Biết các nàng không biết rõ bài trí trong phủ, Tề Thiên Vũ chủ động đưa Hạ Lan Tử Kỳ cùng Tử Đào về Thủy Tiên Các.
Nghe nói Tứ thiếu phu nhân ở trong phủ bị hành thích, thiếu chút nữa là bỏ mạng., toàn bộ trên dưới trong phủ đều náo loạn. Sau khi dùng cơm chiều xong, Hầu gia cùng phu nhân liền tới thăm, hỏi chuyện đã xảy ra và hỏi xem kẻ kia có bộ dáng như thế nào?
Hạ Lan Tử Kỳ kể lại chi tiết, gồm cả việc người kia trên tay có xăm hình con dơi cũng nói lại với Hầu gia. Hầu gia nghe xong dường như có suy nghĩ gì đó rồi trấn an Hạ Lan Tử Kỳ vài câu, sau đó liền cùng phu nhân trở về phòng. Bọn họ đi rồi, nhóm di nương cùng chị em dâu cũng tới thăm hỏi.
Mọi người thấy Hạ Lan Tử Kỳ sao thì cũng chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, mọi chuyện lại trở về quỹ đạo thường ngày.
Tiễn mọi người ra khỏi cửa, Hạ Lan Tử Kỳ thấy Tứ thiếu gia còn chưa có quay về, liền sai người gọi bà Ngô tới.
“Tứ thiếu phu nhân, cô có gì phân phó?”
Hạ Lan Tử Kỳ thần sắc ưu thương, nhẹ giọng nói: “Bà Ngô, hai gã sai vặt kia hôm nay vì ta mà bị kẻ xấu ám hại, trong phủ mặc dù sẽ bồi thường nhưng trong lòng con vẫn luôn băn khoăn. Như vậy đi, ngày mai bà bớt chút thời giờ đem đến cho người nhà bọn họ mỗi người thêm một trăm lượng bạc nữa, nếu trong nhà bọn họ còn có khó khăn gì cần giải quyết bà cũng về nói cho con biết, nếu có thể con sẽ tận lực giúp.”
Nghe xong lời của nàng, bà Ngô không nhịn được cảm thán: “Tứ thiếu phu nhân đúng là giống mẫu thân cô, là một người thiện tâm!”
Hạ Lan Tử Kỳ lắc đầu, nhìn ánh nến trên bàn, thản nhiên nói: “Con cùng mẫu thân không giống nhau, con lương thiện nhưng có chủ kiến! Con tuyệt sẽ không giống như nương, bị Đại di nương cướp đi phu quân mà vẫn còn có thể nén giận sống hòa bình cùng bà ta! Nếu đổi lại là con, đã sớm đem Đại di nương đuổi ra khỏi nhà rồi!”
Bà Ngô gật gật đầu: “Đúng a! Nếu lúc trước phu nhân có tính này như cô, kiên quyết phản đối lão gia nạp Đại di nương làm thiếp, bà ta sẽ không vào được cửa. Hôm nay cô cũng không cần thay con gái Đại di nương gả cho Tề Tứ công tử.”
Hạ Lan Tử Kỳ hít sâu một hơi, “Nhưng cuộc sống không có chữ “nếu”! Thứ con nắm chắc trong tay cũng chỉ có cách là đem nghịch cảnh đổi thành thuận cảnh mà thôi, làm sao để biến xấu thành tốt!”
Bà Ngô hai mắt ngời sáng: “Tứ thiếu phu nhân, cô có thể nghĩ như vậy thật tốt quá!”
......
Bà Ngô đi rồi, nhìn trời cũng đã canh hai mà tứ thiếu gia lại vẫn chưa về. Không phải Hạ Lan Tử Kỳ ngóng trông hắn trở về, mà là tân hôn cũng có quy định, chú rể phải ở trong tân phòng ít nhất là ba đêm. Hạ Lan Tử Kỳ thấy đau đầu, nếu lại cùng hắn chơi trò bánh rán cuốn hành tây, sợ là hắn sẽ không mắc mưu nữa! Lấy kim đâm hắn, hắn cũng sẽ có đề phòng. Nhưng không khống chế được hắn, Hạ Lan Tử Kỳ sao có thể yên ổn ngủ đây? Cho nên, không biết đêm nay nàng phải làm thế nào.
