Hỉ Tương Phùng

Chương 126

Tề Dật Phàm nhìn nàng ánh mắt lóe sáng: “Nàng nói đúng, nhưng mà mục tiêu hàng đầu của ta là tìm ra hung thủ giết hại mẫu thân để báo thù cho người, sau đó ta mới có thể làm những chuyện khác được.”

Ở chung với Tề Dật Phàm lâu như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ biết đây chính là tâm bệnh của hắn nên càng hiểu rõ tâm tình hiện tại của hắn hơn, vì chân thành nói: “Chàng yên tâm đi, quay trở về thiếp sẽ bắt tay vào làm việc ngay, nhất định giúp chàng bắt được kẻ đầu sỏ gây ra tội ác kia để bà ta phải đền mạng cho nương. ”

“Tử Kỳ, có nàng thật tốt” Tề Dật Phàm kéo nàng vào trong lòng, từ khi mất mẹ cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn không còn cảm thấy cô đơn. Đồng thời, hắn cũng âm thầm thề trong lòng, cho dù con đường phía trước có gập ghềnh chông gai đến mức nào, hắn cũng đều sẽ cô gắng vượt qua hết thẩy, đối mặt tiến lên, vạch ra một con đường sáng lạn để người con gái đi theo mình không còn phải chịu khổ nữa.

......

Hai người ngủ thêm một lúc rồi dậy, sau khi ăn uống đơn giản vài miếng xong liền lên xe ngựa đã sớm chuẩn bị xong để xuống núi.

Một đường không nói câu nào, tới gần buổi trưa đã thuận lợi đến Minh Nguyệt am, chỗ của Huệ Châu sư thái.

Tiểu Doanh Tử vén rèm xe lên, Tề Dật Phàm dẫn nhảy xuống khỏi xe trước rồi đưa tay đỡ Tử Kỳ xuống xe.

Lúc này, Tiểu Doanh Tử đang cao giọng nói với một tiểu ni cô đang đứng ở cửa Minh Nguyệt am: “Hi, tiểu sư phụ, thiếu gia nhà ta cùng thiếu phu nhân muốn đến bái kiến riêng Huệ Châu sư thái, xin hỏi sư thái nàng có ở trong am không?”

Tiểu ni cô kia cực kì lễ độ, khách khí vỗ tay tiến đến: “A di đà Phật, thí chủ, thật là không khéo, sư phụ của ta đã ra ngoài từ hai ngày trước, hiện tại không có ở trong am.”

Bọn họ là cố ý đến thăm sư phụ nhưng lại không ngờ rằng bà không có ở am, Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm liếc nhau, đều thấy tiếc nuối.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu lên nhìn tiểu ni kia, cảm thấy lạ mặt liền hỏi: “Vị tiểu sư phụ này là mới tới sao? Đúng rồi, Từ Tâm vốn là người chuyên cảnh cổng đâu rồi?”

Tiểu ni cô vỗ tay nói: “Từ Tâm sư tỷ vẫn là người canh cổng, ta chỉ là tạm thời thay tỷ ấy một lát thôi.”

Các nàng đang nói chuyện, thì lúc này một ni cô tuổi lớn hơn một chút đi đến, nàng trời sinh mặt mũi hiền lành, làn da trắng nõn trắng nà, bộ dạng vô cùng duyên dáng hấp dẫn người nhìn.

“Sư tỷ, vị cô nương này mới vừa rồi còn hỏi thăm tỷ.” tiểu ni cô nói xong chỉ chỉ Hạ Lan Tử Kỳ.

Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời hưng phấn lên, cất tiếng gọi: “Từ Tâm sư tỷ......”

Từ Tâm lúc này cũng nhận ra nàng, vội vàng bước hai bước lên phía trước nắm lấy tay nàng, vừa mừng vừa sợ: “Tử Kỳ, thật sự là muội sao? Ta còn tưởng muội đã quên sư phụ và đám tỷ muội bọn ta rồi chứ, về nhà cũng đã mấy tháng rồi mà không đến thăm chúng ta.”

