Sở Khiếu Thiên không nhìn đứa bé đang đi phía sau mình, hướng thẳng
Phiêu Nhan Viện đi tới, dọc đường có ma ma lên tiếng ngăn trở hắn cũng
không để ý mà trực tiếp xông vào.
Nhớ tới một màn vừa rồi, nương tử trở thành anh hùng cứu mỹ nhân còn có
biểu muội đầyđức hạnh của mình, trong lòng Sở Khiếu Thiên liền cảm thấy
khó chịu, nghĩ đến biểu muội nhất định sẽ cướp người của hắn thật là
đáng ghét, tốt nhất là tách nương tử nhà mình ra khỏi mấy nàng đó. Sở
Khiếu Thiên nghĩ rằng nương tử của hắn có hắn coi chừng thì sẽ an toàn
hơn, bên ngoài đều là sói đói, sẽ ngậm nàng trong mồm mà tha đi mất.
”Thế tử gia, Quận chúa đang chiêu đãi khách, ngài......” ma ma vừa
sợ vừa tức, bên trong có mấy tiểu thư dòng nữ chính thuộc mấy đại gia
tộc có danh tiếng, người nào cũng có thân phận, sao có thể để nam tử lớn như vậy tùy tiện xông vào.
Sở Khiếu Thiên có chút không nhịn được bực bội với ma ma giữ cửa nói:“Dài dòng cái gì, ngươi cho rằng bản Thế tử thèm vào sao? Bản Thế tử tìm Thế tử phi đã.” Hiện tại Sở Khiếu Thiên rất nhớ Liễu Hân Linh, tin
tưởng rằng nếu có thiên tiên mỹ nữ ở trước mặt, hắn cũng không thèm ngó
tới.
Nói xong, người đã sắp tới cửa thiên sảnh.
Lúc này, trong phòng đầu mấy vị tiểu thư đang nói chuyện xôn xao vui vẻ, Chu Lục Diệp Vân ngồi bên cạnh Liễu Hân Linh thân thiết kéo tay của
nàng, đang nhiệt tình hỏi han nàng có bí quyết gì hay không, đứng ở dưới tàng cây có thể đỡ được người mà không cùng nhau ngã xuống.... Chu Lục Diệp Vân vẻ mặt tò mò, ánh mắt nhìn Liễu Hân Linh đầy chờ đợi.
Liễu Hân Linh cảm thấy bất đắc dĩ, nàng cũng không thể nói cho những
tiểu cô nương này mình là người mang sức lực hơn người chứ? Chuyện như
vậy phải nói thế nào đây, nàng chưa muốn tiết lộ ra bên ngoài như vậy sẽ tốt hơn, với một cô gái sống trong xã hội phong kiến này,có những trói
buộc quá nghiêm khắc, nữ nhân thì phải hiền lương thục đức, những thứ
khác danh tiếng càng trung dung càng tốt.
Cũng may cho nàng khi đó mọi người vì quá khiếp sợ, không có người nào
nghĩ đến vì sao nàng có thể đỡ được một người nặng như vậy từ trên cây
ngã xuống mà bản thân mình cũng không sao, chỉ để ý Tạ Thiên Nhan cũng
không quan trọng.
Đang nói, đột nhiên ngoài nghe thấy tiếng kinh hô của nha hoàn và mấy ma ma, còn có giọng nam, có người trong nhà biến sắc, Tạ Thiên Nhan bỗng
đứng dậy sắc mặt khó coi,.
Lúc này, Sở Khiếu Thiên đã đi tới cửa, mắt đảo qua nhìn vào phía bên
trong, đối với một phòng toàn mỹ nhân cũng không nhìn lâu lấy một cái,
thấy nương tử của mình ngồi bên cạnh Tạ Thiên Nhan, kế bên có một tiểu
thư mặc Lục Y dường như lấy nửa người trên của nàng tựa vào nương tử
của hắn, nhìn cảnh tượng đó, hắn chỉ thấy chướng mắt vô cùng, hận không
chặt được cánh tay đang lôi kéo nương tử nhà mình.
Ánh mắt Sở Khiếu Thiên mãnh liệt, khóe mắt xếch lên mang đầy sát khí, âm trầm nhìn chằm chằm vào Chu Lục Diệp Vân.
