Hỉ Tương Phùng

Chương 151

Quyết định của lão thái gia khiến mọi người trở tay không kịp, nhất là việc cho Tề Dật Phàm vào Kim Lâu. Các phòng đều vô hình trung cảm thấy rất áp lực.

Ba ngày sau, Cẩm Nguyệt được nạp thành thiếp. Bởi vì là nạp thiếp cho nên cũng không có gióng trống khua chiêng, chỉ cùng người trong nhà ăn một bữa cơm. Cho dù mọi người có nhận hay không nhận thì Cẩm Nguyệt cũng đã một bước trở thành phu nhân quý phủ rồi.

Ngày hôm sau, nghe nói Cẩm Nguyệt đến thăm, Hạ Lan Tử Kỳ vui mừng chạy ra ngoài đón, cúi người: “Bà dì.”

Cẩm Nguyệt bước lên nắm lấy tay nàng: “Được rồi, cô còn khách khí với ta như vậy ư?”

“Thân phận của người bây giờ đã khác xưa rồi, đã là bà dì. Tử Kỳ thân phận tiểu bối, không thể vi phạm quy củ trong phủ được.”

Cẩm Nguyệt rạng rỡ: “Không sao, hai chúng ta còn phân biệt gì chứ? Ở trước mặt người ngoài giả bộ một chút là được rồi, sau lưng thì ta cũng giống như trước thôi, đừng có trở nên xa cách như thế.” Cẩm Nguyệt vẫy vẫy ta: “Cô xem, ta mang cái gì đến này.”

Nha hoàn đứng phía sau Cẩm Nguyệt dâng lên một sấp vải gấm.

Đó là vải gấm màu hoa tử la lan, trên mặt dệt màu vàng nổi bật, dưới ánh mặt trời ánh lên sự lộng lẫy mềm mại. Đưa tay sờ thử thì mềm mại trơn bóng tựa như chạm vào nhung thiên nga thượng hạng, cảm giác tuyệt vô cùng.

“Chất vải này thật tuyệt.” Hạ Lan Tử Kỳ cất lời tán thưởng.

“Đây là cống phẩm của triều đình, loại gấm vóc tốt nhất ở Triểu Châu. Vẫn luôn được tiến công vào cung cho các vị nương nương mặc.” Cẩm Nguyệt mỉm cười nói: “Lão thái gia nhờ bằng hữu lấy cho ta hai sấp, ta thấy màu này rất hợp với cô nên lấy đến đây cho cô một sấp, cô xem thế nào rồi may hai bộ xiêm y mà mặc.”

“Cái này sao có thể đem cho được, đây là gia gia cố ý muốn tặng cho người......”

Thấy nàng chối từ, Cẩm Nguyệt vỗ vỗ tay nàng: “Cô cũng đừng khách khí với ta nữa, ở chỗ ta vẫn còn một sấp là đủ dùng rồi. Cô còn trẻ, đang vào tuổi thích trưng diện nhất, đang lúc trẻ còn không tranh thủ mặc đi? Còn chờ đến lúc nào mới mắc? Cô nhận lấy để dùng đi, không lấy thì ta giận đó.”

“Được được được, con nhận là được không phải sao?” Nếu người ta đã có thành ý muốn tặng mà mình còn từ chối nữa thì có vẻ không tốt lắm.

Hai người vào ngồi trong phòng, sau khi hàn huyên vài câu thì trước khi đi Cẩm Nguyệt dặn Hạ Lan Tử Kỳ, việc Tứ thiếu gia vào Kim Lâu chỉ là bước mở đầu về sau phải nhờ vào cố gắng của bản thân hắn đạt được thành tích. Đồng thời cũng phải đề phòng bị người khác ngang chân hoặc chơi xấu.

Chuyện này cho dù Cẩm Nguyệt có không nhắc thì Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tề Dật Phàm cũng đã ngầm tính toán cả. Nhưng dù sao đó cũng là vì người ta có ý tốt nên Hạ Lan Tử Kỳ đáp vâng lời.

......

