Hiền Thần Nan Vi

Chương 33

Nói phân ra hai bên, lại nói đến năm huynh muội Phương gia được Lâm Bách Phú đón vào Lâm gia.

Đại ca Phương gia cũng là người yêu hoa, hắn dưỡng hoa cực kì để tâm, lần này tham gia thi đấu vua Mẫu Đơn chính là một chậu Côn Sơn Dạ Quang tỉ lệ, phẩm tướng, tình hình sinh trưởng đều cực tốt.

Gốc Côn Sơn Dạ Quang này cánh hoa tầng tầng lớp lớp, đoàn hoa hình trụ cực lớn, phú quý bức người.

Cánh hoa căng ra màu trắng thuần viền hoa bên ngoài rực sỡ ánh kim, nhụy hoa màu vàng nhạt non nớt thản nhiên lưu thưa đều đặn tô điểm bên trong.

Hoa này ở giới Mẫu Đơn, có thể xem như cực phẩm trong cực phẩm. Lần này trong tiết Mẫu Đơn, nó vào tam giáp tuyệt đối không thành vấn đề.

Lâm Bách Phú an bài huynh đệ Phương gia đến Tây sương phòng, lại an bài hai vị cô nương đến Đông sương phòng.

Trong Tây sương phòng có sân độc lập, trong Đông sương phòng lại không có.

Đại ca Phương gia ở Tây sương phòng vừa vặn có thể loay hoay với bồn Côn Sơn Dạ Quang này của hắn, đối với an bài này, đại ca Phương gia cũng không dị nghị.

Chỉ đáng tiếc, Lâm Bách Phú Lâm công tử này đã là người có gia thất.

Thê tử còn có thân phận bất phàm, là con gái của Đô Đốc, tâm tư vốn định tác hợp tiểu muội Phương gia cùng Lâm công tử của hắn liền từ bỏ.

Chỉ là hắn thấy Lâm công tử rất là ân cần với tiểu muội, liền nhịn không được kéo tiểu muội đến cảnh cáo vài câu.

Hắn tuy không phải người thanh cao gì, xưa nay nịnh nọt, thích nhìn chằm chằm mưu cầu tiểu lợi.

Nhưng hai muội tử này, lại được mấy huynh đệ họ nâng trong lòng bàn tay.

Phương gia chỉ là nhà thương nhân, địa vị không cao, đối với muội tử, lại hi vọng các nàng thà làm đầu gà không làm đuôi phượng.

Hắn tình nguyện gả muội tử đến nhà bình thường làm chính thê, cũng không muốn các nàng làm thiếp thất của quan lại người ta.

Thiếp chỉ là thiếp, được gia chủ coi trọng ra sao, cũng chỉ là thiếp.

Nói dễ nghe là thiếp thất, nói khó nghe chút, kỳ thật chỉ là nô tỳ của chính thê mà thôi.

Nhị muội hoàn hảo, tính tình ổn trọng rộng lượng, nhưng tiểu muội này bị bọn họ làm hư, tính cách đường hoàng, kiêu ngạo ương ngạnh.

Tiểu muội nếu làm thiếp thất cho người ta, còn không phải bị chính thê chỉnh chết.

Vì thế đại ca Phương gia chỉ phải thở dài cho đoạn nhân duyên không bệnh mà chết này, nhưng mà tiểu muội Phương gia lại không cho là thế.

Lâm đại ca diện mạo tuấn mỹ, đối với nàng đủ loại tốt đẹp, đồ trang sức, hoa tươi ngọc khí giống như là không cần tiền đưa vào trong lòng nàng, lời nói càng là tình ý kéo dài.

Mấy ngày nay, nàng liền phương tâm ám hứa với gã, một mảnh ái mộ, đại ca Phương gia nhắc nhở nàng cũng xem như gió thoảng bên tai.

Vì tình yêu, thành thiếp thị thì lại như thế nào.

