Thấy Hứa Từ bảo vệ thái tử, Thái Khang đế rất là vui mừng, “Không sai, Hứa Tiển Mã nói có lý.”
Ngược lại sắc mặt lạnh lùng, Thái Khang đế giận đùng đùng trừng Quang Lộc đại phu, vỗ bàn, “Đỗ Dung lớn mật, thái tử bảo vệ lãnh thổ, chống lại Già Lâu năm năm, ăn gió nằm sương, vào sinh ra tử. Đến nay mang theo đầy người vinh quang, thắng lợi mà về. Ngươi lại bảo trẫm phế thái tử? Con dân Bắc quan của trẫm sẽ nghĩ trẫm gì, tướng sĩ bốn biển của trẫm sẽ nghĩ gì?”
Quang Lộc đại phu bị dọa nhất thời quỳ rạp trên mặt đất.
“Thái tử vừa mới hồi cung liền tấu với trẫm việc này, suy nghĩ của trẫm, cũng như lời Hứa Tiển Mã. Mà Đỗ Dung ngươi lại tránh nặng tìm nhẹ, chỉ bắt sai lầm, chọn xương trong trứng. Trẫm thấy ngươi là chán sống, muốn người thiên hạ nhạo báng trẫm, mắng trẫm bất nhân bất nghĩa, biếm áp công thần.”
“Ngươi mưu hại trẫm như thế, trẫm còn dùng ngươi gì nữa?!”
Thái Khang đế càng nói càng giận, cuối cùng càng giận không thể át, vỗ án đứng lên, “Người tới! Kéo Phí Dung ra ngoài, kéo đến cổng thành chém đầu, treo thi thể ở ngoài cửa cung trước công chúng. Về sau ai nếu dám nói chuyện buộc tội thái tử nữa, thì kết cục cũng sẽ như thế!”
Hai thị vệ mặt không biểu tình kéo Quang Lộc đại phu ra, Quang Lộc đại phu một đường cầu xin, trong lòng đủ loại hối hận một lời buộc tội. Kéo ra thật xa, trong đại điện vẫn có thể nghe được Quang Lộc đại phu chửi rủa vũ nhục.
Thái Khang hoàng đế giết gà dọa khỉ, Phí Viễn Chinh thử lòng một phen cũng có cân nhắc, xem ra tạm thời không thể nhắc lại chuyện buộc tội, cần phải lớn mạnh danh vọng của tứ hoàng tử mới có thể.
Triều đình đánh cờ một trận như thế, chuyện Đông tuần của Lý Hạo Sâm cứ vậy định ra, ít ngày nữa khởi hành.
Hứa Trường Tông ở giữa quan văn, thấy Hứa Từ cũng đứng hàng quan viên lâm triều, gần mười lăm tuổi liền được thù vinh này, rất là kinh ngạc. Nhưng lại thấy nó giờ cũng chỉ là Ngũ phẩm quan viên cuối cùng nhất, còn kém mình năm đó mấy lần, ngược lại thật sự còn không bằng mình, cảm giác ghen tị trong lòng liền nhẹ hơn mấy phần.
Năm đó Hứa Từ không có gì khác, tiếng xấu rõ ràng, Hứa Trường Tông sớm phiền chán cậu.
Nhưng không nghĩ tới Hứa Từ vừa rời khỏi Hứa gia, ở nhà Tống Thái công ngốc chưa được mấy năm, vài ưu điểm kia liền giống như măng mọc sau mưa, “Tạch tạch” mọc ra ngoài.
Một phen đối lập, như là chế giễu ông không biết dạy con, Hứa Từ sở dĩ không tốt, toàn bộ nguyên nhân là ông làm cha cố ý chèn ép, dạy dỗ không giỏi.
Hứa Trường Tông tự nhận là người câm ăn hoàng liên, khổ nói không rõ.
Giờ thấy cậu đắc tội Phí thị một nhà độc đại, trong lòng cười nhạo, cho rằng bên cạnh thái tử liền không cần lo lắng, ngươi lại không biết Phí đại nhân quyền thế ngập trời, vây cánh sớm trải rộng triều dã, cành lá rậm rạp, Bách Túc chi trùng.
Mà Lệ phi lại chấp chưởng hậu cung, dù chưa phong hậu, nhưng cũng không kém. Hai bên so sánh, vẫn là thế lực Phí thị lớn hơn rất nhiều.
Hứa Từ giờ đắc tội Phí gia, sợ về sau chết cũng không biết chết như thế nào.