Ngày hôm đó, mặt trời đã ngả đằng tây, không gian bao trùm một mảng tĩnh lặng. Tề Siêu Nhiên ngồi ở trong tiểu viện của mình vừa uống trà vừa chọn một đồng các loại vòng cổ và đồ trang sức bày ra đầy bàn.

“Siêu Nhiên, đang làm gì đó? Đếm bảo bối sao?” Ở cửa truyền đến tiếng của Hạ Lan Tử Kỳ.

“Ca, tẩu, sao hai người lại đến đây?” Tề Siêu Nhiên vừa thấy hai người bọn họ vội vui vẻ đứng lên.

“Nghe nói muội sẽ phải cất công đến tận Úy thành?” Hạ Lan Tử Kỳ đi tới nhìn nàng.

“Đúng vậy ạ.” Tề Siêu Nhiên vui mừng nói: “Đây này, đó là những trang sức muội định mang theo lúc xuất môn, tẩu xem cái này có đẹp không?” Nàng cầm một cây trâm khảm ngọc giơ lên.

Hạ Lan Tử Kỳ còn chưa kịp nói gì, Tề Dật Phàm đã túm lấy cây trâm bạc, không vui nói: “Muội muốn đi đâu giải sầu cũng được, duy Úy thành là không được đi.”

“Vì sao?” vui mừng trên mặt Tề Siêu Nhiên phút chốc như bị quét sạch, không vui nhìn Tề Dật Phàm.

“Không tại sao cả, ta không đồng ý cho muội đi Úy thành.”

Lúc đến Hạ Lan Tử Kỳ đã dặn Tề Dật Phàm, phải thương lượng nhẹ nhàng với Tề Siêu Nhiên nhưng không ngờ Tề Dật Phàm vẫn không ngăn được cơn giận của mình. Hạ Lan Tử Kỳ kéo kéo ống tay áo của hắn, ngầm nhắc hắn phải khống chế tình hình.

Bị ca ca ngăn cản khiến Siêu Nhiên tức giận: “Phụ thân đã đồng ý cho muội đi rồi, huynh dựa vào cái gì mà không cho muội đi? Ngày mai muội không thể không đi Úy thành.”

“Nha đầu này......”

“Dật Phàm, chàng tạm nói ít đi.” Hạ Lan Tử Kỳ nói rồi kéo Tề Siêu Nhiên sang một bên, nhẹ giọng khuyên bảo: “Siêu Nhiên, có phải muốn đến Úy thành để gặp Nam Cung Hoàng không?”

Tề Siêu Nhiên ánh mắt sáng lên: “Không, không phải, chẳng qua muội nghe nói ở Úy thành có Úy hồ. Nơi này sông núi tươi đẹp, phong cảnh tựa chốn tiên giới nến muốn đi xem thôi.”

Nhìn sắc mặt đã biết nàng nói dối, Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ nói: “Ca của muội cũng vì muốn tốt cho muội. Muội không biết, khi biết việc muội thích hắn, mấy ngày gần đây ca muội đã phái người điều tra hoàn cảnh của hắn. Hắn đã thành gia thất, chẳng lẽ để muội chịu thiệt gả qua làm thiếp sao? Hơn nữa người này nhân phẩm tệ hại, ham mê nữ sắc. Muội xem xem ta và ca muội đều là người thân của muội, lí nào lại hại muội?”

Nghe xong những lời này, Tề Siêu Nhiên sắc mặt liên tục thay đổi, hai tay quấn lấy góc áo “Tuy rằng muội thích hắn, nhưng muội và hắn chỉ là bằng hữu bình thường. Hắn đã lấy vợ, muội hoàn toàn không mơ tưởng tới, muội chỉ là muội muốn qua đó thăm một chút thôi.”

“Trong thiên hạ, nơi có cảnh đẹp nhiều không kể xiết, sao muội cứ nhất định đến Uý thành? ”. Hạ Lan Tử Kỳ đau đầu hỏi

“Không tại sao hết, là do muội muốn đến Uý thành.” Tề Siêu Nhiên ngẩng đầu lên, tỏ vẻ tùy hứng.

Lời cần nói cũng đã nói, Tề Siêu Nhiên vẫn không chịu hiểu, khăng khăng đòi đi khiến cho Hạ Lan Tử Kỳ cảm thấy bế tắc vô cùng.

