Hiền Thần Nan Vi

Chương 70

Chạy ra sau tầm mắt của họ, Hứa Từ liền đem đạn tín hiệu trong ngực đặt ở trên trời bật lên.

Đạn tín hiệu phát ra một tiếng chói tai tiếu minh, tiện đà phát ra một đạo sáng sủa đan Hồng Yên vụ.

Làm xong, Hứa Từ cũng không ở lâu, nhanh chóng rời đi nơi này, đi đến chỗ sâu.



Trong hốc cây, Hứa Từ ngừng thở, cẩn thận nghe động tĩnh ngoài cây.

“Nơi này không có, bên các ngươi có không?”

“Không có!”

“Này, cả một người sống, sao có thể trong nháy mắt liền không thấy?”

“Cánh rừng lớn như vậy, hắn lại không biết võ công, chắc chỉ trốn ở quanh đây, chỉ là không biết hắn trốn đi đâu thôi.”

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa, nhanh chóng tiếp tục tìm, vừa nãy hắn thả đạn tín hiệu, chỉ sợ lập tức liền có viện quân đến đây, chúng ta lại đến bên kia xem xem.”

Tiếng bước chân ma sát mặt cỏ càng lúc càng xa, Hứa Từ lại đợi một hồi, xác định không có người, mới quét ra cỏ dại che trước hốc cây, đi ra.

Nhìn trời, Hứa Từ không cần nghĩ ngợi, bây giờ đã là giờ Tỵ, nhìn vị trí mặt trời, phía Bắc hẳn là ở chỗ đó.

Hứa Từ xoay người sang chỗ khác, nhíu mày, đông tây nam bắc thì cậu biết, nhưng ở đây cậu không quen thuộc, trời a, cậu cũng không biết biệt viện Hoàng gia chỗ này ở hướng nào a!

Chung quanh trải rộng sát thủ, xem ra việc làm lúc nãy, cũng không phải muốn giết mình, mà chỉ là bắt mình.

Nhưng vì sao muốn bắt mình? Cậu chỉ là một Ngũ phẩm thái tử Tiển Mã, ai sẽ phí nhiều sức như vậy tới bắt cậu? Bọn họ muốn bắt không phải mình, mà là vì dẫn thái tử điện hạ!

Hứa Từ ánh mắt rùng mình, trong lòng run lên.

Nơi này là Kim quốc, là ai muốn dẫn thái tử điện hạ? Vì sao muốn dẫn thái tử điện hạ?

Nếu theo suy tính, bọn họ là muốn mạng của thái tử điện hạ, vậy thái tử điện hạ chết, ai sẽ đạt được lợi ích lớn nhất?

Đừng nghĩ đến ai khác, người đạt được lợi ích lớn nhất, chỉ có một người —— tứ hoàng tử Lý Hạo Thịnh!

Nhưng hắn hẳn là không dám trắng trợn giết người như vậy a! Hơn nữa hắn cũng nhất định không có năng lực như vậy, tìm nhiều người đến bắt bọn họ, kia còn có ai?

Một người đột nhiên xuất hiện trong đầu cậu, Vũ Văn Thiên Thành!

Đúng rồi, nhất định là Vũ Văn Thiên Thành cùng Lý Hạo Thịnh liên hợp, Lý Hạo Thịnh trộm đổi ám vệ thành người của mình, mà Vũ Văn Thiên Thành triệu tập thế lực giang hồ bắt cậu.

Thái tử điện hạ nếu xảy ra chuyện, hai người họ đều có thể lấy được lợi ích, Lý Hạo Thịnh ở trong triều đình không còn đối thủ, mà Vũ Văn Thiên Thành cũng không cần lo lắng nếu thái tử đăng cơ, hắn gặp phải liền là chèn ép cường thế đến từ thái tử.

Nhưng đây cũng không đúng a, Thái Khang đế thân thể cường tráng, chính trực tráng niên, thái tử đăng cơ còn rất sớm, Vũ Văn Thiên Thành vì sao sẽ hạ vốn gốc, nhất định muốn đặt bọn họ vào chỗ chết?

Đột nhiên Hứa Từ nhớ tới một điểm, vừa nãy khi Hắc y nhân hiện thân, cậu đầu tiên nghĩ đến không phải mục tiêu của đối phương là mình, mà là Lạc Thiên Tuyết.

Lạc Thiên Tuyết cũng là bị Hắc y nhân lấy chiến thuật biển người đuổi theo chém giết, cậu cũng vậy.

Lạc Thiên Tuyết vừa mới tiến vào biệt viện Hoàng gia, cậu liền bị thích khách đuổi giết, chẳng phải là quá trùng hợp?

Chẳng lẽ mục tiêu chân chính của Vũ Văn Thiên Thành là Lạc Thiên Tuyết? Nhưng Lạc Thiên Tuyết ở biệt viện Hoàng gia dưỡng thương, không dễ đi ra. Biệt viện Hoàng gia dù sao cũng là ngự viên của Kim quốc, Vũ Văn Thiên Thành ngang ngược thế nào đi nữa, cũng không dám không kiêng nể gì xông vào biệt viện Hoàng gia đi giết y.

Quả hồng có thể bóp mềm, mà Hứa Từ cậu, liền thành quả hồng mềm này.

Trước tiên là bắt mình, lấy mình làm mồi dẫn thái tử điện hạ cùng Lạc Thiên Tuyết đến, hoặc là không làm, đã làm phải thì làm đến cùng, một lưới bắt hết.

Xem ra Lạc Thiên Tuyết nắm một bí mật động trời của Vũ Văn Thiên Thành a, bằng không hắn sao có thể điên cuồng muốn giết y như thế.