Bây giờ, học sĩ hàn môn ông đây, từ lâu đã bái nhập dưới trướng Phí Viễn Chinh.
Nhưng ông lại quên lý lẽ thịnh cực tất suy, vật cực tất phản, Phí thị bây giờ nghiễm nhiên là tư thái nhiếp chính vương, Thái Khang đế tuy nhân thiện, nhưng là quân là hoàng ai lại không có lúc lòng dạ độc ác, một khi có cơ hội trừng trị bọn họ, Phí gia chỉ sợ là chết không có chỗ chôn.
…
Bởi vì là thái tử Tiển Mã, Hứa Từ liền được đặc biệt cho phép đi cùng thái tử. Dù cậu không đi cùng, Thái Khang đế cũng sẽ mệnh cậu đi theo ở bên, không rời hai bên. Mà Nhan Tứ, Nhan Ngưu làm Biệt Giá tòng sự, đương nhiên điều khiển xe ngựa hai bên khác.
Thái tử mệnh một phần tinh giáp ám ảnh âm thầm bảo vệ trông coi Đông Cung, một phần trở về lầu ám vệ. Thế nhưng làm thái tử trong mấy ngày ba lần bị tập kích, rèn luyện còn chưa đủ.
Lý Hạo Sâm chỉ giữ Mặc Dạ võ công khinh công cao nhất ở bên người, tùy thời bảo vệ đám người. Mà bây giờ quân đội Trấn Bắc tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn, trong quân vô sự, Công Tôn Thác liền ném Công Tôn Ngự cho thái tử điện hạ, cho hắn mang theo cả đám đi ra có thêm kiến thức.
Như thế, đoàn người Đông tuần liền định ra sáu người này.
Sau khi thái tử định ra đoàn người Đông tuần, dọn dẹp đồ xong, không lâu liền lặng yên xuất phát, mấy người thương nghị cưỡi xe ngựa đến Dương Châu trước, lại theo đường thủy của Dương Châu tới Tô Châu.
Đoàn người này vì không làm người chú ý, phá lệ điệu thấp. Ngay cả xe ngựa Hoàng gia cũng không dùng, chỉ là từ trên đường mua một chiếc xe ngựa. Chỉ nhìn một cách đơn thuần, nghiễm nhiên là mấy công tử bình thường kết bạn du lịch, một chút cũng không giống cao quan đi tuần.
Nhưng nhìn kỹ mấy người từ trong ra ngoài tự phát ra khí thế, lại làm người ta không dám xem nhẹ.
Lý Hạo Sâm không thích ngồi xe ngựa, cưỡi Đạp Viêm lên đường, mà Hứa Từ cũng hợp thời cưỡi Diễm Hỏa. Kết quả liền thành Nhan Tứ, A Ngưu cùng Công Tôn Ngự chen trong một chiếc xe ngựa giương mắt nhìn, Mặc Dạ giữ chức người chăn ngựa.
Mà Lý Hạo Sâm, Hứa Từ thản nhiên kết bạn mà đi, ném xe ngựa không xa không gần ở phía sau.
Đạp Viêm, Diễm Hỏa ở trên đường thường thường khanh khanh ta ta, Hứa Từ nhìn rất là ăn vị.
Đoàn người cứ chậm rì rì đi một chút lại dừng, trên đường cư nhiên cũng không gặp bất cứ ám sát nào. Nửa tháng sau, đoàn người đã đến trên quan đạo cách cửa thành Dương Châu còn hơn mười dặm.
Nhân số trên quan đạo thưa thớt, cực kỳ trống trải.
Chạc cây hai bên sớm lớn thành màu phỉ thúy mềm mại tế nha, điểu đề u minh.
Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ thả hai con ngựa vừa ăn cỏ non vừa đi lên trước, Đạp Viêm, Diễm Hỏa vốn ăn rất vui, lại đột nhiên một thân ảnh từ sau cây lao ra, Đạp Viêm hoàn hảo, trấn định tự nhiên. Chỉ là Diễm Hỏa bị dọa lui hai bước, hí mấy tiếng.
Hứa Từ khống chế Diễm Hỏa, tập trung nhìn, đó là một bà lão tóc xám trắng rối bời, quần áo tả tơi, đầy mặt nếp nhăn.
Bà lão kia không quản hai người, đi thẳng đến xe ngựa phía sau họ. Mặc Dạ phải hiện thân ở trước mặt người khác, liền mặc một thân ma y vải thô, dịch dung thành bộ dáng người chăn ngựa hàm hậu.
