không khỏi khiến nàng có chút sợ hãi. Mẹ vốn không khỏe, lúc này rất yếu ớt, tiếng gọi nghe cũng không có hơi sức, còn có mùi tanh trong không khí...
Vô tình ở cuối giường thấy một chút bột màu trắng, mẹ nói đại khái là bà đỡ trẻ tuổi kia thoa dược cho bà, chờ Hỉ Mi hiểu được vì sao phải thoa dược, mặt mày trắng bệch.
Từ phòng trong đi ra, Hỉ Mi bắt đầu không ngừng vỗ về bụng của mình hỏi Âm Cố: "Thật vậy chăng? Cô thật sự có thể bắt mạch? Cô thật sự thật sự xem chuẩn sao? Cô..."
Âm Cố thấy Hỉ Mi như vậy, không khỏi kinh ngạc hỏi: "Đây không phải là chuyện tốt sao, sao cô lại không hài lòng?"
Hỉ Mi quét mắt nhìn Âm Cố, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cúi đầu ôm bình nước nóng thật chặt: "Ta chỉ không ngờ mà thôi... ta và phu quân, ngày cùng phòng cũng không nhiều..."
Âm Cố giật mình, ho nhẹ khẽ dời ánh mắt. Chuyện giường chiếu thế này nói ra làm chi. Nàng đứng dậy đi ra ngoài nhìn sắc trời: "Đêm nay ta..."
"Ah," Hỉ Mi mới nhớ tới, "đến nhà ta đi, chờ tuyết tan rồi đi cũng được."
Nàng vội thu xếp cho kiệu phu đến nhà bếp ăn cơm, rồi đi lên sai Tiểu Huyền thay bình nước ấm khác. Trước khi đi, Hỉ Mi nhìn kiệu nhỏ chỉ có thể chứa được một người nghĩ nghĩ, "Cô giúp nương ta thì chính là quý nhân nhà ta, lát nữa cô ngồi kiệu đi."
"Như vậy sao được!" Tiểu Huyền ở bên cạnh xen mồm nói. "Thiếu phu nhân ngài đang có mang, phải cẩn thận."
Âm Cố cũng ăn chút cơm, vừa buông bát, vội tỏ vẻ mình có thể đi bình thường. Nàng đương nhiên sẽ không giành với phụ nữ đang mang thai.
Vì phải trở về Khánh gia trang trước khi trời tối, Hỉ Mi không thể ở lâu, nên vội dẫn Âm Cố đi theo. Dọc theo đường đi, chỉ có vài người bọn họ đi lại. Đường rất khó đi, kiệu phu một mực thở hổn hển, Tiểu Huyền cũng lo lắng theo, thỉnh thoảng nhắc nhở họ phải cẩn thận nhiều hơn nữa. Hỉ Mi ngồi ở bên trong ôm bình nước nóng, trong lòng thậm chí còn có chút phản ứng không kịp. Âm Cố đi bên cạnh kiệu, đối với nàng mà nói thì tuyết trên đường này không tính là gì. Chỉ hi vọng tuyết trên núi mau tan nhanh một chút.
Hai thôn cách nhau cũng không xa, nửa đường đốt đèn lồng lên, khi trở lại Khánh gia trang thì cũng đã gần tối.
"Thiếu phu nhân về rồi."
Đứng ở trước cửa đại viện Khánh gia, Tiểu Huyền hô, đại môn ngay tức khắc mở ra. Bên trong có người cầm đèn lồng đi ra nghênh đón.
Kiệu phu từ từ hạ kiệu, Tiểu Huyền ở một bên thét to: "Chậm một chút chậm một chút, thiếu phu nhân đang có mang, có bề gì là các ngươi đền không nổi."
Chung quản gia tới tiếp đón nghe xong mà kinh hãi, còn không đợi Hỉ Mi đi ra đã vội kéo Tiểu Huyền qua một bên: "Đây là sự thật? Thiếu phu nhân có?"
"Chung quản gia," Tiểu Huyền hơi hơi hành lễ, mới nhịn không được kiêu ngạo mà nói: "Đây là đại sự, Tiểu Huyền sao dám nói bậy."
"Tiểu Huyền, ngươi lắm miệng quá." Hỉ Mi ở trong kiệu chui ra, nhìn đến Âm Cố còn đang đứng ở một bên, lôi kéo nàng tiến lên, "Chung quản gia, vị này là Âm Cố tiểu thư, là ân nhân của ta. Ta sẽ đưa nàng đến trong viện của ta, có thể sẽ ở lại mấy ngày. Ông xem có cần chuẩn bị gì không."
