Hỉ Tương Phùng

Chương 137

Ngưng Hương sắc mặt sợ hãi, tủi thân nói: “Đại di nương, bà đừng nói như vậy, nô tỳ không nhận nổi. Nô tỳ vẫn luôn ăn ngay nói thật, không phải lúc trước người đã sai nô tỳ đến Hưng Thịnh Bảo Khố sao? Sau khi xong việc, người còn thưởng cho nô tỳ năm lượng bạc, để nô tỳ không nói cho người khác biết. Nô tỳ không nói dối, nếu nói dối sẽ bị sét đánh chết”

“Ngươi......” Lời của Ngưng Hương khiến cho Đại di nương á khẩu không trả lời được.

“Ngươi đúng là đồ ăn cây táo, rào cây sung.” Nhị thiếu gia đứng bên cạnh nổi giận, giơ tay muốn đến đánh Ngưng Hương nhưng lại bị tam thiếu gia cùng ngũ thiếu gia giữ chặt lại: “Nhị ca, có gia gia ở đây chủ trì công đạo, huynh bình tĩnh một chút.”

Phu nhân vẫn luôn không nói gì, lúc này mở miệng: “Đại di nương sai ngươi mua lắc tay làm cái gì?”

Ngưng Hương cúi sâu đầu: “Nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ biết là sau khi Ngũ di nương đi được vài hôm, Đại di nương đã nói không thích lắc tay nữa nên bảo nô tỳ đi đổi thành vòng tay bạc.”

Hạ Lan Tử Kỳ thầm thấy vui mừng, bà Ngô thật giỏi, quả nhiên đã kéo được Ngưng Hương về phía mìn.

Ngưng Hương nói rất chuẩn xác, câu nào cũng là thật, lại một lần nữa chứng minh vừa rồi Tề Dật Phàm không hề nói dối, cũng đồng thời chứng minh Đại di nương không tránh khỏi liên quan đến việc này.

Lúc này, Tề Dật Phàm mở miệng nói: “Phụ thân đã nghiêm lệnh trong phủ cấm xuất hiện chuông, nếu Đại di nương không phải có mưu đồ gây rối, thì tại sao bà ấy lại lén đi mua lắc tay, sau đó khi nương mất rồi lại hủy đi lắc tay đó?”

Phu nhân ngờ vực: “Lão Tứ, không phải con nói là Ngũ di nương trúng độc mà chết sao? Vậy thì việc Đại di nương đặt làm chuông, cùng với cái chết của Ngũ di nương có liên quan gì?”

Tề Dật Phàm không hề nao núng, giải thích: “Lúc trước sau khi nương con mất, phòng mà nương ở vẫn luôn bị niêm phong. Mà cái chuông này, là mấy hôm trước bọn hạ nhân phụ trách quét tước Lệ Hương uyển, đã phát hiện dưới gầm tủ. Thử hỏi, nương con là một người sợ chuông như vậy sao trong phòng bà ấy lại xuất hiện chuông chứ? Dựa vào phỏng đoán, nhất định là có người vào lúc nương còn sống đã mang theo lắc tay vào phòng, cố ý đe dọa bà ấy. Kết quả người tính không bằng trời tính, khi bà ta rung lắc tay thì có một cái chuông rơi từ trên đó xuống, lăn vào trong gầm tủ, mà bà ta cũng không hề phát hiện ra.”

Nếu Tề Dật Phàm lấy chuông ra, nói là mình phát hiện trong Lệ Hương Uyển, những người khác nhất định sẽ nghi ngờ thật giả, nhưng nếu như là bị người khác phát hiện mà Hầu gia cũng biết việc này thì hiệu quả kia sẽ không giống nhau. Cho nên, Tề Dật Phàm lại đem chuông bỏ vào Lệ Hương uyển, sau đó nói với Hầu gia rằng ban đêm hắn mơ thấy mẫu thân, mẫu thân nói phòng ở trước đây của bà rất bẩn, oán trách bọn họ không dọn dẹp. Hầu gia lúc đó mới phê chuẩn Tề Dật Phàm dẫn theo gia đinh vào đó quét tước, cuối cùng danh chính ngôn thuận phát hiện ra chuông.

