Giữa trưa, Long Hiên đang chuẩn bị cùng Sở Ly đến nhà hàng Tây phương gần công ty dùng cơm, thư ký gọi điện thoại tới, “Chủ tịch, Tô Thư tiểu thư tới chơi.”
Long Hiên nhíu mày, vị hôn thê của “Kỳ Hiên” tới làm cái gì?
“Nói cô ấy chờ.”
“Dạ.”
Long Hiên đưa tay kéo xuống khuôn mặt khó coi của Sở Ly, đặt lên môi cậu một nụ hôn, “Lúc trước ngươi là vì cô ta mà từ chức sao?”
Sở Ly quay mặt đi không nói. Long Hiên thở dài, vỗ vỗ bờ vai của cậu, “Chúng ta trước đi gặp cô ta đã, cùng nhau ăn một bữa cơm, trở về ta tiếp tục nói chuyện.”
“Kỳ Hiên” cùng Tô Thư căn bản là do hai gia tộc có ước định, hai người tuy rằng trai tài gái sắc, nhưng không có tình yêu. Tô lão gia là nhân tài kiệt suất trong giới kinh doanh, khoa học kỹ thuật đều tân quý. Nhưng là mọi thứ đều thay đổi trong nháy mắt, nhân lực càng lúc càng yếu kém, trước cơn sóng gió tùy thời có thể chết ở trên bờ cát, cho nên lão muốn dựa vào dưới những cây cổ thụ để giữ an toàn, tỷ như những người như Kỳ gia.
Mà lão Kỳ gia trước đây cũng muốn mượn dùng những phát minh khoa học kỹ thuật kia, hai bên ăn nhịp với nhau, Kỳ Hiên cùng Tô Thư này trở thành hai quân cờ không thể phản kháng. Bản thân Kỳ Hiên vốn là GAY, hắn cảm thấy cưới ai cũng không sao cả, nếu như bắt buộc phải kết hôn một lần, vậy nếu đám cưới này có thể lấy thêm chút lợi ích thì cũng tốt, cho nên hắn đã đáp ứng đính hôn. Sở Ly cũng bởi vậy mà xích mích với hắn.
Sở Ly nói: “Ta hận bàn tay bẩn thỉu trái ôm nữ phải ấp nam của ngươi.”
Long Hiên ở trong lòng nói thầm, hắn kiếp trước còn không phải là “tên bẩn thỉu” như Sở Ly nói sao? Tô Thư này có chút từ bế (sống khép kín), ít tham gia hoạt động xã hội, xưa nay lui tới đều chỉ là vài người bạn thân thiết, cùng là một nhóm các tiểu thư quý tộc. Cô thích đọc manga, xem anime, thích đọc sách, thích chữ thập thêu, nghe nói cô còn mua rất nhiều búc bê, mỗi ngày cho chúng thay những bộ đồ do tự cô thiết kế. Cô tốt nghiệp loại trung, nhưng hiện tại không có công việc gì chính thức, chỉ ngẫu nhiên gửi bản thảo cho các tạp chí, nghe nói chúng cũng không được đón đọc nhiều nhưng cũng không sao cả, dù sao nhà cô cũng quá đủ để lo cho cô cuộc sống đầy đủ.
Là một cuộc sống tiểu thư sung sướng an nhàn tự tại. Trong cuộc đời cô đã bị tổn thương lớn do bị người cha xâm phạm tình dục. Cô cảm thấy uất ức nên đã tự sát, phải nằm viện ba tháng mới hồi phục. Sau khi phát sinh sự kiện kia, cô luôn luôn ở lại trong trường, mùa hè năm nay tốt nghiệp lại cùng bạn thuê một căn phòng nhỏ.