Nói đến một hôm tiểu muội Phương gia đi ra ngoài một chuyến, vừa trở về liền nghe được trong phòng tỷ tỷ có động tĩnh kỳ quái. Tiểu muội Phương gia hoài nghi, liền muốn gõ cửa vào.

Cửa phòng thế nhưng không khóa, tay tiểu muội Phương gia nhẹ nhàng chạm cửa phòng, cửa phòng nhất thời theo tiếng mà mở.

Thanh âm là từ nội thất truyền ra, chẳng lẽ có tặc nhân xâm nhập vào trong phòng tỷ tỷ?!

Tiểu muội Phương gia biến sắc, chân tay rón rén đi vào, thuận tay còn cầm một cái ấm trà vào tay.

Nhưng vừa xốc rèm cửa nội thất lên đi vào, tình cảnh trước mắt nhất thời làm nàng hoa dung thất sắc.

Chỉ thấy hai thân ảnh đang gắt gao kề sát nhau vặn vẹo, hai người đều là quần áo không chỉnh.

Nữ tử cưỡi trên người nam nhân, vì có cái màn giường che, vừa vặn che khuất ngoài cổ nam nhân, nàng thấy không rõ bộ dáng nam tử này.

Nhưng nữ tử sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mê ly, không phải là nhị tỷ mình sao!

Tiểu muội Phương gia một tên xông lên, cũng không quản người dưới thân nhị muội là ai, cái ấm trà liền đập xuống sọ não người kia, trong miệng hùng hùng hổ hổ: “Dâm tặc! Dám khi nhục tỷ tỷ ta!”

Nam nhân bị hung hăng đập trúng trán rên một tiếng, rồi ngất đi.

Tiểu muội Phương gia cả người run rẩy, lo sợ tính danh của người bị thương, nhưng vẫn cố gắng định tâm thần, đánh bạo lôi nhị muội Phương gia thần chí không rõ từ trên người nam nhân xuống.

May mắn tiểu muội Phương gia tới kịp thời, nhị muội Phương gia chỉ là cởi quần áo ra một nửa, còn chưa tiến thêm động tác tiếp theo, danh tiết coi như là bảo vệ.

Nhị muội Phương gia thần sắc mê ly, sau khi bị tiểu muội túm lên trên mặt đất thì cả người khô nóng, tự mình xoa nắn cơ thể của mình mà rên rỉ: “Nóng quá, nóng quá.”

Hai tỷ muội từ nhỏ cùng nhau lớn lên, sao lại không lý giải tính cách đối phương.

Nhị tỷ mạo uyển tâm nhàn, ôn nhã thục nữ, vạn lần sẽ không làm ra chuyện dâm loạn thấp hèn này.

Lại thấy nhị tỷ bây giờ không còn thần trí, e là bị tặc nhân này hạ dược.

Phương gia họ thì Nhị tỷ huệ chất lan tâm (chỉ người cao nhã thanh khiết), trổ mã đến xinh đẹp hào phóng.

Lần này trừ đại ca chạy đến vì vua Mẫu Đơn, nhị tỷ cũng muốn tham gia thi đấu tiên tử Mẫu Đơn.

Nếu bị người làm bẩn cơ thể, về sau sao có thể đi ra gặp người.

Tặc nhân này thiếu chút nữa liền hủy cả đời của nhị tỷ!

Việc này nàng cũng không dám biểu dương ra ngoài, ngay cả ba vị ca ca cũng không thể nói. Nếu nói ra, danh dự của nhị tỷ liền kết thúc.

Sinh ăn sống này ngậm bồ hòn, tiểu muội Phương gia càng nghĩ càng phẫn uất, nàng vén rèm, liền muốn nhìn tặc nhân này lớn lên bộ dáng thế nào.

Mở lên, mắt hạnh của tiểu muội thoáng chốc trừng đến tròn tròn, suýt nữa muốn trừng ra cả tròng mắt ra.

Nam nhân nằm trên giường, đầu rơi máu chảy, rõ ràng là Lâm Bách Phú!!