Nghĩ thông suốt chân tướng, Hứa Từ xoa xoa mặt, hiện tại nghĩ nhiều vậy làm gì, có cái rắm gì để dùng, lại không thể dùng để chạy trốn!

Đạn tín hiệu đã thả ra, đạn tín hiệu này là Mặc Dạ cho mình, là đạn cầu cứu chuyên dụng của tinh giáp ám vệ, tin tưởng lúc này thái tử điện hạ cùng Mặc Dạ đã đến phía bên này.

Nơi xa lại truyền đến tiếng bước chân bộp bộp xạc xạc, Hứa Từ nhíu mày, nhanh chóng một lần nữa tiến vào trong hốc cây trốn.

Đối phương vừa mới điều tra qua nơi này, hẳn là sẽ không lại đến mới đúng, giờ lại trở về, chẳng lẽ phát hiện cái gì?

Nghe tiếng bước chân đối phương tựa hồ có hai người, trong đó một người còn cưỡi ngựa.

Hai người kia chậm rãi đi đến nơi cách chỗ Hứa Từ trốn không xa, trong đó một người mở miệng hỏi: “Nơi này cũng điều tra qua?”

Hứa Từ dựng thẳng lỗ tai, là thanh âm của Vũ Văn Thiên Thành.

“Đi tìm, không phát hiện.”

“Không, hắn nhất định còn ở gần đây, hắn không ở xa chỗ bật đạn tín hiệu, các ngươi liền lập tức đuổi tới. Khi đuổi tới hắn liền biến mất không thấy. Chỗ khác cũng không cần đi, liền vây quanh một mảnh này, lại tìm cẩn thận cho ta, quật ba thước, cũng phải tìm ra cho ta!”

“Vậy, thuộc hạ tuân mệnh!” Thanh âm xào xạc xào xạc, người phục mệnh kia tựa hồ đang muốn đi, lại đột nhiên bị Vũ Văn Thiên Thành gọi lại.

“Chờ chút!” Bước chân Vũ Văn Thiên Thành dần dần tới gần cái hốc mà Hứa Từ trốn, “Xem xem ta tìm được gì.”

Vũ Văn Thiên Thành hạ thấp người, nhấc lên một sợi tơ, “Vân Cẩm ti, ha ha, đây cũng không phải là các ngươi có thể mặc được. Hứa Từ chỉ sợ là trốn ở gần đây. Tìm người đến, vây quanh nơi này cho ta, cẩn thận tìm kiếm.”

“Vâng!” Hắc y nhân kia xoay người rời đi, không qua bao lâu, Vũ Văn Thiên Thành cũng cưỡi ngựa rời đi.

Hai người đi xa, Hứa Từ mới lại lần nữa đi ra, hắn cúi đầu cẩn thận nhìn nhìn quần áo trên người, muốn tìm sợi tơ bị thổi đi kia, nhưng cúi đầu vừa nhìn, lại đột nhiên phát hiện cậu hôm nay mặc cũng không phải là Vân Cẩm, mà là tơ lụa Tô Châu.

Không tốt, trúng kế!

Mới phát hiện trúng kế, cậu liền nghe được tiếng cười to, Vũ Văn Thiên Thành từ nơi không xa chậm rãi đi ra, nào còn cưỡi ngựa, thì ra vừa nãy rời đi không phải Vũ Văn Thiên Thành, mà là con ngựa của Vũ Văn Thiên Thành!

Hứa Từ rùng mình, “Vũ Văn Thiên Thành, quả nhiên là ngươi!”

“A, xem ra ngươi đã đoán được là ta, ” Vũ Văn Thiên Thành nhướn nhướn mi, không lưu tâm nói, “Đoán được thì sao, ngươi cũng không thể làm gì ta.”

“Vũ Văn điện hạ, ngươi và ta hiện giờ đều là khách của Kim quốc, vậy là sao?” Hứa Từ đã từ trong mắt Vũ Văn Thiên Thành nhìn ra sát ý, chẳng lẽ hắn muốn giết mình?

“Ta nghĩ gì, ngươi không cần biết.” Vũ Văn Thiên Thành cũng không nguyện nói chuyện nhiều, mắt thấy hắn từng bước dồn ép, Hứa Từ lại đột nhiên ngửa mặt lên trời cười.

“Vũ Văn điện hạ, ngươi dù cho không nói, ta cũng biết. Ngươi là vì Lạc Thiên Tuyết, cùng bí mật rất quan trọng trong tay hắn.” Hứa Từ khi nói chuyện dùng ánh mắt chú ý biểu tình Vũ Văn Thiên Thành, quả nhiên thấy thân hình hắn dừng lại, khuôn mặt cứng lại.

Vũ Văn Thiên Thành lạnh giọng, “Ngươi làm sao mà biết được, là hắn nói cho ngươi?”

“Ta không chỉ biết Lạc Thiên Tuyết, ta còn biết Lý Hạo Thịnh.” Hứa Từ mặt không biểu tình, lạnh nhạt nói.

“Lý Hạo Thịnh? Ngươi biết hắn cái gì?”

“Ta biết địch nhân lớn nhất của ngươi không phải Lạc Thiên Tuyết, cũng không phải Lý Hạo Sâm, mà là Lý Hạo Thịnh, là hắn, sẽ vùi ngươi vào chỗ chết trong tương lai.” Hứa Từ vân đạm phong khinh cười, “Bởi vì ta có thể biết trước tương lai.”

Vũ Văn Thiên Thành nghe vậy cười ha ha, “Biết trước tương lai? Ngươi cho ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?”
Bình Luận (0)
Comment