Lúc này, Nhị thiếu gia không phục kêu lên: “Cho dù chuông này là từ trên lắc tay rơi xuống, vậy cũng không thể chứng minh là rơi xuống từ cái lắc tay mà nương ta đã đặt mua kia.”

Thấy hắn cả vú lấp miệng em, ý đồ chống chế, Tề Dật Phàm hỏi lại: “Vậy huynh có thể chứng minh, nó không phải từ trên lắc tay mà mẫu thân huynh đặt mua rơi xuống không? Mẫu thân huynh vào thời điểm trước khi nương ta chết nửa tháng đã đặt mua, ngay sau hôm bà ấy mất rồi lại hủy luôn, chuyện này phải giải thích thế nào?”

“Chuyện này......”

Tề Dật Phàm mỉm cười: “Trong tất cả các trang sức mà Hưng Thịnh Bảo Khố chế tác đều có in dấu hiệu của nhà họ, cái chuông này cũng không ngoại lệ, huống hồ Hưng Thịnh Bảo Khố ghi chép rất cẩn thận các lượt mua bán, Tề phủ chúng ta ngoại trừ Ngưng Hương ta thì không có ai đi đặt lắc nữa, thử hỏi, chuông này không phải của Đại di nương, thì là của ai?”

Sauk hi nghe Tề Dật Phàm cẩn thận phân tích, khiến cho mọi người không thể không tin, dần dần cảm thấy Đại di nương nhất định có liên quan đến chuyện này. Bấy giờ, mặt Hầu gia đã đen lại, hỏi: “Lão Tứ, vừa rồi con nói cổ độc cũng là Đại di nương hạ? Con có chứng cớ không?”

Tề Dật Phàm ôm quyền nói: “Phụ thân, chuyện đã qua lâu như vậy rồi, Đại di nương nếu đã có thể phá hỏng lắc tay, thì đương nhiên sẽ không giữ lại cổ dược cho chúng ta tìm rồi.”

“Nếu con không có chưng cớ, sao có thể nói Đại di nương hạ cổ được?” Phu nhân lên tiếng hỏi.

“Mặc dù con không có chứng cớ, nhưng từ việc bà ấy cũng mẫu thân con lúc sinh tiền có xích mích, chuông của bà ta lại xuất hiện ở trong phòng nương con. Bà ta dù sao cũng là người cuối cùng gặp nương con khi còn sống, bằng tất cả những điều này, đều có thể chứng minh rằng rất có thể bà ta là ngươi hạ cổ.”

Phu nhân trầm ổn nói: “Con lên án một người có tội, chỉ dựa vào phỏng đoán là không đủ chứng cớ.”

Tề Dật Phàm cúi đầu, khiêm tốn: “Con hiểu rõ, cho nên, con có một cách có thể chứng minh được Đại di nương có hạ cổ hay không.”

Hắn nói xong, sau khi sai bà Ngô mụ bế linh hầu đến thì không nhanh không chậm nói: “Mỗi một loại cổ dược đều có mùi hương đặc trưng riêng, chỉ cần trong phòng từng giấu cổ dược thì sẽ luôn lưu lại mùi hương này. Nhưng mà, chúng ta người bình thường không thể ngửi thấy được, tuy nhiên linh hầu này khứu giác nhạy bén, lại từng trải qua huấn luyện đặc biết, nó có thể phát hiện được.”

Ngũ thiếu phu nhân nhìn thấy khỉ con đáng yêu, hiếu kì hỏi: “Nó không biết nói chuyện, làm sao để cho chúng ta biết trong phòng có cổ độc hay không chứ?”

“Chuyện này rất đơn giản, khi linh hầu vào trong phòng đã từng giấu cổ độc thì tinh thần sẽ trở nên đặc biệt hưng phấn, ánh mắt sẽ đổi từ màu đỏ thành màu vàng.” Tề Dật Phàm liếc mắt nhìn Đại di nương một cái: “Cho nên, Đại di nương có giấu cổ độc hay không, chúng ta cứ để linh hầu vào thử là biết.”

