Hiền Thần Nan Vi

Chương 61

Nữ Đế Kim quốc giấu tay bị thương vào trong tay áo, thản nhiên nói, “Mục đích là gì? Mục đích ngăn thái tử Tuyết quốc lại là gì? Lúc trước ngươi dụ ta đi Đại Diệu quốc mời thái tử Tuyết quốc, giờ lại bảo ta ngăn cản thái tử Tuyết quốc này. Ngươi coi trẫm là cái gì?”

Vũ Văn Thiên Thành nhếch môi cười cười, “Mục đích là gì, bệ hạ không rõ ràng sao? Tự nhiên là vì cân bằng vi diệu mà yếu ớt giữa ba nước quý quốc, Nguyệt quốc cùng Đại Diệu quốc.”

“Kim quốc các ngươi vẫn lấy thái độ không liên quan đến mình một mình vào góc đại lục, nay lại vô thanh vô tức liên kết hôn nhân với Đại Diệu quốc. Nguyệt quốc ta cùng Đại Diệu quốc xưa nay không hợp, không thể ở chung, nhưng binh lực hai nước tương đương nhau, ngược lại cũng là cân bằng. Nhưng bệ hạ bây giờ chặn ngang một cước, quan hệ vi diệu giữa Nguyệt quốc ta cùng Đại Diệu quốc, liền bị phá vỡ.”

“Nếu một hôm nào đó Đại Diệu quốc đột nhiên thấy Nguyệt quốc chúng ta không vừa mắt, mượn quý quốc một trăm tám mươi vạn binh mã trước, Nguyệt quốc chúng ta chẳng phải là chơi xong?”

“Ha ha, lời này của tam hoàng tử điện hạ ngược lại là buồn cười, Nguyệt quốc cùng Đại Diệu quốc hai nước không thể ở chung? Nhưng trẫm sao lại nghe nói, Đại Diệu quốc mấy tháng trước bí mật xử quyết hơn cả trăm người mật thám Nguyệt quốc, mấy mật thám đó thật đúng là lợi hại, được xưng là “Ngựa gầy Dương Châu”, một người làm việc lợi hại hơn một người, thâm nhập vào nhà quan viên không có tám mươi cũng có bảy mươi.”

Nữ Đế phản bác, “Tam hoàng tử điện hạ nếu có thể ở Đại Diệu quốc xếp vào tập tác, trẫm đâu biết ngươi không ở đại Kim quốc ta xếp vào mật thám gì?”

“Tam hoàng tử điện hạ, ngươi là dạng người gì, liền sẽ kết dạng quả đó. Nếu lúc trước Đại Diệu quốc không phát hiện mấy mật thám tiềm tàng vài chục năm này, có phải chờ Nguyệt quốc các ngươi từng bước xâm chiếm Đại Diệu quốc hầu như không còn, mục tiêu kế tiếp liền là đại Kim quốc ta hay không?”

Vũ Văn Thiên Thành nghe xong lời Nữ Đế Kim quốc, trên mặt nháy mắt lộ ra oán phẫn ẩn nhẫn, “Mật thám Nguyệt quốc? Bệ hạ cũng tin tưởng lời nói dối này của Đại Diệu quốc sao?”

“Nguyệt quốc thật là ở Đại Diệu Quốc xếp vào mật thám không sai, nhưng chỉ là chút tập tác bình thường thôi. Nhưng Nguyệt quốc ta ở Đại Diệu Quốc xếp vào mật thám, Đại Diệu quốc họ liền không xếp mật thám vào Nguyệt quốc ta sao?”

“Bệ hạ đừng nên bị người Đại Diệu quốc gian xảo lừa gạt, bọn họ xưa nay nham hiểm giả dối. Mấy người bị bí mật xử quyết kia, Tiểu Thần cũng có được mật báo. Theo Tiểu Thần xem, đó bất quá chỉ là chút nữ tử trăng hoa, chỉ là Đại Diệu quốc này muốn hủy thanh danh của Nguyệt quốc ta, mới nói như vậy.”

“Đại Diệu quốc bây giờ trong triều hủ bại thối nát, thanh sắc khuyển mã, Thái Khang đế vì cảnh cáo quan viên, mới nghĩ ra một cái cớ như vậy. Vừa có thể gõ cảnh báo vào trong triều, còn có thể nói xấu Nguyệt quốc chúng ta.”

