Hiền Thần Nan Vi

Chương 65

Nói phân ra hai đầu, lại nói đến Hứa Từ đi hoàng cung Kim quốc.

Ngàn hô vạn hô mới đi ra, cậu rốt cuộc gặp được đại hoàng tử Kim quốc khó gặp.

Nhìn ra được Nữ Đế Kim quốc quan tâm đệ đệ này, trên đường đi đến hành cung thái tử, Nữ Đế Kim quốc liền đuổi mọi người lui đi, một mình ở bên Hứa Từ dẫn đường.

Đi qua sân uốn lượn quanh co, trước mắt Hứa Từ rõ ràng xuất hiện một lầu các bị kỳ hoa dị thảo bao vây lấy, ngoài lầu các có hoa tươi rực rỡ muôn màu muôn sắc, vào thời tiết tháng chín vốn nên trăm hoa điêu tàn, chỉ còn hoa cúc này, những hoa tươi này thế nhưng giống như không bị thời tiết quấy nhiễu, vẫn như cũ xinh đẹp đón gió phấp phới.

Bởi vì tầng một hai của lầu các đều bị đàn hoa quanh quẩn, tầng thứ ba lộ ra lầu các bằng gỗ Ngô Đồng liền phảng phất như trôi nổi ở giữa không trung.

Hứa Từ chỉ nhìn liền không thể không ca ngợi, “Thật là một lầu các không trung mỹ lệ.”

Nữ Đế dọc theo đường đi cùng Hứa Từ nói nói cười cười, đa số là Nữ Đế nói chút tin đồn thú vị của dân tộc Kim quốc, mà Hứa Từ liền nói thói quen của dân tộc Đại Diệu quốc.

Đi vào nơi này, nghe được Hứa Từ tán thưởng, trong mắt Nữ Đế nhất thời lộ ra sủng nịch nhu hòa mỉm cười, “Hoa cỏ đó đều là hoàng đệ của trẫm tự mình chăm sóc.”

“Trẫm hoàng đệ đi đứng khó khăn, không thích ra ngoài, càng không thích trò chuyện với người khác, nhưng lại chỉ yêu duy nhất hoa hoa cỏ cỏ, cả ngày luôn luôn chăm sóc chúng nó. Dù là tay nghề của thợ hoa ngự dụng, cũng không bằng một hai phần của hoàng đệ trẫm. Trẫm thường xuyên từ bên ngoài tìm chút hạt giống kỳ trân dị thảo đến, mỗi lần người khác trồng mười mấy năm đều không thể nuôi sống, chỉ cần là do hắn xuống tay trồng, thì tất cả đều mọc rất tốt.”

Hứa Từ lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, cậu mỉm cười cúi đầu hít ngửi hoa bạch trà đến nay cũng không thấy dấu hiệu suy bại, một cỗ thơm dịu nhất thời đập vào mặt, “Đại hoàng tử được hoa cỏ yêu thích, nhất định là người tâm tư cực kỳ tinh thuần.”

Nữ Đế lộ ra một tia nhu hòa cười nhẹ, vị nữ hoàng một đời này ngày thường mạnh mẽ vang dội, lúc này trên mặt nơi nào còn có cảm giác cao ngạo lãnh khốc của người thượng vị, trăm luyện mài thép thành cuộn chỉ mềm, liền là nói Nữ Đế lúc này đây.

Lầu các có ba tầng, Nữ Đế ở giữa một vòng hoa cỏ tìm được một cửa gỗ chạm rỗng màu đỏ cố ý chừa ra, đẩy cửa mà vào, “Hứa Tiển Mã mời vào trong, bên trong trừ hoàng đệ của trẫm, còn có mười hai người hầu hầu hạ.”

Hứa Từ thi lễ, lúc này mới đi vào.

Dù sao cũng là việc nhà của nữ hoàng Kim quốc, kiếp trước cậu biết Kim quốc, chỉ là vì Nữ Đế háo sắc, đoạt đi thái tử Tuyết quốc, dẫn đến Đại Diệu quốc bị hại, thành công xuất hiện khoảng cách với Tuyết quốc.

Mà điều thú vị nhất trong khuê phòng hương diễm của Nữ Đế Kim quốc, liền là nàng có mười hai cung mỹ thiếu niên thị sủng.

