Mặc kệ Liễu Hân Linh mê mang cùng khó chịu như thế nào, hai tháng sau, nàng đều phải gả vào An Dương Vương phủ.
Mười ngày sau khi tứ hôn, trong kinh thành có lệnh điều động một số quan viên, Liễu Minh Thành được thăng lên làm Hàn Lâm viện học sĩ, quan hàm
ngũ phẩm. Mọi người đối với kết quả này cũng không có gì ngoài ý muốn,
tin tưởng qua thêm một khoảng thời gian nữa, nếu Hàn Lâm viện lại có
quan viên bị điều động, ông chính là Hàn Lâm viện đại học sĩ. Thân phận
này tuy rằng không tính là cao, nhưng với tư chất của ông, xem như trời
cao đã ưu đãi, Liễu gia coi như có thể ngẩng cao đầu.
Nhất thời, cửa nhà Liễu gia bị gió lốc từ thân thích cùng đồng nghiệp
đến chúc mừng mà bị đạp hư, tặng lễ vật lôi kéo quan hệ này nọ là không
thiếu. Đương nhiên, cũng có một ít người đối với việc làm của Liễu Minh
Thành vô cùng khinh bỉ, đều cho rằng ông bán nữ nhi mới khiến cho An
Dương vương nâng đỡ, bằng không lấy tư chất của ông, làm đến chết cũng
chỉ có thể là biên tu thất phẩm ở Hàn Lâm viện, làm sao có thể một đường thăng quan tiến chức như vầy.
Liễu Minh Thành tuy trên mặt khách khí cùng bọn họ hàn huyên, sau lưng thì giận đến nỗi thiếu chút nữa là bị nội thương.
Nếu có thể, ông hoàn toàn không cần tiền đồ như thế này, cũng không muốn để con gái của mình nhảy vào hố lửa, cả đời liền bị hủy như thế.
Bên ngoài bọn họ náo nhiệt, Liễu Hân Linh im lặng ở trong viện của mình thêu gía y, sa vào trong thế giới riêng của bản thân.
Đương nhiên, đại tỷ nhị tỷ đã xuất giá nghe chuyện liền trở về an ủi,
Liễu Hân Linh chỉ là ngồi im lặng bình thản, mỉm cười lắng nghe các nàng bênh vực kẻ yếu,tức giận mắng An Dương Vương phủ ỷ thế hiếp người, lấy
hoàng thượng đến ép bọn họ không còn đường lui, quả thực là lòng muông
dạ thú, ác bá còn hơn đạo tặc, đáng giận…….vân vân.
Việc này, nàng chỉ cần im lặng lắng nghe, không đi tham dự, miễn cho các nàng càng thêm bị kích động thần kinh, làm ra chuyện nhiệt huyết gì không thể vãn hồi, thì thảm a…….
Đại ca, nhị ca, tam ca của nàng đều đã thành thân cưới lão bà, ánh
mắt của các chị dâu thì khác nhau. Đại tẩu Lý thị là một người suy nghĩ
sâu rộng, một bên nhu hòa trấn an nàng, một bên phòng ngừa phu quân nhà
mình cùng các tiểu thúc nói ra những lời đại nghịch bất đạo gì đó. Nhị
tẩu Lưu thị là người lãnh đạm, không thích nhiều chuyện, chỉ ngồi dự
thính, ngẫu nhiên nói mấy câu. Tam tẩu Vương thị thì thuộc dạng miệng
nói không suy nghĩ, cái gì muốn nói liền nói, tuy rằng tâm địa không
xấu, nhưng là khi nói lời gì đều làm cho người ta có chút không thoải
mái. Mấy chị dâu đều tập hợp lại đây, Liễu Hân Linh không khỏi có chút
đau đầu.
Nói thực ra, hôn sự này Liễu gia không có một người nguyện ý, trong
lòng huynh đệ tỷ muội Liễu gia đã cực kỳ cáu giận tên thế tử An Dương
vương kia, đặc biệt khi nghe nói đến đủ loại tiếng xấu đang thịnh hành
của hắn, sắc mặt càng đen.
