"Quận chúa, thiếu gia, có người tập kích!"
Thanh âm thị vệ dồn dập từ cửa khoang thuyền truyền đến, bên ngoài vang lên thanh âm chém giết ồn ào, trong khoang thuyền một đám nữ nhân nhất thời dung nhan tái mét, kinh hoàng không dứt, nghiêm nghị lạnh lùng như Nghiêm Nhược Tâm mà trên khuôn mặt cũng lộ vẻ hoảng hốt.
Liễu Hân Linh lấy lại bình tĩnh, đem Tạ Cẩm Lan đẩy sang một bên, bước nhanh tới trước cửa khoang thuyền, vén rèm nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy bên ngoài bóng người hoảng loạn, trừ thị vệ cùng thủy thủ trên thuyền hoa, còn có một bọn thảo khấu bịt mặt, ánh đao kiếm chớp nhoáng, có người chết, cũng có người vội vàng tránh né khắp nơi, chỉ có bọn thị vệ vội vàng đối phó với địch.
Liễu Hân Linh khẽ cau mày, xem ra bọn giặc cỏ này có chút lực công kích, mặc dù kém thị vệ trong phủ trưởng công chúa, nhưng với sức chiến đấu như vậy thị vệ khó có thể ngăn cản, nhìn cỗ sát khí kia thì biết, bọn thị vệ chưa từng trải qua quá nhiều máu tanh như thế này nên căn bản không thể sánh bằng.
Mặc dù hiện tại thái bình, nhưng không người nào ở trong rừng là không biết vẫn có không ít thảo khấu sơn tặc chuyên giết người, phóng hỏa, cướp bóc, bọn chúng coi thường luật pháp triều đình, không quan tâm đến quan niệm về đạo đức, tùy ý chà đạp nhân tính, đốt, giết, cướp bóc, gian – dâm, không có chuyện ác nào chúng không làm. Mà bọn giặc cỏ này xuất quỷ nhập thần khiến quan phủ và người dân thực nhức đầu, bởi chúng không có chỗ ở cố định, thích cướp bóc cách xa thành trấn thôn trấn, khiến quan lại triều đình muốn phái người đi tiêu diệt cũng không tìm được hang ổ của chúng.
Mà bọn thảo khấu mặc dù phục trang khác nhau, nhưng trên bả vai có buộc khăn vải màu đỏ, khiến người nhìn một cái cũng biết thân phận của bọn họ. Đương nhiên, cũng không phủ nhận việc bọn chúng có thể là cố ý cải trang thành giặc cỏ đến tập kích.
Rốt cuộc là ai cố ý sai khiến bọn giặc cỏ tới tập kích thuyền hoa này? Mục đích là gì? Vùng từ kinh thành tới thành Ngu Châu, bởi vì triều đình thường phái binh đến tất cả rừng núi trừ phiến loạn, vì vậy vùng này có cực ít sơn tặc thảo khấu, hơn nữa ngay cả những thứ dân liều mạng cũng sẽ không ngu đến mức sinh sự tại đây, đây không phải là trực tiếp khiêu khích khiến triều đình nhớ kỹ phái người đi tiêu diệt bọn chúng sao, cho nên cũng không loại bỏ khả năng có người giả trang bọn thảo khấu cố ý tới sinh sự.
Nhưng mục đích của bọn chúng là gì? Biết rõ đây là thuyền hoa phủ trưởng công chúa lại đến gây chuyện, làm cho người ta không thể không hoài nghi trong đó có âm mưu.
Trong nháy mắt, Liễu Hân Linh đầu óc xoay chuyển rất nhiều, nhưng trên mặt cũng không lộ vẻ, chỉ là căng thẳng nhìn chém giết bên ngoài, những thị vệ cùng tỳ nữ kia bị giết cũng làm cho nàng có loại cảm giác sợ hãi và ghê tởm —— dù sao cũng là lần đầu tiên đối diện người chết trong khoảng cách gần như vậy. Hơn nữa bởi vì là tới du ngoạn, mà lại là ở trên thuyền, cho nên thị vệ trên thuyền hoa cũng không nhiều, mà kẻ tập kích cũng là từ trong nước lén lút lặn tới đây leo lên thuyền, thỉnh thoảng vẫn có người bò lên thuyền, cũng không biết bọn họ còn có bao nhiêu người, do đó, có vẻ lực lượng ta và địch cách xa, nếu không nghĩ biện pháp, khi thị vệ tại đây đều bị giết hết thì đám nữ quyến trong khoang thuyền khẳng định là gặp họa. Những lúc như thế này, có thể đoán trước được nữ nhân sẽ gặp kết quả gì.