Bốn người Lý Hạo Sâm, Hứa Từ vừa ngoặt lên con phố đến khách sạn, liền xa xa thấy trước cửa khách sạn họ đang biển người tấp nập.

“Chủ tử, thuộc hạ qua xem xem.” Công Tôn Ngự tuổi trẻ khí thịnh, bẩm báo một tiếng liền chạy qua, trong lòng vui sướng tính toán xem xem đây là có náo nhiệt gì.

Công Tôn Ngự giống một con cá chạch tự đắc ở trong đám người linh hoạt chui tới chui lui, chỉ chốc lát sau liền chen vào trong tận cùng.

Vừa thấy tình cảnh bên trong, tâm tư vốn xem náo nhiệt nhất thời xẹp xuống.

Chỉ thấy một đại hán đang cùng mười mấy người ăn mặc như người hầu đánh nhau không ngừng, đại hán cường tráng uy mãnh, hai tay vừa nhấc liền nâng một tên người hầu trong đó qua đỉnh tóc, ném ra ngoài.

Phía sau đại hán, hai cô nương đang ôm nhau thấp thấp khóc nức nở. Bên người hai cô nương, một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi ôm một chậu hoa, nôn nóng nhìn đại hán đánh người.

Trong nhóm người này, còn có một bóng người vô cùng không hài hòa.

Một bà lão đầy đầu tóc rối, đang cầm một cây đòn gánh đuổi theo một người hầu dồn sức đánh.

Đây đều là loạn thất bát tao gì a!

Đại hán là A Ngưu, lão thái thái là Hoàng đại nương.

Hai cô nương đang ôm nhau này cùng nam tử kia hắn thấy có mấy phần quen mắt, nhưng thế nào cũng nhớ không nổi gặp qua ở đâu.

Thổ tào thì thổ tào, huynh đệ mình gặp phiền toái, khi hắn nên ra tay vẫn phải ra tay.

Công Tôn Ngự vừa thấy bị khi dễ là đám người bên mình, lập tức bất chấp tất cả liền xông lên.

Một cú đá nghiêng liền đá bay người ra ngoài, xử lý một người hầu.

A Ngưu đang đánh đến lửa nóng, thấy Công Tôn Ngự như linh hồn đột nhiên xuất hiện đến xuất thủ tương trợ, cao hứng hét lớn: “Công Tôn huynh, ngươi đã về rồi!”

Công Tôn Ngự “Hừ” một tiếng, một cái qua vai quăng ngã lại xử lý một người hầu.

“A Tứ mới từ La gia về, ngươi lại chỉnh ra một con thiêu thân như vậy, anh hùng cứu mỹ nhân à? Nhưng thật sự có thể làm a, A Ngưu.” Công Tôn Ngự tiến lên lưng tựa lưng với A Tứ, nghiêng đầu châm biếm nói.

“Ai nha, không phải ta. Lời này nói cũng dài, nhanh chút xử lý mấy người này lại nói.” A Ngưu sau khi một cái hổ quyền đánh người, liền vội quay đầu giải thích.

Công Tôn Ngự cũng không lại châm chọc hắn, hai người nắm chặt thời gian ngươi một quyền ta một cước liền chồng mười mấy người hầu thành La Hán.

Công Tôn Ngự hét lớn một tiếng: “Hôm nay gia gia tâm tình tốt, thả cho các ngươi một con ngựa. Còn không mau cút đi!”

Người hầu dẫn đầu bị đặt ở phía dưới cùng, “Ân hừ hừ” sắp bị ép tới lòi ruột, gã kêu thảm thiết liên tục còn không quên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nói: “Các ngươi đừng xen vào việc của người khác, phải biết chủ tử của chúng ta là ai!”

Lúc này Hứa Từ cùng Lý Hạo Sâm cũng đã chen vào, do Lý Hạo Sâm một thân khí thế thô bạo phá lệ sấm nhân, đám người tự động vì bọn họ nhường ra một con đường.