Nhưng đây là hoàng thượng tự mình ban hôn, bọn họ dù không nguyện ý,
cũng không thể kháng chỉ không tuân. Thời đại này, lời dạy của thánh
nhân, “Nhân nghĩa lễ trí tín, trung hiếu liêm sỉ dũng” đã khắc sâu vào
trong khung phẩm đạo đức, nhất cử nhất động ai cũng tuân theo lời dạy
của thánh nhân, nếu bảo bọn họ phản kháng thánh chỉ là chuyện tuyệt đối
không thể xảy ra, nghĩ cũng đừng nghĩ…..
”Tam tỷ, tỷ không phải thật sự muốn gả cho tên An Dương vương thế tử kia chứ?”
Một người trong đôi song bào thai đệ đệ của Liễu Hân Linh, Liễu Trường
Phong, mang gương mặt non nớt hỏi. Liễu Trường Vân ở một bên cũng nặng
nề gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trẻ con tràn đầy phẫn nộ.
Liễu Hân Linh mím môi, thản nhiên nói: “Tứ đệ ngũ đệ, đây không phải là việc ta có thể nguyện ý hay không ný.”
Liễu Trường Phong một hơi tức khí ở ngực không phun ra được. Mà càng làm cho hắn cảm thấy đè nén là, đã vào lúc này mà tam tỷ sao còn có thể
ngồi im lặng bình tĩnh như thế? Nếu là trước kia, cho dù trời có sập
xuống, nàng cũng không e ngại, vô cùng bình tĩnh, làm cho người ta cảm
thấy an tâm, hiện tại lại chỉ muốn đứng lên lắc nàng, rít gào hỏi nàng
rốt cuộc là đang nghĩ gì??, chẳng lẽ không thể có chút phản ứng nào hay sao?!!......
”Được rồi, tỷ muốn tiếp tục thêu gía y, miễn cho lúc xuất giá còn chưa
thêu xong, khiến cho người ta chê cười.” Liễu Hân Linh hạ lệnh trục
khách.
Nàng lo lắng mấy huynh đệ còn đứng trước mặt nói này nọ, khiến chính
mình khống chế không được lại đi đập bàn, đến lúc đó liền thảm…. Cho
nên, bọn họ vẫn là nên đi đi, đi đi…………
Nói thật ra, kỳ thật bọn họ đều sai lầm rồi, nàng cũng không phải là
loại người bình tĩnh gì, ngược lại, nàng cực kỳ nóng tính. Nhưng bản
thân dù gì cũng đã trải qua hai kiếp khiến cho nàng học được nhẫn nại
cùng bình tĩnh, đặc biệt lúc đối mặt với chuyện không thể thay đổi, tốt
nhất nên bảo trì tâm tình bình tĩnh, bằng không nói không chừng nàng sẽ
thật sự đập phá nhà ……….(=.=…..)…
Tiễn hai vị tỷ tỷ trở về, lại đem một đám huynh đệ đuổi ra khỏi viện,
Liễu Hân Linh ngồi ở lương đình trong sân, trước mặt là bàn thêu, trong
tay cầm kim châm, nhưng lại nhìn những đóa hoa mùa xuân mà phát ngốc…..
Ngày xuân, ánh mặt trời tươi đẹp, trên trời trải dài một màu xanh lam,
gió xuân ấm áp nhu hòa. Loại thời tiết này, tốt nhất là châm một bình
trà, biếng nhác ngồi ở trong sân, ngắm nhìn bầu trời một chút, nghĩ về
thế giới đặc sắc bên ngoài, lười biếng vượt qua mùa xuân này, ngày tháng như thế tốt đẹp đến bực nào….. Chỉ nghĩ như vậy, làm cho nàng không
khỏi lộ ra mỉm cười.
Chỉ tiếc là...
Mặc Châu an tĩnh đứng một bên, châm thêm cho nàng một chén trà.
Liễu Hân Linh phát ngốc một lát, rốt cục đem tầm mắt nhìn về giá y. Tại
đây, vào mùa xuân, ở trong viện của mình, nàng thích kêu hạ nhân lui ra
ngoài, sau đó ở trong sân làm việc mà nàng thích, đây là thói quen từ
nhỏ đến lớn chưa bao giờ thay đổi. Các khuê nữ nhà khác đều trong phòng
thêu này thêu nọ, mà nàng thì thích không khí tự nhiên, cảm thấy ngồi ở
chỗ này có thể làm cho tâm tình của nàng lắng đọng lại, làm việc đặc
biệt hài lòng.