Cha mẹ của cô đã sớm ly hôn, cô đi theo cha, vào đầu tháng ba năm ấy rốt cục xảy ra chuyện. Sau đó cha lại tìm người đàn bà khác, nhưng luôn luôn không cưới, người đàn bà kia sinh cho lão một người con trai, lão nhận nuôi đứa trẻ, nhưng vẫn không cưới bà ta. Này cũng không phải chuyện lạ trong giới quyền thế, bên ngoài phúc hậu như tiên, bên trong lại biến thái cùng cực. Lão còn bao dưỡng rất nhiều nữ sinh, còn có nữ minh tinh, mỗi người đều có nét giống Tô Thư. Tô Thư đối với lão cực kỳ sợ hãi. Tô Thư cảm thấy đàn ông trên đời đều là lũ quái vật ghê tởm. Khi Kỳ Hiên hướng cô thẳng thắn thừa nhận mình là GAY thì cô ngược lại nhẹ nhàng thở ra.
Hôm nay Tô Thư mặc bộ áo liền váy thuần một màu trắng, yểu điệu thục nữ, tóc cột lên kiểu công chúa, mái tóc đen nháy xinh đẹp, không giống thanh niên hiện đại ăn mặc tạp nham, ngũ quan thanh lệ, khí chất thanh thuần, ánh mắt lại cô đơn có chút dễ thương. Nếu tiến hành dạy dỗ, đủ để trở thành báu vật có một không hai.
Long Hiên đáy lòng âm thầm tiếc hận, hắn đối với vật phẩm có chút tỳ vết trước nay đều không thể tha thứ. Nữ tử nhập cung, thậm chính là thị nữ, đều là cần nghiệm thân, hoàng đế có thể có hậu cung ba nghìn nữ tử, nhưng những nữ nhân này lại chỉ có thể bảo đảm chắc chắn chỉ có một người nam nhân là hoàng đế. Nói đến chủ nghĩa nam quyền cực đoan, hoàng đế được xem như đăng phong tạo cực (vua là nhất). Long Hiên coi như tiếp nhận tri thức xã hội hiện đại tiên tiến, đối với thâm căn cố đế thứ bậc nam nữ trong xã hội lại không cách nào thay đổi cái nhìn. Cho nên, hắn đối với nữ nhân hiện đại rất là không thích. Đây cũng là nguyên nhân hắn chỉ thuỷ chung với Sở Ly, lại không định tìm nữ tử “thị tẩm”.
Sở Ly là nam nhân, nam nhân có thể cùng hắn ngang hàng đàm điều kiện, hắn cũng có tâm tư đi chinh phục dạy dỗ, nhưng là nữ tử nhất định phải đối với hắn tuyệt đối kiện phục tùng vô điều mới có thể, nếu không hắn tuyệt đối không cần. Hắn biết xã hội hiện đại không có như vậy nữ tử. Ngay cả bên ngoài thì làm bộ làm tịch, thì trong đáy lòng cũng không biết có bao nhiêu yêu cầu: nhà, xe, tiền tài, địa vị, con cái, sĩ diện,…. Long Hiên không cần nữ nhân hiện đại.
“Thân thể của ngươi không có việc gì chứ?” Trong thời gian đợi thức ăn được mang lên, Tô Thư chủ động hỏi.
“Không có việc gì, căn bản cũng phải là chuyện gì lớn.”
Bởi vì còn thêm luyện công nên thân thể Long Hiên so với trước kia cường tráng hơn rất nhiều, năng lực hồi phục cũng tăng cường không ít, căn bản đã hoàn toàn hồi phục.
“Vậy là tốt rồi.” Tô Thư nhỏ giọng nói.
Sở Ly cùng Long Hiên ngồi ở một bên, quay đầu nhìn ngoài cửa sổ. Không khí có điểm áp lực. ngón tay Tô Thư vặn vẹo mép khan trải bàn thành một nhúm, mặc dù biết “Kỳ Hiên” vô hại, cô vẫn là cảm thấy căng thẳng, “Cái kia… Kỳ Hiên, ta có thể phiền ngươi một việc?”
“Ngươi nói?” Long Hiên đối với mục đích của cô cảm thấy rất tò mò.
