Bà Ngô đem chén rót đầy rượu, bưng tới.
Hai chén rươu được dùng sợi chỉ màu sặc sỡ buộc kết lại với nhau, sợi chỉ kết lại giữa hai chén tượng trưng cho vĩnh kết đồng tâm. Dưới sự chỉ dẫn của Hỉ bà, hai người hớp một ngụm rượu ở hai chén khác nhau. Sau đó, bà Ngô đem hai chung rượu này trộn vào rồi lại chia làm hai, giao cho bọn họ uống, ý nói “Trong ta có ngươi, trong ngươi có ta“.
Bây giờ Hạ Lan Tử Kỳ không hề muốn uống, nhưng bà Ngô nháy mắt với nàng một cái, nàng đành phải uống. Tứ thiếu gia cũng uống một ngụm, liền giống như là bị sặc khiến hắn ho một trận. Khi hắn ho xong, rượu trong tay cũng bị hắn làm đổ ra ngoài hơn một nửa, rồi hắn đem chút rượu còn sót lại uống cạn, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Hỉ bà cùng bà Ngô đưa đôi tân nhân đỡ ngồi lên trên giường, Hỉ bà vui vẻ, tươi cười hớn hở nói lời cát tường: “Tân nhân cùng ngồi trên giường, long phượng đến đầu thai. Cùng ngồi trên giường ngay ngắn, yêu thương nhau cả đời.”
Rồi sau đó hướng hai người khẽ khom lưng: “Tứ thiếu gia, tứ thiếu phu nhân! Một khắc xuân tiêu đáng giá nghìn vàng, sớm nghỉ ngơi đi! Chúng nô tỳ cáo lui!”
Thế rồi hai bà rời khỏi phòng, lúc này trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ. Hạ Lan Tử Kỳ lo lắng, không biết nên làm sao đối mặt với đêm dài dằng dặc!
Đúng lúc này, tứ thiếu gia đột nhiên lui về phía sau, ngả người xuống giường! Hành động này của hắn khiến Hạ Lan Tử Kỳ hoảng sợ, từ trên giường vọt đứng lên.
Nhưng lại thấy tứ thiếu gia xoay người nằm lỳ ở trên giường, hai tay lấy toàn bộ lạc, táo đỏ, hạt dẻ ở trên chăn vun về trước người mình, vui vẻ bóc lạc, bắt đầu ăn.
Thấy hắn không phải muốn kéo mình lên giường, Hạ Lan Tử Kỳ khẽ vuốt ngực, thở phào một cái. Đối với tứ thiếu gia đang ăn rất ngon miệng, nói: “Ai, ta muốn thương lượng với ngươi chuyện này!”
Tứ thiếu gia như không nghe thấy, lấy một quả táo ném vào miệng.
Nhìn hắn không để ý tới mình, Hạ Lan Tử Kỳ bước đến lấy tay giữ lạc và táo đỏ lại trước mặt hắn.
Tứ thiếu gia lúc này mới để ý, ngẩng đầu nhìn nàng: “Ngươi làm gì đó?”
Hạ Lan Tử Kỳ sợ chọc giận hắn, cười với hắn một cái: “Buổi tối hai chúng ta tách ra ngủ riêng. Lát nữa lấy hai cái ghế ghép lại, người ngủ trên ghế, ta ngủ trên giường, ngươi thấy thế nào?”
Trong lòng tứ thiếu gia nổi lên một chút nghi hoặc, tỏ vẻ không đồng ý, nói: “Tại sao phải tách ra ngủ? Ta muốn ngủ cùng nhau!”
Không biết có phải sau khi bị ngốc, giọng nói cũng thay đổi theo trí óc hay không! Tóm lại, giọng nói của tứ thiếu gia không giống như giọng nói của người lớn, nghe như giọng của tiểu hài tử đang làm nũng, khiến Hạ Lan Tử Kỳ nghe đến nổi da gà cả người.
“Tứ thiếu gia, ngươi sợ loại sâu nào nhất?” Hạ Lan Tử Kỳ không có ý tốt hỏi.
Tứ thiếu gia chớp mắt mấy cái, thì thào nói: “Sâu róm!”
“Đúng vậy! Nếu ngươi ngủ trên giường cùng ta, sẽ có thật nhiều sâu róm bò lên trên người ngươi!” Hạ Lan Tử Kỳ vươn ngón tay ra trước mặt tứ thiếu gia ngọ nguậy nguậy mấy cái, nheo mắt lại, vẻ mặt hung dữ cố ý hù dọa hắn.
Tứ thiếu gia thân mình run lên, vẻ mặt sợ hãi lùi người về phía sau, cố gắng giữ bản thân tránh xa Hạ Lan Tử Kỳ càng xa càng tốt.
Thấy hắn bị mình hù dọa thành cái bộ dáng kia, Hạ Lan Tử Kỳ nhún vai nở nụ cười: “Cho nên, hai chúng ta tách ra ngủ, ngươi ngủ trên đất, ta ngủ trên giường!”
Tứ thiếu gia lập tức phản bác lại: “Không, trên đất rất lạnh, ta muốn ngủ giường!”
Hạ Lan Tử Kỳ ngẩn ra: “Xem ra ngươi cũng không ngốc lắm đâu!”
Tứ thiếu gia mày kiếm lập tức dựng lên, xoay người làm loạn trước mặt nàng: “Giọng nói của ngươi như đang la hét vậy, khó nghe muốn chết! Còn dám nói ta ngốc? Ngươi là người xấu!”
Hạ Lan Tử Kỳ kinh hãi, vội vàng xoay người né tránh, không cùng hắn so đo: “Được rồi, là ta nói sai rồi, ngươi không ngốc, ngươi rất tỉnh táo, được rồi chứ!”