Ba người họ vừa mới vào trong vòng của đám người, Hứa Từ liền nghe được lời nói ngang ngược của người hầu này, mở miệng hỏi: “Hắc, chúng ta còn thật không biết chủ tử các ngươi là ai, ngươi ngược lại nói xem.”

Thấy đối phương lại tới hai người giúp đỡ nữa, người hầu dẫn đầu kia đứt đi khí thế, lại vẫn ngoài mạnh trong yếu nói: “Hừ, chủ nhân của chúng ta là Lâm Bách Phú, ngươi cũng biết?”

Tròng mắt như nho đen của Hứa Từ chuyển chuyển, đột nhiên cười nói: “Thì ra là quý tử của Dương Châu Lâm Tri Phủ, thất kính thất kính. Chỉ là không biết quý phủ vì sao phải xung đột với hyunh đệ nhà ta?”

Người hầu kia vừa nghe lời Hứa Từ, yêu, có cửa rồi, người này còn rất thượng đạo.

Vừa tính toán hùng dũng oai vệ ngẩng đầu lên miệt thị bọn họ một cái, lại đột nhiên muốn đứng dậy ở trên còn đè nặng mười mấy người, chỉ có thể không cam lòng chỉ vào hai nữ một nam phía sau họ ngạo mạn nói: “Chủ nhân chúng ta có lòng tốt thu lưu mấy người này, bọn họ lại lấy oán trả ơn, không chỉ đánh chủ nhân nhà ta thành trọng thương, còn đoạt đi hoa mẫu đơn mà chủ nhân dốc lòng nuôi dưỡng thật lâu.”

Nam nhân ôm Mẫu Đơn màu trắng xinh đẹp nghe xong nhất thời nhảy dựng, “Hoang đường, quả thực là hồ ngôn loạn ngữ. Hoa này vốn là Phương mỗ ta dưỡng ba năm mới dưỡng ra, sao lại thành của Lâm Bách Phú!”

Người hầu kia hừ lạnh một tiếng: “Hoa này ôm từ Lâm phủ chúng ta ra, không phải của chủ nhân chúng ta thì là của ai.”

“Ha ha, ” Hứa Từ nghe ngôn luận của người hầu kia, phì cười: “Đáng cười, đáng cười! Hoa này từ Lâm phủ ôm ra liền là của Lâm phủ, ta đây nếu vào ngày nào đó ôm lão nương của ngươi từ trong phòng Lâm Bách Phú, ngươi chẳng phải là kêu Lâm Bách Phú một tiếng cha?”

Mọi người vây xem vừa nghe lời Hứa Từ, đều cười ha ha, người hầu kia mặt đỏ tai hồng không lời đối đáp.

Người hầu kia liều mạng xô đẩy vài cái, lật đổ mười mấy người đè nặng trên người ngã xuống đất, ra sức đứng lên chỉ vào hai cô nương cùng nam tử kia nói: “Các ngươi chờ cho ta, đừng tưởng rằng có người làm chỗ dựa thì không sao! Khuyên các ngươi nên tự về thỉnh tội đi, bằng không hai huynh đệ của các ngươi liền… Hừ hừ! Chúng ta đi!”

Nghe được lời người kia uy hiếp họ trước khi đi, hai cô nương ôm đầu khóc thút thít nhất thời khóc lớn hơn.

Chỉ có nam tử ôm Côn Sơn Dạ Quang còn thấy qua việc đời, có mấy phần ổn trọng.

Được người cứu giúp, nam tử vội vàng đi lên buông xuống chậu hoa hành đại lễ: “Đa tạ ân cứu mạng của mấy vị huynh đài.”

Hứa Từ thấy mấy người này quen mắt, suy nghĩ một hồi, mới bừng tỉnh đại ngộ: “Các ngươi là năm huynh muội mấy ngày trước, ngạch, tranh phòng với chúng ta.”

Phương gia đại ca xấu hổ cười, vẫn trả lời: “Phải.”

