Edit: Icon
Ngày hôm sau, Liễu Hân Linh mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện gã nam
nhân được nước làm tới kia dùng cả thân mình nằm đè trên nàng, làm cho
ngực nàng có chút khó chịu, nhưng có một cảm giác quen thuộc. Thành
thân nửa tháng đến nay, mỗi ngày tỉnh lại đều là bị như vậy, là thân thể mảnh mai, cũng sẽ không chịu nỗi lực như vậy, nhưng mà thật ra nàng
cũng không hề mảnh mai như vẻ bề ngoài.
”Nương tử, chào buổi sáng...”
Sở Khiếu Thiên cũng tỉnh theo nàng, trực tiếp ôm nàng rồi cọ cọ vào
khuôn ngực mềm mại của nàng, sau đó xoay qua hôn lên môi nàng một cái.
Liễu Hân Linh lăng lăng nhìn hắn đã lâu, đến khi cảm nhận được cái gì đó cứng rất nóng nóng chạm trên bụng nàng, rốt cục tỉnh táo lại, sau đó
thập phần kiên định đưa một ngón tay đưa hắn xốc lên.
Sở Khiếu Thiên lăng lăng nhìn những ngón tay trắng nõn kia đang bình tĩnh xốc hắn lên, nhất thời muốn 囧.
”Phu quân, nên dậy thôi.”
Liễu Hân Linh tươi cười dịu dàng, đứng dậy tự mặc quần áo, đi gọi nha
hoàn chuẩn bị quần áo đến, thực dịu dàng hầu hạ hắn thay quần áo.
Sở Khiếu Thiên híp mắt xem nàng trong chốc lát, chầm chậm đứng lên,
giống như đại lão gia chờ Liễu Hân Linh đến thay quần áo cho hắn.
Sau khi dùng bữa sáng, Sở Khiếu Thiên bình tĩnh ra cửa, Liễu Hân Linh
đứng ở Lãm Tâm Viện tiễn hắn xuất môn, tươi cười dịu dàng nhu hòa, nhìn thì chính là thê tử thập phần hiền lương dịu dàng, ân cần đưa trượng
phu xuất môn đi làm.
Sở Khiếu Thiên yên lặng nhìn nàng hơn mười giây, rồi xoay người rời đi.
An Thuận bộ dạng phục tùng đi theo phía sau Sở Khiếu Thiên, khí lớn đến
nỗi hắn không dám mở miệng. An Thuận tự nhiên biết chủ tử hiện tại rất
tức giận, nhưng không có đến nỗi đánh người, thật làm cho hắn có chút
ngoài ý muốn. Có lẽ, càng ngoài ý muốn, hắn có thể chịu tính tình không có đối chọc hắn tức giận thế tử phi làm cái gì. An Thuận hầu hạ hắn lâu như vậy, tự nhiên là biết tính tình của hắn, nóng giận ngay cả phụ thân mình là An Dương vương cũng dám động. An Thuận hài lòng với suy nghĩ
đó, loáng thoáng cảm giác được thế tử đối thế tử phi thật đặc biệt, thật sự rất đặc biệt, đến nỗi nguyện ý vì nàng mà kiềm chế bản thân mình.
Bất quá, An Thuận biết thế tử gia tuy rằng không có nổi giận với thế tử
phi, nhưng nếu chính mình lúc này mà động đến hắn, tuyệt đối nhận được
kết quả không tốt đẹp.
Dọc theo đường đi thực im lặng, nhanh chóng đến phủ chỉ huy sứ, Sở Khiếu Thiên đột nhiên dừng lại, hỏi: “An Thuận, ngươi nói nữ nhân rốt cuộc
suy nghĩ cái gì?”
“...” An Thuận mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, không dám mạo muội nói tiếp, liền hỏi: “Thế tử gia, ngài muốn hỏi là cái gì?”
Sở Khiếu Thiên nhíu đôi mày đẹp, thần sắc có chút đen, “Nàng vì sao tức
giận? Chẳng lẽ là bởi vì chuyện tối hôm qua? Nhưng là ta không phải
muốn bồi thường nàng sao? Nhưng là nàng...” Nhớ tới tối hôm qua Liễu Hân Linh rõ ràng kháng cự hành động, trong lòng Sở Khiếu Thiên có chút rối
rắm.
