Trong điện Đông Cung thái tử lò sưởi dâng lên khói nhẹ, ảnh ảnh sáng rực, sưởi Thiên Điện ấm ấm áp áp.
Áo choàng phủ ngoài của Hứa Từ đã cởi ra, treo trên giá áo.
“Ai u, nhẹ chút, đau, ” Hứa Từ lúc này nằm trên nhuyễn tháp, tiết khố bị kéo xuống một nửa, lộ ra cái mông nở hoa bên trong.
Chu công công cả kinh kêu to, “Ai nha Hứa nhị gia, là ai đánh ngài thành như vậy a, cũng quá nhẫn tâm!”
Ngón tay thon dài cốt cách rõ ràng nhẹ nhàng phác thảo nơi bị thương trên làn da, Lý Hạo Sâm mặt lạnh có thể so sánh với tịch cửu hàn thiên bên ngoài, “Chu Hải Sinh, lấy phấn Sinh Cơ Nhục Cốt mà Nam Cương tiến cống mang tới đây.”
Chu công công tuy rằng chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng hắn biết xem xét thời thế, bằng không cũng sẽ không tuổi trẻ như thế liền làm được thái giám tùy thị bên người thái tử. Hắn không chỉ mang thuốc tiên Nam Cương tới, còn ra lệnh cung nữ lấy khăn sạch đến, vải thưa, băng vải, cũng nhúng nước ấm.
Dùng khăn lau mồ hôi trên trán Hứa Từ, Lý Hạo Sâm ghé vào lỗ tai cậu ôn thanh nói, “Tiểu Từ, sẽ đau tí, kiên nhẫn chút.” Dứt lời liền dùng khăn sạch dính nước cẩn thận rửa miệng vết thương.
Hứa Từ ôm đệm dựa trên giường êm, đau khàn giọng nhếch miệng, ngao ngao khóc la, quay đầu hai mắt đẫm lệ rưng rưng nhìn Lý Hạo Sâm, “Thái tử điện hạ, ta không muốn bôi thuốc, đau quá a!”
Lý Hạo Sâm nhìn mắt to ướt sũng cùng biểu tình cực kỳ ủy khuất của Hứa Từ, có chút không đành lòng, nhưng vẫn nhẫn tâm lạnh nhạt nói: “Chịu đựng.”
Do ở vị trí thái tử địa vị cao, Lý Hạo Sâm đặc biệt sớm trưởng thành nội liễm. Tuy sắp mười bốn, nhưng nói về bình tĩnh và xử sự đã không như người lớn bình thường.
Mà Hứa Từ lại vừa vặn tương phản, cậu từ trước phản nghịch, xử sự đường hoàng không biết thu liễm.
Mặc dù là sống qua một đời người, Hứa Từ lại luôn luôn đều không phải người nội liễm thành thục.
Đời trước mãi cho đến trước khi chết đều là con đường làm quan bằng phẳng, trừ Thiên Tử, cậu cơ hồ chưa bao giờ nhìn sắc mặt người khác để làm việc, vui buồn tức giận đều ở trên mặt.
Cậu tuy rằng sống một kiếp, tính nết như khi mười tuổi lại cơ hồ chưa từng thay đổi, thay đổi chỉ là tâm cảnh cùng giác ngộ.
Đây cũng là ưu điểm của cậu, mặc cho ông già nào đã sống hơn bốn mươi tuổi đột nhiên trở lại khi còn là đứa trẻ mười tuổi, cũng không thể có tính cách trẻ con, nhưng Hứa Từ lại dễ dàng mang hai tuổi lên phố nghiêng (
không hiểu đây đang nói gì cả =.=).
Lại nói cậu đến nay hận không thể cợt nhả phóng túng hèn hạ dính chặt Lý Hạo Sâm, sao lại có thể bưng ra cái giá ngại ngùng thẹn thùng, giả bộ ngượng ngùng người sống chớ đến gần chứ.
Đương nhiên ý tưởng dính chặt hắn này cũng chỉ là suy nghĩ, dự tính cậu lúc này còn nhỏ nếu làm như vậy, thái tử điện hạ cũng không đuổi cậu đi đi?
Đời trước sau khi Lý Hạo Sâm lần thứ hai lên chiến trường trở về mới hạ thủ với cậu, nhưng khi đó Lý Hạo Sâm cũng hai mươi bốn tuổi, cậu cũng đã gần đến lễ đội mũ.
