Hỉ Tương Phùng

Chương 11

Tất cả mọi người ở đây, đều nhìn ba nam tử kia với cặp mắt khác, đồng thời trong lòng vô cùng cảm kích! Dù sao nếu tân nương bị người ta cướp đi, theo như tính tình của Hầu lão gia thì tất cả bọn họ không tránh khỏi trách phạt!

Quản sự Tôn Diệu Hưng chậm rãi tiến đến, hai tay ôm quyền, khom người thi lễ: “Hôm nay may mắn có ba vị anh hùng gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ! Tôn Diệu Hưng ta thay Tứ thiếu gia, Tứ thiếu gia phu nhân, đa tạ ba vị anh hùng!”

Nam tử áo lam khoát tay chặn lại: “Đây chỉ là việc nhỏ, không cần nói đến!”

Đúng lúc đó, bọn gia đinh đã kéo Tứ thiếu gia từ trong rừng trở về, giúp hắn phủi bụi đất trên người, Tứ thiếu gia vui vẻ cười, kêu lên: “Dùng sức đánh, dùng thêm một chút sức nữa! Hắc hắc, thật là thoải mái!”

Vừa thấy Tề Tứ công tử, nam tử áo lam vẻ mặt ngạc nhiên! Cùng hai người bạn bên cạnh đi tới, có chút cung kính hướng Tứ thiếu gia thi lễ: “Không nghĩ tại đây lại gặp được Tề Tứ công tử! Viên Bân đúng là có phúc đến ba đời!”

Hạ Lan Tử Kỳ ở bên trong quan sát, trong lòng hết sức kinh ngạc, không thể ngờ được nam tử có võ công như thế, nhìn thấy Tứ thiếu gia lại tỏ thái độ kính trọng! Xem ra khi hắn chưa biến thành ngốc tử, hẳn là không đơn giản!

Những người khác ở đây, cũng đều có cảm giác giống như Hạ Lan Tử Kỳ, mở to mắt, nhìn nam tử kì lạ tự xưng là Viên Bân kia.

Lúc này, Tứ thiếu gia lại đối với mọi chuyện ngoảnh mặt làm ngơ, thấy bọn gia đinh đang giúp hắn phủi bụi đất trên áo đều dừng động tác, hắn bất mãn, nói: “Sao các ngươi lại ngừng? Nhanh lên một chút, chúng ta còn tiếp tục chơi!”

Viên Bân thấy Tứ thiếu gia coi hắn trở thành không khí, lại thấy Tứ thiếu gia không giống như trước đây, hành động trước mắt rất không bình thường. Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, khó hiểu, lập tức lại khom người thi lễ: “Viên Bân bái kiến Tứ công tử!”

Lần này, rốt cục cũng thu hút được sự chú ý của Tứ thiếu gia, hắn nghiêng đầu nhìn Viên Bân, vẻ mặt ngơ ngác: “Ngươi là ai?”

Viên Bân ngẩn ra, nhưng vẫn thật nghiêm túc đáp lại: “Tại hạ là Viên Bân, Tứ thiếu gia chẳng lẽ không nhận ra tại hạ sao?”

“Ngươi không phải Viên Bân!”

Viên Bân nhìn hắn không hiểu ra sao.

Trên mặt Tứ thiếu gia bỗng nhiên nở nụ cười ngây ngốc: “Ngươi là lợn......”

“Phì......” Ở đây đã có người nhịn không được, thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Bất chợt, Tứ thiếu gia đánh tới, dùng sức cởi quần áo Viên Bân: “Mau cởi bỏ quần áo ra, lợn không được mặc quần áo!”

Thấy Tứ thiếu gia náo loạn quá rồi, sắc mặt quản sự Tôn Diệu Hưng nhanh chóng đỏ đến thành màu gan heo, giúp Viên Bân giải vây: “Mau, mau kéo Tứ thiếu gia ra!”