Nghe đồn Nữ Đế Kim quốc thích thiếu niên tuấn mỹ, không thích nam tử anh tuấn cường tráng. Nàng ở dân gian tìm được mười hai thị sủng này, thì ngày ngày giao hoan với mười hai thị sủng, hàng đêm điên loan đảo phượng, thậm chí có đôi khi mười hai người cùng một đêm hầu hạ Nữ Đế.

Trên phố luôn luôn tràn ngập tò mò với tiết mục hương diễm của nữ nhân, đặc biệt vị nữ tử hiếm thấy này còn là đế vương một đời, hơn nữa nàng còn tìm mười hai thị sủng.

Đó là vì loại cấm kỵ này làm người ta cảm thấy hưng phấn, trong tửu lâu Đại Diệu quốc phá lệ chung tình khi kể chuyện về sự tích hương diễm của Nữ Đế, kể thành cả hình ảnh sống động, sinh động như thật, có mũi có mặt.

Cậu ban đầu cũng cho rằng Nữ Đế là người *** loạn phóng đãng đến không có điểm mấu chốt, nhưng sống chung lâu, lại cảm thấy sự thật cũng không phải như thế.

Nếu Nữ Đế thật sự thích mỹ thiếu niên tuấn mỹ trắng nõn, nàng sao lại yêu nhau với Công Tôn Thác?

Công Tôn Thác tuy lớn lên hai mắt đào hoa, nhưng khuôn mặt tuấn cử cương nghị kia, hoàn toàn là tướng mạo của một nam tử, càng đừng nói Công Tôn Thác kinh nghiệm sa trường, luyện thành một thân hình cường kiện.

Mà vừa nãy nàng nhắc tới hoàng tử có mười hai người hầu, nữ hoàng có mười hai cung thị sủng, mà hoàng tử lại trùng hợp có mười hai người hầu, có phải cũng quá khéo rồi hay không?

Cậu có thể lớn mật suy đoán, mười hai người hầu này, liền là mười hai cung thị sủng kia hay không?

Lầu các không trung nhìn từ bên ngoài bị một mảng lớn đóa hoa quấn quanh, Hứa Từ vốn tưởng rằng đi vào trong lầu các, cửa sổ bởi vì bị đóa hoa chạc cây quấn quanh, trong phòng sẽ phá lệ âm u.

Nhưng sau khi đi vào, Hứa Từ mới biết được suy nghĩ của mình hẹp hòi cùng đáng cười cỡ nào.

Nữ hoàng Kim quốc không biết từ nơi nào tìm được thợ mộc, thợ mộc này lại không biết dùng biện pháp đặc biệt gì, rất xảo diệu mà lấy ánh sáng cho căn lầu các này đến trên tầng ba lầu các.

Mà ở vách tường hai bên tầng một tầng hai, cũng đều tự mở cửa sổ, nhưng mục đích của cửa số không phải vì lấy ánh sáng, mà là vì kéo dài cành lá lan tràn trong phòng ra ngoài lầu các.

Lầu các tầng một tầng hai dĩ nhiên là thiết kế mô phỏng mặt đất, tầng một tầng hai đều được trải một tầng đất đai màu mỡ thật dày, mà đại hoàng tử trồng hoa, kỳ thật chính là ở trong phòng này.

Đây nơi nào là lầu các không trung, đây quả thực là các nội hoa viên.

Hứa Từ cùng lúc vì công tượng độc đáo này mà rung động, cũng đồng thời cảm thán sủng ái của nữ hoàng đối với đệ đệ không thôi.

Giữa tầng một lầu các được trải đá cuội thật dày, bởi vì có nguyên lý lấy ánh sáng đặc biệt, mặc dù chung quanh đều bị hoa cỏ quay chung quanh, độ sáng trong phòng cũng không chênh lệch ngoài phòng bao nhiêu, cực kỳ sáng sủa. Mà chung quanh lại đều là đoàn hoa thành đám, hiện ra đặc biệt ấm áp.

Hứa Từ xem xét một phen, phát ra một tiếng tán thưởng từ đáy lòng: “Căn lầu các này, đủ để nhìn ra tài nghệ cao siêu của thợ mộc tiên sinh cùng tình yêu mãi không chừng mực của bệ hạ đối với đại hoàng tử điện hạ.”