"Không cần phiền toái, ta chỉ ở đêm nay." Âm Cố bổ sung nói.
Lão Chung quét mắt nhìn Âm Cố rồi vội đón thiếu phu nhân đi vào, một mặt sai người cầm đèn dẫn đường đưa thiếu phu nhân về viện của nàng, một mặt chạy vội đi báo cho Khánh tài chủ việc vui vừa mới biết.
Âm Cố đi theo Hỉ Mi vào đại môn, sau đó chuyển sang phía đông.
Lại nói, ở một thôn trang mà có thể xây được nhà lớn như vậy coi như cũng khá, mà đáng tiếc, Âm Cố từng biết một trang viên chân chính là như thế nào. Nếu so sánh thì Khánh gia này thực chất là tục khí. Không phải cứ hoa lan hoa cúc là có thể lịch sự tao nhã, không phải rường cột chạm trổ là có vẻ danh môn; Khánh gia nơi nơi đều phô trương, bố cục không hợp lý, ngay cả hành lang dài nhìn cũng chướng mắt.
Cái này dĩ nhiên Âm Cố sẽ không nói, thật ra, tuy nàng biết nhưng cũng không thèm chú ý tới, mà có chút tò mò về phu quân của Việt Hỉ Mi. Nghe khẩu khí tiểu nha hoàn, giống như thiếu phu nhân nhà nàng hoài thai long loại vậy. Nhất thời cảm thấy ý nghĩ của mình buồn cười, Âm Cố hơi nhíu mày, nhịn cười.
Hỉ Mi mang Âm Cố vào viện của mình. Vài bà tử và nha hoàn đi ra nghênh đón, cũng lạ, không biết sao lại truyền tin nhanh như vậy, mọi người bắt đầu chúc mừng hết cả. Hỉ Mi sửng sốt, cười như không cười đi vào phòng mình khi bị người vây quanh. Nửa đường thì chỉ phòng cho Âm Cố: "Âm Cố cô nương ở đó đi, cô nghỉ ngơi một chút đợi lát nữa ta sai người đến mời cô dùng cơm."
Âm Cố gật đầu rồi đi ra.
Còn chưa đợi hai người bước vào phòng, thì đã nhìn thấy một hạ nhân chạy tới thiếu chút nữa bị trượt té, nên vẻ mắt hắn khá chật vật vội vàng hô: "Lão gia phu nhân gọi thiếu phu nhân đi qua..."
"A?" Hỉ Mi cả kinh, ngay tức khắc luống cuống tay chân ném luôn bình nước nóng, cũng không quản có người bắt được hay không, rồi vội vàng nâng váy chạy về phòng. "Mau mau mau múc nước đến."
Tiểu Huyền ở phía sau hăng hái hô chậm một chút chậm một chút; một bà tử vất vả bắt được bình nước nóng; hai nha hoàn khác tranh nhau đi múc nước; hạ nhân truyền lời rốt cục không nhịn được cười ha ha, nhiều người nhìn xem cũng xem thường...
Âm Cố ở trước cửa nhìn màn hỗn loạn này mà trong lòng không khỏi không nói, nhà kiểu gì mà lộn xộn như vậy?
Hỉ Mi rửa mặt thật sạch, cẩn thận nhìn gương đồng, xác định không còn son phấn nào lúc này mới đứng dậy. Không còn cách nào khác, ai kêu nàng gả cho Khánh gia.
Khánh tài chủ tuy rằng có nhiều ruộng tốt, ngay cả trên thị trấn cũng có vài cửa hàng nhưng tính toán rất chi li, rất keo kiệt. Ngày hôm sau khi nàng nhập phủ, hắn đã liệt kê rất nhiều điều khoản; cái gì một năm bốn mùa có bao nhiêu xiêm y, bao nhiêu đệm chăn, rồi được quay về nhà mẹ đẻ mấy lần...
Kỳ thật cuộc sống ở Việt gia luôn nghèo khó, Hỉ Mi cũng không biết có gì không đúng. Nhưng nhà mẹ đẻ gần như vậy mà không thể thường xuyên về phụng dưỡng, thật sự làm trái bổn phận làm con, tính tình nàng nóng nảy nên không khỏi cãi cọ với Khánh tài chủ vài câu, cuối cùng Khánh tài chủ tức giận đến thổi râu trừng mắt. Có lẽ là thấy phân lượng mười lượng bạc kia nên mới nhẫn nhịn, nhưng Khánh phu nhân – Lưu thị thì không được tốt như vậy.
