Tề Nhan Thần thắc mắc hỏi: “Biểu muội, sao muội lại tới đây?”.
Yến Tiểu Tiểu cười nói tự nhiên: “Biết huynh đã trở về, muội liền chạy đến đây!”
Tề Nhan Thần nuốt nước miếng: “Tin tức của muội thật đúng là quá nhanh rồi!”
Yến Tiểu Tiểu chớp mắt, ngắt lời: “Biểu ca, muội nghe nói Hương Quả thôn ở cách đây không xa được trời ban điềm lành, tất cả mọi người đều chạy tới xem náo nhiệt rồi, hôm nay thời tiết cũng không tệ lắm! Hay là chúng ta cùng đi xem đi!”
Trời ban điềm lành là dấu hiệu của may mắn, cát tường. Tề Nhan Thần ngẩng đầu lên nói: “Hả! Điềm lành gì?”
Yến Tiểu Tiểu cười giải thích: “Hương Quả thôn là một thôn dân, bỗng ở trong rừng sâu núi thẳm xuất hiện một con thỏ long đỏ. Ai cũng biết sói trắng, ngựa xích thố từng xuất hiện được coi là đứng đầu trong những điềm lành, hiện tại lại xuất hiện thỏ long đỏ. Điều này chứng minh Diêm thành của chúng ta chính là vùng đất quý! Nghe nói Tri Phủ đã đem việc này báo lại cho triều đình, không lâu nữa con thỏ long đỏ này sẽ được trở thành lễ vật tượng trưng đưa đến nuôi ở trong cung. Cho nên thời gian không còn nhiều nữa, thừa dịp còn chưa bị đem đi chúng ta cũng nên qua đó mở mang tầm mắt chứ?”
Yến Tiểu Tiểu do dự cúi đầu, nói với Hạ Lan Tiểu Kỳ: “Tứ tẩu, hay là tẩu cũng đi cùng bọn muội đi?”
Nàng mời Hạ Lan Tiểu Kỳ chẳng qua cũng là vì khách sáo thôi, Hạ Lan Tiểu Kỳ đương nhiên nhìn ra được, mỉm cười nói: “Không được, lát nữa ta còn có một chút việc bận khác, hai người đi xem đi!”
Vì thế, Yến Tiểu Tiểu lòng đầy mong chờ nhìn Tề Nhan Thần: “Biểu ca, chúng ta đi thôi!”
“Đến Hương Quả thôn cũng phải mất hai canh giờ đi được, cũng chỉ để nhìn một con thỏ, không thú vị chút nào!” Tề Nhan Thần trả lời khiến cho Yến Tiểu Tiểu có chút thất vọng. Nhưng mà, Yến Tiểu Tiểu cũng không tức giận tiếp tục khuyên nhủ: “Hôm nay tiết trời rất đẹp, cứ ở mãi trong phòng cũng không phải ý hay. Không đi xem thỏ thì chúng ta xuất phủ đi chơi được không?”
Hạ Lan Tiểu Kỳ thấy Yến Tiểu Tiểu thật đáng yêu, liền cố ý nói: “Tiểu Tiểu, vừa rồi Lục đệ còn nói muốn tìm người cùng đến Tiên Chi hồ chơi thuyền đó!”
Yến Tiểu Tiểu vô cùng vui mừng: “A! Thật sao? Thật tốt quá! Biểu ca, muội đi cùng huynh!”
Tề Nhan Thần nhìn chằm chằm Hạ Lan Tiểu Kỳ, ánh mắt lợi hại kia dường như muốn nói: Tứ tẩu, tẩu là đang trả đũa! Dám hãm hại ta!
Hạ Lan Tiểu Kỳ mím môi cười khẽ, lập tức chuyển ánh mắt: “Tiểu Tiểu, cũng không còn sớm nữa mau cùng biểu ca của muội đi chơi đi!”
Yến Tiểu Tiểu nghe lời nhu thuận lên tiếng, cũng không them nhìn xem Tề Nhan Thần có đồng ý hay không, kéo cánh tay Tề Nhan Thần chạy ra ngoài: “Tứ tẩu, bọn muội đi nha! Khi nào có thời gian muội sẽ tới Thuỷ Tiên Các của tẩu chơi!”