Nữ hoàng cười cười, “Hoàng đệ mấy năm trước không thích ra ngoài, chỉ yêu hoa cỏ, trẫm liền mời thợ kim hoàn của đại Kim quốc chúng ta Tư Đồ tiên sinh xây dựng lầu các này cho hắn. Tư Đồ tiên sinh tâm tư tài nghệ tinh xảo, phòng ốc dưới tay hắn đều sắc sảo điêu luyện.”

“Ngươi nhìn nơi này,” nữ hoàng chỉ chỉ đỉnh chóp lầu một, Hứa Từ theo ngón tay của nữ hoàng nhìn qua, mặt trên cư nhiên treo một hạt châu màu trắng cực lớn, “Bởi vì tầng một tầng hai của lầu các đều là hoa cỏ, hơi vô ý liền sẽ cháy, trẫm liền yêu cầu căn lầu các này tuyệt đối không thể xuất hiện đồ vật lửa sáng nào cả, hoàng đệ ta xưa nay sợ tối, đèn đuốc là không thiếu được. Trẫm vốn muốn lấy Dạ Minh Châu đến, nhưng Tư Đồ tiên sinh suy xét lại còn sâu hơn trẫm.”

“Hắn không biết từ đâu tìm được bạch châu kỳ dị đó, vào ban ngày nếu là có ánh mặt trời, hạt châu này liền chỉ hấp thu chiếu sáng lại không phát sáng. Nhưng khi trời đầy mây hoặc là tối đen, nó liền phát ra ánh sáng trắng, giống như ánh nắng nhu hòa buổi sớm.”

“Dạ Minh Châu tuy tốt, nhưng độ sáng chung quy cũng hơi kém chút, có bạch châu này, liền vừa vặn bù lại khuyết điểm này.”

“Mà mùa đông rét lạnh, mặc dù là giải quyết vấn đề ánh sáng, vấn đề lò lửa cũng chưa được giải quyết. Tư Đồ tiên sinh nói cho trẫm hắn ngẫu nhiên ở trong núi sâu phía nam Kim quốc phát hiện một loại kỳ thạch, số lượng thưa thớt, nhưng cũng đủ cho căn lầu các này. Mấy kỳ thạch đó đông ấm hè mát, nếu trong phòng rét lạnh, kỳ thạch liền sẽ nóng lên, sờ lên ấm áp. Mà đến mùa hè, kỳ thạch liền sẽ phát ra cảm giác mát nhè nhẹ, cũng cực kỳ thoải mái.”

Hứa Từ nghe nhiều vậy, lại không thể phát hiện nhíu mày một chút, đại hoàng tử này nếu chỉ là đi đứng khó khăn, nữ hoàng thì sao lại tốn nhiều tâm tư như vậy?

Vừa lưng đeo bêu danh tìm mười hai mỹ thiếu niên, vừa vắt hết óc tìm hạt giống kỳ hoa dị thảo, vừa bằng mọi cách xây dựng lầu các điệu thấp mà xa hoa như thế.

Hoàng cung Kim quốc, vị đại hoàng tử thần bí này, đến cùng là có bí mật gì?

Khi nói chuyện, nữ hoàng đã đưa Hứa Từ lên trên lầu ba.

Quả nhiên như lời nữ hoàng vừa nói, vừa tiến vào lầu các tầng ba, Hứa Từ liền cảm thấy một cỗ ấm áp.

Bây giờ đã là tiết trời tháng chín, hoa cúc nở rộ, trăm hoa điêu tàn, hơi lạnh tiến dần, đã là một ngày lạnh hơn một ngày.

Mà trong lầu các tầng ba này, cậu không ngửi được một chút mùi đốt hương hoặc là mùi than lửa nào, liền cảm giác trong phòng tràn ngập ấm áp.

Lầu các tầng hai đến tầng ba, hợp nhau bằng một hành lang rất dài, nữ hoàng đi một hồi, liền dừng bước trước một cửa gỗ màu vàng nhạt.

“Đây là thư phòng mà hoàng đệ trẫm thường thích ở lại, hoàng đệ lúc này chắc còn ở bên trong. Hắn có chút sợ sệt, lát nữa nếu hắn có chỗ nào thất lễ, còn xin Hứa Tiển Mã đừng để ý.”