Đứng sau lưng Sở Khiếu Thiên, Tạ Cẩm Lan lộ ra cái đầu nhỏ, nhìn vào bên trong phòng thấy mấy tiểu thư tỏ vẻ không vui, liền cong miệng lên, hắn còn tưởng rằng Liễu thị thân phận đê tiện kia xứng với tỷ tỷ của hắn,
đối với nàng sẽ khinh thường đối đãi? Nhưng xem ra, nàng được đối xử
không tệ? Chẳng lẽ Liên tỷ tỷ cũng bị nàng thu mua?
”Sở Khiếu Thiên, huynh, huynh thân là đại nam nhân, thế nhưng dám xông
vào khuê phòng của nữ nhi......” Lại một lần nữa Tạ thiên Nhan
giận đến mức nói không ra hết câu.
Sở Khiếu Thiên nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, mắt mang sát khí
nhìn chằm chằm Chu Lục Diệp Vân đang cầm tay Liễu Hân Linh. Chu Lục
Diệp Vân bị hắn nhìn chăm chú lông tơ trên người dựng đứng, cảm giác đó, giống như là bị loại sinh vật âm u oán độc nhìn trúng, sợ đến mức nàng
không tự chủ được bất giác buông tay Liễu Hân Linh.
”Ngươi còn bận việc của ngươi, ta chỉ là tới đón nương tử của ta thôi.”Sở Khiếu Thiên nhàn nhạt nói.
Tạ Thiên Nhan sắc mặt khó coi, “Huynh muốn đón người thì đón. Có cần
phải xông vào đây không?” Từ bên ngoài thông báo trước một tiếng là
được, cần gì xông vào đây như thế, biết rõ nàng đang tiếp đón nữ khách.
Cái cách cư xử của biểu ca vẫn làm cho người ta chán ghét.
Sở Khiếu Thiên không có nói lý với nàng, trực tiếp đi vào, nâng tay Liễu Hân Linh lên nói: “Nương tử, nàng đã mệt mỏi rồi, ta dẫn nàng đi nghỉ
ngơi.”
Ở trước mặt người ngoài, Liễu Hân Linh vẫn muốn để cho trượng phu có
chút mặt mũi. Thuận thế đứng đậy hướng tới mấy vị tiểu thư cười cười nói lời xin lỗi: “Thất lễ rồi, ta xác thực có hơi mệt một chút, ta đi
trước nghỉ ngơi, để lúc khác cùng các vị tiếp tục tán gẫu.”
Lời Liễu Hân Linh nói làm sắc mặt mấy vị tiểu thư ngồi đó khôi phục một
chút tự nhiên, chỉ là nhìn qua Sở Khiếu Thiên vẻ mặt hết sức không vui.
Danh tiếng của Sở Khiếu Thiên trong lòng các nàng đã không tốt đẹp gì,
hiện tại thấy hắn cư xử bá đạo lại có hành động ép buộc, ấn tượng càng
thêm kém, tất cả đều cho là Sở Khiếu Thiên là một người thích ép buộc,
mà Liễu Hân Linh tính tình lương thiện, không muốn cùng hắn so đo thôi.
Sở Khiếu Thiên cũng không để ý tới những người này nghĩvề mình thế nào,
hiện tại muốn mang nương tử của hắn ra khỏi cửa tách xa các nàng, đối
với những tiểu thư ngồi ở đây cũng không nhìn thêm một cái, nắmtay Liễu
Hân Linh đi về hướng ngoài cửa, nha hoàn Mặc Châu cùng Lục Y khéo léo
đi theo phía sau bọn họ.
Tạ Cẩm Lan nhìn một chút, có ý định muốn đi theo Sở Khiếu Thiên, nhưng
bị hắn ánh mắt hung ác trừng một cái, chân liều chôn tại chỗ. Chờ khi
hắn đi xa, Tiểu Chính Thái cảm thấy bi thương lập tức chạy đến chỗ tỷ tỷ của hắn ngồi ở đó cầu xin an ủi. Tạ Thiên Nhan vỗ vỗ đầu của hắn, đưa
mắt nhìn bóng lưng hai người rời đi đến khi biến mất.
”Ta đây cá biểu ca, rõ là...... Thực xin lỗi, tính cách hắn trước giờ vẫn vậy, mọi ngươi chớ để ở trong lòng.”