“Muội sao có thể quên được mọi người chứ? Bản thân muội cũng rất muốn về, nhưng mà, haizzz, một lời khó nói hết.” Hạ Lan Tử Kỳ có chút buồn phiền, dù sao cũng bị nhốt ở nhà một thời gian, rồi sau đó lại bị gả vào hào môn thế gia, nàng cũng là thân bất do kỷ.

Nhìn ra nàng không nói nên lời, Từ Tâm cười an ủi: “Quên đi, ta biết muội cũng không phải cô ý. Chỉ cần trong lòng muội còn có chúng ta là tốt rồi.” Từ Tâm ngẩng đầu nhìn đến Tề Dật Phàm bên cạnh Hạ Lan Tử Kỳ, tò mò  hỏi: “Vị này là?”

Hạ Lan Tử Kỳ thuận miệng nói: “À, hắn là phu quân muội.”

“Muội đã lập gia đình?” Tuy rằng Hạ Lan Tử Kỳ được bên ngoài gửi nuôi nhờ trong Minh Nguyệt am từ nhỏ, không tính là ni cô nhưng đột nhiên nghe nói nàng lập gia đình, Từ Tâm vẫn là vô cùng cảm thấy bất ngờ.

“Sao vậy, chẳng lẽ mọi người không biết?” Hạ Lan Tử Kỳ cũng thắc mắc.

“Sư phụ cũng không nói, hơn nữa bà không cho bọn ta xuống núi, nên bọn ta căn bản không hề biết.”

Nghe Từ Tâm nói thể, nghĩ đi nghĩ lại thì Hạ Lan Tử Kỳ cũng không thắc mắc nữa. Dù sao trong nhà khi đón nàng về thì cũng không nói sẽ gả nàng đi, cho nên người trên núi không biết nàng lập gia đình cũng rất bình thường.

Hạ Lan Tử Kỳ cười cầm tay nàng: “Không vấn đề gì, hiện tại chẳng phải biết rồi sao? Đúng rồi, muội còn mang một ít lễ vật đến tặng cho mọi người, lát nữa nhớ gọi người ra chuyển vào. Lần này đến thăm sư phụ, không có duyên gặp được thật tiếc quá.”

“Sao lại không gặp được? Sư phụ đang ở bên trong.” Không biết Hạ Lan Tử Kỳ sao lại nói ra những lời ấy, Từ Tâm vội vàng sửa lại.

“Hả?” Hạ Lan Tử Kỳ cao giọng, thoáng nhìn qua tiểu ni cô bên cạnh: “Là nàng ấy vừa rồi nói với muội, nói sư phụ đã xuất môn từ hai ngày trước”

“À” Từ Tâm rất nhanh hiểu ra vấn đề, thay tiểu ni cô kia giải thích: “Điều này không trách muội ấy được, muội ấy không biết muội. Huống hồ là sư phụ dặn muội ấy nói như vậy, đi thôi, chúng ta đi gặp sư phụ.”

Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm, vừa đi theo Từ Tâm đi vào trong vừa hỏi: “Sư phụ làm sao vậy? Vì sao đóng cửa từ chối tiếp khách?”

“Chuyện này ta cũng không rõ lắm, muội cũng biết, sư phụ không thích nói chuyện, sư phụ dặn chúng ta làm như thế nào, chúng ta liền làm như thế đó, không dám hỏi nhiều.”

Những điều Từ Tâm nói đều là thật, sư phụ tính cách có chút kì quái, thích im lặng, nếu không phải là nói chuyện cùng người hợp tính thì bình thường đều là tích chữ như vàng. Trước kia Hạ Lan Tử Kỳ còn ở trên núi thì ngoại trừ nàng dám ở trước mặt Minh Nguyệt sư thái nói chuyện thoải mái ra thì những người khác khi nhìn thấy Minh Nguyệt sư thái, đều bị khí thế của bà lấn át, cư như là chuột nhìn thấy mèo vậy, không dám tùy tiện mở miệng làm phiền bà.

Nghe nói sư phụ ở trong am không có ra ngoài, Hạ Lan Tử Kỳ mừng rỡ, vui vẻ  cùng Từ Tâm đi vào trong am.

