Khi Cố gia biết Cố Phi bị Âm Cố phạt đến Đảo Tư, đã là chuyện sau khi từ từ đường trở về.
Từ đường Cố gia ở nơi sâu nhất của Cố trang. Đến những nơi như thế tự nhiên phải trang nghiêm. Cho nên Cố gia phải bỏ bớt độ điên. Mà nơi này là nơi không phải ai cũng được vào, kể cả người tùy thân.
Đến khi nghe được Âm Cố thản nhiên nói chuyện đó, Cố gia mới cảm giác được nguy cơ.
Đảo Tư là nơi nào? Là một hòn đảo nhỏ cỡ bàn tay, nhưng là một hòn đảo cực kỳ nguy hiểm. Trên đảo không có bóng người. Nếu có thì chính là đủ loại độc xà và một số loài động vật sặc sỡ. Nơi đó không có phương tiện gì để sinh tồn, ai vào đó cũng chỉ có thể dựa vào năng lực của mình để sống sót mà thôi. Người bình thường đừng nói đến đó dăm ba ngày, vài canh giờ thôi cũng đủ bị độc chết. Nếu không thì cũng sẽ bị cả núi hài cốt ở đó kích thích rồi tuyệt vọng rồi nổi điên.
Cố gia vô tình phát hiện được hòn đảo này, nên chiếm nó và biến nó thành một nơi để rèn luyện. Sau đó thì ngẫu nhiên sẽ biến thành địa ngục để trừng phạt.
Đương nhiên, ý nghĩa của việc trừng phạt này là ngươi không cần phải về nữa, mà nếu ngươi có thể trở về thì ngươi cũng không còn được trọng dụng.
Nghe nói Âm Cố phạt Cố Phi đến đó, mọi người không khỏi lạnh sống lưng.
Hình như, Cố Phi chưa có làm gì hết mà...
Nhưng họ cũng nhanh hiểu được là Âm Cố mượn Cố Phi để tỏ thái độ. Đối với trạng huống của Việt Hỉ Mi mấy ngày nay, dĩ nhiên là họ biết. Mà họ phủ nhận là cố ý bày tiệc hải sản yếu hại Hỉ Mi, làm như không biết người ở đất liền không quen ăn hải sản. Vô luận Âm Cố hỏi như thế nào, họ cũng đã quyết định đánh chết cũng không nhận. Kết quả Âm Cố cũng không hỏi.
Âm Cố biết rõ ngày đó phụ thân cố ý ngắt lời nàng giới thiệu Hỉ Mi; biết rõ cả nhà mặt dày mày dạn sinh sự kiếm chuyện. Vậy không bằng không nói nữa. Trực tiếp ra tay.
Cố Phi đã dong thuyền rời đi. Cố gia thống nhất quyết định trước án binh bất động.
Âm Cố và người nhà ở trong bóng tối quyền cước lui tới, Hỉ Mi cũng không biết. Xác nhận nàng không thể ăn hải sản, Âm Cố cho người làm những món khác cho nàng. Được Âm Cố dốc lòng chăm sóc như thế, mười ngày sau, Hỉ Mi có thể xuất môn.
Và lần này, vô luận nàng và Âm Cố đi đến đâu nàng cũng không nhìn thấy Cố Phi. Hỉ Mi không khỏi tò mò, rốt cục hỏi đến.
"Hắn đến tiểu đảo." Âm Cố lạnh lùng nói.
"Cái gì tiểu đảo, chơi vui sao?" Hỉ Mi truy vấn, lại đột ngột chuyển sang cái khác, "Đúng rồi, cô nói muốn mang ta đi xem biển. Ta đến đây lâu như vậy rồi, khi nào thì được đi hả?"
"Biển gió lớn, " Âm Cố lắc đầu, "đến khi cô khỏe hẳn rồi đi."