Tạ Ngàn Nhan không biết nên nói gì, chỉ có thể áy náy nói lời xin lỗivới những tỷ muội tốt. mấy vị tiểu thư này và nàng có quan hệ rất tốt,
cũng bày tỏ không thèm để ý, nhưngcó phần tiếc nuối đối với Liễu Hân
Linh, mặc dù thân phận chỉ kém các nàng một chút, nhưng họ đã công
nhận Liễu Hân Linh là thành viên trong nhóm mình, nhưng nàng gả cho loại trượng phu này, quả thật, thật là đáng tiếc.
**********
Sở Khiếu Thiên dẫn Liễu Hân Linh đến một phòng khách trong Tây Sương,
vẫy tay cho nha hoàn phục vụ lui ra, đưa Liễu Hân Linh vào nội thất,
nói: “Nương tử, nàng nghỉ ngơi trước đi, khi nào bữa tiệc bắt đầu, ta sẽ gọi nàng dậy, được không?”
Liễu Hân Linh giương mắt nhìn hắn, nhìn thấy sự quan tâm trên mặt hắn cũng không phải là giả, liền gật đầu một cái.
Nàng quả thật mệt chết đi, tối hôm qua có một nam nhân ở trên giường nếm nàng đến ngon ngọt, ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, lôi
kéo nàng lăn qua lăn lại đến tận nửa đêm trên giường, mệt đến ngất ngư,
hôm nay sớm tinh mơ đã thức dậy, nghỉ ngơi không nhiều lắm, eo nàng vẫn
còn ở chua xót. Vừa rồi trước mặt mấy cô nương chưa lấy chồng, nàng
càng không thể toát ra dáng vẻ khác thường, chỉ có thể cậy mạnh chống
đỡ. Sự xuất hiện của Sở Khiếu Thiên, làm nàng có chút cảm kích.
Sở Khiếu Thiên không có cảm giác hổ thẹn chút nào, chỉ muốn nàng nhanh
chóng nghỉ ngơi để khá hơn một chút, tối nay hắn còn muốn ăn thịt nữa.
Đối với một nam nhân mới nếm thử tư vị của ái tình mà nói, một ngày dù
có toàn thời gian ở trên giường vẫn là không đủ. Trước kia không có, đã
làm chuyện đó thật là may, hiện tại làm về sau, hiểu được mùi vị tiêu
hồn thực cốt (tiêu hồn thực cốt: giống như là hồn phiêu phách tán), nơi
nào còn có thể nhịn được, cho dù ngửi được hơi thở của nàng ở khoảng
cách gần như thế, cũng không nhịn được rục rịch chộn rộn.
Chỉ tiếc, thoạt nhìn nương tử nhà mình rất mệt mỏi, coi như hắn nghĩ
đến, đoán chừng nàng cũng không chịu, đến lúc đó hắn có nhào tới chưa
kịp làmBá Vương ngạnh thượng cung, đã bị quái lực của nương tử nhà hắn
đánh bay.
Nghĩ như thế, Sở Khiếu Thiên nhất thời lớn tiếng thở dài, hắn thấy nương tử của mình chỗ nào cũng tốt, chỉ có sức lực hơn người......Thật
sự là làm cho trượng phu như hắn khổ não a.
Liễu Hân Linh mà biết ý nghĩ của Sở Khiếu Thiên lúc này, chắc chắn sẽ
phun máu não ra để giết hắn không chừng. Thật may là hiện tại nàng không biết, thấySở Khiếu Thiên có cử chỉ hiểu biết nàng có chút cảm động,
thấy hắn cũng không giống như loại người kém khỏi mà bên ngài đồn thổi,
vẫn tin tưởng nếu chỉ dạy cho hắn thật tốt, nói không chừng.....
.Hôn sự này, như vậy cũng không có tệ.
************
Liễu hân linh ngủ một lúc, cho đến khi có người gọi dậy mới mơ mơ hồ hồ tỉnh lại.
Khi tỉnh dậy, phát hiện mình dựa lưng vào trong một lồng ngực ấm áp,một bàn tay luồn từ phía đằng sau dò vào trong vạt áo trước ngực của nàng
vuốt ve sỗ sàng không một chút kiêng kỵ.
Đầu óc vẫn chưa tỉnh hẳn, có chút ngơ ngác cho dù có người khác đang sờ
soạng, Sở Khiếu Thiên phát hiện nàng tỉnh rồi, quay người nàng lại đối
diện với mình, nhìn thấy bộ dáng sững sờ của nàng khác hẳn với dáng vẻ
trầm lặng hàng ngày, liền biết nàng còn chưa tỉnh táo, bộ dáng kia ngây
ngô ngơ ngốc, trông vô cùng dễ thương.