Thấy Nữ Đế bất động thanh sắc, Vũ Văn Thiên Thành chần chờ một lát, lại nói: “Lời này của Tiểu Thần tuy nói không lọt tai, nhưng nghĩ tới an nguy của bệ hạ, lời này Tiểu Thần lại không thể không lấy ra. Còn xin bệ hạ nhất định phải đề phòng vị hoàng hậu đến từ Đại Diệu quốc của ngài, Công Tôn Thác ở Đại Diệu quốc địa vị tôn quý, hưởng hết vinh diệu.”

“Hắn là người khôn khéo, người khôn khéo thì sao lại muốn bỏ qua quyền lợi cùng vinh diệu tới tay đó, đi theo bệ hạ tới đại Kim quốc này chứ? Hắn không có giữ ý đồ sao?”

Tay Nữ Đế vốn nâng ly trà dừng một chút, mới có giơ lên ngậm trong miệng, “Chuyện của trẫm cùng hoàng hậu nương nương của trẫm, liền không nhọc tam hoàng tử điện hạ phí tâm, bất quá ngươi nói cũng có đạo lý.”

“Cân bằng mới là quan trọng nhất, trẫm vốn cũng không muốn lo chuyện của Nguyệt quốc các ngươi cùng Diệu quốc. Chỉ cần các ngươi không đấu đến cuối cùng nước sôi lửa bỏng, trẫm sẽ không ra tay giúp bên nào.”

Vũ Văn Thiên Thành cười ha ha, “Đến lúc đó chỉ cần bệ hạ ngươi không cần ở phía sau làm ngư ông thu lưới, Tiểu Thần đã cám ơn trời đất, nơi nào còn dám làm phiền bệ hạ tới xuất binh giúp đỡ. Nhưng chuyện đến lúc rồi cũng sẽ đến lúc, chuyện lưu lại thái tử Tuyết quốc trước mắt, bệ hạ đến cùng là đáp ứng, hay là không đáp ứng?”

“Ngươi bảo ta ngăn cản thái tử Tuyết quốc, chỉ là vì duy trì cân bằng, chế tạo ra khoảng cách của Kim quốc cùng Đại Diệu quốc. Tuyết quốc là minh hữu tốt nhất của Diệu quốc, mà trẫm bây giờ vốn cũng nên xem như một nửa minh hữu của Đại Diệu quốc.”

“Nhưng ở việc này, Đại Diệu quốc ở giữa hai nước, liền là chịu tử khí thanh nạp kia, trong ngoài không phải người. Tuyết quốc cầu viện hắn không thể cự tuyệt, mà Kim quốc họ cũng không tốt để xuất binh bốn phía. Dù cho bọn họ không biết xấu hổ xuất binh, bên người còn có Nguyệt quốc các ngươi kiềm chế. Dần dà, Đại Diệu quốc cùng Tuyết quốc cũng sẽ tâm sinh khoảng cách.”

Nói đến đây, Kim quốc Nữ Đế dừng lại, giận dữ cười, “Ha ha, một nước cờ này tam hoàng tử điện hạ xuống đúng là tuyệt vời nha.”

“Bệ hạ quá khen, Tiểu Thần đây cũng là vì cân bằng của ba nước, mới bất đắc dĩ cho ra hạ sách này.” Vũ Văn Thiên Thành mỉm cười, đáp.

“Tam hoàng tử điện hạ, trẫm rất ngạc nhiên.” Nữ Đế Kim quốc nghe vậy cười, “Ngươi chỉ là tam hoàng tử Nguyệt quốc, theo trẫm biết, phía trên ngươi còn có một vị bệ hạ Nguyệt quốc, còn có một thái tử chính thống. Tam hoàng tử trăm phương ngàn kế, mưu kế tính kế như thế, không sợ người khác giá họa sao?”

“Bệ hạ là người sảng khoái, Tiểu Thần cũng không ngại nói cho bệ hạ, trong Nguyệt quốc, địa vị cùng quyền lợi hiện tại của tiểu thần, chỉ khác với phụ hoàng trên xưng hô “Điện hạ” cùng “Bệ hạ” mà thôi, mặc dù không ngồi lên thì sao chứ?”