Hỉ Mi tối mặt, tiện đà thấp giọng hỏi: "Âm Cố, có phải cô cảm thấy ta rất vô dụng hay không?"
Âm Cố nhướng mày: "Cũng không phải ngày đầu tiên biết cô."
"Cái gì chứ!" Hỉ Mi dậm chân, thấy Âm Cố xoay người tránh ra, liền đuổi theo.
Tuy Cố gia lớn, nhưng khó tránh khỏi sẽ thấy mặt. Hỉ Mi mơ hồ biết Âm Cố ngăn cách nàng với người nhà là vì bảo hộ nàng, nhưng dù sao họ cũng là thân nhân của Âm Cố. Và cũng do nàng đi theo đến đây, thì sao có thể tránh mặt hoài không gặp được. Cho nên, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Hỉ Mi, Âm Cố mang nàng đến thỉnh an song thân.
Nói là thỉnh an song thân, mà tỷ tỷ và đệ đệ của Âm Cố cũng ngồi đó rồi.
Hỉ Mi đi vào, thì bị một tấm hoành phi thật lớn nằm ở góc tường hấp dẫn ánh mắt. Trên đó viết bốn chữ 'Hiệp nghĩa nhân tâm' ánh vàng rực rỡ như vậy, không làm người ta chú ý cũng khó. Nhưng mà hoành phi vừa trang trọng vừa to vậy mà lẻ loi nằm ở góc tường, chất đống dưới chân nó chính là những cuộn tranh nằm bừa bãi. Tóm lại toàn bộ nhìn qua rất không phối hợp.
"Đó là hoành phi hoàng đế ban cho, vì công lao năm xưa Cố gia chúng ta cứu thành." Cố trang chủ theo ánh mắt Hỉ Mi, trong mắt ông hiện lên đắc ý, chậm rãi nói.
Hoành phi hoàng đế ban cho? Hỉ Mi hoảng sợ, vội thu hồi ánh mắt. Lúc trước ở Thanh thành, cách hoành kinh không quá trăm dặm, khi đó cũng từng nghĩ muốn đến xem, tốt xấu gì đó cũng là nơi dưới chân thiên tử. Mà sau đó do vội vàng ra đi nên cũng đã quên chuyện đó. Nhưng nó vẫn tuyệt đối không ảnh hưởng đến Hỉ Mi - loại tình cảm của tiểu dân chúng đối với hoàng đế cao tại thượng. Lúc này nhìn thấy hoành phi hoàng đế ban cho bị Cố gia tùy tùy tiện tiện ném ở góc tường, nội tâm Hỉ Mi cảm thấy có chút không tiếp thụ được.
Cố trang chủ thấy Tam nhi mặt không đổi sắc, cũng thấy không thú vị. Còn Cố phu nhân ở bên cạnh nhẹ nhàng kéo tay áo của ông, lúc này ông mới khụ một cái, nói: "Tam nhi, còn không mời khách nhập tòa."
Không đợi Âm Cố nói gì, Hỉ Mi cố gắng hành lễ, ngồi ở phía dưới. Đến khi ngẩng đầu nhìn, thì ánh mắt nhìn toàn gia họ Cố có chút thay đổi. Có thể làm cho hoàng đế ban thưởng hoành phi, vinh quang như thế mà họ không cung kính treo lên mà tùy ý ném đại vào một góc nào đó, kiểu không đếm xỉa này càng thể hiện Cố gia không phải nhà bình thường. Cho nên Hỉ Mi thập phần không yên. Vốn nghĩ rằng sau này có lẽ sẽ thoải mái ở cùng Cố gia, mà hiện tại đã có không được tự nhiên không biết từ đâu xuất hiện. Làm sao có thể nói chuyện được với những người ngay cả đồ hoàng đế ban cho cũng không để vào mắt đây. Hai chân Hỉ Mi xoắn vào ở dưới váy, tuy rằng không ai nhìn ra, nhưng nàng vẫn cuộn chân mình, xấu hổ đến mức không thể thản nhiên thoải mái ngồi được.