Bình thường nhìn Liễu Hân Linh yên lặng, đoan trang, dịu dàng. Thế nhưng loại hình tượng đó chỉ là để cho người ngoài tiếp nhận, thỉnh thoảng
nàng vẫn có chút lười biếng hồ đồ. Đặc biệt là lúc mới tỉnh ngủ khi đó,
cả người cũng mơ mơ màng màng, người khác làm gì với nàng cũng sẽ không phản kháng, rất dễ nói chuyện. Khi phát hiện tất xấu nho nhỏ của nàng
Sở Khiếu Thiên thích những lúc nàng chưa tỉnh trước tận tình sỗ sàng,
làm tự mình nghĩ việc làm.
”Nương tử, đã đến lúc tỉnh dậy rồi ~~”
Sở Khiếu Thiên khẽ cười một tiếng, sau đó cúi đầu từ từ hôn lên khuôn
mặt mềm mại nhẵn mịn dịu dàng của nàng. Càng hôn, càng không thỏa mãn
tay nâng mặt nàng muốn hôn sâu hơn.
Miệng bị hắn hôn đến mức tê dại, mái tóc dài của hắn xõa xuống, có một
ít rơi trên váy đã bị mở một nửa trước ngực, gây tê tê ngứa một chút.
Làm đầu óc Liễu Hân Linh tỉnh táo, tay đưa lên muốn đẩy hắn ra thôi,
không ngờ sơ ý một chút lại dùng sức quá độ khiến cả người Sở Khiếu
Thiên bị nàng đẩy ngã xuống gường phát ra âm thanh thật lớn làm mấy nha
hoàn ngoài cửa giật nảy mình
”Thế tử, Thế tử phi, đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng của mấy nha hoàn ngoài cửa vang lên đang muốn vào xem nhưng lại
chưa có lệnh của chủ tử không dám mạo phạm đẩy cửa đi vào sợ nhìn thấy
cái gì không nên nhìn lúc đó sẽ rất thảm. Ngược lại với mọi người Mặc
châu rất bình tĩnh âm thầm nghĩ có lẽ tiểu thư nhà mình không cẩn thận
đẩy ngã Thế tử gia xuống gường thôi....
”Không có việc gì!” Sở Khiếu Thiên cắn răng trả lời, hắn không muốn Liễu Hân Linh nhảy xuống giường ôm hắn lên, tự mình bò dậy vội vàng lên
gường. Phản ứng này rất mau lẹ, Liễu Hân Linh tự mình cũng còn không có
phản ứng tới đây chứ.
Bị nữ nhân ôm lên giường thì thành cái gì, có một lần kinh nghiệm là đủ
lắm rồi, qua lần thứ nhất hắn cũng không muốn thể nghiệmthêm, đánh vào
lòng tự ái của nam nhân như hắn rồi. Vì thế, Sở Khiếu Thiên bắt đầu suy
tính cho bản thân không thể không cần xin Vũ Sư phó, để về sau cùng Sư
phó luyện tậpmột môn võ công, cũng không phải là muốn luyệt tuyệt thế võ công gì mà chỉ muốn gia tăng nội lực luyện sức của cánh tay và năng lực phản ứng, trước khi bị đẩy xuống gường ít nhất có thể phản ứng tráng
né.
”Phu quân, thật xin lỗi.”
Liễu Hân Linh thấy hắn tự mình đứng dậy, rồi vội vàng bò lên giường liền nói xin lỗi, mặt mang áy náy giúp hắn xoa bóp phần lưng bị thương do
ngã, “Có đau hay không, thật xin lỗi, lần sau thiếp sẽ cẩn thận hơn......”
Sở Khiếu Thiên chau mày lại, mặt đau đến không bình thường được, trực
tiếp xoay người sang phải ôm cả người Liễu Hân Linh vào trong lòng nhằm
tai nàng thổi hơi, “Quả thật rất đau đó, nương tử, chúng ta thương lượng đi, lần tới nàng đừng đẩy ta như vậy nữa được không?.”
Đáy mắt Liễu Hân Linh lóe sáng, nhìn bộ dáng hắn đáng thương như vậy khẽ gật đầu đáp ứng. Nhưng khi thấy môi hắn nở nụ cười tươi tắn còn đè nàng xuống hôn tới tấp thì những áy náy bay sạch một chút cũng không còn.