“Thiếu gia, khuya rồi thiếu phu nhân vẫn còn ở trong phòng chờ người! Nên trở về phòng thôi!” Trong viện truyền đến tiếng của Liên Kiều.
“Ta không về, ta muốn đi bắt đom đóm! Liên Kiều, theo giúp ta đi bắt đom đóm!” Tứ thiếu gia làm nũng năn nỉ Liên Kiều, nói gì cũng không vào nhà.
Liên Kiều tối hôm qua đem Kim nha đầu ôm vào phòng đã phạm vào sai lầm nghiêm trọng, bà Chu đi báo cho phu nhân, kết quả không những bị mắng một trận, còn bị khấu trừ nửa tháng tiền tiêu vặt hàng tháng khiến cho nàng hối hận không thôi! Lúc này, sắc trời đã tối tứ thiếu gia nên trở về phòng ngủ, nàng cũng không dám lại nghe tứ thiếu gia, theo hắn đi bắt đom đóm!
Nhưng mà, tứ thiếu gia kệ nàng nói thế nào cũng không vào nhà. Thấy Liên Kiều cứ giằng co mãi, Tứ thiếu gia bèn gọi gã sai vặt bên cạnh Vương Tiểu Lỗi đến, thì thầm nói: “Nàng không theo giúp ta. Tiểu Lỗi, ngươi cùng ta đi bắt đom đóm!”
Vương Tiểu Lỗi cũng không ngốc, bọn họ bên ngoài do dự như vậy, Tứ thiếu phu nhân trong phòng lại không điếc, tất nhiên nghe thấy.
Hơn nữa bọn họ dù sao vẫn là tân hôn, Vương Tiểu Lỗi âm thầm đoán, nếu như mình không biết nặng nhẹ mà đưa tứ thiếu gia đi bắt đom đóm, Tứ thiếu phu nhân nhất định sẽ không vui! Trong viện này, ngoại trừ thiếu gia còn có thiếu phu nhân là chủ nhân trực tiếp, cho nên hắn không muốn đắc tội với Tứ thiếu phu nhân. Vì thế, hắn cũng uyển chuyển khuyên tứ thiếu gia trở về phòng, không muốn theo thiếu gia làm loạn.
“Hừ! Các ngươi cả đám đều không theo giúp ta, ta đây tự mình đi!” Nhờ vào đánh giá đêm hôm qua và cả ngày hôm nay, tứ thiếu gia cơ bản không chiếm được chút tiện nghi nào của Hạ Lan Tử Kỳ, hắn không muốn sẽ cùng Hạ Lan Tử Kỳ mặt đối mặt.
“Tứ thiếu gia, cậu muốn đi đâu?” Tứ thiếu gia vừa mới xoay người, đã thấy bà Chu ở phía trước đi tới.
“Ta...... Ta đi bắt đom đóm!” Vừa thấy là bà vú, tứ thiếu gia hiểu muốn trốn cũng khó, vì thế lo lắng không thôi.
“Sắc trời không còn sớm, muốn bắt đom đóm sau này còn có nhiều thời gian. Tứ thiếu gia đừng để cho Tứ thiếu phu nhân chờ đến sốt ruột nữa, mau vào phòng ngủ đi thôi!” bà Chu vừa dỗ vừa túm tay hắn kéo vào trong phòng.
“Bà vú, ta còn chưa buồn ngủ, bà để cho ta chơi thêm một lát nữa đi!” Tứ thiếu gia cực lực cầu xin, bà Chu cũng không vì thế mà thay đổi, nói với hai người đứng bên cạnh: “Các ngươi còn đứng ngây ở đó làm gì? Còn không mau nhanh đưa Tứ thiếu gia vào phòng đi!”
Liên Kiều nhanh chân tiến lên mở cửa, Vương Tiểu Lỗi giúp đỡ bà Chu kéo Tứ thiếu gia vào phòng.
Cứ như vậy, vạn bất đắc dĩ Tứ thiếu gia bị bắt trở về tân phòng.
Phía sau, cửa phòng”Ầm” một tiếng được người ta đóng lại. Cũng trong lúc đó, tứ thiếu gia điều chỉnh tốt bộ dạng của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực, thấy Hạ Lan Tử Kỳ đang ngồi ở bên cạnh bàn vẻ mặt âm trầm nhìn của hắn.