Có người lên dâng trà, sau khi rời đi, chỉ nghe tiếng chén trà va chạm trong một đại sảnh to lớn.
Cố gia bất động thanh sắc đánh giá Hỉ Mi. Thấy nàng uống trà không đủ tao nhã; tư thế ngồi không đủ đoan trang; bộ dáng cũng không phải khuynh thành... lại không hiểu sao Tam nhi lại coi trọng một nữ nhân bình thường như vậy.
Trầm mặc nửa ngày, vẫn là Cố trang chủ mở lời: "Nghe nói Việt cô nương không khỏe, bây giờ ra sao rồi?"
Hỉ Mi vội buông trà, hơi khẩn trương đáp: "Đã tốt hơn nhiều. Tạ trang chủ quan tâm."
"Vùng biển nên tự nhiên không thể so với nơi khác, nhiều thứ không phong phú cho nên thức ăn cũng hạn chế." Cố trang chủ vuốt râu thần tình thiện ý, "Ta thấy cô nương thân kiều thể yếu, có lẽ sẽ không thích ứng được khí hậu nơi đây. Nếu có chuyện xảy ra, thì đó chính là chúng ta chiêu đãi không chu toàn."
Đến đây, Hỉ Mi hơi động thân. Cảnh tượng ngày nôm nay rất quen thuộc . Đây chẳng phải là lúc nàng mang Âm Cố đến gặp tỷ tỷ sao? Ngày đó Âm Cố thong dong ứng đối, chiến với tỷ tỷ đến chẳng phân biệt được sàn sàn như nhau. Hoặc nói, là Âm Cố thắng. Không phải tỷ tỷ cũng đã chấp nhận chuyện hai người bọn họ sao. Hiện tại Cố trang chủ vừa mở miệng, nàng đã ngưng thần lắng nghe, sợ có bỏ qua bất kì lời gì của đối phương.
Ngày ấy Âm Cố vì mình mà chiến, hôm nay đến phiên mình. Có qua có lại.
"Trang chủ khách khí." Hỉ Mi ngồi nghiêm chỉnh, "Hỉ Mi rất thích chỗ này. Hôm kia ở đây có mưa to, đúng là Hỉ Mi chưa từng gặp qua mưa to như thế. Nghe Âm Cố nói là do biển mang theo gió gì đó, nghe có vẻ rất thú vị."
"Gió đó làm biển dậy sóng, gây nguy hiểm cho thuyền, cho nên cũng không tốt như vậy." Cố trang chủ phất tay, "Ban ngày là cực nóng, ban đêm lại là cực lãnh, rất dễ dàng sinh bệnh."
"Sinh bệnh cũng không sợ." Hỉ Mi chớp mắt, "Có Âm Cố chiếu cố, Hỉ Mi sẽ nhanh khỏi. Huống chi đêm mùa hè mà có thể đắp chăn, là điều mới mẻ."
"Cô nương không ăn hải sản nha."
"Âm Cố đã thỉnh người làm món khác cho Hỉ Mi rồi."
"Cố gia chúng ta là võ nhân, tựa như ngày đó, rất dễ dàng ngộ thương."
"Không sao, Hỉ Mi sẽ bảo vệ Âm Cố."
Chín chữ có khí phách, mọi người đều sửng sốt.
Nàng sẽ bảo vệ Âm Cố? Nói giỡn sao! Ai cũng có thể nhìn ra nàng không biết một chút võ công, nàng lấy cái gì bảo vệ Âm Cố?
Cố Tịch Tịch khủng hoảng nhìn Hỉ Mi hồi lâu, cười đã rồi mới mở miệng: "Cô nương nói sai rồi. Là nàng bảo vệ cô mới đúng. Cái gì cô cũng không có, phải nói là nàng tốn không ít sức nha."