Hắn thấy có người vọt tới, liền nghĩ thích khách, khi muốn ra tay, đã thấy người chạy tới trước ngựa “Phịch” một tiếng quỳ xuống, dập đầu không ngừng, trong miệng miệng lưỡi không rõ khóc lóc la hét “Oan uổng”.
Bà lão này hơn hai năm, mỗi ngày không làm việc, chỉ trốn sau cây cối từ kinh đô đến Dương Châu, chờ có xe ngựa liền xông ra.
Bởi vì con gái chết, bà thần chí không rõ điên điên khùng khùng, trong lòng lại nhớ hí văn ở đoạn kỳ án của Thanh Thiên lão gia. Trong lời kịch liền là người oan khuất ngăn xe ngựa trình huyết thư giải oan, đưa kẻ hành hung ra ngoài luật pháp.
Lại nói bà lão này, vốn là người nghèo khổ, chồng chết sớm, chỉ để lại một đứa con gái. Con gái lớn đến nhị bát niên hoa, xinh đẹp động lòng người, liền bị con trai nhỏ chơi bời lêu lổng của Dương Châu Tri Phủ coi trọng.
Thằng con trai nhỏ này xưa nay mắt không có vương pháp, bá đạo hung ác, không nói hai lời, liền bắt người đi, cưỡng bức con gái bà lão. Có thể nói cô gái kia đúng là trung trinh liệt nữ (*), hơn nữa sớm đã hứa gả người ta.
(*) Chỉ các cô gái thà chết cũng bảo vệ trinh tiếtGiờ mất cơ thể, đã không muốn sống. Vì thế viết xuống một phong huyết thư lưu cho vị hôn phu, nhảy giếng tự sát, khi vớt lên còn chết không nhắm mắt.
Vị hôn phu kia kiêng kị quyền thế Dương Châu Tri Phủ, cũng không dám biểu dương, liền đưa huyết thư cho mẹ cô gái, cũng chính là bà lão này.
Bà lão bẩm báo nha môn không người dám quản, Dương Châu Tri Phủ vì thay con tẩy trắng, liền cắn ngược lại cô gái kia một ngụm, nói nàng câu dẫn trước, chỉ vì gả vào Lâm gia. Gian kế chưa thành lại bị vị hôn phu biết được, xấu hổ mới nhảy giếng tự sát, cuối cùng phán cô gái đã chết kia tội trụy lạc.
Bà lão này nghe con gái chết thảm lại còn bị phán oan, lửa giận công tâm, liền bắt đầu điên điên khùng khùng. Huyết thư kia cũng từ trong tay nha môn đoạt lại, do chuyện này ầm ĩ rất lớn, Tri Phủ không dám ngang nhiên cướp đoạt, mà bà lão đã là ngơ ngác ngây ngốc, miệng đầy mê sảng, liền tùy bà đi, tính ngày sau lại trộm bịt miệng bà.
Bà lão tuy rằng choáng váng, lại biết bà nếu vào thành, sẽ có người bắt bà đoạt huyết thư của bà.
Liền cả ngày giấu ở hai bên quan đạo trong rừng cây, cũng không dám quá gần thành Dương Châu, luôn luôn bồi hồi ở quan đạo cách thành Dương Châu hơn mười dặm. Ban ngày liền cản xe ngựa giải oan, buổi tối liền giấu trong sơn động ngủ.
Dương Châu Tri Phủ không bắt bà được, mà chuyện cũng đã qua lâu, nên không quản bà nữa. Dù sao đã là bà điên sơn dã, ai sẽ tin bà nói nhảm.
Như thế qua hơn hai năm, bà lão vẫn chưa từ bỏ ý định.
Hôm nay thấy xe ngựa bọn Mặc Dạ lại đây, liền cầm huyết thư được bao trong vải bố lao ra.
Vừa lên liền vang đầu mấy cái, giơ huyết thư lên cao.
Giờ miệng lưỡi bà mất linh, thần chí không rõ, lại chỉ nhớ rõ chuyện vì con gái giải oan.
Nhan Tứ xuống xe nhận huyết thư mà bà lão giơ lên cao, đôi mắt bà lão nhìn chằm chằm phong huyết thư kia.
Đã từng mấy lần, có xe ngựa dừng lại, người trong xe sau khi lấy qua huyết thư xem liền muốn xé.
May mắn bà lão phát hiện đúng lúc, tức giận đoạt lại huyết thư.