Tề Dật Phàm bên cạnh thấy lời khuyên của Hạ Lan Tử Kỳ không có tác dụng, không thể khuyên Tề Siêu Nhiên hồi tâm chuyển ý, bèn tức giận vung tay áo: “Muội đi rồi thì đừng có hối hận. Tử Kỳ, chúng ta đi.”

Tề Dật Phàm tức giận bỏ ra ngoài, Hạ Lan Tử Kỳ liếc nhìn Tề Siêu Nhiên một, rồi vội theo sau.

Trên đường về, Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ giọng hỏi: “Dật Phàm, chàng thật không quan tâm đến chuyện này sao?”

Tề Dật Phàm dừng bước, thở dài: “Nàng cũng thấy đấy, lời ta nói nó thậm chí không để vào tai. Hơn nữa trước đây chưa vào Kim lâu làm việc, ta còn có thể đi cùng nó. Còn bây giờ vừa vào Kim lâu, nếu xin nghỉ thì không hay, nàng nói ta phải làm sao đây? ”

“Cũng là do muội ấy cố chấp làm theo ý mình, ai quản được muội ấy chứ.” Hạ Lan Tử Kỳ suy nghĩ một lúc, lại nói: “Hay là khi muội ấy xuất môn, chàng phái người âm thầm đi theo. Như vậy có thể bất cứ lúc nào cũng nắm được tình hình của muội ấy, nếu như xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì còn có thể kịp thời bảo vệ.”

Tề Dật Phàm gật đầu một: “Xem ra cũng chỉ còn cách này”



Biên giới khói lửa chiến tranh kịch liệt, lương thảo sắp cạn kiệt. Thêm vào đó, Hồ Châu gặp nạn lụt lớn, lương thực thiết yếu trở thành vật khan hiếm hàng đầu. Các thương nhân lợi dụng điều đó nâng giá gạo lên ngút trời. Người dân chỉ có thể thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.

Mấy năm gần đây luôn không thuận lợi, lương thực triều đình tích trữ được cũng không nhiều lắm. Nhưng cứu tế dân chúng cần lương, tiền tuyến đánh giặc cũng cần lương, lương thực đã khan hiếm lúc này lại càng khan hiếm hơn.

Hoàng thượng không tìm được giải pháp, sau cùng nghĩ đến việc dùng lương để chống giặc ngoài, lại nghĩ đến lí do bảo vệ gia viên vận động phú thương các nơi, quan hào dẫn đầu việc quyên góp lương thực.

Không biết những nơi khác như thế nào riêng Tề gia không chỉ là một trong tam đại thế gia mà còn là người nhà của Thục Phi, đối với việc quyên góp lương thực lần này nhất định phải dẫn đầu. Nếu không, chắc chắn làm hoàng thượng phật lòng và tệ hơn sẽ khiến lòng dân đối với Tề gia không còn tốt như trước.

Vì vậy đối với chuyện lần này, Hầu gia rất coi trọng, để cho các thiếu gia đến bạc trang chuẩn bị, thu xếp ổn thỏa.

Dưới sức ảnh hưởng của Hầu gia, các phú thương khác tại Diêm thành cũng đến quyên góp, có tiền quyên tiền, có lương thực quyên lương thực. Chỉ ngắn gọn trong ba ngày, tổng cộng thu được bốn ngàn bao lương thực.

Các nơi đều nộp thông báo kê khai số lượng nơi mình quyên góp được báo lại cho triều đình, nhận phân công từ phía triều đình. Kết quả hoàng thượng nhận ra có Tề gia là nơi tập trung nhiều lương thực nhất cả nước.

Hoàng thượng rất vui vẻ, hạ chỉ khen ngợi Tề gia, lại ban thưởng cho Hầu gia một cây Ngọc Như Ý. Trong cung Thục phi nương nương cũng bởi vậy tấn thăng làm Hiền quý phi. Tề gia trong phút chốc được nở mày nở mặt, danh tiếng cực thịnh.