Cố Tịch Tịch nói, Cố gia đều gật đầu, đều bừng tỉnh đại ngộ. Khó trách cứ luôn cảm thấy có cái gì không đúng. Đúng theo như Tịch Tịch nói, nếu Việt Hỉ Mi ở cùng Tam nhi thì sẽ chỉ là gánh nặng của Tam nhi, kéo chân Tam nhi, loạn đầu trận tuyến Tam nhi, đâu có chỗ nào là giúp đỡ Tam nhi? Kẻ cường đại đương nhiên sẽ tìm người cường đại giống nhau, vậy mới có thể yên tâm được.
Hỉ Mi nghe mà tức giận. Nhưng những người khác nghe thì buồn cười. Âm Cố cũng cười, nhưng đặc biệt. Trong khi Hỉ Mi nói, nàng lại hồi tưởng. Nàng nhớ rõ Hỉ Mi từng nói, vì nàng Hỉ Mi có thể liều mình.
Ai nói người yếu đuối không có năng lực bảo vệ người khác? Cường đại, cơ thể nàng đã có, nhưng nàng thiếu một tâm hồn cường đại. Vừa lúc, Hỉ Mi bù vào được.
Thấy Nhị tỷ ngữ khí chanh chua, Âm Cố đã nhẹ nhàng nắm tay Hỉ Mi. Trong lòng nàng rất vui. Từ khi bước vào Cố trang, Hỉ Mi vẫn có chút tỉnh tỉnh mê mê như sống ở trong mộng, thêm bệnh nặng một hồi như mất hồn đến hiện tại còn chưa trở lại. Mà lúc này, cuối cùng cũng thấy được nàng có chút tinh thần. Thậm chí còn dũng cảm đứng ra nói chuyện. Vốn Âm Cố cũng không cần Hỉ Mi ra nói chuyện, nhưng dù sao cũng là tâm ý của nàng. Mà tâm ý kiểu này, Âm Cố rất vui khi nhận được.
Mọi người thấy Âm Cố công nhiên vô cùng thân thiết nắm tay Hỉ Mi, mắt đều lòi ra hết. Nhưng riêng Cố phu nhân thì thấy ý cười trong mắt Tam nhi, trong lòng bà dao động.
Đúng là Hỉ Mi đang giận lẫy, cũng không phải dỗi. Nàng biết rõ mình ở trước mặt những người này mình không có quyền cước "Bảo vệ" như họ nói, nhưng nhìn ngữ khí phụ thân Âm Cố càng ngày càng gây sự, nàng nhịn không được mới nói. Nói xong rồi mới thấy, bộ dáng Cố gia muốn cười mà không cười khiến nàng xấu hổ. Nàng có chút ủy khuất. Nàng cũng không phải Âm Cố, cũng không học được thong dong như Âm Cố, nên đành phải lấy ra sở trường của mình. Tay được Âm Cố nắm lấy, nàng đã quen, cũng không có nhiều cảm giác lắm. Mà vị đánh cho Âm Cố hộc máu - Cố Tịch Tịch lại nói không tốt, nàng không khách khí nữa. Dù sao, hoành phi hoàng đế ban cho còn bị vứt vào góc tường, nàng cũng chẳng cần ra vẻ nữa.
"Hỉ Mi sẽ không để cho nàng lo lắng, ít nhất cũng sẽ tận lực tránh cho nàng lo lắng. Nhưng so với đả thương nàng hộc máu thì tốt hơn. Hơn nữa người ra tay lại là thân tỷ tỷ, đây gọi là thân tình sao?"
Cố Tịch Tịch ngẩn ra, không ngờ Hỉ Mi như con nhím đang xù lông, thập phần thú vị . Cố Tịch Tịch cười đáp: "Vậy cô nói, nàng vì ai mới bị thương?"