Sở Khiếu Thiên vốn nghĩ đến là mình thích nàng dịu dàng lương thuận,
nhưng nàng cũng đối với hắn cung kính, nhất cử nhất động ai cũng theo
qui củ mà làm, trong lòng nhất thời không biết vì sao cảm thấy thập phần ấm ức, cảm giác như vậy thực không đúng.
Hơn nữa, nàng như thế dịu dàng kính cẩn nghe theo, rõ ràng là một kiểu
cự tuyệt, cự tuyệt hắn tiếp cận, cự tuyệt cùng hắn thân mật. Sở Khiếu
Thiên không biết các cặp phu thê khác chung sống như thế nào, hắn trước
kia cũng không có cẩn thận mà lưu ý cho lắm, nhưng bản năng cho hắn biết bản thân mình thích nàng tùy ý đối xử với hắn, như vậy sẽ làm hắn cảm
giác được là nàng để ý đến mình.
Cho nên, kiểu trầm mặc cự tuyệt này, làm cho Sở Khiếu Thiên trong lòng
nôn nóng cực kỳ, hận không thể trực tiếp đi vào đầu nàng, xem nàng rốt
cuộc suy nghĩ cái gì.
An Thuận vừa nghe, tự cho là hiểu biết, nói: “Thế tử gia, nô tài có câu, không biết có nên nói không?”
Sở Khiếu Thiên quay đầu nhìn hắn, kinh ngạc nói: “Tiểu tử ngươi có cái gì không thể nói? Cứ nói, bản thế tử không trách ngươi.”
An Thuận cười nói nhanh: “Cảm ơn thế tử”, liền nói tiếp: “Thế tử gia, nô tài tuy rằng không quá hiểu biết nữ nhân, nhưng cùng tỳ nữ tỷ tỷ trong
phủ giao hảo, bình thường cũng nghe các nàng nói một chuyện, cho nên
biết được một chút tâm tư của nữ nhân. Gia, nữ nhân thôi, bình thường là không hy vọng phu quân của mình cùng nữ nhân khác có tiếp xúc. Nô
tài nghĩ, thế tử phi tất nhiên là để ý ngài ngày hôm qua bị Tô cô nương
kia động chạm. Tuy rằng không phải thế tử gia ngài chính mình chủ động, nhưng mà xem ra... Nô tài cảm thấy, thế tử phi tuy rằng thoạt nhìn là
rất hiền lành, nhưng nàng cũng là nữ nhân, cũng sẽ để ý những chuyện
này.”
Sở Khiếu Thiên nghe xong, đột nhiên cảm thấy thập phần có đạo lý. Mà
Liễu Hân Linh để ý chuyện này, không phải là nói nàng để ý mình sao?
Chuyện này thực làm hắn cả lông mày cũng vui mừng, thiếu chút nữa là
ngay bên đường chống nạnh ngửa mặt lên trời cười to.
Ừ, hiện tại là ở trên đường, phải nhẫn nại!
Đem cái hưng phấn vui sướng kia kiềm chế xuống, Sở Khiếu Thiên cao thấp
đánh giá gã sai vặt, vẻ mặt kinh ngạc nói: “An Thuận, tiểu tử ngươi hiểu chuyện thật không ít, vốn là bản thế tử coi khinh ngươi, không nghĩ
tới ngươi thật ra cũng có bản chất nam nhân phong lưu.”
“... Thế tử gia, nô tài cũng không phong lưu...” An Thuận lệ rơi đầy
mặt, hắn đây là vì ai mới đi tìm nữ nhân tìm hiểu lòng dạ tâm tư của nữ
nhân chứ? Đã thế còn bị các vị tỷ tỷ kia tặng cho mấy cái tát tay, nói
hắn háo sắc.
Sở Khiếu Thiên vỗ vỗ bờ vai của hắn, chưa nói cái gì liền vào nha bộ.
Một ngày mới bắt đầu.
Bất quá hôm nay An Dương vương phi tâm tình thật không tốt.
