“Vậy là chàng đồng ý rồi?” Hạ Lan Tử Kỳ muốn rèn sắt khi còn nóng, hỏi dồn. Tề Dật Phàm thở dài một hơi, đương nhiên hiểu những điều nàng nói đều có lý. Đành đưa tay kéo nàng ôm vào lòng: “Chỉ là nếu như vậy, nàng đành chịu khổ rồi.”
Hạ Lan Tử Kỳ giận: “Cái gì mà khổ với không khổ? Người một nhà hay hai nhà vậy hả?”
......
Sau khi đã lên kế hoạch hết sức chu đáo, cẩn thận, Tề Dật Phàm tỉ mỉ chọn ra hơn mười người hộ vệ võ công cao cường, hộ tống Hạ Lan Tử Kỳ đến Úy thành.
Trước khi lên đường, Hạ Lan Tử Kỳ bí mật giao cho Liễu Tâm Vũ một bức thư, sau khi giao cũng dặn dò kĩ lưỡng rằng nàng phải làm những gì, sau đó dẫn theo bà Ngô lên đường.
Hạ Lan Tử Kỳ lấy lý do phụ thân bệnh nặng, muốn về nhà thăm nom để ra khỏi Hầu phủ, đi được nửa đường thì chuyển hướng tới Úy thành.
Ngay sau khi Hạ Lan Tử Kỳ đi một hôm, Tề Dật Phàm lấy lí do tra tìm tung tích Chén Bạch Lung Linh, không làm kinh động đến bất kì ai, chỉ đến chào hỏi lão Thái gia rồi lặng lẽ ra khỏi Hầu phủ.
Trên đường không xảy ra chuyện gì, Hạ Lan Tử Kỳ bình an đến Úy thành, ở Úy thành nàng cũng chưa vội liên lạc với Nam Cung Hoàng. Mà tìm một khách điếm để an ổn nghỉ ngơi hai ngày.
Sáng sớm hôm sau, một người gia đinh với vẻ đầy sương gió mệt mỏi chạy tới khách điếm, giao cho nàng một phong thư. Sau khi xem thư xong, trong lòng nàng ít nhiều hiểu ra.
Ngày thứ ba, nàng vẫn cứ yên ổn ở trong khách điếm. Đến khoảng buổi trưa, nàng bỗng nghe thấy tiếng đập cửa, nàng cao giọng hỏi: “Ai?”
Tiểu nhị của khách điếm không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói: “Cô nương, cô có khách tìm.”
“Khách?” Người nàng mời chắc sẽ không đến nhanh như vậy chứ? Nếu không phải là người đó, vậy thì là ai? Hạ Lan Tử Kỳ có điểm kỳ quái, đứng dậy mở cửa ra.
Điếm tiểu nhị xoay người nói: “Công tử, mời......”
Hạ Lan Tử Kỳ ngẩng đầu, khi thấy bộ dạng nam tử trước mặt, trong lòng nhất thời giật mình, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao là ngươi?”
Thì ra, nam tử đứng đối diện không phải là ai khác mà chính là người đã hẹn nàng tới đây – Nam Cung Hoàng.
“Sao vậy? Nàng tới đây không phải là để chờ ta sao?” Nam tử nhíu mày mỉm cười, tuy rằng đã cố gắng hết sức tỏ ra mình là người tử tế, nhưng Hạ Lan Tử Kỳ vẫn không tìm thấy trong mắt hắn chút ý tốt nào.
Đối mặt với người từng định cưỡng bức mình, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn không thể khống chế sự lo lắng, mất tự nhiên cười cười. Sợ bị hắn nghi ngờ, vội trả lời: “Ta còn chưa chuẩn bị tốt để gặp ngươi.”
“Ta có thể vào để nói chuyện không?” Nam Cung Hoàng đang định nhấc chân đi vào thì bị Hạ Lan Tử Kỳ ngăn lại.
“Sao thế, nàng định nói ở ngoài này à?” Nam Cung Hoàng khó hiểu nhìn nàng.
Hạ Lan Tử Kỳ thật sự không muốn ở một mình với hắn, nuốt nước miếng một, kiên cường nói: “Chẳng lẽ ngươi không sợ chỗ này của ta có mai phục, sẽ lập tức xông ra bắt lấy ngươi để uy hiếp sao?”
Nam Cung Hoàng nghe xong cười ha ha: “Ở trên địa bàn của ta, nàng nghĩ có thể dùng mười mấy người kia mà đòi bắt được ta sao? Nàng thấy có thể không? Hơn nữa theo ta được biết, bọn họ hiện tại không có ai ở phòng nàng hết, ta nói đúng không?”
Nghe hắn nói như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ lập tức hiểu ra, sợ là mình vừa bước chân ra khỏi cửa thì Nam Cung Hoàng đã phái người theo dõi nàng rồi. Cho nên nếu hắn ta không chuẩn bị trước để giữ an toàn, thì sẽ không dám đến gặp nàng thế này
Hạ Lan Tử Kỳ bất đắc dĩ, đành phải nhường đường: “Vậy ngươi vào đi, có chuyện gì thì mau nói.”
Nam Cung Hoàng nghênh ngang tiêu sái đi vào, Hạ Lan Tử Kỳ sợ hắn có mưu đồ xấu xa nên không đóng cửa phòng lại. Cố ý để hở một đường, chỉ mong hắn thấy thế mà kiêng dè.
“Sao nàng không đóng chặt cửa phòng vào?” Nam Cung Hoàng nhìn nàng hỏi.