“Ta muốn có một căn nhà riêng cho mình.”
Long Hiên cười rộ lên, “Tốt, là muốn loại nhà nào? Biệt thự nhà vườn hay căn phòng cao ốc?”
“Ở cao ốc, nhỏ nhỏ một chút là tốt rồi. Phòng lớn quá ta có cảm giác không an toàn.”
Long Hiên đáp ứng, “Không thành vấn đề, buổi chiều ta sẽ cho người đi lo liệu, ngày mai đưa chìa khoá cho ngươi.”
“Ngươi không hỏi ta tại sao à?” Tô Thư mặt có chút trắng bệch.
“Nếu ngươi muốn nói, mời nói.”
“Ta cùng người bạn cùng thuê một căn phòng, nhưng là người bạn ấy có bạn trai, cô thường xuyên mang bạn trai về nhà…”
Long Hiên rõ ràng, “Đây quả thật là bất tiện.”
“Ta sẽ không ở không của ngươi.” Tô Thư cố lấy toàn bộ dũng khí, “Ta sẽ giúp ngươi sinh con.”
Sở Ly đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt Tô Thư. Khuôn mặt Tô Thư vì ngượng mà đỏ bừng, “Sở Ly ngươi đừng hiểu lầm, ta là nói việc thụ thai qua ống nghiệm, ngươi, ngươi cũng biết, ta… Ta tuyệt đối không thể cùng nam nhân…”
Nước mặt rơi xuống, Tô Thư nhỏ giọng khóc nức nở. Long Hiên còn đang trong trạng thái khinh ngạc. Sở Ly ngược lại không đành lòng, đưa tay vỗ vỗ bàn tay cô, “Tô Thư, ngươi đừng tự uỷ khuất bản thân như thế.”
“Không, tuyệt không ủy khuất, chính ta cũng thích trẻ con, hơn nữa…” Cô ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ chăm chú vào nhìn Long Hiên, “Sau này ngươi có thể giúp ta cắt đứt quan hệ với Tô Hành không? Cuộc đời này ta không bao giờ … nữa muốn gặp mặt hắn nữa.”
Tô Hành, là một tinh anh tiếng tăng lừng lấy trong giới thượng lưu, nhưng trong mắt con gái mình lại không khác gì ma quỷ. Long Hiên suy đi nghĩ lại. trong một tháng ngắn ngủi, hắn cơ hồ không ngủ không nghỉ tiếp thu tri thức, căn bản còn không kịp suy nghĩ vấn đề con cái, Tô Thư nhắc tới hắn mới nhớ ra.
“Cái gì là thụ thai qua ống nghiệm?” Hắn tò mò.
Sở Ly xấu hổ một phen giải thích đơn giản cho hắn nghe. Long Hiên bị chấn động. Nam nữ không cần đi Chu công chi lễ (nhận quà của Chu công, làm việc đó đó) cũng có thể sanh con dưỡng cái sao? Xã hội này phát triển thật nhanh. Hắn thích!
“Làm sao ngươi ngay cả thụ thai trong ống nghiệm cũng không hiểu?” Tô Thư đối với hắn đồng dạng tò mò.
“Hắn mất trí nhớ.” Sở Ly nói, “Trở nên không bình thường.”
“Ta đáp ứng ngươi, Tô tiểu thư.” Long Hiên rất nhanh đã nghĩ kỹ việc an bài chu toàn cho Tô Thư, cho nên mới không để ý ở trước mặt cô lộ rõ bản thân.
“Cám ơn.” Gương mặt cô giãn ra. Cô mắc chứng sợ chốn đông người, còn mắc bệnh trầm cảm, lại mẫn cảm với đàn ông, cô không thể sống một mình, một cành hoa đã từng bị bẻ gãy giờ càng thêm yếu ớt. Giữa cha và Kỳ Hiên, cô phải dứt khoát lựa chọn chỗ dựa sau này.