Hứa Từ vội vàng chắp tay đáp lễ, trịnh trọng nói, “Tiểu Thần hiểu rõ, xin bệ hạ yên tâm.”

Đại hoàng tử Kim quốc đến cùng là làm sao, lại khiến Nữ Đế Kim quốc lại nhiều lần dặn dò mình.

Nữ Đế lúc này mới vừa lòng nhẹ nhàng đẩy cửa vào, Hứa Từ liền đứng ở phía sau cạnh Nữ Đế, theo khe cửa liền có thể một mắt nhìn thấy tình cảnh trong phòng.

Theo hơi ấm trong phòng đập vào mặt, Hứa Từ chỉ thấy ở án thư trước cửa phòng kia, một thiếu niên bạch y ưu nhã đang buông xuống đôi mắt, tinh tế đánh giá cuốn sách đặt trên bàn.

Tuổi của thiếu niên ước chừng mười bảy mười tám tuổi, y thấp mi cười nhẹ, trong mắt như có dao động trong suốt lưu chuyển, khóe miệng mang theo nụ cười nhè nhẹ, hồn nhiên ngây thơ. Một thân xiêm y thuần trắng, liền phảng phất thánh khiết tinh thuần như tiên tử trên trời.

Thiếu niên đọc sách đọc đến si mê, vẫn không nghe được tiếng cửa phòng mở ra.

Nữ Đế bất đắc dĩ cười cười, đưa tay ở trên cửa nhẹ nhàng úp ngón tay gõ gõ, thiếu niên lúc này mới từ trong sách ngẩng đầu, nhìn lại nơi phát ra âm thanh.

Vừa nãy chỉ nhìn mặt bên, Hứa Từ chỉ có thể mơ hồ thấy rõ bộ dạng đại khái cùng khí chất của thiếu niên, đến nay y quay đầu nâng mắt nhìn qua, Hứa Từ mới phát hiện thiếu niên này lớn lên quả thật là vô cùng thánh khiết.

Một thân bạch y trắng nõn như tuyết thì không nói trước, chỉ riêng nụ cười này, lại thuần túy vô hạ tựa hoa lê.

Ánh mắt trời ngoài cửa sổ phân tán trên người y, thiếu niên nhẹ nhàng cười, trong con ngươi lóng lánh trong suốt ánh nước lân lân, dưới khóe mắt trái của y còn có một nốt ruồi nho nhỏ, khiến cho thiếu niên tuấn mỹ thuần khiết vô hạ thêm mấy phần quyến rũ.

Vị này liền là đại hoàng tử Kim quốc, trong lòng Hứa Từ đột nhiên nhớ tới một bài thơ cổ.

Phương Bắc có giai nhân, tuyệt thế mà độc lập.

Cười khuynh nhân quốc, lại cười khuynh nhân thành.

Thiếu niên đầu tiên là nhìn thấy hoàng tỷ của mình, trong mắt nhất thời như có ngôi sao đang lấp lóe, nhưng khi nhìn thấy Hứa Từ theo sau nàng, nụ cười điềm tĩnh vốn treo ở trên mặt nhất thời biến mất không còn một mảnh, thay thế là đề phòng cùng kinh hãi.

Nữ Đế thấy hoàng đệ như thế, nhưng không có nhiều phản ứng, Hứa Từ phỏng chừng thiếu niên đặc biệt sợ hãi người xa lạ, mới sẽ như vậy, cũng không phải nhằm vào mình.

Nữ Đế Kim quốc cười xin lỗi với Hứa Từ, “Hứa Tiển Mã mời ra ngoài cửa chờ một lát trước đã.”

Hứa Từ tự nhiên là đáp lời, Nữ Đế đi thẳng vào trong phòng, ôm hoàng đệ bị kinh hách ở trong lòng, vỗ nhẹ lưng trấn an hồi lâu, thiếu niên lúc này mới bình tĩnh trở lại.

Cũng không biết Nữ Đế nói gì, thiếu niên cau mày gật gật đầu, Nữ Đế mới lộ ra nụ cười thoải mái, vẫy vẫy tay với Hứa Từ, “Hứa Tiển Mã mời vào.”