Vấn đề bị ném lại, lồng ngực Hỉ Mi khó chịu, thiếu chút nữa không thở nổi. Nàng chỉ phải căm tức nắm chặt tay Âm Cố: "Vậy cô nói, nếu nơi này tốt như vậy vì sao nàng muốn bỏ nó ra đi?"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ im lặng. Âm Cố nâng má lắng nghe, thấy một phòng im lặng dọa tới Hỉ Mi, Hỉ Mi thắc mắc quay lại nhìn Âm Cố. Lúc này Âm Cố mới nói chuyện: "Được rồi, ồn ào đủ chưa?"
"Là ai đã gây ra rắc rối trước hả?" Cố Tịch Tịch chưa từ bỏ ý định lớn tiếng nói.
Âm Cố trầm mặc một lát, dứt khoát đổi để tài: "Đúng rồi, ta phải đi ra ngoài một chuyến."
"Cái gì?"
Trăm miệng một lời la lên, kể cả Hỉ Mi. Phản ứng đầu tiên của nàng đó là Âm Cố muốn để một mình nàng lại với những người chỉ có vẻ mặt khởi binh vấn tội.
"Ta có một số việc còn phải xử lý." Âm Cố đứng dậy, cúi đầu với người nhà, "Phụ thân, mẫu thân, Hỉ Mi tạm thời giao cho các người, xin đối tốt với nàng."
Âm Cố chính đáng như vậy, Cố trang chủ ngược lại nhăn nhó.
"Muội lại muốn đi đâu." Vẫn không nói chuyện - Cố Triều Triều lạnh giọng hỏi. Nàng vốn nghĩ rằng đây lại là quỷ kế của Việt Hỉ Mi, biết rõ Âm Cố vất vả lắm mới trở về, đoàn tụ không được bao lâu mà lại khiến nàng muốn ra đi. Nhưng thấy Việt Hỉ Mi cũng là kinh ngạc, lại chuyển biến thành không yên bất an, mặt ảm đạm, thật sự là thiên biến vạn hóa.
Vô luận như thế nào, một câu "Ta sẽ bảo vệ Âm Cố" của Hỉ Mi hoặc nhiều hoặc ít đã cảm động đến Cố phu nhân. Thân là mẫu thân, dĩ nhiên ánh mắt của bà sẽ kỹ càng hơn. Việt cô nương này, chỉ sợ lực ảnh hưởng của nàng với Tam nhi không giống bình thường. Bà nhẹ nhàng gật đầu, xem như đồng ý Âm Cố thỉnh cầu.
"Tam tỷ, " Thường xuyên bị toàn gia bao vây, hoặc xem như đầu tường cây cỏ - Cố Tứ đột nhiên hỏi, "không phải tỷ vẫn còn nhớ Phong Hà sơn trang chứ?"
Âm Cố sửng sốt: "Sao đệ biết?"
Tỷ đệ Cố gia hai mặt nhìn nhau. Cố Tứ không chút để ý nhìn Hỉ Mi đang nghe ngóng.
"Con gọi là Hỉ Mi có phải không, " Bỗng, Cố phu nhân đứng lên, đến bên cạnh Hỉ Mi thân thiết kéo nàng, "đi, di có vài chuyện muốn hỏi."
"A?" Hỉ Mi không thể không đứng lên, được một phụ nhân ôn nhu xinh đẹp như thế nắm tay, nàng bước đi đều phải cẩn thận. Hỉ Mi quay đầu lại nhìn Âm Cố, thấy Âm Cố gật đầu, lúc này mới đỡ Cố phu nhân đi ra ngoài.
Chờ hai người đi ra, Âm Cố mới dựa ghế hỏi: "Nói đi, sao lại thế này?"