(Lễ đội mũ. Ngày xưa, con trai hai mươi tuổi thì làm lễ đội mũ, cho nên con trai mới hai mươi tuổi gọi là nhược quán, chưa đến hai mươi tuổi gọi là vị quán.)Lý Hạo Sâm lại trưởng thành sớm, cũng không có khả năng vào lúc mười bốn tuổi liền có tình cảm không an phận gì với một đứa trẻ mới mười tuổi.
Cho nên đến nay, cậu ngoại trừ chờ, cũng chỉ có thể từ từ toan tính.
Sắc trời đã từ màu sắc mặt trời trở nên sáng ngời, Lý Hạo Sâm cuối cùng đem thuốc bột cẩn thận rắc lên miệng vết thương đã lau sạch qua, cầm lấy băng vải bao toàn bộ mông cậu mấy vòng.
Hắn bao rất có kỹ xảo, vừa có thể bao lạ miệng vết thương, lại không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường.
Xử lý xong, thời gian đã sắp đến giờ Thìn.
Chu công công phất phất tay với các cung nữ, các cung nữ ngay ngắn có tự đem chậu nước dính máu cùng khăn mặt tất cả đem đi.
Hắn mới thật cẩn thận hỏi, “Điện hạ, Quốc Tử Giám bên kia…”, chương trình học của thái tử bình thường bắt đầu vào canh ba giờ Thìn buổi sáng.
Lau sạch sẽ nước mắt ở khóe mắt Hứa Từ, ngón tay trắng mịm như ngọc vỗ lưng Hứa Từ trấn an.
Lý Hạo Sâm thản nhiên nói, “Nói với Chu Thái Phó, hôm nay tật chân cô
(một lối xưng hô) tái phát, không lên lớp.”
“Vâng, thái tử điện hạ!” Chu công công nhanh như chớp chạy ra.
Mông của Hứa nhị gia thật quý giá nha, bình phấn Sinh Cơ Nhục Phấn mà lúc trước Nam Cương tiến cống này, nghe nói có thể thịt xương trắng, sống cơ chết, dù cho xương thịt người này đã hoại tử hư thối, chỉ cần bôi nó lên, trong một tháng nhất định sẽ mọc ra thịt mới, gân cốt ghép lại, khắp thiên hạ cũng chỉ có thể tìm được ba bình.
Hoàng Thượng sủng ái điện hạ, đưa bình thuốc tiên trân quý của Nam Cương ban cho hắn.
Lúc trước xương đùi của thái tử gãy cũng không thấy hắn lấy ra dùng, nhưng hôm nay Hứa nhị gia chỉ bị thương mông, tuy nói nghiêm trọng chút, nhưng cũng không đến mức dùng dược hiếm thấy trân quý như vậy a.
Cứ mảng lớn mảng lớn bôi lên như vậy, mông của Hứa nhị gia bởi vì kỳ dược này cũng không biết sẽ quý giá bao nhiêu.
Thái tử điện hạ thật là tốt không phản đối với Hứa nhị gia.
Trong điện, sương khói mờ mịt lượn lờ.
Hứa Từ ghé lên đùi phải không bị thương của Lý Hạo Sâm, Lý Hạo Sâm ngồi ngay ngắn, tay thông ngọc khi có khi không chải tóc Hứa Từ, “Là Hứa Thị Lang động tay đánh?”
“Không phải ông ta động tay, ” Trong phòng ấm áp thoải mái, hôm nay lại thức dậy sớm, Hứa Từ bất giác có chút mệt nhọc, cậu ngáp một cái, “Chỉ là ông ta hạ mệnh lệnh.” Dược hắn cho mình thật sự rất tốt, hiện tại đã không còn đau như trước.
Mới vừa nãy Hứa Từ vừa vào phòng Lý Hạo Sâm liền nhận thấy được khác thường trên người cậu, vừa không muốn cởi áo choàng lại không chịu ngồi trên tháp. Nếu không phải hắn phát hiện có mấy dấu đỏ bên mép khố Hứa Từ, còn không biết cậu trúng bản tử.
Hứa Thị Lang gan chó thật lớn.