“Tiểu Thanh, đây là khách nhân từ Đại Diệu quốc nước láng giềng của chúng ta đến, mười lăm tuổi năm ấy, liền đã là tân khoa Trạng Nguyên, bây giờ là thái tử Tiển Mã, học thức uyên bác.”

“Tiểu Bạch (*) vài ngày trước không phải nói muốn nghe tin đồn thú vị của Đại Diệu quốc sao, hắn là ta cố ý tìm đến cho ngươi, không phải người xấu gì cả.”

(*)Ellie: bên trên ghi Tiểu Thanh, xuống dưới ghi Tiểu Bạch. Đây là tác giả viết nên ta cũng không sửa nhưng đính chính lại là Tiểu Thanh nhé!

Thiếu niên lúc này mới buông xuống vẻ mặt đề phòng, đầu chậm rãi gật một chút, xem như chào hỏi.

Ánh mắt trong veo của đại hoàng tử Kim quốc lóe sáng, hoàn toàn không phải là ánh mắt mà một hài tử mười bảy mười tám tuổi nên có. Đây nơi nào là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, đây rõ ràng là một đứa bé tâm trí chỉ có năm sáu tuổi.

“Hứa Tiển Mã, vị này là hoàng đệ của trẫm, Nhược Thanh, ngươi có thể gọi hắn là Tiểu Thanh.” Nữ Đế cười giải thích, “Kim quốc chúng ta ngày thường không qua lại với nước ngoài, các ngươi khó có được đến một lần. Vài ngày trước ta tuy có ý dẫn Công Tôn Thác tới gặp Tiểu Thanh một lần, nhưng không biết sao Tiểu Thanh lại có chút e ngại.”

“Sau này Công Tôn Thác liền lấy phương thức truyền thư, viết kỳ văn dật sự của Đại Diệu quốc lên giấy, để người hầu đưa cho hoàng đệ. Hoàng đệ tuy rằng e ngại Công Tôn Thác, nhưng cảm thấy hứng thú với tin đồn thú vị của Đại Diệu quốc.”

“Nhưng trao đổi trên giấy chung quy cũng có hạn, các ngươi lần này đến đây, trẫm suy trước tính sau, chỉ có Hứa Tiển Mã còn có thể được hoàng đệ của trẫm tiếp nhận, liền muốn mời ngươi đến kể chuyện của Đại Diệu quốc cho hoàng đệ, mới tùy tiện mời ngươi tiến đến, còn xin đừng trách.”

Loại chuyện có qua có lại này, Hứa Từ tất nhiên là sẽ không cự tuyệt, cậu chắp tay, nói, “Bệ hạ khách khí, về sau hai nước Kim Diệu liền có quan hệ thông gia, việc nhỏ này, Tiểu Thần vui lòng cống hiến sức lực.”

Hứa Từ dứt lời, liền nhẹ nhàng chắp tay với Nhược Thanh, “Đại hoàng tử điện hạ, Tiểu Thần Hứa Từ, nguyện vì điện hạ kể về tin đồn thú vị ở dân gian của Đại Diệu quốc ta.”

Hứa Từ năm ấy mười lăm tuổi, còn kém một tháng liền là sinh nhật mười sáu tuổi. Diện mạo cậu diễm lệ, làn da trắng nõn, vừa nhìn liền là một nam tử không có gì nguy hại. Tiểu Thanh chỉ sợ hãi một hồi, sau khi Hứa Từ nói chuyện với y, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền lộ ra tươi cười điềm tĩnh, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi nhẹ giọng nói, “Ta tên Nhược Thanh, ngươi gọi ta là Tiểu Thanh đi.”

Thấy Tiểu Thanh quả nhiên không e ngại Hứa Từ, Nữ Đế thật là an tâm.

Nàng đứng thẳng lên, đi đến cạnh bàn trà bên cạnh rót một ly Mao Tiêm, “Ta nghe hoàng đệ nói, lần trước khi Công Tôn Thác truyền thư cho hắn, có nói Hứa Tiển Mã cùng thái tử điện hạ đi Dương Châu đông tuần. Công Tôn Thác tuy nói đến đây, nhưng lại chỉ sơ lược, vẫn không nói nhiều. Nhưng hoàng đệ của trẫm lại cực kỳ tò mò với điều này, cố ý viết thư cho Công Tôn Thác.”

