Sớm hôm sau, Hạ Lan Tử Kỳ dần dần tỉnh lại, vẫn còn nhớ tối hôm qua có mưa, rõ ràng trong lúc mơ ngủ còn có cảm giác hơi lạnh, nhưng lúc này trong chăn lại hết sức ấm áp.
Hạ Lan Tử Kỳ chậm rãi mở to mắt, phát hiện trên người đắp đến hai cái chăn. Ngẩng đầu nhìn về phía giường, thì ra Tề Dật Phàm chẳng biết đã đi từ lúc nào. Hạ Lan Tử Kỳ lúc đó mới hiểu ra là Tề Dật Phàm trước khi đi đắp thêm chăn cho mình.
Nhấc chăn lên, nhớ lại cả đêm bình an vô sự Hạ Lan Tử Kỳ mỉm cười, xem ra hắn coi như cũng là chính nhân quân tử.
“Tứ thiếu phu nhân dậy rồi sao? Hôm nay là ngày chẵn, theo lệ phải đến thỉnh an phu nhân!” Ngoài cửa vang lên tiếng của Tử Đào. Vốn quy định trong Tề phủ là ngày lẻ đám vợ bé phải đến thỉnh an phu nhân, ngày chẵn thì đến lượt nhóm con dâu đến thỉnh an.
Nhìn sắc trời đã tới giờ Thìn rồi, Hạ Lan Tử Kỳ biết Tử Đào đang muốn chuẩn bị hầu hạ nàng rời giường! Có điều hiện tại nàng ngủ ở trên ghế, cảnh tượng này nếu như bị bọn nha đầu nhìn thấy thì không biết sẽ lan truyền ra loại tin đồn gì nữa, vì thế cao giọng nói: “Đã biết, ta hôm nay thân thể không thoải mái nên muốn ngủ tiếp một lúc, các ngươi cứ lui xuống trước đi! Khi nào cần đến sẽ gọi các ngươi.”
Thấy Tử Đào dẫn theo vài nha đầu xoay người rời đi. Hạ Lan Tử Kỳ mới từ trong chăn chui đi ra, vội vội vàng vàng ôm chăn đêm bỏ lên giường rồi xếp lại mấy cái ghế về chỗ cũ.
Hít sâu một hơi, lúc này mới mở cửa ra gọi bọn nha đầu đi vào.
Dùng xong điểm tâm, bà Ngô vào phòng thúc giục Hạ Lan Tử Kỳ: “Tứ thiếu phu nhân, thỉnh an phu nhân nên đến sớm không nên để muộn mới đi, các tiểu thiếp đã ngồi chờ trong nội viện rồi!”
“Được” Hạ Lan Tử Kỳ lên tiếng: “Ngoài Tử Đào, để cho Liễu Tâm Vũ cùng đi theo ta.”
“Dạ, lão thân đi chuẩn bị!” Bà Ngô xoay người rời đi.
Thật ra, Hạ Lan Tử Kỳ chỉ mặt gọi tên Liễu Tâm Vũ đi cùng là có nguyên nhân.
Nàng không chỉ tính đến nội viện thỉnh an phu nhân mà còn muốn tìm thời cơ đến phòng của Ngũ di nương trước đây, tìm kiếm một một chút manh mối có giá trị để lại.
Kỳ thật, trong tình hình này Hạ Lan Tử Kỳ chỉ muốn mang theo Tử Đào, dù sao nàng cũng là nha đầu hồi môn được đưa đến, dù sao cũng yên tâm hơn người ngoài. Nhưng mà, bởi vì không biết phòng của Ngũ di nương ở đâu cho nên nàng cần một người biết rõ đường đi trong phủ chỉ đường cho nàng.
Mà Liễu Tâm Vũ là người ở trong Tề phủ lâu năm, biết rõ đường đi lối lại trong phủ. Đồng thời Liễu Tâm Vũ là người tâm trí trưởng thành, làm việc ổn trọng, lại còn có quan hệ rất tốt với Tử Đào, Hạ Lan Tử Kỳ không mang theo nàng thì còn có thể mang ai theo đây?
Thấy Tứ thiếu phu nhân đi ra, đám thiếp thân nhất tề cúi người: “Bái kiến Tứ thiếu phu nhân!”
Hạ Lan Tử Kỳ hơi khoát tay: “Miễn lễ.” Sau đó nhìn lướt xuống phía dưới, lập tức thấy Phùng thiếp mặc trang phục tinh tế. Tuy rằng Phùng thiếp hôm nay đã trang điểm tỉ mỉ nhưng vẫn mơ hồ có thể thấy được trên mặt nàng ta xuất hiện đôi mắt gấu trúc, còn khí sắc có chút tiều tụy. Thấy nàng có bộ dạng này, Hạ Lan Tử Kỳ hiểu rõ tối hôm qua nàng chắc chắn là ngủ không ngon giấc.
Hạ Lan Tử Kỳ chậm rãi đi đến trước mặt Phùng thiếp: “Nghe nói muội muội tối hôm qua đau bụng nghiêm trọng, hôm nay cảm thấy thế nào đã khỏi hẳn chưa? Nếu còn không thoải mái..., chuyện thỉnh an phu nhân muội có thể không cần đi!”
Nhắc tới chuyện đêm qua, Phùng thiếp trong lòng rối lên thần sắc cũng lạnh vài phần: “Đa tạ Tứ thiếu phu nhân quan tâm, cơ thể thiếp đã tốt hơn nhiều rồi, việc thảnh an phu nhân không thành vấn đề!” Phùng thiếp biết, phu nhân là người cực kì kĩ tính, nếu thê thiếp trong phòng tứ thiếu gia đều đến đủ duy chỉ có thiếu nàng thì bất kể là nguyên nhân gì, trong lòng phu nhân cũng sẽ lưu lại ấn tượng không tốt, cho nên nàng không thể không đi.