“Ông ta vì sao lại động tay?” Ngón tay từ sau tóc vuốt đến lưng, Lý Hạo Sâm nhẹ nhàng vỗ lưng Hứa Từ.
“Ông ta nói là ta đẩy Hứa Tử Nhai xuống hồ.” Lại ngáp cái.
“Ngươi có không?”
“Ta không có, ” Thanh âm Hứa Từ chậm rãi biến nhỏ, “Ngươi tin ta không?”
Lý Hạo Sâm câu ra một nụ cười sủng nịch, “Tự nhiên là tin ngươi.”
Hứa Từ qua hồi lâu cũng không tiếp lời, Lý Hạo Sâm khom lưng nhìn lại, Hứa Từ đã nhắm mắt lại ngủ.
Trên lông mi thật dài còn vươn vài giọt nước mắt, miệng nhỏ đầy đặn chu lên, một bộ dáng nho nhỏ chịu ủy khuất.
Nâng đầu Hứa Từ lên, đem đệm êm nhẹ nhàng lót dưới đầu cậu, Lý Hạo Sâm mới lặng lẽ đứng thẳng người, vén rèm đi ra ngoài.
“Mặc Dạ”, Lý Hạo Sâm ngồi ở bên bàn trà, rót một ly Tây Hồ Long Tỉnh.
Trên thính không một bóng người, một người ăn mặc nghiên kín trống rỗng xuất hiện như quỷ mị, một thân hắc y, cổ áo dùng kim tuyến thêu ký hiệu một cây kiếm, trên mặt chỉ lộ ra một đôi mắt ưng, thấy không rõ dung mạo. Người kia khom người hành lễ, “Mặc Dạ khấu kiến thái tử điện hạ.”
“Đi Hứa phủ nhìn xem Hứa Tử Nhai một chút.” Đem Long Tỉnh một ngụm uống cạn, “Tra rõ chân tướng ngày đó.”
“Vâng, Mặc Dạ tuân lệnh.” Lại như một trận gió, Mặc Dạ biến mất trong hư không.
Bắt đầu từ mười hai tuổi, lục tục có thích khách ám sát Lý Hạo Sâm. Thái Khang hoàng đế long nhan giận dữ, trực tiếp liền tách một chi ảnh vệ của ám vệ —— tinh giáp ám ảnh cho hắn.
Từ đó, không còn thích khách có thể đặt chân vào Đông Cung của hắn nửa bước.
Thế nhân đều biết bên hoàng đế có một đội ngũ ám vệ xuất quỷ nhập thần, ẩn trong bóng tối, giám thị triều thần như độc xà giám thị con mồi.
Nhưng rất ít người biết, bên hoàng đế còn có một đội ngũ bí ẩn càng thêm cường hãn, đó là tinh giáp ám ảnh, bọn họ như quỷ tự mị, lặng yên không một tiếng động.
Ám ảnh chỉ nghe mệnh lệnh từ một mình hoàng đế, ẩn giấu còn sâu hơn ám vệ. Trách nhiệm không phải là giám thị mà là bảo vệ cùng ám sát, thời thời khắc khắc đều bảo vệ đế vương cùng ám sát dị đoan.
Số lượng tinh giáp ám ảnh qua nhiều thế hệ chỉ có hai mươi người, nhưng bọn họ đều là cao thủ võ lâm lấy một địch trăm.
Hứa Từ là tiểu sủng hắn coi trọng, trước mười tuổi hắn từng có một thư đồng, bất đắc dĩ nam đồng kia đột bị bệnh đậu mùa, về nhà dưỡng bệnh.
Bốn năm trước khi lựa chọn thư đồng, hắn một mắt liền nhìn trúng Hứa Từ mạnh mẽ ngang bướng trong một đám trẻ con khúm núm.
Cuộc sống cung đình có chút không thú vị, mỗi ngày đều là tụ tập đã hình thành thì không thay đổi, nuôi một đứa bé giương vuốt nhọn như một con mèo con làm sủng vật ở bên người, cũng có thể xem là một chuyện lạc thú.
Quả nhiên từ khi thu cậu làm thư đồng, hắn hằng ngày cũng chẳng còn vô vị chán nản.
Nhưng hôm nay tiểu sủng được hắn nuôi dưỡng tốt cư nhiên bị thương nặng như vậy, trận đánh kia cũng không thể hồ đồ bất mãn chịu đựng như vậy.