“Công Tôn Thác nói hắn cũng chỉ biết rất ít với chuyến đi thú vị này, sau khi đi chưa đến một ngày, thái tử điện hạ liền đem chuyện nên thẩm vấn, nên hỏi cũng đều hỏi, kết quả đến khi chấm dứt, hắn vẫn không hiểu ra sao, như lọt vào trong sương mù.”

“Hại hoàng đệ của trẫm khổ sở hồi lâu, bây giờ Hứa Tiển Mã tự mình đến, thì tốt rồi. Ngươi có thể vì Tiểu Thanh kể chút chuyện khi đó đi Dương Châu không?”

Hứa Từ nghe vậy nhất thời lộ ra nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái, “Tự nhiên, nói đến việc này cũng là biến đổi bất ngờ, mấy người chúng ta vốn là vừa đi vừa đạp thanh, nào biết khi sắp đến khu vực Dương Châu, có một bà mẹ già lại đột nhiên lao tới kêu oan…”

Vừa nghe được Hứa Từ nói mở đầu, trên mặt trắng nõn của Tiểu Thanh liền nhất thời trợn tròn hai mắt, lộ ra biểu tình kinh ngạc đáng yêu: “Kêu oan?!”

Hứa Từ nhất thời không nói nữa, câu chuyện này tuy là quanh co, nhưng hành vi của Dương Bách Phú thật sự xấu xa, Hứa Từ đối với một Tiểu Thanh tâm trí như trẻ con, thế nhưng không biết nên nói tiếp như thế nào.

Nghĩ nghĩ, Hứa Từ mới nói, “Đúng vậy, bà mẹ già này kêu oan, cầm một tấm khăn viết bằng chu sa đến giải oan, tố cáo con trai của Dương Châu Tri Phủ đoạt con chim nhỏ bảo bối nhà bà.”

“Chim nhỏ?” Tiểu Thanh cau mày, nhẹ giọng hỏi, “Chim nhỏ gì mà lại trân quý như thế.”

Nữ Đế thấy hai người dần vào cảnh đẹp, ở cạnh bàn phất phất tay, “Đến, hai người các ngươi đến đây kể.”

Việc xấu của Dương Bách Phú nàng cũng có nghe thấy, bây giờ nghe Hứa Từ đổi một loại phương thức khác để kể về tin đồn thú vị lần này, Nữ Đế vừa lòng cười.

Hứa Từ có ý định để đại hoàng tử đi trước, nhưng nhìn ánh mắt của đại hoàng tử, lại là bảo cậu đi trước.

Hứa Từ nhún nhún vai, liền ngồi xuống vị trí cách Nữ Đế một phần ba, mà Tiểu Thanh rõ ràng vẫn có lòng đề phòng với Hứa Từ, y sau khi đi đến cạnh bàn trà, lại lựa chọn vòng quanh một vòng lớn để né tránh Hứa Từ, vị trí kề sát nữ hoàng mà ngồi cách cậu xa xa.

Ngồi ổn, nữ hoàng vì hai người rót hai ly nước trà, Tiểu Thanh lúc này mới dùng ánh mắt chứa đầy kỳ vọng nhìn Hứa Từ.

Nữ hoàng ở bên cạnh nhìn, cũng không nói. Tiểu Thanh thấy Hứa Từ chậm chạp chưa mở miệng, liền nâng mắt cầu cứu với nữ hoàng. Nữ hoàng cười ha ha, bàn tay trắng nõn xoa xoa mái tóc trán của Tiểu Thanh, ôn nhu nói: “Tiểu Thanh, là ngươi muốn biết tin đồn thú vị đó, phải học tự mình mở miệng hỏi.”

Mày Tiểu Thanh nhẹ nhàng nhăn lại, tự hỏi nên mở miệng như thế nào. Hứa Từ thấy thế, cũng không muốn làm khó Tiểu Thanh, đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy Nữ Đế truyền qua ánh mắt ngăn lại, miệng vừa mở ra liền đóng lại.

Qua hồi lâu, Tiểu Thanh mới cắn cắn môi, nốt ruồi khóe mắt cũng nhảy theo, chỉ nghe y nhẹ nhàng mở miệng, “Hứa Tiển Mã, ngươi có thể kể tiếp không?”