Thường nghe nói người say không thừa nhận mình say, người ngốc chẳng bao giờ nhận mình ngốc. Xem ra đúng là có chuyện như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu cùng hắn thương lượng: “Nếu hai chúng ta đều muốn ngủ trên giường, chi bằng chơi trò kéo, búa, bao quyết định thắng thua! Thắng ngủ trên giường, thua ngủ trên ghế, ngươi thấy thế nào?”
Tứ thiếu gia gãi đầu, vẻ mặt ngờ nghệch: “Cái gì là kéo, búa, bao?”
“Ách” Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ ôm trán, ngồi ở trên giường suy nghĩ. Đột nhiên nghĩ ra điều gì đó: “Tứ thiếu gia, như vậy đi! Hai ta chơi một trò chơi đơn giản. Lát nữa ta sẽ viết vài chữ trên khăn tay, nếu ngươi đoán đúng sẽ ngủ trên ghế, nếu đoán sai thì ngủ trên giường!”
Vì sao lại đoán đúng thì ngủ trên ghế? Chẳng lẽ nàng chắc chắn hắn sẽ đoán đúng?
Ai mà biết được nàng sẽ viết cái gì? Dù thế nào hắn không phải sẽ dễ đoán sai hay sao? Tứ thiếu gia tuy rằng đầy bụng hồ nghi, nhưng vẻ mặt vẫn ngây ngốc nói: “Được!”
Thấy hắn mắc câu, Hạ Lan Tử Kỳ đến trước bàn trang điểm, tìm cây chì vẽ lông mày, ở trên khăn tay viết vài chữ. Xoay người đi đến trước giường: “Ta đã viết trên khăn tay một điều bí mật trong lòng ngươi, ngươi có biết trên khăn tay này viết bí mật gì của ngươi hay không?”
Trên người tứ thiếu gia có biết bao nhiêu là bí mật, hắn sao có thể biết trên đó viết cái nào? Vô thức trả lời: “Không biết!”
Hạ Lan Tử Kỳ mặt hơi cúi xuống chờ mong, trên khuôn mặt đẹp nở ra nụ cười vui sướng, đem khăn tay ném xuống trước mặt tứ thiếu gia: “Chúc mừng ngươi đã đoán đúng!”
Tứ thiếu gia nhặt khăn tay lên, chỉ thấy trên khăn thật sự viết hai chữ “Không biết“. Chữ giống như người, thanh nhã phiêu dật, vừa nhìn đã biết là chữ của nữ tử viết.
“Ngươi đoán đúng rồi, theo như giao ước ban nãy, ngươi ngủ trên ghế.” Hạ Lan Tử Kỳ lập tức nhắc nhở hắn.
Tứ thiếu gia ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ, không nghĩ đến hắn một đời anh minh, lại bị một nữ tử trêu đùa! Hắn là thiếu gia, đời nào có thể ngủ trên ghế được? Nha đầu kia không muốn ngủ cùng hắn, có vẻ ghét bỏ hắn là tên ngốc! Nhưng là nếu ghét bỏ thì vì sao còn đồng ý gả cho hắn?
Đúng, tiền, nàng chắc chắn là hám tiền của nhà mình! Tứ thiếu gia kiếp này ghét nhất là nữ nhân ham hư vinh! Huống hồ tứ thiếu gia hoàn toàn từ đầu tới cuối đều không muốn lấy nàng, nên lập tức trở mặt: “Ngươi lừa gạt ta! Cái này không tính, ta muốn ngủ trên giường! Ta chỉ muốn ngủ trên giường!” Từng nắm, từng nắm lạc rơi xuống người nàng như mưa.
“Ngươi vô lại! Ngươi bắt ta xuống dưới đất!” Hạ Lan Tử Kỳ một tay che mặt, một tay cố gắng đỡ “ám khí” bay đến đi đến bên giường, tính khuyên bảo hắn.
Ngay khi Hạ Lan Tử Kỳ đến cạnh giường, Tứ công tử lại đột nhiên ngừng ném, từ trên giường ngồi dậy, vỗ vỗ tay: “Ta không chơi với ngươi nữa, ta tìm Kim nha đầu của ta đi chơi!” Nói xong liền đi ra ngoài cửa.
Kim nha đầu là ai? Là tiểu thiếp của hắn, hay là nha đầu bên người hắn?
Nhưng mà nàng quản hắn tìm ai làm quái gì! Dù sao đi rồi càng tốt, đỡ cho hai người phải tranh cãi nhau, phiền chết đi được. Hạ Lan Tử Kỳ cũng không ngăn lại, nhìn hắn bỏ đi.
Có điều hắn vừa mới mở cửa ra, liền có hai gã gia đinh đứng trước mặt chặn đường hắn: “Tứ thiếu gia, lão gia đã phân phó, đêm nay không thể để tứ thiếu gia ra khỏi phòng, mời tứ thiếu gia về phòng!”
“Sao lại không cho ta ra ngoài? Ta muốn tìm Kim nha đầu chơi!” Tứ thiếu gia rất là buồn bực, không muốn trở về phòng gặp nữ nhân đáng ghét kia.
Gã sai vặt liền khuyên nhủ: “Tìm Kim nha đầu chơi thì lúc nào cũng có thể! Nhưng hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, việc quan trọng nhất là Tứ thiếu gia cùng tứ thiếu phu nhân phải ở cạnh nhau.”
Tứ thiếu gia thấy bọn họ dù nói gì cũng không thả hắn ra ngoài, lâm vào đường cùng, lớn giọng hô: “Liên Kiều đâu rồi, Liên Kiều......”