Hắn “Hắc hắc” cười, vẻ mặt thuần khiết: “Đom đóm giống như ngôi sao nhỏ, rất đẹp! Bọn họ không giúp ta bắt, nếu không cô theo giúp ta được không?”
Hạ Lan Tử Kỳ cũng không đáp lời, chỉ quay lại nhìn chằm chằm vào mắt hắn. Tứ thiếu gia có chút quẫn bách, xấu hổ sờ sờ cái mũi, nói lầm bầm: “Không theo thì thôi!” Sau đó xoay người đi đến giữa giường, ngả đầu xuống.
Cái nhìn của Hạ Lan Tử Kỳ di chuyển theo hắn lên giường, hai mắt híp lại ánh nhìn thâm trầm. Đúng ra người ngu ngốc sẽ không biết xấu hổ mới phải chứ? Nhưng vừa nãy Hạ Lan Tử Kỳ rõ ràng thấy được trên mặt hắn có một chút biểu tình xấu hổ dù chỉ vài giây.
Lại nghĩ tới tối hôm qua hắn có ý định trả thù chuyện mình đâm vào huyệt thái dương. Nếu hắn thật sự là ngốc tử, vậy sao mà hắn biết châm vào huyệt thái dương sẽ chết người, sao có thể nghĩ ra việc dùng móng tay thay châm để trêu đùa mình? Chuyện như vậy, người ngốc có thể nghĩ ra sao?
Hắn rốt cuộc là ngốc thật hay là giả ngốc? Hạ Lan Tử Kỳ nhìn hắn, càng ngày càng cảm thấy hành vi của nam tử trước mắt vô cùng khả nghi.
“Cô nhìn ta như vậy làm gì?” Tứ thiếu gia thấy ánh mắt Hạ Lan Tử Kỳ ghê gớm như muốn đem hắn nhìn thấu, nội tâm có chút sợ hãi.
Hạ Lan Tử Kỳ lòng hiếu kỳ nổi lên, từng bước một đi đến bên giường, ánh mắt sáng quắc nhìn hắn: “Ta nghe người ta nói, ngươi từng ngã xuống vách núi mới bị vỡ đầu, vẫn chữa được khỏi! Ta biết chút y thuật, không bằng giúp ngươi xem qua!” Nói xong nắm lấy cổ tay tứ thiếu gia, chuẩn bị bắt mạch.
Trước kia quý phủ mời lang trung đến xem bệnh cho hắn, hắn biết tin đó đã có sẵn chuẩn bị. Sau khi uống một loại thuốc, lang trung bắt mạch khẳng định sẽ đều chẩn đoán hắn đầu óc có bệnh. Nhưng mà bây giờ, hắn không ngờ tới Hạ Lan Tử Kỳ sẽ muốn xem bệnh? Hơn nữa, ban ngày Hạ Lan Tử Kỳ ở trong phủ ra tay một chút, Trịnh lang trung không giỏi xem bệnh băngd bọn họ có thể xem trọng nàng hơn. Vì thế, vì không có chuẩn bị nên hắn có tật giật mình, đột nhiên rút tay về: “Cô là người xấu, bôi mực nước lên mặt ta, cô đừng chạm vào ta nữa!”
“Mau ngoan ngoãn nghe lời, sau khi ta xem cho ngươi xong, đầu óc của ngươi sẽ khá hơn!” Thấy hắn trốn tránh, Hạ Lan Tử Kỳ nghi hoặc càng sâu, đưa tay túm lấy hắn.
“Ta không muốn cô xem, cô tránh ra!” Tứ thiếu gia đẩy tay Hạ Lan Tử Kỳ ra, nhảy xuống đất chân trần chạy đến cửa, đột nhiên quay đầu: “Đêm nay không tranh giường ngủ với cô, cho cô hết tất cả đấy!” Dứt lời đẩy cửa đi ra.
Hạ Lan Tử Kỳ lưmg hắn chìm vào bóng tối sau cánh cửa, trong lòng u ám không thôi! Người này không để mình bắt mạch cho hắn, hay là thật sự trong lòng hắn có quỷ?
Nhưng mà, nhìn hắn đi rồi Hạ Lan Tử Kỳ biết hắn đến chỗ các thiếp thất, âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Như vậy thật tốt, cả hai đều tự do thoải mái, bớt đi thật nhiều phiền toái.