Từ xưa, bà bà và nàng dâu rất khó đối đãi. Trước lúc xuất giá, Việt Lâm thị cũng tỉ mỉ truyền kinh nghiệm cho Hỉ Mi, cho nên Hỉ Mi biết tầm quan trọng của việc lấy lòng Lưu thị. Nhưng ai biết thành thân ngày hôm sau, Lưu thị gọi nàng đến, sai người bưng bồn nước rửa mặt cho nàng, không cho tô son điểm phấn tránh câu dẫn con trai bà.
Lúc ấy Hỉ Mi gần như ngây dại, hoàn toàn không hiểu ý tứ của Lưu thị. Sau đó Lưu thị mới giải thích, tuy rằng cưới ngươi nhưng Đăng Khoa đang khảo thủ công danh, ngươi không thể làm hắn rối loạn tâm trí. Không có việc gì thì đừng kề cận hắn, để cho hắn yên tâm học bài đó mới là bổn phận của thê tử.
Cho nên, tuy rằng đã thành thân gần một năm nhưng Hỉ Mỉ đối với phu quân Khánh Đăng Khoa vẫn còn rất xa lạ. Mỗi tháng, Lưu thị cho thời gian cố định để nàng cùng phòng, thực hiện lễ nghĩa phu thê.
Đối với Khánh gia, Hỉ Mi mơ hồ đoán được mình cũng không phải thật sự vừa lòng bọn họ, là do họ không thể chống cự lại lời tốt lành của lão đạo kia nói. Đại khái là trước khi Khánh Đăng Khoa thi đỗ thì mình có tác dụng xung hỉ đi. Nhưng hôn đã thành rồi, còn có thể như thế nào nữa, Hỉ Mi nhận mệnh.
Một năm qua, tính tình mạnh mẽ của nàng cũng thu liễm bớt, miễn cưỡng đọc chút 'nữ phạm', 'nữ quy' đến ứng đối Lưu thị, cố gắng khiến bản thân thích hợp ở Khánh gia. Nàng luôn luôn nghĩ nàng có thể làm thê tử tốt, rồi làm mẫu thân tốt...
Chỉ là sống ở Khánh gia chỉ có thể được sửa soạn tóc tai một chút, nhưng mà mỗi lần Hỉ Mi về nhà đều phải ngồi kiệu nhỏ, trang điểm thêm. Nàng biết sự tồn tại của mình, cũng biết cha mẹ có bao nhiêu coi trọng hôn sự của mình. Là con dâu của đại tài chủ - mỗi khi Hỉ Mi nghe cha nói như thế thì có cảm giác bất đắc dĩ. Nhưng, dù sao đó cũng là thể diện của cha mẹ, nàng đành phải làm tròn phần trách nhiệm này.
Trên đường đi, Hỉ Mi có chút bất an, đối với việc mang thai này nàng không biết công công và bà bà có thái độ gì. Lẽ ra cưới con dâu về dĩ nhiên đều muốn ôm tôn tử ngay, nhưng Lưu thị đều chen ngang nàng và phu quân từ đầu tới cuối, giống như không gấp vậy.
Đến nhà chính của hai ông bà, nói là ở đại sảnh ăn cơm, nàng vội đi qua. Công công Khánh tài chủ, bà bà Lưu thị và phu quân Khánh Đăng Khoa đều đang ngồi ngay ngắn.
Hỉ Mi chào từng người, sau đó ngồi phía dưới vị trí của phu quân
"Sao ngươi lại về nhà mẹ đẻ?" Lưu thị hừ lạnh một tiếng, "Muốn nói xấu Khánh gia đối đãi ngươi không tốt sao?"
Hỉ Mi lắc đầu, trên mặt nhịn không được cười: "Là mẹ con sinh đệ đệ, cho nên con muốn trở về nhìn xem."
"Hửm?" Khánh tài chủ nhíu mày. "Lại phải tặng lễ nữa à."
Hỉ Mi hơi khiêu mi, không nói gì thêm.
"Ngươi mang thai là thật?" Lưu thị lại hỏi.
Hỉ Mi gật đầu, nghiêng đầu nhìn Khánh Đăng Khoa.