Sau khi người hầu Lâm gia đi, bởi vì thanh âm tỷ muội Phương gia khóc đến va trời, người vây xem không giảm ngược lại tăng.

Lý Hạo Sâm có chút không kiên nhẫn, vung tay áo, liền túm Hứa Từ vào trong khách sạn, “Nơi này rất ồn, đi vào lại nói.”

Đại ca Phương gia nghe vậy, một tay ôm hoa, một tay nâng nhị muội Phương gia dậy, nhị muội đỡ lấy tiểu muội gập ghềnh theo đuôi mấy người vào phòng.

Vừa vào phòng Lý Hạo Sâm liền kéo Hứa Từ ngồi cạnh mình, cả người tản ra khí thế lạnh lẽo.

Đám người Nhan Tứ không dám lộn xộn, cúi đầu lẳng lặng đứng ở một bên.

Huynh muội Phương gia tuy không biết thân phận của đám người Lý Hạo Sâm, nhưng khí thế khí phách này tiết ra ngoài, thật sự đáng sợ. Tỷ muội Phương gia cũng ngừng thanh âm, động cũng không dám động.

Hoàng đại nương bị Công Tôn Ngự điểm huyệt ngủ, giờ xem như là người thoải mái nhất. Bà không cảm nhận được không khí khủng bố chung quanh, lẳng lặng nằm ở trên giường bình yên đi vào giấc ngủ.

Khi ngồi xuống, một luồng mái tóc của Hứa Từ vừa vặn rơi xuống trước ngực Lý Hạo Sâm, Lý Hạo Sâm đưa tay phất lên.

Mái tóc mềm mại, Lý Hạo Sâm có chút yêu thích không buông tay, không khỏi dùng ngón tay thon dài xoay vòng.

Vừa nãy sát dục bởi vì tiếng người ồn ào mà vọt lên lúc này cũng chậm rãi biến mất đi xuống, Lý Hạo Sâm hít sâu một hơi, mắt lạnh xem xét A Ngưu, nói: “Nói, lại là chuyện gì? Chỉ là bảo ngươi ở khách sạn trông chừng Hoàng đại nương mà thôi, ngươi lại làm cái chuyện gấu chó anh hùng cứu mỹ nhân gì nữa.”

A Ngưu nghe xong phịch một tiếng quỳ xuống, hô thẳng oan uổng: “Chủ tử, cũng không phải là ta muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, thật sự là Hoàng đại nương lại tái phát bệnh!”

Thì ra A Ngưu ở trong phòng trông Hoàng đại nương, Hoàng đại nương vốn hảo hảo, lại đột nhiên nghe được tiếng cãi nhau kêu to kêu cứu ngoài cửa sổ.

Hoàng đại nương tò mò nhón chân nghiêng đầu nhìn xem, liền thấy mười mấy người đuổi theo hai cô nương chạy.

Hai tiểu cô nương này luôn mồm hô to “Cứu mạng!”, cực kỳ giống nữ nhi thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của bà.

Hoàng đại nương tinh thần hoảng hốt tiện đà phát bệnh, A Ngưu còn chưa phản ứng lại, liền nghe Hoàng đại nương hét lớn một tiếng, từ cửa sổ lầu hai nhảy xuống!

Đây thật dọa hỏng A Ngưu, đuổi sát theo sau nhảy xuống luôn.

Thật vất vả đón được Hoàng đại nương, nào biết Hoàng đại nương còn không yên tĩnh, cầm lấy một cây đòn gánh bên tay, liền ngăn lại mười mấy người che hai cô nương ở phía sau.

Hoàng đại nương đặc biệt mẫn cảm với nữ oa, căn bản không chú ý tới bên người hai nữ oa còn có một đại nam nhân đang ôm hoa.

A Ngưu bất đắc dĩ, chỉ có thể giúp Hoàng đại nương ra tay cứu người, sau đó liền là một màn mà mấy người trở về nhìn thấy.
Bình Luận (0)
Comment