Đến bây giờ, Đại di nương cuối cùng cũng rõ rồi, chẳng trách Tề Dật Phàm đang bình thường lại mang một con khỉ về, thì ra là dùng để đối phó với bà.

Hầu gia gật đầu: “Biện pháp này được, người đâu mang con khỉ này vào trong viện của Đại di nương, thêm ai nữa đi xem một chút đi, rồi mang con khỉ về lại đây.”

Nghe thấy lệnh của Hầu gia, Đại di nương trong lòng trầm xuống nhưng không thể cản được, bởi vì nếu cản thì chẳng khác nào chứng minh trong lòng bà ta có quỷ, rơi vào đường cùng, chỉ có thể cố gắng đến đâu hay đến đó. Nhưng, bà ta cũng thấy lời của Tề Dật Phàm nói nửa tin nửa ngờ, mắt của một con khỉ mà có thể đổi màu, đúng là chuyện cười mà.

Gã gia đinh đi đến định bế khỉ con, nhưng không ngờ nó lại nhe răng dọa gã sợ hãi lùi về sau mấy bước.

Lúc này, Hạ Lan Tử Kỳ nói: “Cha chồng, con khỉ này không thích bị nam nhân ôm, hãy để cho bà Ngô mang nó qua đó đi. Nếu mọi người lo lắng thì phái thêm vài gia đinh nữa đi theo cũng được.”

Hầu đồng ý với ý kiến của Hạ Lan Tử Kỳ để bà Ngô mang linh hầu qua đó, cũng sai quản gia dẫn theo hơn mười ga gia đinh đi theo, thứ nhất là làm chứng, thứ hai bảo đảm trong chuyện này không có ai động tay chân.

Quá trình chờ đợi thật sự rất lâu, ai trong đại sảnh cũng ôm một bụng đầy suy tính, tất cả đều trầm mặc không nói. Không khí áp lực đó làm người ta hít thở không thông.

Có điều, phần lớn mọi người đều tương đối khá kỳ lạ, không biết phương pháp độc nhất vô nhị chưa từng nghe thấy này cuối cùng sẽ cho ra kết quả gì, mọi người ai cũng mỏi mắt mong chờ.

Hạ Lan Tử Kỳ trộm đánh giá Đại di nương, thấy bà ta vẫn cứ đứng yên ở đó, thần sắc bối rối vẫn luôn cố gắng che giấu kia lúc này thoạt nhìn có chút quái dị và cứng ngắc, ó thể thấy được, đó là chột dạ.

Hạ Lan Tử Kỳ vô cùng ăn ý Tề Dật Phàm liếc nhau, hiểu ý cười.

Ước chừng đợi đến nửa canh giờ, bà Ngô đã ôm linh hầu cũng hơn mười gã gia đinh quay trở lại.

Quản gia tiến lên bẩm báo: “Lão gia, sau khi chúng nô tài mang theo linh hầu đi vòng hết các phòng trong viện đã không chậm trễ mà trở lại.”

“Được, đem linh hầu đến đây, để mọi người thử nhìn mắt xem.”

Bà Ngô đi về phía trước hai bước, giơ linh hầu lên, mọi người đều xúm lại gần. Còn có người sợ nhìn không rõ, còn cầm đèn lồng ở bên cạnh chiếu lên.

Kết quả, khỉ con thấy có nhiều người xúm lại xem mình thì phát hoảng, đầu nhỏ trực tiếp chui vào lòng bà Ngô, không cho mọi người xem.

“Xem con khỉ này này, nó còn biết xấu hổ.” Tứ tiểu thư đưa thay sờ sờ bộ lông vàng óng ánh của linh hầu, nhưng nó vẫn không quay đầu ra.

“Đừng sợ, mọi người sẽ không làm bị thương ngươi đâu.” bà Ngô nói xong mới kéo nó từ trong lòng ra, nâng lên giữa không trung.

“Ôi, màu mắt của con khỉ này đúng là chuyển màu thật này.”

“Đúng thật, đúng là chuyển thật này.”