Bị Hạ Lan Tiểu Kỳ bán đứng, Tề Nhan Thần đúng là có khổ mà nói không nên lời, quay đầu liếc mắt nhìn Hạ Lan Tiểu Kỳ một cái, Hạ Lan Tiểu Kỳ xòe bàn tay ra vẫy vẫy, khóe môi nhếch lên sung sướng cười: “Đi đi! Chơi vui vẻ nha.”
Biết Hạ Lan Tiểu Kỳ là cố ý “hại” hắn, nhưng lúc này hắn lại không thể nói thêm điều gì chỉ có thể chịu trận xoay người cùng Yến Tiểu Tiểu ra khỏi cửa.
......
Trước cơm chiều, bà Ngô đã bình an trở lại.
Vào trong phòng, Hạ Lan Tiểu Kỳ vội vàng hỏi: “Sao rồi bà Ngô? Mọi việc đều thuận lợi chứ?”
Bà Ngô gật gật đầu: “Bẩm Tứ thiếu phu nhân..., lão nô đã đưa tới tay Vân Dũng thiếu gia. Có điều, buổi sáng lúc xuất môn, lão nô có gặp chút rắc rối.”
Hạ Lan Tiểu Kỳ căng thẳng: “Hả, làm sao vậy?”
Bà Ngô đem toàn bộ chuyện buổi sáng khi xuất môn bị nha đầu phòng Đại di nương soát người nói cho Hạ Lan Tiểu Kỳ nghe, sau đó nói: “Thấy nha đầu đó tìm kiếm cẩn thận như thế, lão nô cảm thấy bọn họ hình như không phải đang tìm vòng Phỉ Thuý gì hết, có lẽ đang tìm vật khác!”
Nghe xong lời bà Ngô mụ nói..., Hạ Lan Tiểu Kỳ âm thầm thấy thấy may mắn. Xem ra lúc buổi sáng cẩn thận là đúng, phải hiểu rằng tờ giấy nàng gửi cho Hạ Lan Vân Dũng nếu rơi vào tay người muốn cố ý chỉnh nàng thì cũng đủ khiến nàng thê thảm rồi.
Nếu như thực sự Đại di nương không phải thực sự đánh mất vòng tay, mà chính là nhằm vào mình thì cũng lạ. Mình là người mới, cũng chưa hề đắc tội gì với bà ấy, vì sao lại phải muốn hại mình đây? Còn nữa, sao bà ta lại biết chuyện mình muốn truyền thư ra ngoài? Hay là tối hôm qua phòng của mình thật sự có người vào sao? Hay là bà ta đang theo dõi mình?
Hạ Lan Tiểu Kỳ cũng không biết mình phân tích đúng hay không, tóm lại chuyện này thật sự rất mù mờ khiến nàng không thấy rõ được chân tướng. Nhưng mà cũng may, gian kế của người xấu không thực hiện được, nàng chỉ có thể lấy tĩnh chế động, yên lặng xem xét.
Hạ Lan Tiểu Kỳ mới nói: “ Bà Ngô, về sau chúng ta làm việc phải cẩn thận! Đối với Đại di nương cần đề phòng nhiều hơn!”
Bà Ngô gật đầu: “Dạ, lão nô đã biết.”
......
Đảo mắt đã trôi qua một tuần. Hạ Lan Tiểu Kỳ mỗi ngày chờ..., mỗi ngày mong, trông đến mòn con mắt, cũng chưa thấy hồi âm của Hoa Tranh.
Chuyện này rất không bình thường, lập tức khiến cho nàng tâm thần bất an, ăn ngủ không yên, hoả khí càng tăng, khiến cho bệnh viêm họng của nàng vốn đang tốt lại bắt đầu trở nặng.
Những người khác trong viện thấy Hạ Lan Tiểu Kỳ bốc hoả thành bộ dạng như vậy, rồi lại thấy tứ thiếu gia cả ngày đến phòng của thiếp thất ngủ lại. Bọn họ hiểu lầm rằng là vì Hạ Lan Tiểu Kỳ vừa mới vào cửa đã bị thất sủng nên phát hoả, tất cả mọi người sau lưng nàng đều tỏ vẻ đồng tình! Nhưng bọn họ nào biết đâu rằng, trong chuyện này còn có bí mật không thể nói!