Hứa Từ nhất thời nhếch khóe miệng, lộ ra tươi cười sáng lạn, “Tự nhiên. Bà mẹ già này ngày thường thần chí không rõ, sau khi chặn đường a…”

Khi Hứa Từ kể chuyện, Tiểu Thanh thỉnh thoảng kinh ngạc, thỉnh thoảng che miệng quá trình nhanh chóng qua đi.

Mấy người còn chưa thấy tận hứng, liền đã đến trưa.

Hứa Từ vốn định cáo từ, nhưng không biết sao lại nhìn thấy mắt to ướt sũng của Tiểu Thanh, nhất thời lại nói không ra câu cáo từ.

Nữ Đế thì giả vờ, trong lòng cười ha ha, trên mặt lại không hiện, nàng đồng loạt kéo hai người đến Thiên Điện, liền truyền lệnh cho một thị sủng tuấn mỹ sớm đã đứng ở bên Thiên Điện.

Bởi vì Tiểu Thanh không thích người ngoài, chuyện lên bữa cơm cũng là giao cho mười hai người hầu đến làm.

Bây giờ mười hai người hầu phải lấy thêm hai bộ bát đũa, nghe được thanh âm bệ hạ, liền bắt đầu vội vàng truyền lệnh.

Hứa Từ ngồi ở ghế khách, dư quang khóe mắt nhìn quét mười hai người hầu cung kính, vâng vâng dạ dạ này.

Quả nhiên đều là mỹ thiếu niên trắng nõn tuấn mỹ, môi hồng răng trắng, nếu suy đoán lúc trước của mình không sai, đây nhất định là mười hai cung thiếu niên bị truyền là làm thị sủng của nữ hoàng.

Hứa Từ trong lòng nghi hoặc không thôi, trăm cay nghìn đắng tìm được mười hai mỹ thiếu niên này, cư nhiên chỉ là làm người hầu của hoàng tử Kim quốc.

Nữ Đế sủng ái Tiểu Thanh, đã sớm vượt qua một giới hạn.

Hứa Từ lắc đầu trong lòng, thở dài thật mạnh, nhưng thì tính sao, trong nhà ai mà lại không có bí mật không thể nói cho người ngoài.

Huống chi nơi này là hoàng cung, bí tân trong cung, từ trước đến nay chỉ nhiều chứ không ít hơn dân gian, cậu sao phải quá cố chấp với chân tướng trong đó chứ.

Nữ Đế Kim quốc phải bận rộn xử lý công việc đại hôn, ăn xong bữa trưa liền vội vàng rời đi.

Tiểu Thanh vốn phải ngủ trưa, nhưng y lại không nỡ để Hứa Từ rời đi, liền cũng không ngủ trưa nữa, kéo Hứa Từ trở về thư phòng tiếp tục kể về hành trình Dương Châu kia.

Hứa Từ kiếp trước sống gần bốn mươi năm, tự nhiên biết rất nhiều kỳ văn dị sự. Nói xong câu chuyện Dương Châu, Hứa Từ liền bắt đầu lấy câu chuyện khác ra, kể kể liền quên mất thời gian, đợi đến khi phục hồi tinh thần vừa thấy, sắc trời đã tối.

Lạ là, ánh sáng trong phòng không chút nào giảm, chỉ là nhu hòa thêm mấy phần thôi. May mắn Hứa Từ ngẩng đầu đưa mắt nhìn trời, bằng không còn không biết trời đã tối.

Lần này Hứa Từ thật sự không thể ở lâu, ngắn ngủi một ngày, Tiểu Thanh đã không còn e ngại Hứa Từ.

Thấy cậu muốn đi, Tiểu Thanh còn có chút không buông, kéo tay áo cậu không buông. Hứa Từ nhẹ nhàng cười, Tiểu Thanh lớn hơn Hứa Từ hai tuổi, cái đầu cũng xấp xỉ Hứa Từ.

Hứa Từ xoa xoa trán Tiểu Thanh như là vuốt ve tiểu hài tử, hứa hẹn lần sau sẽ đến, lúc này mới có được cơ hội rời đi.

Khi xuống lầu các, lầu một lầu hai cũng như lầu ba sáng như ban ngày, Hứa Từ lại lần nữa vỗ tay tán dương đôi tay khéo léo của vị thợ kim hoàn kia một phen.
Bình Luận (0)
Comment