”Mặc Châu, có vẻ mọi người đều không thích hôn sự này.” Liễu Hân Linh một bên vừa thêu giá y vừa nói
Mặc Châu biểu tình bình tĩnh, thản nhiên nói: “Nô tỳ cũng không thích. Bất quá, nô tỳ tin tưởng tiểu thư có thể qua dễ dàng.”
”Nga, vì sao?” Liễu Hân Linh cảm thấy hứng thú, không khỏi mỉm cười nhìn nha hoàn của mình.
”Bởi vì tiểu thư ngài sức lực vô cùng lớn, nô tỳ tin tưởng An Dương
vương thế tử kia dù thế nào cũng đánh không lại ngài, tất nhiên sẽ bị
ngài đập thật thảm.”……. Mặc Châu quá hiểu tiểu thư nhà nàng nhìn bề
ngoài thì trầm tĩnh văn nhã, kỳ thật rất nóng nảy, chọc nàng ấy, chỉ có
chữ thảm để hình dung……
“...”
Thật là quá thành thật phải hay không????!
Liễu Hân Linh trợn trắng mắt, liếc nhìn nàng ấy một cái, tiếp tục thêu
gía y, bất quá tâm tình tốt hơn rất nhiều. Nhớ tới ông trời ban cho
chính mình một quái lực vô cùng mạnh mẽ, nàng không tin tương lai ai có
khả năng khi dễ được nàng. Mặc kệ ngươi ăn chơi trác tang như thế nào,
háo sắc thì sao?, chỉ cần chọc tới bản cô nương, thì đừng trách bản cô
nương đây sẽ dùng một ngón tay để đập chết ngươi………..
Nghĩ tới đây, Liễu Hân Linh nhịn không được muốn nở nụ cười, không nghĩ
tới trước kia bản thân thực chán ghét không gian giới đó tặng cho cái
quái lực như thế,nhưng giờ đây nó lại trở thành bùa bình an của nàng
lúc về già……..
Đúng lúc này, đột nhiên Liễu Hân Linh cảm giác được một luồng ánh mắt
rình rập, mạnh mẽ ngẩng đầu, chỉ thấy trên đầu tường cách đó không xa,
một nam nhân trẻ tuổi đang nằm úp sấp…si ngốc nhìn nàng……..
(….cuối cùng anh 9 xuất hiện……ahn…có hơi..mất hình tượng tý….hà..hà…)…
Tuy rằng khoảng cách không tính là xa, nhưng Liễu Hân Linh có hơi bị cận thị một chút, ngũ quan của nam tử kia nàng nhìn không rõ lắm, ngày xuân ánh nắng của buổi sáng đang dần hạ, người nọ đội ngọc quan phản xạ ánh
huỳnh quang, thập phần quý báu. Trên đầu người nọ cắm vài miếng lá cây,
tóc cũng có chút rối…. Thấy nàng nhìn lại đây, nam nhân kia không khỏi
lộ ra một nụ cười tươi thật to......
(….=.=……han~~~……)…..
Trong lòng Liễu Hân Linh vừa sợ vừa tức, nhưng trên mặt vẫn là bộ dạng
lạnh nhạt văn nhã, nhanh tay quơ lấy chén trà trên bàn hướng đầu người
nam nhân kia ném tới——……………..
Chỉ nghe “Ngao ——” một tiếng kêu to, nam nhân kia bị nện trúng, cả người thẳng tắp té xuống đầu tường………...
Tường bên kia phát ra tiếng vang thật lớn, còn có thanh âm người nào đó
khẽ gọi “Thế tử gia”, phỏng chừng là gã sai vặt của nam nhân kia.
Liễu Hân Linh hừ một tiếng, bảo Mặc Châu thu hồi bàn thêu, đi trở về phòng.
Nhưng lúc đi ra sau đình, Liễu Hân Linh sửa lại phương hướng, tới gần mặt tường kia, im lặng lắng nghe thanh âm ngoài tường.
Bên ngoài sân này của Liễu gia là một ngõ nhỏ không người, bình thường
không có người qua lại, người khác ở bên ngoài có làm gì cũng không có
ai phát hiện.