“Thật thần kỳ”

Mọi người vây lên phía trước, vô cùng kinh ngạc, trầm trồ xuýt xoa.

Đại di nương thấy như vậy thì quay đầu nhìn lại, quả nhiên phát hiện mắt khỉ con chuyển màu thật, không khỏi tâm hoảng ý loạn, lùi lại mấy bước.

“Nương, người không sao chứ” Nhị thiếu phu nhân cùng Nhị thiếu gia một trái một phải đỡ lấy Đại di nương.

Đại di nương sau khi đứng vững lại, giãy hai bên bả vai hất hai người đó ra, phẫn nộ chỉ vào Tề Dật Phàm: “Đây không phải là sự thật, đây là do cái tên âm hiểm giả dối nhà ngươi bày bố, ngươi cố ý hại ta.”

Tề Dật Phàm cười lạnh: “Chuyện cho tới nước này bà vẫn còn không chịu thừa nhận sao? Nếu không phải bà hạ cổ, vậy tại sao trong phòng bà lạ có giấu cổ dược?”

Đại di nương ngoài cười nhưng trong không cười, phản bác: “Ngươi dựa vào cái gì nói con khỉ này có bản lĩnh kiểm tra xem trong phòng có giấu cổ độc hay không? Chỉ bằng việc mắt khỉ biến sắc sao? Ai biết được trước đó ngươi có cho con khỉ này uống thuốc gì hay không chứ?”

Nhị thiếu phu nhân ở bên cạnh cũng phụ họa: “Đúng vậy, cái này chỉ ở một phía từ đệ, không đủ làm chứng.”

Tề Dật Phàm không ngờ rằng sẽ phản pháo lại mình như vậy, nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, Hạ Lan Tử Kỳ thức thời nói tiếp: “Nếu chuyện này vẫn chưa thể khiến mọi người tin thì có thể làm thử nghiệm vài là nữa, linh hầu này rất mẫn cảm với cổ độc. Ta dám can đoan, trăm thử ắt biết, chắc chắn không để mọi người hồ nghi.”

Khí thế tràn đầy tự tin của Hạ Lan Tử Kỳ nhất thời đè ép được Đại di nương.

Nhị thiếu phu nhân thần sắc tối sầm lại: “Một khi đã như vậy, thế thì cô thử đi, để cho mọi người tâm phục khẩu ngục.” Nàng đoán rằng trong phủ có thể tạm thời không có vật này, cho nên mới tìm kế hoãn binh, còn giúp Đại di nương nghĩ biện pháp thoát tội.

Nếu muốn làm thử nghiệm thì phải có cổ dược nhưng bởi vì cổ dược là loại thuốc đặc biệt, bình thường chỉ có người hạ cổ là có chứ người ngoài không ai có. Nếu Đại di nương vẫn còn chỉ bị tình nghi, Hầu gia sẽ không thể trị tội bà ta ngay được.

Tề Dật Phàm biết Hầu gia khó xử, ôm quyền nói: “Vì để chứng minh linh hầu có được dị năng như thế, thỉnh phụ thân hạ lệnh để quản gia ngày mai tìm cổ dược về. Chúng ta sẽ làm thí nghiệm để chứng minh lời con nói không hề giả. Nhưng mà đêm nay, bởi vì Đại di nương chưa thoát được có liên quan con hi vọng phụ thân phái người canh giữ bà ấy. Hơn nữa người của Nhị gia không được đến gần, đỡ để bà ta gây chuyện.”

Nhị thiếu gia vừa nghe thấy, giận không kiềm nổi vừa định góp lời đã bị Nhị thiếu phu nhân kéo lại, vì vậy hắn mới không nói gì.

“Được, cứ theo ý con.” Hầu gia cao giọng nói: “Người đâu, đem Đại di nương giam ở Nghênh Xuân Uyển, không có lệnh của ta không được bất luận kẻ nào đến gần. Được rồi, hôm nay cũng đã khuya, tất cả mọi người trở về ngủ đi. Chuyện này, ngày mai nói tiếp.”
Bình Luận (0)
Comment