…
Do sau khi dùng dược liền thèm ngủ, giữa trưa Lý Hạo Sâm cũng không gọi Hứa Từ dậy dùng bữa, Hứa Từ vẫn ngủ đến giữa chiều mới tỉnh lại.
Dậy tuy không thấy bóng người Lý Hạo Sâm, bữa tối cũng đã được chuẩn bị tốt. Chu công công hầu hạ Hứa Từ đứng dậy, vuốt nếp uốn ở góc áo Hứa Từ, nói: “Thái tử điện hạ bị Hoàng Thượng gọi đi Ngự Thư phòng. Hắn trước khi đi lệnh nô tài hầu hạ Hứa nhị gia dùng bữa, nô tài đã chuẩn bị tốt xe kéo ở ngoài cửa Đông Cung, chờ ngài dùng xong cơm, liền đưa ngài về nhà.”
Hứa Từ vui vẻ gật đầu, đồ ăn tỏa hơi nóng đều là món cậu thích ăn, hình thức cũng không nhiều, chỉ có bốn món một canh, đối với người Hoàng gia mà nói đã là cực kỳ tiết kiệm.
Mùa đông mặt trời xuống núi sớm, khi Hứa Từ đi xe kéo đến cửa cung, sắc trời đã gần hoàng hôn, từng đoàn từng đoàn ráng đỏ lượn lờ ở chân trời, rất là dễ nhìn thích ý.
Xe ngựa ngự dụng của Hoàng gia đã ở sau cửa cung một đoạn thời gian, Hứa Từ lên ngựa trước, Chu công công mới tay chân rón rén đưa phấn Sinh Cơ Nhục Cốt đậy ấm ở trong lòng qua.
“Hứa nhị gia, thái tử điện hạ thật là tốt không phản đối với ngài. Đừng nhìn dược này bên ngoài xấu xí, nó là thuốc tiên năm ngoái Nam Cương tiến cống, độc nhất thiên hạ! Thái tử điện hạ bản thân cũng không tiếc được dùng, thật hiếm lạ, ngài phải cẩn thận dùng a.”
“Ngài lại nhìn cái xe ngựa này, ” Chu công công vén rèm lên, trong xe ngựa trải mấy tầng đệm êm thật dày, “Điện hạ vốn định trực tiếp dùng xe kéo đưa ngài về nhà, sợ ngài lạnh, liền chuẩn bị xe ngựa, còn ra lệnh nô tài nhất định phải dặn xa phu trải thêm chút đệm êm.”
Hai mắt Chu công công tỏa ánh sáng, “Hứa nhị gia phúc khí tốt.”
Hứa Từ nghe Chu công công không ngừng khen thái tử điện hạ, còn vui hơn là nghe người khác khen mình.
Đó là trong lòng nha, như là rót mặt, ngọt đến phát ngán.
Hắn cẩn thận, hắn quan tâm, hắn chăm sóc, đều là cho mình.
Xe ngựa đi rất chậm, không giống xe ngựa ra roi thúc ngựa của Hứu phủ hồi sáng sớm.
Ngựa đi chậm rì rì như đi dạo, trong xe trải đệm êm thật dày, ở một góc còn đặt một cái lò sưởi tay.
Nâng lò sưởi tay ở trong tay, Hứa Từ cảm thấy một tia mát mẻ trong hoàng hôn rét lạnh, cả đầu đều là từng li từng tí của Lý Hạo Sâm đời này thậm chí là đời trước cùng bản thân, không tản đi được, trong lòng ấm dào dạt.
Nhàn đến vô sự, Hứa Từ vén rèm nhìn ngoài cửa sổ, lại vừa vặn nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đi từ trong Bách Thảo đường ra, thần sắc vội vàng, biểu tình nôn nóng.
Đó là nha hoàn bên người Lâm thị, Thúy Bình.
Cười cười, Hứa Từ thu tay lại, buông màn xe xuống, xem ra chuyện đó đã thành.
Khi trở lại Hứa phủ, Hứa phủ chính là loạn một đoàn.
Hứa Trường Tông ngồi trên chủ vị ôm Lâm thị an ủi, Lâm thị khóc không ngừng, “Lão gia, ngài phải cứu Tử Nhai a!”