Tứ thiếu gia bị bọn gia đinh kéo mạnh sang một bên. Viên Bân lúng túng như lọt vào trong sương mù, hỏi quản sự: “Tề Tứ công tử sao lại biến thành thành thế này?”

Quản sự thần sắc buồn bã, thở dài: “Ôi chao, vốn dĩ tứ thiếu gia nhà chúng ta tài hoa xuất chúng, năng lực phi phàm. Nhưng mà hai tháng trước, Tứ thiếu gia xuất môn, trên đường gặp phải kẻ bắt cóc bị ngã xuống vách núi.” Quản sự chỉ vào đầu của mình: “Đầu óc bị va đập đến chấn thương, liền biến thành bộ dạng như hôm nay!”

Viên Bân nhìn tứ thiếu gia, vẻ mặt khó tin, tiếc nuối nói: “Tứ công tử là người tốt sao có thể gặp tai họa như vậy? Thật bất khả tư nghị[1]!”

[1] Bất khả tư nghị: Việc không thể nghĩ đến được.

“Ai có thể ngờ được đây! Ôi, trời cao đố kỵ anh tài mà!” Quản sự khổ sở lắc đầu.

Một vị nam tử cao gầy đứng cạnh Viên Bân, chỉ Viên Bân đề nghị với quản sự: “Đại ca của ta không chỉ giỏi võ công, đối với y thuật cũng có nghiên cứu. Nếu không ngại, để huynh ấy nhìn qua Tứ công tử một chút xem sao?”

Quản sự đối với Viên Bân luôn mang thái độ kính trọng, gật đầu nói: “Đương nhiên là được rồi!” Lập tức phân phó bọn gia đinh đem tứ thiếu gia kéo qua.

Nhưng mà, ngay lúc tay Viên Bân vừa mới định chạm vào cổ tay Tứ thiếu gia thì ai cũng không nghĩ tới, tứ thiếu gia lại chống đối lại, cúi đầu định cắn lên cánh tay Viên Bân.

Tốc độ cực nhanh, làm cho người ta trở tay không kịp. Cũng may, Viên Bân công phu khá cao, thu tay đúng lúc nên không có bị Tứ công tử cắn được.

Quản gia kinh hãi, vội vã kêu to: “Mau giữ tứ thiếu gia lại!”

Lúc này, Hỉ bà đứng bên cạnh nãy giờ không can thiệp vào! Vẫy khăn tay màu hồng, vội vàng vượt bước đến: “Ôi, bệnh của Tứ thiếu gia còn chưa thỉnh đủ danh y hay sao? Còn xem bệnh cái gì nữa? Hôm nay là ngày đại hỉ, thời gian đã sắp muộn rồi, muốn xem bệnh để lần khác đi! Chậm giờ bái đường, chúng ta đều không gánh nổi trách nhiệm!”

Quản sự bừng tỉnh hiểu ra, vội vàng khom người hướng Viên Bân thi lễ, lịch sự nói: “Hôm nay là ngày đại hỉ của Tứ thiếu gia nhà ta. Nếu như các vị có rảnh, không bằng đến quý phủ uống chén rượu mừng!”

Viên Bân nhìn nhìn hai vị bằng hữu bên cạnh, một người trong đó mở miệng nói: “Đại ca, chúng ta không phải đã cùng người ta hẹn gặp mặt tại Phượng Dương trà lâu đấy sao? Thời gian cũng sắp muộn rồi!”

Viên Bân hiểu ý, vẻ mặt xin lỗi: “Tề Tứ công tử đại hôn, bọn ta vốn nên trình diện. Có điều, bọn ta đã ở Phượng Dương trà lâu hẹn bằng hữu, thời gian có chút gấp gáp, cho nên......”

Quản gia hiểu đối nhân xử thế, lập tức đỡ lời: “Làm người nên lấy tín nghĩa làm trọng, nếu người ta đã chờ, vậy không nên lỡ hẹn rồi! Hoan nghênh Viên công tử có thời gian rảnh thì đến làm khách trong phủ, thuận tiện xem bệnh giúp công tử nhà chúng tôi!”