Liễu Hân Linh bước vào Lạc Tiên viện, liền nhìn thấy An Dương vương phi
thần sắc ảm đạm ngồi một chổ, bên cạnh còn có Uyển di nương thanh thuần
nhu nhược. Liễu Hân Linh mẫn cảm phát hiện không khí giữa hai người có
chút không đúng, Uyển di nương cười đến quá mức vô tội không thể hơn,
nhưng thật ra làm cho người ta cảm thấy chán ghét, đặc biệt lúc nào cũng trưng ra dạng thập phần nhu nhược, làm cho người ta trong lòng không
khỏi thương cảm.
Liễu Hân Linh theo thường lệ tiến lên đi thỉnh an, An Dương vương phi
thản nhiên nói một tiếng, sau đó cho Liễu Hân Linh ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, Uyển di nương liền mím môi cười cười, ôn nhu nói: “Vương phi tỷ tỷ, thế tử phi rốt cục đến đây, tỷ tâm tình hẳn là cũng tốt một
chút rồi.” Nói xong, Uyển di nương nhìn về phía Liễu Hân Linh, tiếp tục
cười nói: “Thế tử phi hôm nay cần phải bồi vương phi thật nhiều, vương
phi nghe nói Phi Anh sinh bệnh, tâm tình cũng không tốt đâu.”
Liễu Hân Linh nghe được tên “Phi Anh”, trong lòng trực tiếp đánh một
cái, nhìn An Dương vương phi lạnh nhạt uống trà, nhìn không ra biểu
hiện gì trên mặt bà, trong lòng nhất thời bội phục công phu trấn định
của bà ta, sau đó có chút nhìn phía Uyển di nương, cười nói: “Uyển di
nương vì sao nói như thế? Phi Anh bất quá là tỳ nữ, sao có thể làm cho
nương tâm tình không tốt đây?”
Uyển di nương thanh âm ôn nhu, làm cho người ta cảm giác thật nhẹ
nhàng, nhưng trong lời nói ra cũng là làm cho người ta rất muốn ngã, “
Tiểu Bích trong viện của ta cùng Phi anh giao hảo, hôm qua đi tìm Phi
Anh nói chuyện, thế nhưng phát hiện Phi Anh ốm đau liệt giường. Thiếp
nhớ rõ Phi Anh trước kia là ở Lạc Tiên viện, vương phi tỷ tỷ khi đó rất
quan tâm Phi Anh, vì như vậy, nghe nói nàng không biết vì sao bị
thương, thiếp cũng đau lòng thôi. Bất quá thiếp càng lo lắng vương phi
tỷ tỷ bởi vậy mà ảnh hưởng tâm tình, cho nên hôm nay sáng sớm tới thăm
vương phi tỷ tỷ. Hiện tại thế tử phi đến đây, thiếp hy vọng thế tử phi
an ủi vương phi tỷ tỷ.”
Liễu Hân Linh trên mặt tươi cười chưa biến, cũng không đáp lời, lúc này, vẫn là bà ta nó có vẻ tốt.
An Dương vương phi đem chén trà buông xuống, dùng khăn lau môi dưới,
thản nhiên nói: “Làm cho Uyển di nương quan tâm, bất quá là nô tỳ thôi,
bổn cung lại đau lòng nàng ta có thể hơn cả con dâu của bổn cung sao?
Uyển di nương sáng sớm lại đây, như vậy có nghĩa là không có nghĩ ngơi
thật tốt? Xem này sắc mặt kém đi vài phần, vẫn là nhanh đi nghỉ ngơi
đi, miễn cho vương gia nhìn thấy, còn nói bản cung bạc đãi ngươi.”
Uyển di nương khóe miệng cứng ngắc, ngón tay nắm thật chặt khăn tay, lại ôn nhu cười rộ lên, “Vương phi tỷ tỷ đã nói thế, vậy thiếp nên lui
xuống trước.”
Uyển di nương đứng dậy hành lễ với An Dương vương phi cùng Liễu Hân Linh, chậm rãi rời đi.
Sau khi Uyển di nương rời đi, trong nhất thời im lặng.