Thật choáng váng hắn căn bản là da thô thịt tháo cùng một loại với tiểu
cường (con gián) quăng mãi không chết.....
Sở Khiếu Thiên đè trên người nàng cúi đầu nhìn thiếu nữ nằm phía dưới má phấn mị màng ( má như phủ một lớp bột mịn) mị nhãn như tơ làm cho hắn
khoái chí cực điểm t*ng trùng chạy hết lên não rồi, còn quản nơi này là
chỗ nào hay sao?
Liễu Hân Linh nhìn khuôn mặt anh tuấn của hắn đã có mấý phần hồng đôi
mắt hếch lên ánh mắt mê mê mang mang, thoạt nhìn rất động lòng người
thế nhưng đây vẫn là ở trong phủ người khác nàng lúc nào đồng ý với hắn
dính vào trên người như vậy? Đang muốn nói thì đột nhiên phát hiện
phía dưới có một vật vừa thô, vừa cứng không biết xấu hổ đè lên bụng
nàng. Cũng không quản nàng cự tuyệt hắn trực tiếp chen thân đi vào,
khiến hạ thể hai người cách nhau có một tầng quần áo mỏng manh, từ từ
liếm, cọ tới cọ lui, đến ướt nhẹp, hồn cũng muốn bay đi mất.
Sở Khiếu Thiên sắp lôi kéo nàng làm được chuyện không có đạo đức ấy thì
rốt cuộc, Liễu Hân LInh không chịu đựng được thêm lần nữa nén hắn ra
khỏi gường.
Sở Khiếu Thiên chưa thỏa mãn được dục vọng, trong lòng bất mãn, đấm tay
xuống đất: Quái lực gì thật đáng ghét! Nhất định hắn phải tăng cường
luyện tập thân thể, để không bị nàng nén xuống gường!!
******
Khi Liễu Hân Linh và Sở Khiếu Thiên sửa sang xong thì nha hoàn do Trưởng công chúa phái tới gọi bọn họ đã chờ được lúc rồi
Liễu Hân Linh có chút ngượng ngùng mà Sở Khiếu Thiên hoàn toàn không có cảm xúc, nhưng bộ dạng lại không có vẻ thoái mái do bị phá nhiễu. Nha
hoàn kia che miệng cười cười hướng hai người nói: “Tịch yến đã bắt đầu
rồi, công chúa sai nô tỳ tới thông báo cho hai vị một tiếng, hai vị có
thể qua”
Liễu Hân Linh khách khí nói: “ Làm phiền”
Khi hai người tới thiền sảnh nơi mở tiệc, nhìn vào bên trong trung sảnh
có một bức bình phong ngăn cách nam nữ hai bên, chỗ ngồi cũng kín bảy
tám phần, bên tân khách nam đông gấp đôi bên nữ nhân.
Mặc dù bọn họ không phải là người tới cuối cùng, nhưng ở địa vị của mình cũng đã không sai biệt lắm, làm cho tầm mắt của mọi người không khỏi
đưa đến nhìn bọn họ. Những công tử con nhà thế gia trong kinh thành đi
lại ngoài sảnh cũng nhận ra Sở Khiếu Thiên thì sắc mặt không được tốt
nhưng nhớ ra mấy ngày trước Sở Khiếu Thiên đã thành thân mà còn là Hoàng thương chỉ hôn mới cảm thấy yên lòng.
Từ xưa đến nay mối quan hệ biểu muội, biểu ca rất dễ dàng mập mờ chỉ cần môn đăng hộ đối đều có thể thành tựu uyên minh (kết thông gia) nhưng
cũng phải xem mối quan hệ giữ biểu muội và biểu ca ở dạng gì. Loại giống như Sở Khiếu Thiên ỷ vào bản thân mình được Hoàng Thượng sủng ái thì
làm sao xứng với một quận chúa thanh lệ tuyệt trần, nhẹ nhành, tài năng không ai sáng được? Cũng chỉ có con gái của một quan viên nhỏ bé mới
nguyện ý gả cho hắn …..