Nơi Huệ Châu sư thái ở gọi là Tinh Xá, nằm ở nơi có vị thế đẹp nhất trong am, ngay phía sau một rừng trúc. Chỗ đó hoàn toàn yên lặng, cảnh vật tuyệt đẹp, thật sự là nơi tuyệt vời để tu thân dưỡng tính.

Kỳ thật cũng không cần Từ Tâm dẫn, Hạ Lan Tử Kỳ có thể như ngựa quen đường cũ mà tìm đến, có điều hiện tại nàng không còn là người trong am nữa, cho nên chỉ có thể đè nén cảm xúc kích động, đi theo Từ Tâm đi tới.

“Sư phụ, người xem ai tới thăm người này.” Từ Tâm đẩy bức rèm che ra, hưng phấn  gọi vào bên trong.

“Sư phụ, con đã về” Hạ Lan Tử Kỳ nhìn thấy Huệ Châu sư thái ngồi bên trong rừng trúc, cảm xúc lập tức kích động hẳn lên.

Nghe thấy tiếng của Hạ Lan Tử Kỳ, Huệ Châu sư thái trong lòng vừa động, đang thiền định chậm rãi mở mắt, liếc mắt một cái liền đã thấy Hạ Lan Tử Kỳ đang đứng ở cửa.

Rốt cục cũng gặp được sư phụ lâu ngày không gặp, Hạ Lan Tử Kỳ nhào đầu về phía trước quỳ xuống trước mặt Huệ Châu sư thái, có chút áy náy: “Tử Kỳ lâu như vậy mới về thăm sư phụ, là Tử Kỳ bất hiếu thỉnh sư phụ thứ tội.”

Huệ Châu sư thái thấy nàng nói năng thận trọng trên mặt cũng dần nhu hòa, hơi nâng tay: “Vừa vào hào môn sâu tựa như biển, nữ nhân đã lập gia đình, có nhiều chuyện không phải con muốn là được. Cái này không thể trách con, đứng lên đi”

Hạ Lan Tử Kỳ vẻ mặt kinh ngạc: “Sư phụ, người biết chuyện con lập gia đình?”

Huệ Châu sư thái đem phần lớn y thuật của mình truyền lại cho Hạ Lan Tử Kỳ, đối với vị đồ đệ bảo bối này đương nhiên phá lệ chú ý nhiều hơn. Lúc này, bà không có trực tiếp trả lời mà nhìn Tề Dật Phàm phía sau Hạ Lan Tử Kỳ: “Hắn hẳn là phu quân của con?”

Không đợi Hạ Lan Tử Kỳ trả lời, Tề Dật Phàm đã nhanh chóng đi đến gần, ôm quyền nói: “Dật Phàm bái kiến sư thái”

“Ừm, không cần đa lễ.” Huệ Châu sư thái có lần vòng hạt tràng trong tay theo quy luật, dặn dò: “Từ Tâm, con đến nói cho Trai đường[1], giữa trưa chuẩn bị thêm vào món ăn nữa, giữ vợ chồng Tử Kỳ ở lại trong này ăn cơm trưa”

“Dạ, đồ nhi đã biết” Từ Tâm quay đầu đến Trai đường truyền lệnh.

Lúc này, thấy Huệ Châu sư thái muốn từ trên bồ đoàn[2] đứng dậy, Hạ Lan Tử Kỳ liền liếc Tề Dật Phàm một cái, hai người vô cùng ăn ý chạy đến đỡ lấy Huệ Châu sư thái dìu bà đến ngồi vào một chiếc ghế phong cách cổ xưa đặt bên cạnh.

“Á” Hạ Lan Tử Kỳ cứ như bị điện giật, đưa tay từ trên ghế giật trở về.

“Làm sao vậy? Mau để ta xem” Tề Dật Phàm lo lắng kéo ngón tay nàng lại gần xem xét, phát hiện ngón trỏ của nàng bị cái gì đó làm xước, chảy ra một giọt máu to bằng hạt gạo.

Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ khổ sở nói: “Trên ghế trúc có cái dằm nhô lên, cào vào tay làm xước.”

Nghe thấy những lời như vậy, Tề Dật Phàm không nói hai lời, lập tức cúi người xuống giúp nàng mút lấy miệng vết thương trên tay.

