Thấy hắn không nói, Hạ Lan Tử Kỳ rành mạch vạch trần: “Hừ! Ngươi không nói ta cũng vậy biết. Hắn muốn trộm chén Bạch Linh Lung nhà ngươi!”
Tề Dật Phàm vội bật dậy, nghiêng người nhìn nàng: “Sao cô lại biết?”
Hạ Lan Tử Kỳ nhân cơ hội uy hiếp: “Ngươi giải huyệt đạo cho, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
Tề Dật Phàm nhìn chằm chằm nàng một lúc, thấy ánh mắt nàng kiên định không có ý nhượng bộ, lại nằm xuống trở lại: “Ta sẽ không để cô được toại nguyện đâu.”
Hạ Lan Tử Kỳ nhắm mắt lại: “Vậy thì ta cũng không nói cho ngươi biết!”
Vì thế, hai người tức giận nằm ở chỗ của mình, không ai để ý tới ai.
Hạ Lan Tử Kỳ đã sớm biết Nam Cung Hoàng có ý đồ với chén Bạch Linh Lung, nhưng mà không ngờ hắn lại to gan như vậy, ở lại quý phủ nhà người ta mà dám nửa đêm giở trò đạo tặc.
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì dù sao hắn cũng không phải muốn trộm bảo bối nhà mình, mình cũng không nên quá quan tâm đến chuyện này, thật sự không nên, ngủ!
Muốn ngủ, nhưng dù sao bên cạnh còn có người đàn ông nằm cùng, Hạ Lan Tử Kỳ nhắm mắt lại nhưng trong lòng lại vẫn duy trì cảnh giác, mãi một lúc lâu khi thấy bên Tề Dật Phàm truyền đến tiếng hít thở. Nàng lúc này mới thả lỏng cảnh giác, dần dần tiến vào mộng đẹp.
Khi Hạ Lan Tử Kỳ tỉnh, bên ngoài nắng đã chiếu rực rỡ, quay đầu nhìn sang bên cạnh sớm đã không thấy bóng dáng Tề Dật Phàm đâu. Nàng thở phảo nhẹ nhõm, phát hiện mình có thể cử động được rồi. Nói vậy thì trước khi đi Tề Dật Phàm đã giải huyệt cho nàng. Đồng thời, trải qua một đêm như vậy nàng cũng hiểu ra là cho dù Tề Dật Phàm rất lạnh lùng kiêu ngạo lại còn phúc hắc, nhưng cũng coi như là chính nhân quân tử. Ít nhất cũng không phi lễ với nàng, như vậy cũng là đủ lắm rồi.
Hạ Lan Tử Kỳ rời giường, đem quần áo tối hôm qua mặc đổi lại nhưng đột nhiên phát hiện cái chuông bạc mà Tề Dật Phàm đưa cho nàng ở Lệ Hương uyển không thấy nữa.
Phải hiểu rằng cái chuông bạc này là vật chứng duy này, nàng còn phải dựa vào cái chuông bạc này để lần ra manh mối của hung thủ! Bây giờ mất rồi thì tìm kiểu gì đây? Nàng vội vàng chạy đến giường nhưng tìm mấy lần cũng không thấy bóng dáng cái chuông đâu. Xem ra chuông bạc này nếu không phải rơi ở trên đường lúc chạy vệ binh hôm qua thì cũng rơi ở trên giường Tề Nhan Thần khi trốn trong chăn.
Hiện tại dù cho thế nào. Nàng nhất định phải nghĩ cách tìm được chuông nhỏ về, nếu không nàng còn chẳng dám nghĩ đến việc nếu Tề Dật Phàm biết nàng đã làm mất chuông bạc thì không biết sẽ dùng thủ đoạn gì để trừng phạt! Vì nàng búi lại tóc đơn giản nhất rồi tính.
Nàng vừa mở cửa, Tử Đào đã chào hỏi: “Tứ thiếu phu nhân đã dậy? Chúng nô tì chờ một lúc lâu rồi.”