Bình thường, Hạ Lan Tiểu Kỳ liên lạc với Hoa Tranh chậm nhất là trong bảy ngày sẽ nhận được hồi âm, nhưng lần này tính trước tính sau cũng đã mười ngày rồi mà không thấy bong dáng Tiểu Bạch đâu. Hạ Lan Tiểu Kỳ biết, rất có thể đã xảy ra chuyện gì đó rồi, không phải Tiểu Bạch không đến đưa thư mà là Hoa Tranh sau khi đọc thư xong không có ý muốn gặp nàng nữa. Dù sao, vô luận là giả thiết nào đi nữa thì cũng đều là điều mà Hạ Lan Tử Kỳ không muốn thấy.
Lúc này, Hạ Lan Tiểu Kỳ thật sự hết kiên nhẫn rồi, nàng tiếp tục viết cho Hoa Tranh một phong thư nữa. Thừa dịp lúc mọi người nghỉ trưa, nàng lại đến mảnh rừng trúc yên lặng trong hoa viên kia, thổi lên cái còi Bạch Ngọc gọi Tiểu Bạch đến. Thế nhưng điều khiến nàng vạn phần thất vọng là bình thường cái còi vừa vang lên, không tới 10 phút Tiểu Bạch đã bay tới, nhưng lần này, nàng thổi đến năm sáu lần cũng không thấy bóng dáng Tiểu Bạch đâu hết.
Tình huống bất thường như vậy chỉ có hai loại khả năng, một là Tiểu Bạch đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng Hoa Tranh từng nói Tiểu Bạch đã trải qua huấn luyện đặc biệt, người bình thường không bắt được. Hơn nữa Tiểu Bạch được ăn đồ ăn chuyên dụng cho huấn luyện nên sức đề kháng phi thường khó nhiễm bệnh. Mặt khác còn một tình huống nữa là Hoa Tranh đã không còn muốn qua lại với nàng, đem Tiểu Bạch giấu đi rồi, đây là chuyện mà Hạ Lan Tiểu Kỳ không muốn tin nhất. Cho nên, cho dù nàng tình nguyện tin rằng Tiểu Bạch đã xảy ra chuyện nhưng trong lòng của nàng vẫn thấy cô quạnh.
Hạ Lan Tiểu Kỳ cũng không biết mình ở trong rừng trúc ngồi bao lâu rồi, cảm thấy ánh sáng chung quanh mờ đi rất nhiều. Nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, những rặng mây đỏ ngập trời, mặt trời đã lặn tà dương, Nhanh chóng đã đến giờ ăn cơm chiều. Nàng hít sâu một hơi, lúc này mới đứng dậy, quay về Thuỷ Tiên các của nàng.
Nhìn sắc trời vẫn còn cách giờ ăn cơm một lúc nữa, Hạ Lan Tiểu Kỳ sai Tử Đào mở cửa Tây Noãn các của nàng.
Đây là nơi để Hạ Lan Tử Kỳ chuyên dùng để điều phối dược liệu. Đương nhiên, trước mắt đều là thuốc được chuẩn bị cho bệnh tình của Dật Phàm, trong đó có một vị thuốc là Mông Hãn dược, là thứ Hạ Lan Tiểu Kỳ tính dùng để làm hắn hôn mê, sau đó bắt mạch cho hắn. Có điều, từ sau tiệc đón gió tẩy trần hắn cứ nhìn thấy Hạ Lan Tiểu Kỳ Đô là trốn mất, rất hiếm khi để Hạ Lan Tiểu Kỳ thấy được bóng dáng cho nên, kế sách của nàng vẫn chưa thể thực hiện được.
Hôm nay, không gọi được bồ câu nhỏ đến khiến Hạ Lan Tiểu Kỳ tâm tình khổ sở vô cùng. Nếu Hoa Tranh thật sự không cần nàng, có lẽ nàng nên vì bản thân mà nghĩ đến tương lai. Nếu Tề Dật Phàm đúng là người ngu còn dễ nói, chỉ cần hắn không chạm vào mình, mình có thể ở lại Hầu phủ, cùng hắn lo lắng chuyện tương lai.
Nhưng mà, Tề Dật Phàm theo như mình phán đoán thì có lẽ là giả ngây giả dại. Người này lòng dạ hiểm sâu như vậy, lại không biết rốt cuộc mục đích của hắn là gì, Hạ Lan Tiểu Kỳ không dám sống cùng một tên phúc hắc như vậy. Nàng sợ một ngày kia đã bị hắn bán mà còn phải thay hắn đếm tiền không chừng! Cho nên hôm nay, nàng nhất định phải biết rõ bộ mặt thật của Tề Dật Phàm.