Nhìn hai nữ nhân này, Liễu Hân Linh hiểu được Uyển di nương hôm nay là
tới châm ngòi ly gián kiêm xem diễn mà đến, tuy rằng nàng không biết
ngày hôm qua An Dương vương qua đêm ở viện nào, nhưng Uyển di nương như
vậy sáng sớm lại đây, hẳn là đến xem An Dương vương phi để chê cười. Dù sao Phi Anh kia là người mà An Dương vương phi an bài ở Lãm Tâm Viện,
người sáng suốt vừa thấy cũng biết dụng ý này, ngầm sắp đặt người bên
cạnh viện của nhi tử, nếu có thể leo được lên giường chủ tử, tương lai
cũng có thể làm di nương hoặc như thế. Nhưng mà tay chân ngầm này ngay
lúc này lại bị thương, cũng làm cho người nghĩ đến tân nương Liễu hân
Linh này không hài lòng với cách an bài của bà bà, mới cố ý đem người
làm bị thương thôi.
Liễu Hân Linh thần sắc hơi trầm xuống, hành vi của Uyển di nương này,
làm cho nàng biết trong Lãm Tâm Viện tay chân ngầm này vượt quá tưởng
tượng của nàng, về sau làm gì cũng phải cẩn thận. Hơn nữa, An Dương vương phi này thật sự thâm sâu hơn nàng tưởng tượng, về sau phải cẩn
thận chút, không thể thành quân cờ của người khác.
Ngọc nương cung kính thượng dâng thêm chén trà nhỏ cho An Dương vương
phi, An Dương vương phi rốt cục lên tiếng, nói: “Phi Anh là xảy ra
chuyện gì? Như thế nào bị thương?”
Liễu Hân Linh nghe vậy, thật nhanh áy náy nói: “Nương, chuyện này là con dâu không đúng, không có đúng lúc đem sự tình nói cho người. Kỳ thật
chuyện này con dâu cũng có chút hồ đồ, hôm qua thế tử uống rượu trở về,
khi đám nha hoàn hầu hạ chàng thay quần áo, cũng không biết Phi Anh làm sai chỗ nào, chọc thế tử tức giận, sau đó bị thế tử đạp một cước. Con
dâu đã cho đại phu vội tới chỗ Phi Anh xem bệnh, nghỉ ngơi một tháng
liền khỏi ạ.”
An Dương vương phi vừa nghe, như thế nào cũng không rõ, nhất thời có
chút đau đầu. Con là bà sinh, bà có thể không hiểu được tính tình tàn
bạo của hắn “Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết” sao? Chắc là Phi
Anh làm cái gì không thuận ý của hắn, mới làm hắn trực tiếp đem người đá trọng thương. Cho nên, việc này quả thật không thể trách con dâu. Hơn
nữa Phi Anh cũng chỉ một là nha hoàn ở Lãm Tâm Viện bị bệnh, quả thật
không cần đến bẩm báo đến vương phi là nàng. Chuyện này chỉ là chuyện
nhỏ không quan trọng, nếu không nói, qua chuyện này, thuần túy là Uyển
di nương nghĩ đến châm ngòi thị phi mới đưa chuyện này truyền đi.
An Dương vương phi trong lòng có chút cáu giận, âm thầm xiết chặt khăn
tay khăn, Uyển di nương này chính là khắc tinh của bà. Theo ba năm
trước đây Uyển di nương bắt đầu vào cửa, nữ nhân này ỷ vào có vương gia sủng ái, cố tình khắp nơi cùng nàng đối nghịch, Uyển di nương lại giỏi
giả vờ, ngày thường là một bộ dạng ngây thơ hiền lành(tiểu bạch thỏ),
câu dẫn trái tim An Dương vương hướng về nàng, ngay cả vương phi là bà
đều thiếu chút nữa cũng muốn vượt mặt. Nếu không phải bà còn có con
trai, tin rằng ngay cả sân trong viện này của bà An Dương Vương cũng
không bước tới.
Hiện tại, thật vất vả nhi tử mới thú con dâu, Uyển di nương này rõ ràng
là muốn châm ngòi quan hệ hai người, chẳng lẽ là muốn cho hai người náo
loạn, sau đó nàng ta lôi kéo con dâu này sao? Loại chuyện này tuyệt đối
không thể xẩy ra!