Hạ Lan Tử Kỳ biết bọn họ ở đây chờ để vào hầu hạ nàng rửa mắt chải tóc! Nhưng mà nàng sợ nếu như đánh rơi chuông bạc trên đường mà có người nhìn thấy lại nhặt mất nên khoát tay ngăn lại: “Các ngươi lui xuống trước đi! Tử Đào, em đi cùng ta.”
Tử Đào giật mình, tuy rằng không rõ vì sao thiếu phu nhân không rửa mặt, không chải tóc đã đi ra ngoài nhưng vẫn vội vàng chạy theo.
Chỉ còn lại vài nha hoàn đang cầm đồ rửa mặt, cả đám nhìn nhau không hiểu thiếu phu nhân đang yên đang lành lại giở chứng gì.
Hạ Lan Tử Kỳ dẫn theo Tử Đào vừa mới đi tới cửa, không ngờ đã thấy Tề Dật Phàm cùng Vương Tiểu Lỗi đi tới trước mặt. Lúc gặp Hạ Lan Tử Kỳ hắn dừng bước, nhíu chặt lông mày hỏi: “Cô vội vã như vậy là muốn đi đâu?”
“Hả......” Hạ Lan Tử Kỳ ngàn lần không nghĩ tới sau đó sẽ gặp hắn nên nhất thời có chút mất bình tĩnh: “Ta...... À, ta muốn đến tìm Siêu Nhiên.”
Tề Dật Phàm hơi hơi nhíu mi, giọng nói lạnh lùng: “Vừa mới sáng bảnh mắt ra, cô tìm Siêu Nhiên làm gì?”
“Chuyện này......” Bị bất ngờ, Hạ Lan Tử Kỳ vốn không muốn nói chuyện mất chuông, nhưng nhất thời không tìm được cái cớ nào để bao biện đành phải nói bừa mấy câu: “Chuyện của con gái, ngươi biết làm gì!” Sau đó quay đầu: “Tử Đào, chúng ta đi.”
Biết nàng đang nói dối, Tề Dật Phàm lập tức ngăn lại: “Siêu Nhiên đi dùng bữa với phu nhân rồi! Chờ cơm nước xong cô hãy đi tìm nó!” Nói xong giữ chặt lấy Hạ Lan Tử Kỳ quay về: “Tử Kỳ, đi thôi! Chúng ta cũng quay về dùng bữa đi!”
“Ơ ơ......” Không thèm xem Hạ Lan Tử Kỳ có đồng ý hay không, Tề Dật Phàm lại diễn bộ dáng điên điên khùng khùng như hàng ngày kéo nàng quay về.
Cứ như vậy, Hạ Lan Tử Kỳ chỉ có thể lo lắng suông chứ không ra ngoài được.
......
Trên bàn ăn, Tề Dật Phàm vẫn giả ngây giả dại như cũ, thỉnh thoảng thì thầm, muốn ăn người này, muốn ăn chỗ kia......
Liên Kiều là người phụ trách hầu hạ Tề Dật Phàm dùng bữa, luôn chăm chú giúp hắn gắp rau, chăm sóc cẩn thận, hợp lí.
Hạ Lan Tử Kỳ hiện tại nào có tâm tình mà ăn cơm đâu! Vẫn luôn hướng đến cái chuông bạc đang bị mất kia, nhỡ đâu không mất mà tìm lại được thì sao. Nhưng mà nếu như mình thật sự không tìm được..., thì cửa ải Tề Dật Phàm này, làm sao mà qua đây?
Trên bàn, Phùng thiếp vẫn đang vùi đầu ăn cơm, trầm mặc không nói. Những ngày gần đây, bởi vì bị Tề Dật Phàm lạnh nhạt nên trong lòng nàng dày vò khó chịu. Tuy rằng trong lòng vẫn luôn không phục Hạ Lan Tử Kỳ nhưng ở ngoài mặt không còn bày ra dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo như trước nữa, cũng biết chừng mực lại.
Mà biết quy củ giữ lễ nhất vẫn là Tôn thiếp, dùng bộ dáng thong dong như thường ngày ngồi ăn cơm. Từ trước đến nay chưa bao giờ khiến người khác ghét bỏ.