“Trời nóng lắm, không nên đóng chặt” Hạ Lan Tử Kỳ rút khăn tay ra quạt quạt gió. Trên thực tế, bây giờ đã lập thu rồi, thời tiết không hề nóng đến mức vậy. Nam Cung Hoàng có chút hứng thú nhìn nàng: “Chuyện ta hẹn nàng tới đây, nàng đã nói cho Tứ thiếu gia biết chưa?”
Hạ Lan Tử Kỳ cười nhạt một tiếng: “Trong thư không phải ngươi đã nói rõ rang rồi hay sao? Ta nói rồi ngươi không đưa Chén Bạch Linh Lung cho ta, sao ta còn dám nói chứ? Với lại, nói ta nói, ngươi cảm thấy Dật Phàm sẽ để ta tới gặp ngươi sao?”
“Ta cũng đoán nàng không dám.” Nam Cung Hoàng vô cùng đắc ý, thấy Hạ Lan Tử Kỳ giữ khoảng cách rất xa với mình, hắn vẫy vẫy tay: “Nàng đứng xa như thế, chúng ta nói chuyện sao được. Mau lại đây, ngồi xuống.”
Hạ Lan Tử Kỳ tay phải không tự chủ được xiết chặt khăn tay của mình, đi đến ngồi đối diện với hắn: “Trong thư ngươi nói sẽ đưa Chén Bạch Linh Lung cho ta, là thật sao?”
“Đương nhiên, con người của ta từ trước đến giờ không thích lừa nữ nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp.” Nam Cung Hoàng từ lúc vào nhà, ánh mắt chưa từng rời khỏi Hạ Lan Tử Kỳ. Sở dĩ hắn tự mình tới đây, trong đó phần lớn nguyên nhân là muốn được trông thấy nàng.
Thấy hắn nói chuyện suồng sã, Hạ Lan Tử Kỳ không khỏi vừa khẩn trương, vừa tức giận. Nhưng không thể phát hỏa được, bởi vì lúc này nếu mình chọc giận hắn thì người chịu thiệt chỉ có thể là chính mình, cố gắng giữ an toàn cho bản thân mới là quan trọng nhất.
“Ngươi đã hao hết tâm tư để lấy được bảo bối, sao có thể dễ dàng cho ta như vậy?”
Nam Cung Hoàng cười, “Đương nhiên sẽ không cho không.” Hắn xoa cằm, đôi mắt đào hoa ánh lên vẻ đáng khinh: “Có câu nói thế nào nhỉ? Đúng rồi, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, nếu không chiếm được mỹ nhân mà ta thích thì ta cần một bình lạnh như bang làm cái gì? Được ‘ôm ấp nhuyễn ngọc ôn hương’ vào lòng mới là tâm nguyện cả đời của ta.”
Lời của hắn vô cùng rõ ràng, tuy rằng đã sớm đoán được ý đồ của hắn, nhưng giờ nghe chính miệng hắn nói ra, Hạ Lan Tử Kỳ vẫn là khó lòng thích ứng được, lông mày nhăn lại: “Ngươi......”
“Tử Kỳ, nàng đừng vội trả lời ta.” Nam Cung Hoàng biết nàng đã hiểu ý mình, vươn người ra phía trước thăm dò rồi dụ dỗ: “Chỉ cần nàng hoan hảo cùng ta một lần, ta sẽ tặng Chén Bạch Linh Lung cho nàng. Chẳng những nàng cứu được Hầu gia và Lục thiếu gia mà Tứ phòng có được bảo bối này thì chắc chắn vị trí thế tử sẽ thuộc về phu quân nàng. Đây chính là cuộc giao dịch một mũi tên trúng hai đích, nàng không nói, ta không nói thì sẽ chẳng ai biết được. Nàng cứ suy nghĩ thật kĩ đi.”
Hắn nói xong từ trong lòng lấy ra một tờ giấy,: “Trên này ta có ghi rõ địa chỉ biệt uyển. Nếu nàng đã nghĩ thông suốt rồi, ngày mai hãy đến đó, ta chờ nàng.” Hắn cao ngạo tự đại nói: “Tận dụng thời cơ, đừng để vuột mất. Cơ hội đang bày ra trước mặt của nàng. Có nắm được trong tay hay không, dựa cả vào nàng đó. Ta nghĩ nàng thông minh như vậy, hẳn sẽ chọn đường có lợi nhất cho mình, đúng không?”
Thấy Hạ Lan Tử Kỳ cứ nhìn chằm chằm hắn mà không nói được một lời, trong lòng không đang nghĩ cái gì đây? Tuy rằng Nam Cung Hoàng muốn có được nàng ngay bây giờ, nhưng hắn cũng không vội, duy trì sự bình thản, lúc này khí định thần nhàn từ trên ghế đứng lên: “Nàng từ từ nghĩ đi, hi vọng ngày mai có thể gặp lại nàng ở biệt uyển.”
Ngay khi Nam Cung Hoàng sắp đi tới cửa, Hạ Lan Tử Kỳ đột nhiên lớn tiếng nói: “Ngày mai không được.”
Những lời này của Hạ Lan Tử Kỳ đã ám chỉ với hắn rằng, mình có thể đi. Điều này khiến Nam Cung Hoàng vô cùng hưng phấn, nhưng vẫn trầm giọng nói: “Ngày mai sao lại không được? Không phải nàng lại nghĩ ra trò gì đó chứ?”