Liễu Hân Linh yên lặng quan sát hoàn cảnh chung quanh, vị trí của bọn họ hiện tại là mặt sông tương đối hẹp, dọc đường hai bờ sông đều là núi non tương đối hiểm trở, nước chảy xiết...... Liễu Hân Linh trong lòng u ám, nặng nề, xem ra những người này sớm có âm mưu là sẽ chọn ở chỗ này triển khai hành động. Hơn nữa làm cho người ta lo lắng là, nếu bọn chúng ở dưới nước trực tiếp phá thuyền, khi thuyền chìm rồi, vậy......
Ngay lúc này, bất ngờ, một nam nhân trên mặt có một vết đao dữ tợn vung một đao giết một thị vệ xong, trên mặt mang vẻ dâm tà, sải bước hướng về phía khoang thuyền.
Liễu Hân Linh quay đầu lại liếc nhìn mấy thiếu nữ đang giúp đỡ lẫn nhau, trong lúc này, điểm khác biệt giữa các tiểu thư nhà gia thế cùng nữ tử bình thường liền biểu lộ rõ, mặc dù mặt họ lộ vẻ kinh hoàng, ít nhất cũng cố gắng giữ vững trấn tĩnh, không có thất kinh hoặc là khiếp sợ kêu la...
Liễu Hân Linh âm thầm gật đầu, trong khi những thiếu nữ kia còn đang tròn mắt kinh ngạc, thì đã hướng họ giơ lên một ngón tay ý bảo họ im lặng, dùng chân khều cái bàn nhỏ ngã nghiêng bên cạnh tới, sau đó xách nó lên tay.
Đám người Tạ Thiên Nhan cũng không biết nàng muốn làm cái gì, bất quá nhìn tư thế này của nàng cũng có chút hiểu, cho nên đều gật đầu tỏ vẻ hiểu, hơn nữa nhìn Liễu Hân Linh thoải mái mà khiêng cái bàn nhỏ kia lên, đều làm cho các nàng có loại ảo giác cái bàn rất nhẹ.
Liễu Hân Linh nín thở, ngay khi có một tay đẩy ra rèm cửa thì bất ngờ đem cái bàn đập vào đầu người mới tới.
"Bùm" một tiếng, nam nhân kia rên cũng không kịp rên một tiếng trực tiếp ngã xuống, từ trên trán hắn máu chảy xuống, đập một cú như vậy coi như không có mất đi nửa cái mạng, cũng sẽ bị chấn thương sọ não.
Trái tim bùm bùm nhảy loạn, Liễu Hân Linh lòng bàn tay đầy mồ hôi, có chút sợ mình khống chế sức mạnh không tốt sẽ làm chết người, nhưng bây giờ là lúc nàng không thể suy nghĩ quá nhiều, chỉ có thể chuyên tâm canh giữ ở trước cửa, đánh lén những tên thảo khấu có ý định vào khoang thuyền. Liễu Hân Linh lúc này cũng không kịp để ý người khác nghĩ thế nào, trực tiếp đem nam nhân vừa ngã xuống đá sang một bên, tiếp tục giơ cao cái bàn đứng hầu bên cạnh cửa chờ đánh lén. Mặc kệ là ai tới, tới một tên, đập một tên, tới hai kẻ, đập một đôi! Dù sao nàng cái gì cũng không có, chỉ có sức lực là mạnh thôi!
Trong khoang thuyền, các thiếu nữ nhìn thấy Liễu Hân Linh đánh lén người đầu tiên thì che miệng thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Chỉ có Tạ Cẩm Lan là gương mặt hưng phấn, chẳng những không hề sợ hãi, mà còn giống như con sâu bám đít đi theo bên cạnh Liễu Hân Linh, vẻ mặt sùng bái chuyên tâm nhìn thiếu nữ đánh lén một cách hưng phấn.
Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, lại có một nam nhân tiến vào, Liễu Hân Linh vẫn như cũ dùng cái bàn đập người ngất xỉu, ngã xuống, sau đó một cước đem hắn đá sang một bên. Khiến cho Liễu Hân Linh đen mặt chính là, tiểu chính thái hình như cảm thấy chơi như vậy rất vui, khi Liễu Hân Linh đạp người sang một bên, tiểu chính thái cũng học theo nâng chân nhỏ bé ngắn ngủn của bé lên giúp một tay đá người, ai biết người còn nhỏ hơi sức cũng nhỏ, không chỉ không có đá được người, ngược lại tự mình còn té nhào xuống đất, khiến các thiếu nữ vốn là còn có chút lo sợ cũng không nhịn được che miệng bật cười.
Đám người Tạ Thiên Nhan vốn là rất sợ, sợ bên ngoài mấy tên thảo khấu kia giết xong thị vệ sẽ tiến vào, nhưng bây giờ thấy Liễu Hân Linh dáng vẻ tỉnh táo, còn vác bàn đi đập người, làm cho các nàng không khỏi sinh ra một loại cảm giác an tâm, giống như cảm thấy bọn giặc cỏ bên ngoài cũng không đáng lo cho lắm.
Rốt cuộc, khi Liễu Hân Linh liên tục đánh lén thành công năm tên giặc cỏ, bọn giặc cỏ bên ngoài cửa đã phát giác có gì không ổn, không có ai dám tiến vào nữa, mà trên thuyền còn lại mười mấy thị vệ cũng thông minh hơn đóng cửa khoang thuyền trước, cùng những thảo khấu kia giằng co.
"Các ngươi rốt cuộc là người nơi nào? Chẳng lẽ không biết đây là thuyền của trưởng công chúa sao?" Trưởng đội thị vệ trầm giọng hỏi.
Giặc cỏ ở cửa không trả lời, chỉ là dùng một loại vẻ mặt âm trầm mà khắc nghiệt nhìn cửa khoang thuyền, sau đó tên cầm đầu quay qua nhìn nam nhân mặt hung dữ bên cạnh, đồng thời thấy nam nhân kia gật đầu, bèn lấy ra một cái còi gì đó thổi một tiếng.
Tiếng còi bén nhọn vang lên ở trong gió, kèm theo tiếng nước chảy xiết đâm vào màng nhĩ.
Theo trực giác Trưởng đội thị vệ nghĩ hỏng bét rồi, mặc dù bọn họ không biết đám giặc cỏ này muốn làm gì, nhưng trực giác mách dù gì cũng không phải là chuyện gì tốt. Hơn nữa, phân nửa số thị vệ bên này đã chết, chỉ còn lại mấy người cũng không biết có thể ngăn cản được bao lâu, đặc biệt là không biết trong nước có còn những tên giặc cỏ khác ẩn nấp không càng làm cho trong lòng bọn họ phát run. Lúc này, bọn họ chỉ có thể cầu nguyện có thuyền khác phía sau qua đây thật nhanh lên, giúp một tay cùng nhau chống đỡ giặc cỏ.
Đột nhiên, một người thị vệ sắc mặt đại biến, cả kinh kêu lên: "Đội trưởng, bọn họ ở trong nước đập thuyền!"
Trong nháy mắt, sắc mặt mọi người xám xanh, mà đám giặc cỏ kia nhìn nhau, cười ha ha một tiếng, nhanh chóng nhảy xuống nước, biến mất trong nước.
"Mau, mấy người các ngươi nhảy xuống nước xem một chút, mấy người các ngươi tận lực khiến thuyền rời vùng chảy xiết này đi!". Đội trưởng thị vệ gào thét, thấy thế núi chung quanh hiểm trở, căn bản không có chỗ để cập bờ, chỉ có thể sai mấy thị vệ biết bơi xuống nước đi ngăn cản những tên kia, lại kêu một vài thị vệ đi kiểm tra những chỗ thuyền bị đập, tận lực sửa chữa.
Trong khoang thuyền mọi người đương nhiên cũng đã nghe đến lời nói của thị vệ, không khỏi dung nhan tái mét, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không biết phải làm gì.