Không tự nhủ, chuyện này làm các công tủ trẻ tuổi con nhà có gia thế có ý coi thường với An Dương Vương thế tử phi, An Dương Vương thế tử phi
chỉ là con gái của một quan biên soạn của Hàn Lâm Viện chuyện này cả
kinh thành đều biết, thậm chí có người còn cố ý nói những lời cười
nhạo ác ý trước mặt Sở Khiếu Thiên rằng hắn không có bản lãnh không có nữ nhân nào nguyện ý gả cho hắn, cuối cùng phải để hoàng thượng chỉ hôn cưới con gái của một viên quan nhỏ……
Sở Khiếu Thiên mặc kệ những người đó nghĩ như thế nào về mình, chỉ thấy
chỗ ngồi sắp xếp như vậy,lòng đầy bất mãn, chỉ có thể giương mắt nhìn
Liễu Hân Linh bị mẫu thân dẫn tới chỗ ngồi dành cho nữ khách ở bên kia,
mà quản gia thì cười híp mắt với hắn, mời hắn đến ngồi bên cạch phò mã
Tạ Nhược Liễm.
” Sao vậy, Khiếu Thiên, người nào chọc giận ngươi rồi hả?” Tạ Nhược Liễm mĩm cười hỏi.
Sở Khiếu Thiên vừa thấy nét mặt mĩm cười của cạch phò mã, không tự chủ
ưỡn thẳng sống lưng, mím môi đáp một tiếng không có việc gì.
Tạ Nhược Liễm có thể nói là nhìn hắn lớn lên, chút ít tâm tư kia không
thể giấu giếm được hắn, không khỏi đưa mắt liếc nhìn về hướng bình
phong, trong lòng suy nghĩ, hình như tình cảm của tiểu tử này đối với
Liễu thị này rất không bình thường, như vậy chuyện này phải cùng thê
tử bàn bạc một chút rồi.
****
Bên kia, Liễu Hân Linh bị nương dẫn tới chỗ ngồi bên cạnh trưởng công
chúa, nơi đó trừ mẹ con trưởng công chúa, còn có mấy vị phu nhân và
tiểu thư, mọi người ngồi đó đoan trang nhàn thục, thủ thỉ thù thì, cười
không lộ răng. Có thể ngồi cùng chủ nhân bữa yến tiệc thì thân phận dĩ
nhiên là không tầm thường, Liễu Hân Linh nhẹ nhành cung kính hành lễ
với trưởng công chúa, lại cùng mọi người hành lễ thăm hỏi.
Nàng bây giờ là An Dương vương Thế tử phi, còn là cháu dâu của trưởng
công chúa, ngược lại có thể cùng trưởng công chúa cùng bàn. Trưởng công chúa cũng vui vẻ kéo nàng đên gần, giới thiệu nàng cho các phu nhân
ngồi ở chỗ này, chỉ từng người một, cho nàng biết mặt các vị phu nhân
nhắc nhở về sau tạo mối quan hệ.
”Hân Linh, ngồi nơi này.” Trên mặt Trưởng công chúa lộ ra nụ cười, nói
với những người đang ngồi: “Đây là An Dương vương Thế tử phi, hôm nay
coi như là lần đầu tiên cùng mọi người gặp mặt. Hân Linh, vị này là Trấn Quốc Công phu nhân, vị này là phu nhân Thái Phó Hà phu nhân, vị này là......”
Theo trưởng công chúa giới thiệu, Liễu Hân Linh nhất nhất thi lễ thăm
hỏi, âm thầm ghi nhớ thân phận các vị phu nhân nàyở trong lòng, những
phu nhân này đều có thân phân cao quý về sau còn muốn tạo quan hệ với
các nàng, nếu có thể để lại ấn tượng tốt cho họ thấy vậy thì càng tốt
hơn.
Các vị phu nhân khi biết đây là An Dương vương Thế tử phi thì mắt lóe
lóe, mặc kệ trong lòng có ý kiến gì, trên mặt họ cũng không lộ vẻ, chỉ
cao quý ưu nhã cười, vẻ mặt hiền hậu nói chút lời khen tặng, liền để cho nàng vào chỗ ngồi.
Liễu Hân Linh ngồi ở bên cạnh Tạ Thiên Nhan, Tạ Thiên Nhan hướng nàng
nháy nháy mắt, gương mặt đã thanh lệ tuyệt luân lại thêm hành động này
thì thật là không gì tả được.
”Biểu tẩu, tẩu rốt cuộc đã tới, xem sắc mặt của tẩu, tốt hơn nhiều đấy.”Tạ Thiên Nhan cười nói.
Liễu Hân Linh mím môi cười một tiếng, “Ừ, để cho mọi người đợi lâu.”