Nữ Đế Kim quốc hừ lạnh trong lòng, người này thật là tự phụ ngạo mạn, cư nhiên liền công khai giảng nói lời đại nghịch bất đạo như vậy. Không gì hơn cái này cũng có thể nhìn ra, hoàng thất Nguyệt quốc cùng trong triều chỉ sợ đã sớm bị hắn khống chế, sớm là vật trong bàn tay hắn.

“Nói đến nói đi nói nhiều như vậy, Tiểu Thần vẫn không cùng bệ hạ nói đến trọng điểm. Vậy Tiểu Thần lại mạo muội thỉnh giáo lần cuối cùng, bệ hạ đối với thỉnh cầu của Tiểu Thần, đến cùng là đáp ứng hay là không đáp ứng?” Vũ Văn Thiên Thành có chút mất tính khí, hắn chưa bao giờ bị lạnh nhạt qua như thế, Nữ Đế Kim quốc này quả thực là bền chắc như thép, đá thế nào cũng đá không ra.

Nữ Đế Kim quốc dùng tay không bị thương xoa xoa tóc hai bên trán, lộ ra nụ cười quyến rũ mà lại anh khí mười phần, “Trẫm cự tuyệt! Chu Thọ Doãn ngày đó phát động phản loạn, ý đồ mưu sát hoàng thất, sớm đã bị trẫm một kiếm giết chết, đây là chuyện văn võ bá quan tận mắt nhìn thấy. Nếu có người cả gan giả mạo danh nghĩa của hắn tản lời đồn của hoàng thất ta ra chung quanh, một khi bị trẫm phát hiện, nhất định truy tra đến cùng!”

“Trẫm là bạo quân trừng mắt tất báo, người nếu hại ta một phần, ta nhất định ngàn đao vạn đao hắn! Ai cả gan nói xấu hoàng thất Kim quốc ta, trẫm sẽ khiến người này hối hận khi làm người suốt đời!”

Nụ cười Vũ Văn Thiên Thành vẫn treo ở trên mặt nhất thời cứng đờ, trên mặt phủ đầy mây đen.

Nữ nhân ngu xuẩn! Cư nhiên ngu đần mất linh như vậy!

“Tam hoàng tử điện hạ, ngươi đến cũng lâu rồi. Ngươi vừa mới đến Kim quốc chúng ta, một đường đi đường mệt nhọc, vẫn nên trở về hảo hảo nghỉ ngơi đi.” Đã không còn gì hay để nói, Nữ Đế cũng biết được thứ mình muốn biết, liền bắt đầu phất tay tiễn khách.

Vũ Văn Thiên Thành thấy hôm nay vô vọng, đứng dậy cáo từ rời đi.

Trước khi đi còn không quên dặn dò một tiếng, “Bệ hạ tuy rằng không đáp ứng thỉnh cầu của Tiểu Thần, nhưng Tiểu Thần thiện ý khuyên bảo, bệ hạ vẫn nên để ở trong lòng, vẫn nên cẩn thận hoàng hậu nương nương một chút mới tốt.”

Nữ Đế thấy Vũ Văn Thiên Thành đi ra ngoài vài bước, nghĩ nghĩ vẫn gọi lại hắn, “Tam hoàng tử điện hạ, Kim quốc ta xưa nay không thích tranh đấu với nước ngoài, dù cho ta cùng Đại Diệu quốc kết hôn nhân, nguyên tắc này cũng sẽ không thay đổi. Ngươi, hiểu chưa?”

Trên mặt Vũ Văn Thiên Thành nhất thời lộ ra vui sướng, hắn xoay người làm một đại lễ trịnh trọng kỳ sự với Nữ Đế, cung kính nói, “Có câu này của bệ hạ, Tiểu Thần an tâm. Vậy không còn chuyện, Tiểu Thần liền cáo lui trước.”

Nhưng chờ hắn xoay người, khuôn mặt vừa mới vui sướng vạn phần kia, nhất thời giống như biến sắc mặt, thuận tiện mặt không biểu tình.

Ánh mắt hắn lộ ra âm ngoan, nếu là mắt đao có thể giết người, chỉ sợ bây giờ cả gian phòng này đã biến thành lò sát sinh.

Vũ Văn Thiên Thành được công công dẫn đường dẫn ra đại điện, liền ở quảng trường đụng phải đoàn người Lý Hạo Sâm đến gặp.