Khánh Đăng Khoa đang nhìn đồ ăn, sửng sốt, cũng xoay đầu lại: "Thật? Từ khi nào?"
Hỉ Mi nghe vậy, không biết nói sao đành phải lấy mắt nhìn Lưu thị.
Lưu thị vỗ tay con trai của bà, nói: "Chuyện này nói vậy nàng cũng sẽ không nói dối."
Khánh tài chủ cũng từ từ gật đầu: "Nếu đã mang cốt nhục của Khánh gia thì ở nhà chuẩn bị chờ sinh, không được đi đâu."
Hỉ Mi đan tay ở dưới bàn. Đó là công công, bà bà, và còn có phu quân của nàng đó...
Kế tiếp, người một nhà bắt đầu ăn cơm. Ăn không nói ngủ không mớ - có đôi khi Hỉ Mi cảm thấy Khánh gia chả có học thức gì mà thích làm theo bộ dáng quý tộc, ngay cả trình tự từ ăn cơm đến liếc mắt đều rất phiền phức.
Cơm nước xong, nha hoàn dọn dẹp chén dĩa, Khánh tài chủ phải vội tính thu thuê cuối năm nên đi trước. Còn lại ba người chuyển tới một bên uống trà. Nghe nói Lưu thị thỉnh rất nhiều người giỏi giang đến dạy cho con trai của bà, chắc là xem giấc mộng ngũ tử đăng khoa kia rất chân thật nên bà mới cảm thấy mình một ngày nào đó có thể được phong lên là cáo mệnh phu nhân. Cho nên, đối với đứa con trai này cũng là yêu cầu nghiêm khắc, về sau thì lại thờ ơ nhìn con trai học tập những tư thế và hành động vô cùng khí chất, lâu dần, thấy đứa nhỏ càng trở nên ưu việt khác xa hoàn toàn con nhà người ta.
Lưu thị uống trà xong, nói với Hỉ Mi: "Qua năm nay Đăng Khoa sẽ đến trường để chuẩn bị cho cuộc thi năm tới. Nếu ngươi mang thai thì không nên đi theo."
Hỉ Mi sửng sốt, vội hỏi: "Phu quân ở đâu, Hỉ Mi tự nhiên nên đi theo đó. Nào có nương tử ngồi yên trong nhà, phu quân chịu khổ."
"Nàng nói cũng đúng." Khánh Đăng Khoa buông chén, "Chúng con vốn là phu thê."
Hỉ Mi cảm kích nhìn hắn. Hiếm khi hắn đứng về phía nàng.
Lưu thị quét mắt liếc Đăng Khoa: "Dĩ nhiên ta sẽ tìm người chiếu cố ngươi, người chỉ cần đọc sách tốt là được."
Khánh Đăng Khoa sau khi nghe xong gật đầu: "Có người đi theo là tốt rồi."
Hỉ Mi suýt nữa hộc máu, vội hỏi: "Nhưng..."
"Nhưng cái gì?" Lưu thị trừng mắt lại đây, "Ngươi không tiện, đến lúc đó là ngươi chiếu cố hắn hay hắn chiếu cố ngươi?" Bà duỗi người chỉ Tiểu Huyền phía sau, "Nha đầu này còn nhỏ, tay chân thô kệch, lát nữa ta sẽ đổi người hầu hạ cho ngươi."
"A?!" Tiểu Huyền cả kinh, vội chuyển tới phía trước quỳ gối trước mặt Lưu thị. "Phu nhân, Tiểu Huyền sẽ cẩn thận hầu hạ thiếu phu nhân, nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn." Dứt lời nàng lại ngẩng đầu cầu xin Hỉ Mi.
Hỉ Mi chỉ phải nói: "Tiểu Huyền đi theo con con đã quen, không cần phải đổi người đâu ạ."
"Vậy được rồi," Lưu thị gật đầu, đứng lên, phủi phủi ống tay áo nói, "cứ định như vậy." Bà lại quay đầu lại, "Con trai, còn không đi đọc sách đi? Đứng lên, không được phép quay về viện."
"Vâng, thưa mẹ." Khánh Đăng Khoa vội đứng lên cung kính thi lễ với Lưu thị, sau đó cùng bà rời đi.
Khánh Đăng Khoa rời đi cũng không thèm nhìn Hỉ Mi, tuy rằng Hỉ Mi cũng đã quen như vậy nhưng cũng có chút xấu hổ mà cười cười.
Cuộc sống như vậy, không biết đã bắt đầu từ khi nào...