Nghĩ đến tối hôm qua nàng phái A Châu đến định kéo người trong phòng mình đi, Hạ Lan Tử Kỳ giễu cợt nói: “Thật sao? Vậy nhất định là trị theo phương pháo của tứ thiếu gia nên đã thấy hiệu quả rồi?”
A Châu quay về đem lời của Tứ thiếu gia nói lại không thiếu một từ, Phùng thiếp đương nhiên hiểu được Hạ Lan Tử Kỳ đang nói đến phương pháp gì nên vô cùng xấu hổ, sắc mặt đỏ lên, nhận cũng không được mà không nhận cũng không phải, phẫn nộ nhìn chằm chằm Hạ Lan Tử Kỳ.
Bên cạnh Tôn thiếp cùng Trầm thiếp nghe mà như lọt vào trong sương mù, Trầm thiếp lanh mồm lanh miệng hỏi: “Tứ thiếu gia có phương pháp chữa đau bụng như thế nào?”
“Chuyện này muội hãy hỏi Phùng thiếp đi!” Hạ Lan Tử Kỳ cố ý dồn nàng vào thế bí.
Phùng thiếp thất sủng, địa vị lại không bằng Hạ Lan Tử Kỳ, không còn có thể mạnh miệng được nữa vì thế trong lòng hết sức tức giận, nhưng lại không dám phát hỏa với Hạ Lan Tử Kỳ, đành phải quay đầu hung hăng nhìn Trầm thiếp thì thầm nói: “Muốn biết, tự đi hỏi tứ thiếu gia đi!”
“Cô còn tưởng là có tứ thiếu gia là chỗ dựa cho cô sao? Ngang ngược cái gì?” Trầm di nương không yếu thế, lập tức cãi lại.
“Ngươi ngậm miệng lại cho ta!” Phùng thiếp cảm thấy như có người lấy dao đâm vào tim nàng, tức giận quát lớn định đánh Tôn thiếp.
Tôn di nương hoảng sợ, nhanh chóng đưa tay, bắt lấy tay Trầm thiếp đang giơ cao: “Muội muội không thể, muội bình tĩnh một chút!”
Thấy đấu võ mồm sắp biến thành xung đột tay chân, Hạ Lan Tử Kỳ lúc này mới nói: “Đừng có làm loạn nữa! Canh giờ cũng không còn sớm, các ngươi mau theo ta đến nội viện!”
......
Khi Hạ Lan Tử Kỳ vào Vinh Quý Sảnh trong nội viện, đã thấy đại thiếu phu nhân Lưu thị, Nhị thiếu phu nhân Liễu thị và ngũ thiếu phu nhân Diệp Thị đang cùng phu nhân nói chuyện phiếm, nàng lúc này mới ý thức được là mình đã tới muộn, vì thế vội vàng tiến đến hai bước cúi người: “Con dâu Tử Kỳ, thỉnh an phu nhân, chúc phu nhân phúc thọ an khang, Phú Quý Cát Tường!” Thiếp thất phía sau nàng cũng theo Hạ Lan Tử Kỳ cúi người xuống hành lễ.
Phu nhân vẻ mặt hiền lành, mỉm cười gật đầu: “Tử Kỳ miễn lễ!”
Hạ Lan Tử Kỳ vừa đứng thẳng người, ngũ thiếu phu nhân Diệp Thị đã trêu đùa: “Tỷ tỷ bình thường đều đến thỉnh an đúng giờ sao hôm nay lại tới muộn vậy?”
Hạ Lan Tử Kỳ tùy cơ ứng biến: “À! Ta trong viện có chút việc làm chậm trễ!”
“Phải không?” Nhị thiếu phu nhân Liễu Thị che miệng cười duyên: “Nghe nói tối hôm qua tứ thiếu gia ở lại chỗ muội muội, chắc không phải vì buổi tối ngủ không ngon nên sáng mới dậy muộn đó chứ? Không sao đâu, nếu như là nguyên nhân này ta nghĩ phu nhân sẽ không trách tội muội!”
Hạ Lan Tử Kỳ bị đám chị em dâu trêu chọc có chút khó xử, nói phải thì không đúng vì bọn họ chuyện gì cũng không hề làm! Nhưng nói không phải cũng không được, cùng ở chung một phòng như vậy phải giải thích làm sao. Đang lúc Hạ Lan Tử Kỳ không biết nên trả lời thế nào cho phải, Đại thiếu phu nhân đột nhiên mở miệng: “Nhị muội, Tứ thiếu phu nhân da mặt mỏng, đừng trêu chọc muội ấy nữa!”
Nghe thấy lời ấy, Hạ Lan Tử Kỳ cảm kích liếc mắt nhìn Đại thiếu phu nhân một cái, Đại thiếu phu nhân bắt gặp ánh mặt của nàng thì mỉm cười, không nói gì.
Lúc này, phu nhân mới mở miệng: “Tử Kỳ, y thuật của con đúng thật là cao minh! Mấy ngày gần đây, ta thấy bệnh tình của tứ thiếu gia được con chữa trị đã dần dần chuyển biến tốt rồi, thật sự là rất đáng mừng!”
“Đa tạ phu nhân khen ngợi!” Hạ Lan Tử Kỳ nhẹ nhàng vuốt cằm, lại cảm thấy nghi hoặc, không biết Tề Dật Phàm rốt cuộc khi nào thì mới muốn trị khỏi cái “bệnh ngốc” này! Rồi lại suy tính xem lát nữa khi tan hội phải làm sao để tránh mặt mọi người mà tìm đến phòng của Ngũ di nương thuận lợi.