“Được, nhất định, nhất định!”

Ba người quay đầu tiếp đi, quản gia cũng quay đầu, giục cả đội đưa dâu, vội vàng hướng trong phủ đi đến.

Cho dù trên đường gặp phải rủi ro, nhưng mà Hạ Lan Tử Kỳ trúng phải Hồ Điệp phiêu, ngay cả khả năng thừa dịp náo loạn mà chạy trốn cũng không có! Nàng thực cảm thấy bản thân thật bi kịch. Hay là, đây là vận mệnh buộc phải như vậy sao?

Dưới sự cố gắng của đám người rước dâu, kiệu hoa rốt cục cũng vào cửa Tề gia đúng giờ lành.

Pháo nổ giòn giã ở bên trong, hỉ bà ở bên cạnh Tứ thiếu gia cạnh dặn: “Tứ thiếu gia, nên đá cửa kiệu rồi!”

Thấy Tứ thiếu gia bộ dáng ngây thơ, hỉ bà nhấc chân bày cho hắn cách thức: “Xem này, cứ như vậy đá ba lượt là được rồi!”

Tứ thiếu gia tuy rằng ngốc, nhưng rất thận trọng lĩnh hội những gì hỉ bà nói..., nhấc chân bắt đầu đá cửa kiệu. Nhưng mà mọi người vừa mới yên tâm được một chút, lại cuống hết cả lên. Hóa ra Tứ thiếu gia giống như là ra oai phủ đầu, đá mạnh cửa kiệu. Mà lại còn đá mãi không dừng, đem việc này trở thành trò chơi!

Mọi người vội vàng tới giữ chặt hắn: “Tốt lắm, tốt lắm, như vậy là được rồi.”

Hỉ bà ghé vào chỗ cửa kiệu, đối với Hạ Lan Tử Kỳ nhỏ giọng nói: “Cô nương, nhà trai đá cửa kiệu dự báo sau này sẽ không sợ thê tử. Cô cũng đá cửa kiệu lại, tỏ vẻ về sau sẽ không yếu thế!”

Hạ Lan Tử Kỳ vốn không muốn gả, vừa nghe lời này trong lòng càng thêm đau khổ! Còn đá cửa kiệu nữa sao? Toàn thân vô lực, ngay cả đi đường cũng trở thành vấn đề, nếu không vừa rồi sớm thừa dịp náo loạn mà chạy đi rồi, làm gì có khí lực mà đá cửa kiệu a?

Việc đã đến nước này, cho dù Hạ Lan Tử Kỳ không muốn gả, nhưng xem xét tình thế, nàng cũng sẽ không ngốc đến mức lại làm náo loạn ầm ỹ không chỉ để cho người ta nắm được thóp còn khiến cho người ngoài chế giễu, mất công rước vào phiền toái! Chí ít, nàng muốn bản thân hạn chế tình huống bất lợi đên mức tối đa, bảo toàn bản thân trước tiên rồi mới nghĩ mưu chạy trốn được!

Hạ Lan Tử Kỳ thấy thực bất đắc dĩ, nếu gả cho Hoa Tranh, nàng nhất định sẽ dùng sức đá cửa kiệu, tỏ ra không hề thua kém mà yêu cầu được bình đẳng. Nhưng hôn sự này, không hề có chút ý nghĩa nào trong lòng nàng, đành khàn giọng nói mấy lời với hỉ bà bên ngoài: “Không cần, những ngày sau này ngoan ngoãn phục tùng cũng tốt!”

Lời nói ra làm mọi người kinh ngạc không thôi, đều khen ngợi: “Không hổ là nữ nhi nhà Lễ bộ Thị lang được dạy dỗ, quả nhiên từ nhỏ đã nhu thuận, khuê huấn nghiêm cẩn, biết dịu dàng hầu hạ phu quân!”
Bình Luận (0)
Comment