Hạ Lan Tiểu Kỳ đặt trên mặt bàn một chiếc lọ sứ có nắp đậy, từ bên trong đó lấy ra một bao thuốc bột, giấu vào trong tay áo, xoay người ra khỏi phòng. Vừa lúc đó nhìn thấy Vương Tiểu Lỗi – gã gia đinh thân tín bên người tứ thiếu gia, Hạ Lan Tiểu Kỳ vội vàng gọi hắn lại: “Tứ thiếu gia đâu?”
Vương Tiểu Lỗi khom người nói: “Thưa tứ thiếu phu nhân, buổi trưa tứ thiếu gia nói mệt mỏi nên đuổi chúng tiểu nhân ra ngoài, muốn ở trong đó ngủ một mình! Đến giờ vẫn chưa thấy dậy, nô tài đang tính đi gọi.”
“Ừ, vậy ngươi đi đi!” Hạ Lan Tiểu Kỳ bước xuống một bậc: “Sau khi gọi tứ thiếu gia dậy thì nói ta có chuyện quan trọng muốn nói với chàng, bảo chàng đến tìm ta!”
“Dạ, nô tài đã rõ rồi!” Vương Tiểu Lỗi đáp lời, xoay người đi đến thư phòng.
Một lát sau, Vương Tiểu Lỗi hốt ha hốt hoảng chạy tới: “Tứ thiếu phu nhân, không xong rồi, không thấy tứ thiếu gia!”
“Không thấy?” Hạ Lan Tiểu Kỳ đặt chén trà trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Không đi lạc đâu, có lẽ thừa dịp các ngươi không có ở đó đã vụng trộm chạy đến chỗ nào chơi rồi. Gọi thêm người giúp một tay, tìm kiếm khắp nơi, khi nào tìm thấy thì dẫn chàng đến đây tìm ta!”
Vương Tiểu Lỗi vâng mệnh lui xuống, một lúc lâu sau, ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân ồn ào. Ngay sau đó, Vương Tiểu Lỗi cõng thiếu gia còn bên cạnh có vài gã gia đinh chạy theo hộ tống chạy vào trong phòng.
Vừa thấy bộ dạng này, Hạ Lan Tiểu Kỳ vội đứng lên: “Tứ thiếu gia làm sao vậy?”
“Tứ thiếu gia uống rượu say!” Gã gia đinh theo sau lên tiếng.
Hạ Lan Tiểu Kỳ hoảng hốt, thấy Vương Tiểu Lỗi mệt đến đầu đầy mồ hôi nên cũng không muốn hỏi gì nhiều, nhanh chóng phân phó: “Mau, mau đưa thiếu gia đặt lên trên giường!”
Mọi người ba chân bốn cẳng đem tứ thiếu gia đặt lên trên giường, lột giày của hắn, kê đầu hắn lên trên gối đàng hoàng, thu dọn đàng hoàng.
Hạ Lan Tiểu Kỳ mở to mắt quan sát, trên gương mặt tuấn mỹ của tứ thiếu gia hơi phiếm hồng. Hắn nhắm hờ hai mắt, tuy rằng còn đang ngủ nhưng ngủ không yên, tay chân không an phận khua khoắng loạn xạ, xem ra say không hề nhẹ.
“Không phải ngươi nói thiếu gia ngủ trong thư phòng sao? Tại sao lại say rượu? Rốt cuộc chuyện này là thế nào?” Hạ Lan Tiểu Kỳ khó hiểu nhìn Vương Tiểu Lỗi.
Vương Tiểu Lỗi nhức đầu, vẻ mặt cũng ngơ ngác: “Tứ thiếu gia thật sự là ngủ trong thư phòng, chúng nô tài đều thấy. Còn về phần thiếu gia chuồn ra ngoài uống rượu từ lúc nào thì nô tài không rõ!”
Hạ Lan Tiểu Kỳ nhịn không được đoán: “Hay là Tứ thiếu gia gặp phải chuyện gì? Đang êm đẹp, sao thiếu gia lại muốn đi uống rượu?”
Nghe thấy thế, Vương Tiểu Lỗi nhất thời nhớ tới một chuyện: “Ôi, không biết có phải là bởi vì......” Hắn nói được một nửa rồi lại thôi.