Trải qua việc này, bà lão cũng không dám dời tầm mắt khỏi huyết thư, e sợ người này cũng như những người đó, muốn xé chứng cứ phạm tội duy nhất này.
Nhan Tứ nhìn huyết thư một lần, sắc mặt khẽ biến, liền trình huyết thư cho Lý Hạo Sâm.
Trên huyết thư là lịch sử máu và nước mắt của cô gái kia, giảng thuật chi tiết con trai nhỏ của Dương Châu Tri Phủ Lâm Bách Phúc mạnh mẽ bắt nàng hồi phủ làm tù binh như thế nào, lại bắt buộc uy hiếp nàng như thế nào.
Hứa Từ liền ở bên người Lý Hạo Sâm, giương cổ lên liền có thể xem được nội dung.
Nhìn nội dung của huyết thư rách nát, đã được vài năm, lại nhìn bà lão khuôn mặt già nua, vẻ mặt khẩn trương, Hứa Từ hai mắt phiếm hồng, nắm tay trắng bệch.
Lý Hạo Sâm cũng đầy mặt màu lạnh, muốn đông lạnh chung quanh thành trời đông giá rét.
Hứa Từ nhìn Lý Hạo Sâm một cái, thấy hắn hơi hơi gật đầu, liền xuống ngựa nâng bà lão lên. Thanh âm nhu hòa nói: “Đại nương, thả lòng đi. Việc này chúng ta quản, ngài vào trong xe ngựa nghỉ ngơi trước.”
Bà lão ở đây hơn hai năm, đây là lần đầu tiên nghe có người đáp ứng muốn xen vào việc này, cũng mặc kệ đối phương có năng lực này hay không, nhưng vẫn quỳ xuống dập đầu đa tạ, lão lệ giàn giụa, các nam nhi nhìn thấy thì cũng buồn bã trong lòng.
Thế gian chỉ có tình thương của mẹ, bất kể hồi báo, có thể làm đến đây.
Công Tôn Ngự thấy thế từ trên xe ngựa đi xuống, nâng bà lão vào xe ngựa. Mình thì ra ngồi bên cạnh Mặc Dạ cùng điều khiển ngựa, mà bên trong xe, Nhan Tứ xưa nay thiện ngôn, bà lão tuy miệng lưỡi không rõ, nhưng Nhan Tứ kiên nhẫn dẫn đường, một đường đi xuống cũng biết nguyên nhân hậu quả.
Dương Châu cảnh đẹp, giàu có ổn định, vốn nên là nơi dễ cư trú.
Tri Phủ địa phương lại tự cho là trời cao hoàng đế xa, mắt không còn vương pháp, ở địa phương làm mưa làm gió, ức hiếp dân chúng, quả nhiên là cái giá của vua địa phương.
Bây giờ họ biết được chuyện này, dơ bẩn đục ngầu bị che dấu sau sự xinh đẹp vẻ vang, còn không biết có bao nhiêu.
Hứa Từ mím môi, nhớ tới mẹ kiếp trước bị vu hãm đến chết.
Khi đó thái tử lần nữa xuất chinh, mà cậu lại ở Dương Châu nhậm chức, chưa từng biết. Chờ sau khi về nhà thì chỉ còn thấy đất vàng. Chứng cứ phạm tội toàn bộ hủy, mình thì vô lực biểu dương. Cho nên lúc này vì bà lão thay con gái giải oan, làm cậu nhớ tới việc này, cậu cảm động lây, sắc mặt cực kỳ tái nhợt khó coi.
Thấy Hứa Từ sắc mặt không đúng, Lý Hạo Sâm xuống ngựa đi qua, một tay nắm cậu kéo cậu vào lòng, vỗ nhẹ phía sau lưng, “Sợ?”
Hứa Từ vùi mặt vào trong lồng ngực của Lý Hạo Sâm, dựa vào cơ thể hắn mượn lực dừng lại thân thể mình, thanh âm rầu rĩ: “Không sợ. Ta chỉ hận sâu rắn nơi này, ức hiếp dân chúng, mắt không vương pháp, thật là đáng chết.”
Lý Hạo Sâm ôm Hứa Từ càng chặt, muốn dùng thân thể của mình để sưởi ấm Tiểu Từ, sắc mặt cậu quá khó coi, phảng phất như nháy mắt liền muốn té xỉu, “Yên tâm, tất nhiên sẽ không cho hắn ung dung ngoài vòng pháp luật.”