"Lúc trước muội muốn rời nhà, lại chỉ nói là muốn ra ngoài xông xáo, lý do như vậy chúng ta không tin. Nhưng cũng không ngăn được muội." Cố Tịch Tịch lười biếng mở miệng, mà bởi vì giọng nói của nàng rất mềm mại, thật có chút hiệu quả thôi miên. "Chờ muội đi rồi, chúng ta đi tra xét về nhiệm vụ cuối cùng muội nhận được. Nên dễ dàng tìm ra Phong Hà sơn trang."
"Nhưng kỳ quái là, phu nhân Niếp Phong Hà - La Tú tuyên bố rằng phu quân nàng chết bất đắc kỳ tử. Sau đó nàng ta nhanh chóng chỉnh đốn sơn trang nắm sơn trang trong tay. Chúng ta đã đợi. Nhưng vô luận, bên ngoài hay bên trong La Tú vẫn chưa nghĩ tới nên vì trượng phu báo thù, nên chúng ta kỳ quái." Cố Tịch Tịch cười, càng cười càng âm nhu, "Nữ nhân này có chút thủ đoạn."
Cố Tứ ở bên cạnh rùng mình, nói tiếp: "Bởi vì tò mò, đệ đã tra xét từ La Tú. Tam tỷ, tỷ đoán sao?"
Âm Cố thở dài: "Người ra tiền giết Niếp Phong Hà, là La Tú."
". . . Đúng vậy, " Cố Tứ hơi mất mác, không ngờ Tam tỷ đã biết, "chúng ta nhất trí cho rằng La Tú đã làm gì đó trước mặt tỷ, cho nên mới khiến tỷ đột nhiên hứng khởi muốn bỏ nhà đi. Sau đó, nàng ta đón tình nhân vào phủ, sống những ngày khoái hoạt. Đúng rồi, ngày La Tú sinh đứa bé đó là ngày tỷ động thủ giết Niếp Phong Hà. Không biết. . ." Cố Tứ chần chờ, "có phải có quan hệ đến chuyện tỷ làm bà đỡ hay không?"
Nói đến hai chữ "Bà đỡ", trên mặt Cố Tứ hoàn toàn khó coi như phải đang nuốt độc xà. Mà mấy người Cố gia khác cũng đều hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ bất mãn.
Âm Cố cũng hắng giọng, tiếp tục chờ Cố Tứ nói tiếp.
"Tỷ ở bên ngoài vất vả, chúng ta sao có thể nhìn xem nàng khoái hoạt như vậy. Cho nên trong cơn tức giận đệ đã đến Phong Hà sơn trang giết tình nhân của nàng ta." Cố Tứ nói đến đây, trên mặt hiện ra lãnh khí không phù hợp với gương mặt thật thà của hắn.
"Thì ra là đệ." Âm Cố thở dài, mặt không chút thay đổi hỏi, "Giết thì giết đi, thủ đoạn ngươi còn nhiều mà. Vì sao lại dùng chiêu thức của ta?"
"Hả?" Cố Tứ sửng sốt, trong nháy mắt nhớ lại thân phận Tứ đệ hay bị đàn áp, hắn thập phần luống cuống nhìn phụ thân và hai vị tỷ tỷ.
Cố trang chủ hợp thời ngáp một cái, đứng dậy: "Các ngươi làm chuyện này, ta không quản được. Tự mình xử lý đi." Nói xong nghênh ngang rời đi.
Cố Tứ cũng muốn noi theo phụ thân đại nhân lánh thân đi, chỉ là vừa nhấc chân đã nghe được Âm Cố nhàn nhạt nói "Ngồi" . Cố Tứ đau khổ, ngậm miệng chuẩn bị học làm ngọc trai dưới biển, chết cũng không há mồm.