”Tốt lắm, chuyện này không liên quan đến con,nha đầu này là người trong
viện của con, muốn cử trí thế nào đều là do thế tử phi con định đoạt, về sau nếu có chuyện như thế xẩy ra, tự con xử lý, đừng để cho người khác
chê cười.” An Dương vương phi dặn dò nói.
So với nữ nhân này của trượng phu, An Dương vương phi tự nhiên là nghiên về con dâu của mình. Kẻ ngốc cũng biết, muốn có chỗ dựa để sống tốt
trong cái vương phủ này, vẫn là nên dựa vào Vương phi nàng đây. Liễu Hân Linh không phải ngu ngốc, tự nhiên sẽ không làm ra chuyện làm cho An
Dương vương phi chán ghét, mà Uyển di nương hôm nay dám làm chuyện này,
cũng làm cho bà tức giận cùng với hai viện đối phó với nữ nhân không an
phận này.
An Dương vương phi hiện tại rất vừa lòng với con dâu Liễu Hân Linh này,
nàng tuy rằng nhìn thân mình có chút nhu nhược, nhưng không giống Uyển
di nương ngay cả bên trong cũng nhu nhược, ngược lại có vẻ trầm ổn đoan
trang, văn nhã nhàn tĩnh, so với nữ nhân hẹp hòi kia thuận mắt hơn.
”Đã biết, nương.”
Việc này cứ như thế trôi qua, Liễu Hân Linh cùng An Dương vương phi nói chuyện thêm một lát, sau đó liền cáo từ lui xuống.
Mấy ngày kế tiếp, cuộc sống của Liễu Hân Linh gió êm sóng lặng, không có phát sinh sự tình gì.
Chuyện ngoài ý muốn duy nhất Liễu Hân Linh là, tối hôm đó nàng bỏ qua
việc từ chối người nào đó cầu hoan, nàng nghĩ đến tính tình hung hãn của Sở Khiếu Thương thì sẽ tức giận, ai ngờ buổi tối lúc trở về, hắn cũng
là vẻ mặt bình tĩnh, cũng giống như thường ngày, trực tiếp cùng nàng
nói chuyện. Mà càng làm cho nàng kinh ngạc là, đến buổi tối, hắn ngược
lại so với lúc trước hàng đêm hoan lạc, chính là kiềm chế đem nàng ôm
trong lòng mà ngủ, sinh ra chính mình bị nghẹn.
Sở Khiếu Thiên liền như vậy bị nghẹn vài ngày, an phận làm Liễu Hạ Huê.
Đối với chuyện này, Liễu Hân Linh có chút trầm mặc.
Sở Khiếu Thiên mỗi ngày quả thật là vất vả vô cùng, rõ ràng muốn vô
cùng, lại chịu đựng không làm, chỉ là trực tiếp đem nàng ôm trong lòng,
đem vật nam tính kia muốn căng phồng trực tiếp sáp nhập hai chân nàng cọ xát, để giải quyết dục vọng.
Kỳ thật Liễu Hân Linh đêm đó quả thật là có chút tức giận, nhưng qua một ngày sau, khối tức giận này cũng không giảm. Nàng cũng không nói, nếu
hắn muốn, nàng là thê tử cũng sẽ không cự tuyệt. Dù sao bọn họ hiện tại
là đang lúc tân hôn, phu thê thường xuyên lăn trên giường cũng không
sai. Nhưng là hắn lại không muốn,chỉ là ôm nàng vào lòng cọ xát tự giải quyết dục vọng. Như vậy, nàng làm sao có thể da mặt dày nói hắn có thể
làm đây?
Sở Khiếu Thiên thái độ rỏ ràng, một đêm kia bị Liễu Hân Linh cự tuyệt,
hắn cũng không cưỡng cầu, nhưng là hắn tuyệt đối muốn ôm người mà ngủ.
Cho nên Liễu Hân Linh có phản đối cũng không có hiệu quả, tướng ngủ của
nàng do mẹ sửa lại cũng bị hắn làm hỏng, mỗi ngày buổi tối đến thế nào
cũng phải đem nàng ôm trong lòng mới bằng lòng ngủ, sau đó ngày hôm sau
khi tỉnh lại, nàng lại phát hiện mình lại bị nam nhân này đặt dưới thân.