Lại nói tiếp, Lý Hạo Sâm cùng Vũ Văn Thiên Thành tuy rằng vốn có tai nghe về đối phương, nhưng gặp nhau, vẫn là lần đầu tiên. Vũ Văn Thiên Thành hàng năm ngâm nhiều trong quyền lợi, hun đúc trong lợi ích, sớm đã là một nhà chính trị cùng nhà âm mưu triệu đầu triệt để, hắn dù cho giả vờ trên mặt thân thiện vô hại như thế nào, mùi hư thối từ trong khung lộ ra cũng đã xông Hứa Từ đến kính trọng nhưng không gần gũi.

Hứa Từ phản cảm người này, Lý Hạo Sâm sao lại không.

Hắn tuy không biết người trước mặt là ai, nhưng mới gặp người này lần đầu, hắn liền chán ghét hắn ta không lý do.

Vũ Văn Thiên Thành chưa thấy qua Lý Hạo Sâm, nhưng đã thấy qua Lý Hạo Thịnh.

Hắn vừa mới thấy Lý Hạo Thịnh, liền đoán được thân phận Lý Hạo Sâm.

Khi chạm mặt, Vũ Văn Thiên Thành hơi hơi dừng lại thân hình, lộ ra nụ cười thân thiện cả người lẫn vật đều vô hại, “Đây không phải Thịnh hoàng tử sao? Vậy vị này khẳng định là thái tử điện hạ của Đại Diệu quốc.”

Khi hắn nói “Vị này”, chính là nhìn hướng Lý Hạo Sâm.

Lý Hạo Sâm nghe vậy cũng lộ ra tươi cười, nhưng hắn tươi cười chỉ là cười khách sáo, tuy rằng cũng không ôn hòa, nhưng cũng hữu hảo. Làm người ta nhìn sẽ không cảm thấy người này quá mức thân thiết, lại cũng sẽ không cho rằng người này thất lễ, “Nói vậy các hạ liền là tam hoàng tử Nguyệt quốc nổi tiếng gần xa đi?” Lý Hạo Thịnh từ khi về nước chưa bao giờ ra khỏi kinh đô qua, bạn bè có thể quen biết hắn ở nước ngoài, chỉ sợ cũng chỉ có con đường Nguyệt quốc này.

“Chính là bất tài, chính là tại hạ.” Vũ Văn Thiên Thành nghe vậy cười, ánh mắt nhìn chằm chằm Lý Hạo Sâm.

Lý Hạo Sâm cũng không trốn tránh, đón ánh mắt của hắn nhìn qua. Hai người trong nháy mắt, một người tinh quang bắn ra bốn phía, một người lẫm liệt như băng, lại đều lộ ra đề phòng cùng bài xích với đối phương.

Lý Hạo Thịnh thấy thế vội vàng lên nghênh đón, hắn một bước tiến lên, chắn Lý Hạo Sâm ở sau người.

“Tam hoàng tử điện hạ, đã lâu không gặp, gần đây có tốt không?” Lý Hạo Thịnh vái chào một cái, lộ ra tươi cười ôn hòa.

Phải nói tươi cười giả nhân giả nghĩa này, vẫn là Lý Hạo Thịnh học từ vị tam hoàng tử Nguyệt quốc này. Năm đó hắn ở hậu cung Nguyệt quốc kéo dài hơi tàn, là vị tam hoàng tử Nguyệt quốc này đuổi những người khi nhục hắn đi, lại âm thầm chỉ bảo hắn đạo xử thế ở trong cung.

Hắn lúc ấy có chút sùng bái vị tam hoàng tử điện hạ này, tác phong làm việc ngày thường liền mang theo một ít tác phong học từ hắn ta. Không từ thủ đoạn là vậy, gương mặt tao nhã vô hại giả nhân giả nghĩa lại là vậy.

Bị Lý Hạo Thịnh cắt đứt như vậy, Vũ Văn Thiên Thành cũng không có hứng thú ngầm đấu đá với Lý Hạo Sâm nữa, hắn mới vừa ở chỗ Nữ Đế Kim quốc uống canh bế môn, lúc này chỉ muốn trở về nghĩ chút đối sách, qua loa tạm biệt Lý Hạo Thịnh, Vũ Văn Thiên Thành lưu lại không lâu, mang theo thị vệ vội vàng rời đi.
Bình Luận (0)
Comment