Bởi vì Hạ Lan Tử Kỳ ngày hôm qua đã đồng ý với Trầm thiếp là hôm nay cho nàng đi chùa dâng hương làm lễ tạ thần, cho nên hôm nay tâm tình nàng đặc biệt tốt, chỉ trong nháy mắt nàng đã dùng bữa xong đầu tiên. Bởi vì thiếu gia cùng thiếu phu nhân còn chưa có ăn xong nên cho dù nàng đã ăn xong rồi, cũng không thể rời bàn đành phải ngồi yên tại chỗ chờ mọi người ăn xong.
Có điều nàng còn đang vội xuất phủ nữa! Nhịn không được quét mắt liếc nhìn bát cơm của mọi người một lượt, muốn nhìn xem khoảng bao lâu nữa mới ăn xong, thấy tất cả cũng đã ăn gần xong rồi. Duy chỉ có bát cháo của Phùng thiếp mới chỉ uống một chút, còn đến hơn một nửa! Vì thế gấp gáp lên tiếng: “Muội muội đang làm gì vậy? Đang đếm hạt cơm sao? Tất cả mọi người đều đã ăn xong rồi, sao muội vẫn còn không ăn nhanh lên đi?”
Phùng thiếp mấy hôm nay luôn phát hỏa lại nghĩ đến tối hôm qua Tề Dật Phàm lại tới phòng Hạ Lan Tử Kỳ, hơn nữa sáng nay Hạ Lan Tử Kỳ lại còn đậy trễ. Thế nên nàng hiểu lầm đêm qua bọn họ lăn lộn cả đêm. Ý nghĩ này lởn vởn trong lòng như lửa đốt, cho nên ăn không vào.
Nàng hung dữ trừng mắt lườm Trầm thiếp: “Đúng là ăn no rỗi việc, chen vào chuyện của người khác!”
Trầm thiếp cũng nhìn thẳng lại nàng ta, nghiêm mặt nói: “Muội nói ai ăn no rỗi việc?”
Hạ Lan Tử Kỳ vốn là tâm tình đang không tốt thấy bọn họ gây chuyện, buồn bực nhăn mày lại, Tôn thiếp rất biết quan sát, vội vàng hòa giải: “Tứ thiếu gia cùng tứ thiếu phu nhân đều ở đây hai muội còn chút quy củ nào không? Đều trật tự hết đi!”
Hai người cùng liếc mắt nhìn Hạ Lan Tử Kỳ thấy nàng sắc mặt âm trầm, có vẻ sắp nổi going bão nên trừng mắt nhìn nhau rồi không dám nói thêm nữa.
Dùng điểm tâm xong, Hạ Lan Tử Kỳ vội vã đi tìm chuông nhỏ. Nhưng nàng vừa mới ra khỏi cửa, Tề Dật Phàm lại lập tức đi ra ngoài theo, thấp giọng nói với nàng: “Theo ta quay về phòng đi, ta có chuyện muốn nói với cô.” Lúc này, nhan hoàn dọn dọn đang bắt đầu bê bát đua đi ra, Tề Dật Phàm giả vờ không chút để ý bỏ đi, vào trong phòng trước.
Hắn tìm mình làm gì? Hay là hắn biết chuyện mình làm mất chuông bạc rồi? Hạ Lan Tử Kỳ hơi do dự nhưng vẫn đi theo.
Đóng cửa phòng cẩn thận, trong phòng chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Hạ Lan Tử Kỳ ngồi xuống, nhanh nhẹn dứt khoát hỏi: “Ngươi tìm ta có chuyện gì, nói đi!”
Tề Dật Phàm cũng không thừa nước đục thả câu, nhìn chằm chằm nàng nói: “Chuyện tối ngày hôm qua, cô cũng thấy đấy. Ta phát hiện ra Nam Cung Hoàng có mưu đồ gây rối trong phủ, nhưng hiện tại ta lại không thể khôi phục bình thường được. Cho nên có một số việc ta không thể lộ diện, hiện tại cần cô nghĩ cách đuổi Nam Cung Hoàng ra khỏi phủ, nhưng vẫn không được để đắc tội với hắn!”