”Thế tử, ngài làm loại chuyện này... Vương gia mà biết sẽ đánh gãy chân ngài...” Gã sai vặt ăn nói khép nép, khuyên nhủ.
”Muốn đánh thì cứ đánh, ai bảo ông ta tự nhiên bảo thập hoàng thúc hạ
chỉ tứ hôn! Bộ dáng của nữ nhi Liễu gia kia dài ngắn thế nào? Ta cũng
chưa gặp qua, làm sao ta có thể cưới? Lỡ như xấu giống Chung Vô Diệm,
ta đây không phải mệt chết sao? Hơn nữa vì cái hôn sự này, cha thế nhưng đem mấy tiểu mỹ nhân trong viện đều phân phát hết, đó chính là tâm
huyết mấy năm nay của ta đó, không có các nàng ta sống như thế nào
đây????...” Một giọng nam trong trẻo đang thấp giọng rít gào, hiển nhiên đang cực kì tức giận.
”Vậy, vậy thế tử... Ngài vừa rồi có nhìn thấy thế tử phi tương lai không?” Gã sai vặt nhanh chóng dời đi đề tài.
“...”
”Ủa? Thế tử, sao mặt ngài tự nhiên hồng vậy?”
”Im, dong dài! An Thuận, còn chưa dìu bản thế tử đứng lên!”
”Vâng!”
Tường bên kia vang lên một loạt thanh âm, sau đó là tiếng bước chân dần dần đi xa.
”Đúng rồi, thế tử, ngài vừa rồi là bị thế tử phi tương lai dùng cái gì nện trúng vậy?” Gã sai vặt kêu An Thuận tiếp tục hỏi.
”Câm miệng, ngươi tiếp tục dong dài nữa, xem bản thế tử như thế nào chỉnh chết ngươi...”
”Dạ, thế tử, xin ngài đừng nóng giận...”
......
Thanh âm xa dần, thẳng đến khi biến mất.
Liễu Hân Linh âm thầm nghiến răng, nàng có ngu ngốc cũng có thể dựa vào
đoạn đối thoại của bọn họ mà đoán ra vừa rồi bên ngoài là kẻ nào, trong
lòng không khỏi thầm hận mình vừa rồi vì sao không lấy tảng đá trực tiếp ném qua, đập hắn thành ngu ngốc luôn? Thế nhưng cũng dám đi trèo tường
nhà một cô nương chưa chồng... An Dương vương thế tử này thật sự là ăn gan hùm mật gấu mà, làm ra loại chuyện hạ lưu này, nghĩ đến ác danh
bên ngoài của hắn đều là sự thật, cái loại khốn kiếp như thế này, chẳng trách không ai dám đem khuê nữ gả cho hắn.
Mà tương lai của nàng thế nhưng phải cho hắn…....
Liễu Hân Linh càng nghĩ càng giận, “Tạc….lạp…” một tiếng, chờ đến lúc
nàng hoàn hồn, mới phát hiện mình đã hung bạo bóp chết một cây táo bên
cạnh……..!!!!!!!
Mặc Châu bình tĩnh đỡ lấy cây táo đang ngã xuống, miễn cho nó ngã xuống
rồi phát ra thanh âm kinh động người ở ngoài sân, tuy rằng đang cố hết
sức đỡ cây, nhưng vẫn là dùng một loại ngữ khí bình tĩnh mà cứng rắn
nói:
”Tiểu thư, ngài dù có tức giận cũng không thể lấy này nọ trút giận. Lần
này thì xongrồi, nếu phu nhân lại đây phát hiện cây táo này không còn,
ngài nên nói như thế nào?? Mùa mưa đã qua, lâu lắm rồi không có sét
đánh, chẳng lẽ lại nói, sét đánh trúng cây táo, cái này thật không khoa
học..!!!!”
Liễu Hân Linh co rút khóe miệng, thoải mái mà đem thân cây để qua một
góc sáng sủa, mang theo nha hoàn nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
”Chúng ta coi như cái gì cũng không biết.”
Liễu Hân Linh nói xong, trong lòng đã muốn đem chuyện này ghi nợ lên trên người An Dương vương thế tử kia, thù này đã kết rồi!!!