"Để ta nói." Cố Triều Triều đứng lên, "Lúc muội đi không cho chúng ta tìm, bỏ cả nhiệm vụ, mà muội có bao giờ bước ra khỏi nhà đâu. Tuy rằng ngoài miệng phụ thân không nói, nhưng trong bốn người ông ấy thích nhất là muội. Không ai dám nghịch ý của muội, cho nên chúng ta đã mời người tra xét muội. Chính là tỷ tỷ Việt cô nương, cũng là một người lợi hại. Chỉ là được một thời gian lại bị muội phát hiện, muội lại trốn đi nơi khác. Muội một lòng muốn trốn, cho dù là chúng ta cũng không có biện pháp nào khác. Nhưng muội một lòng trốn đến nơi sơn gian thôn dã, chúng ta lại sợ muội quen an nhàn mà quên đi tâm huyết tổ tông Cố gia."
"Cho nên lão Tứ dùng chiêu thức của ta đến giết tình nhân La Tú?" Khóe môi Âm Cố khẽ cong, "Sau đó để cho La Tú đuổi giết ta?"
"Đúng, " Cố Triều Triều lãnh khốc sảng khoái thừa nhận, "Chúng ta muốn lấy La Tú làm đá mài đao cho muội, có nàng ta luôn luôn truy sát, cho muội một ít cảm giác áp bách, vậy muội cũng sẽ không mất đi cảnh giác như vậy."
Âm Cố trầm mặc , trên mặt hơi trắng.
Bởi vì như thế mà La Tú truy sát mình, mà người cuối cùng bị đả kích lại là Hỉ Mi, Hỉ Mi bởi vậy mà. . . không còn đứa bé.
Vô luận phụ thân đứa bé kia là ai, chung quy cũng là cốt nhục trên người Hỉ Mi, làm nàng đau triệt nội tâm.
Sự thật từng lớp được phơi bày, lại cùng tỷ đệ của nàng có quan hệ. Nếu ngọn nguồn sai kém từng bước, nói vậy cũng sẽ không gây thành kết quả như thế. Âm Cố còn nhớ rõ lời Vị Ương nói, có một số việc tốt nhất đừng cho Hỉ Mi biết. Hiện tại xem ra, ngay cả sự thật cũng không được nói.
Sắc mặt Âm Cố tái nhợt, khiến tỷ đệ nàng đều có chút không hiểu. Thấy Âm Cố trầm mặc, bọn họ không mở miệng hỏi gì nữa. Cuối cùng Âm Cố nói chuyện, nói nhỏ: "Các người hãy đối tốt Hỉ Mi."
Gì chứ? Ý gì chứ?
"Chuyện các người làm, đến cuối cùng, người bị hại cũng là nàng." Âm Cố yếu ớt nói, "Nàng bị người của La Tú ám hại đến mức phải sinh non. Sau đó bị phu gia bỏ rơi. Tiếp đó không nhà để về."
Cố Tịch Tịch mở to mắt, trong lòng hoảng hốt. Nàng hoàn toàn nhìn không ra cô nương mới vừa rồi còn dám cãi với nàng có quá khứ như vậy. Trong thư của Vị Ương cũng không có nhắc đến, chẳng lẽ chờ Tam nhi mở miệng? Mà, vì sao Tam nhi sẽ thích nàng?
"Xem ra muội cũng biết chút nguyên nhân, " Cố Triều Triều bình tĩnh hỏi, "Bởi vì áy náy, cho nên nhận nàng sao?"
"Mới đầu là có, " Âm Cố thừa nhận, cũng thẳng thắn, "nhưng sau đó thật tâm yêu nàng."
Đại sảnh, ba người đều ngây ngẩn, đều hoàn toàn không ngờ Âm Cố thừa nhận nhanh như vậy. Từ khi vào trang, Tam nhi và Việt Hỉ Mi ám muội cực điểm, nhưng cũng không rõ ràng tuyên bố điều gì. Về phần vì sao Âm Cố yêu Hỉ Mi, nó đã không còn ở trong vòng suy tính của ba người nữa. Nhưng đột nhiên họ thực hâm mộ. . . Bởi vì Tam nhi có vẻ mặt bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy qua – vẻ mặt sủng nịch.