Xem ra, Tề Dật Phàm vẫn chưa phát hiện chuyện mình làm mất chuông bạc. Hạ Lan Tử Kỳ âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Có điều hắn lại giao cho mình một nhiệm vụ nan giải quá.
Đuổi Nam Cung Hoàng ra khỏi phủ? Nhưng không thể đắc tội? Đã nói là đuổi thì làm sao có thể không đắc tội? Huống hồ mình phải làm thế nào mới được đây? Dám đuổi khách quý của Hầu gia? Hắn đây không phải là đang làm khó mình sao? Hạ Lan Tử Kỳ chớp đôi mi thanh tú: “Lúc trước ta chỉ nói sẽ giúp ngươi tìm kiếm hung thủ giết mẹ, cũng không nói sẽ còn phụ trách đuổi người! Cho nên việc này ta không giúp được ngươi.”
Tề Dật Phàm tựa hồ sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy, trên mặt nở nụ cười như có như không: “Cô đừng quên lời đã từng hứa, ở trước mặt người khác ta nghe của cô, nhưng ở sau lưng cô phải nghe lời của ta. Ta giao cho cô nhiệm vụ gì thì cô cũng phải hoàn thành.” Ngón tay Tề Dật Phàm gõ gõ rất có tiết tấu ở trên mặt bàn, thần sắc bình tĩnh, nhưng ngữ khí lại mang theo một phần ngạo nghễ: “Nếu cô không có cách nào hoàn thành được, vậy thì hãy tới đây cầu xin ta, ta sẽ chỉ cách cho!”
Ngươi có biện pháp ngươi không làm còn cần ta làm gì? Cái gì? Ngươi đang kiểm tra năng lực của ta à? Hạ Lan Tử Kỳ trong lòng bất mãn, nhưng không nguyện ý cúi đầu ở trước mặt hắn, đồng thời càng vội vã đi tìm chuông bạc hơn nên tùy tiện nói: “Được rồi, không phải chỉ là chút chuyện vặt sao? Ta tiện tay giúp ngươi làm! Đúng rồi, ngươi còn chuyện khác không? Nếu như không có, ta đi tìm Siêu Nhiên.”
Dù sao vì mặt mũi nên Hạ Lan Tử Kỳ mới đồng ý, còn về phần đuổi Nam Cung Hoàng đi như thế nào thì nàng đành phải chờ xe đến trước núi ắt có đường, cách thì lúc nào nghĩ chẳng được.
Tề Dật Phàm lắc lắc đầu: “Không có chuyện gì nữa, cô đi đi!”
Lần này ra ngoài Hạ Lan Tử Kỳ vốn định mang theo Tử Đào, nhưng nghĩ lại thì việc này càng ít người biết càng tốt. Huống hồ mình còn vô duyên vô cớ đi tìm một cái chuông nhỏ không đáng giá, hơn nữa Tử Đào vẫn luôn theo nàng sẽ biết nàng không hề có một vật như vật. Tuy rằng Tử Đào có vẻ kín miệng chắc sẽ không nói ra, nhưng dù sao cũng không nên để nàng nghi ngờ. Hạ Lan Tử Kỳ vẫn là không đem theo ai, tự mình đi tìm.
Đầu tiên, nàng đến trước Thông Thiên hiên, chỗ bụi cây hôm qua nàng ẩn nấp. Nhưng đã cẩn thận tìm đi tìm lại hai lần, cũng không hề thấy bóng dáng của chuông nhỏ đâu. Nàng đành phải đi dọc con đường dẫn đến Thổ Cúc các.
Bây giờ đã là giờ Tỵ rồi, bên ngoài ánh nắng tươi sáng, người quét dọn vệ sinh trong phủ đã sớm làm xong việc rồi. Cho nên, Hạ Lan Tử Kỳ nhìn thấy đường đi lối lại sạch sẽ, hoàn toàn không tìm thấy cái chuông.
Trên đường không có, vậy thì chỉ còn có khả năng chuông bạc ở trong Thổ Cúc Các của Tề Nhan Thần. Có thể hắn đã nhặt được cũng có thể không, hoặc nha hoàn dọn dẹp phòng hắn buổi sáng đã nhặt mất.