Dù sao Huệ Châu sư phụ vẫn còn ở đây Hạ Lan Tử Kỳ có chút cảm giác bất an: “Được rồi Dật Phàm, thiếp không sao” nàng đem ngón tay rút trở về, vội quay lưng ra.

Tề Dật Phàm vẻ mặt quan tâm: “Tay đứt ruột xót, không phải nàng sợ đau nhất sao?”

Người bình thường rất thông minh, lúc này sao lại bị câm rồi sao? Hạ Lan Tử Kỳ nhìn Tề Dật Phàm, nháy nháy mắt ý muốn nói cho hắn biết bây giờ còn có người ngoài ở đây, làm như vậy không thích hợp.

Hai người bọn họ mắt la mày liếc, toàn bộ đều được thu vào trong mắt Huệ Châu sư thái, lúc này, bà ngẩng đầu nói với Hạ Lan Tử Kỳ: “Lúc trước nghe nói con gả cho người đầu óc có bệnh, vi sư còn thay số phận của con mà thương tâm khổ sở một thời gian. Nhưng mà bây giờ xem ra, thấy các con tân hôn ân ái như thế, vi sư cũng yên lòng.”

Hạ Lan Tử Kỳ liếc mắt lườm Tề Dật Phàm một cái, mỉm cười ngọt ngào rồi chuyển hướng đề tài: “Sư phụ, thân thể người gần đây thế nào?”

“Cũng vẫn như bình thường thôi.”

Hạ Lan Tử Kỳ nhịn không được dặn dò: “Con mang đến cho sư phụ một ít đông trùng hạ thảo cùng nhân sâm núi, sư phụ ngày thường cũng đừng để quá mệt mỏi, chú ý chăm sóc nhiều mới tốt.”

Nếu là đồ đệ hiếu kính, Huệ Châu sư thái cũng không từ chối. Kỳ thật Hạ Lan Tử Kỳ lớn lên ở bên cạnh bà, trong lòng đã sớm coi Hạ Lan Tử Kỳ thành con của mình, bây giờ nhìn Hạ Lan Tử Kỳ hạnh phúc, bà cũng vui vẻ theo. Có điều, vừa nghĩ tới việc đồ đệ mình dụng tâm dạy dỗ thật tốt, cứ như vậy mà gả vào nhà giàu có, một thân y thuật tốt như thế rồi sẽ bị mai một, trong lòng không tránh khỏi buồn rầu.

Qua việc quan sát sắc mặt và giọng nói, Hạ Lan Tử Kỳ đã phát hiện bà có chút không vui, nhịn không được hỏi: “Sư phụ, người làm sao vậy?”

Huệ Châu sư thái không tiếng động thở dài, nhẹ giọng nói: “Không sao hết, vi sư cũng chỉ hi vọng nghề của con sẽ có chỗ dùng, đừng để hoang phí.”

Hóa ra là sư phụ lo lắng điều này, Hạ Lan Tử Kỳ trịnh Trọng cam đoan: “Sư phụ yên tâm đi, con sẽ như vậy.”

Tề Dật Phàm ở bên cạnh nói tiếp: “Chờ về sau có điều kiện, chỉ cần Tử Kỳ đồng ý, con sẽ mở cho nàng ấy một hiệu thuốc lớn, y thuật của nàng nhất định sẽ không phí công học tập.”

“Vậy là tốt rồi.” Bởi vậy có thể thấy rõ được Tề Dật Phàm đối Hạ Lan Tử Kỳ thật sự rất tốt, Huệ Châu sư thái cảm thấy vui mừng.

Thấy không khí rất tốt, Hạ Lan Tử Kỳ rèn sắt khi còn nóng: “Sư phụ, kỳ thật con có một việc muốn thỉnh giáo người.”

“Ồ, chuyện gì?”

“Nếu một người hạ cổ hại người khác, hơn nữa lại còn đem chứng cớ tiêu hủy toàn bộ hết. Vậy liệu có cách gì để có thể điều tra ra cái người hạ cổ kia hay không, hoặc là có thể chứng minh, người kia từng hạ cổ?” Hạ Lan Tử Kỳ lòng đầy chờ mong: “Sư phụ có biện pháp gì hay không?
Bình Luận (0)
Comment