”Ha ha, không có việc gì, bữa tiệc hiện tại mới bắt đầu, tẩu tới được vừa đúng.”
Liễu Hân Linh nhìn một thiếu nữ ngây thơ, trong lòng có chút buồn cười
cảm khái. Vị quận chúa này dáng dấp xinh đẹp không nói, tính tình còn
ngây thơ lương thiện không khiến người khác chán ghét, thật đúng là nữ
thần trong suy nghĩ của nam nhân, không trách được trong kinh nhiều nam nhân hâm mộ với nàng như vậy.
Lúc bắt đầu bữa tiệc, các nha hoàn mang những cái đĩa, bát, chén nhỏ,
đũa chờ đồ ăn dọn lên, sau đó thức ăn theo thứ tự trình lên.
Các Phu nhân, tiểu thư ý tứ ăn một chút gì đó, hơn nữa bữa tiệc này là
dùng để lôi kéo tình cảm. Liễu Hân Linh cũng không dám cúi đầu ăn nhiều, khi có một vị phu nhân nào đó mở miệng nói chuyện thì mọi người cùng
nhau dừng đũa mĩm cười lắng nghe.
Thành thật mà nói, có chút nhàm chán, cũng không có tí tinh thần vui vẻ
nào, đặc biệt, khi hai vị phu nhân nói chuyện với nhau lời lẽ ẩn chứa
gươm đao thì Liễu Hân Linh từ trong lòng có thể phân tích trượng phu của các nàng ở trên triều đình bất đồng không cùng một phe cánh, bình
thường vậy cũng có va chạn, khiến cho các phu nhân khi đang nói chuyện,
cũng không khỏi tự chủ giằng co.
Quả nhiên trên bàn rượu có thể thu thập rất nhiều tin tức đấy.
Liễu Hân Linh đang chuyên tâm lắng nghe Trấn Quốc Công phu nhân vẻ bên
ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười cùng Thái Phó phu nhân miệng
lưỡi sắc bén thì một nha hoàn bưng bầu rượu tới đây, đột nhiên dưới chân sai lệch khụy xuống, vì vậy miệng bình rượu hướng về phía Liễu Hân
Linh khuynh đảo, rượu trong bình hất ra rơi thẳng lên quần áo của nàng.
Thấy tình huống như thế, mọi người có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh
liền mang một bộ mặt ra vẻ quan tâm, cũng có một chút âm thầm mà bật
cười, chờ xem kịch vui. Trưởng công chúa có chút biểu lộ khó coi, nhìn chằm chằm nha hoàn đang sợ hãi.
”Nô tỳ đáng chết......” Nha hoàn kia sợ hết hồn, quỳ xuống xin tội, vẻ mặt kinh hoàng.
Hôm nay là yếu tiệc sinh nhật của nữ nhi lại xảy ra loại chuyện như vậy, trưởng công chúa muốn giận dữ mắng mỏ lại không muốn khách dự chê cười, sắc mặt khó coi vô cùng.
Lúc này Tạ Thiên Nhan muốn đem chuyện này hóa nhỏ, nói: “Mẫu thân, Mai
Nhụy cũng là không cố ý, người cũng đừng tức giận, hôm nay là sinh nhật nữ nhi đấy.” Tạ Thiên Nhan nhẹ nhàng nói, khuôn mặt xinh đẹp trắng
trẻo, thêm nét mặt nũng nịu, làm cho người khác có tức giận hơn nữa
cũng không phát ra được.
Trưởng công chúa liền lộ ra nụ cười, Tạ Thiên Nhan quay đầu lại nhìn
Liễu Hân Linh nói: “Biểu tẩu, nha hoàn này một lúc nữa sẽ trách phạt, y
phục của tẩu ướt rồi, đi đổi một bộ khác thôi.”
Liễu Hân Linh gật đầu, trong bụng thở dài, cũng không biết làm sao mình
xui xẻo như vậy. Bộ dáng chật vật thế này, tự nhiên cũng muốn đi thay y
phục khác, nếu không để như vậy các phu nhân này nhìn mình cũng sẽ chê
cười.
Một nha hoàn tên Cúc Tính tiến đến gần thi lễ với Liễu Hân Linh một cái rồi nói”Thế tử phi, mời theo nô tỳ.”
Liễu Hân Linh đứng dậy, hướng những người ngồi ở đó nói nhỏ lời xin lỗi
không tiếp được, rồi đi theo nha hoàn rời khỏi tiền sảnh.