Bởi vì Diêm thành và vùng biên giới đang xảy ra chiến tranh đều ở phía nam của kinh thành, cho nên hoàng thượng không để cho Hầu gia đem lương thực chở về kinh đô. Hạ lệnh cho ông bảo quản tốt lương thực, chờ kinh thành phái quan vận chuyển lương thực đến chuyển ra tiền tuyến.

Hơn bốn nghìn bao lương thực. Đây chính là một số lượng khổng lồ. Tề phủ không có nơi để chứa, liền bỏ vào một đại viện ở ngoại thành.

Lương thực hiện tại chính là vật trân quý. Hầu gia sợ cây to thì đón gió, hấp dẫn đạo tặc đến nên đã sai năm thiếu gia trong phủ đem theo thị vệ thay phiên nhau trông coi. Nhất định trước khi người của triều đình tới, cam đoan lương thực an toàn. Đương nhiên chỉ những thị về của Tề gia thì không đủ dùng. Nha phủ của Diêm thành cũng điều phần lớn binh lực, cùng phối hợp với người của Tề phủ, bảo vệ lương thực an toàn.

Đêm hôm đó, đến lượt Lục thiếu gia trông coi. Tiểu Yến sợ hắn nửa đêm đói bụng, khi hắn vừa ra đến trước cửa, liền mang theo hộp đựng thức ăn chạy đến. Đem đồ ăn khuya do chính mình tự làm đưa cho Tề Nhan Thần, để hắn nửa đêm có đói thì ăn.

Kỳ thật,Tề Nhan Thần nhìn ra tình cảm của Tiểu Yến. Chỉ là, hắn hiện tại vẫn chưa mở được lòng mình, không muốn nghĩ đến vấn đề tình cảm. Cho nên đối đãi với Tiểu Yến vẫn là không lạnh không nóng.

Tiểu Yến cũng không ngại, chỉ yên lặng bảo vệ, không hề ép buộc hắn. Hi vọng đến một ngày, hắn có thể nhìn thấy điểm tốt của mình.

Tề Nhan Thần vốn không muốn mang, nhưng mà nhìn thấy trên ngón tay của Tiểu Yến có quấn vải mỏng. Sau khi hỏi qua mới biết được, lúc nàng làm thức ăn khuya cho hắn, không cẩn thận để bị thương. Hắn không đành lòng từ chối tâm ý của người ta, mới đem thức ăn khuya theo. Dẫn theo thủ hạ của mình, phóng ngựa biến mất trong đêm tối.

Khi Tề Nhan Thần tới nơi để lương thực là lúc đã qua canh đầu. Sau khi Ngũ thiếu gia bàn giao tốt công việc cho hắn liền rời đi. Đêm dài đằng đẵng. Canh ba, không có việc gì có thể làm. Tề Nhan Thần ngồi trên đống bao lương thực, mở ra hộp đựng thức ăn, thấy bên trong có mấy món ăn cùng một bầu nhỏ rượu thanh mai. Hắn mở ra, một mình uống rượu ngắm trăng, trong lòng phảng phất ưu sầu.

Ngẩng đầu lên, khi giọt rượu cuối cùng rơi xuống, hắn bỗng nhiên ngửi được một mùi hương kỳ lạ. Dựa vào ánh trăng mà nhìn quanh bốn phía, hắn thấy một làn khói trắng bất thường. Theo gió đêm tháng bảy, chúng nhanh chóng tản ra khắp nơi, đem toàn bộ cái sân chứa lương thực bao phủ lại.

Cùng lúc đó, sau khi ngửi thấy mùi sương khói kia, Tề Nhan Thần liền có cảm giác choáng váng. Trong lòng hắn cảm thấy kinh hãi, thầm kêu không ổn.

Đột nhiên, có vô số đốm lửa giống như có chân vậy lao như gió vào đống lương thực.

Tới tận lúc đến gần hắn mới phát hiện, hóa ra thủ phạm phóng hóa lại là con chuột

Hóa ra, cái đuôi của con chuột bị châm lửa. Sau khi bị đốt đuôi, nó hoảng sợ và đau đớn nên chạy thục mạng về phía trước. Ở trong đống lương thực hết chạy đông lại nhảy tây, gần như cùng một lúc đốt hơn bốn nghìn bao lương thực.
Bình Luận (0)
Comment