Liễu Hân Linh gọi một người thị vệ vào, để hắn đem năm tên bị đập bất tỉnh dời đến trên boong thuyền, thị vệ kia nhìn thấy mấy nam nhân kia đều là bị đập vào đầu, có chút kinh ngạc liếc nhìn người bên trong phòng, không biết nữ nhân nào hung mãnh như vậy quật ngã năm đại nam nhân, nhưng bây giờ không ai có tâm tư để ý tới hắn.
"Các muội có người nào biết bơi không?" Liễu Hân Linh hỏi.
Các thiếu nữ ngươi xem ta, ta xem ngươi, cuối cùng Nghiêm Nhược Tâm cùng Hà Thanh anh bày tỏ họ biết.
Liễu Hân Linh cảm thấy có chút phiền toái, cộng thêm nàng, chỉ có ba nữ nhân biết bơi, thật sự là vô dụng mà. Hơn nữa mới vừa rồi nàng đi xem đoạn sông này, dòng nước chảy xiết, coi như nữ nhân có biết bơi cũng vô ích, nếu thể lực không đủ cũng sẽ bị dòng nước ngầm cuốn đi, căn bản chưa kịp lên bờ đã kiệt sức.
Mặc dù có thị vệ cùng thủy thủ tận lực cứu chữa, nhưng thuyền hoa vẫn từng chút từng chút chìm xuống, mà những thị vệ xuống nước tra xét cũng không có nổi lên, đoán chừng là bị bọn giặc cỏ mai phục dưới nước giết chết. Trưởng đội thị vệ âm trầm đứng ở trên boong thuyền chỉ huy, phòng ngừa đám giặc cỏ kia leo lên thuyền đánh lén lần nữa.
"Biểu tẩu" Tạ Cẩm Lan nắm tay Liễu Hân Linh, vẻ mặt lo lắng, giống như lại trở về thời điểm bị người bắt cóc cách đây không lâu, bé cũng nắm tay Liễu Hân Linh như vậy, cuối cùng cũng là nữ nhân này cứu bé.
Liễu Hân Linh sờ sờ đầu bé, không nói gì. Nàng bây giờ đang quan sát ngoài cửa sổ hai bên bờ sông Thanh Sơn, không biết nàng đứng ở trên đầu thuyền trực tiếp ném người lên núi có được không? Dù sao nàng có lòng tin mình có thể ném người lên bờ. Nhưng mà rất nhanh, Liễu Hân Linh bác bỏ cái ý tưởng 囧 囧 thần kỳ này, coi như nàng có sức ném người lên đến bờ, thế nhưng đám thiên kim tiểu thư yếu ớt khuê các này làm sao chịu được giày vò này, thời điểm chạm đất rớt xuống gãy xương thì làm thế nào?
đang lúc mọi người bó tay hết cách, đột nhiên nghe được bên ngoài đội trưởng thị vệ vui mừng kêu lên: "Là thuyền Tĩnh vương phủ, quận chúa, thiếu gia, chúng ta được cứu rồi!".
Nghe vậy, đám người Tạ Thiên Nhan rối rít ra khỏi khoang thuyền, chỉ thấy cách đó không xa, có một con thuyền hoa đi tới, trên mũi thuyền là lá cờ xí viết chữ "Tĩnh" tung bay trong gió. Mặc dù không biết thuyền Tĩnh vương phủ làm sao đi sau họ xa như vậy, nhưng điều này cũng không cản trở niềm vui sướng của mọi người.
Lúc này, thuyền đã chìm xuống hai phần ba rồi, mọi người không thể không chạy lên lầu hai thuyền hoa, đoán chừng chưa tới một khắc đồng hồ, bọn họ chỉ có thể đứng ở trên nóc thuyền.
Người trên thuyền Tĩnh vương phủ tự nhiên rất nhanh phát hiện sự bất thường ở phía trước, sau khi Sở Quân Huyền bị hạ nhân kêu gọi ra, nghe thấy tiếng kêu cứu của người, mặc dù hơi giật mình, nhưng vẫn nhanh chóng sai người lái thuyền hoa tới, đặt cái thang xuống giúp các thế gia tiểu thư lên thuyền trước. Trong lúc này, Sở Quân Huyền cũng vội vã hỏi thăm chuyện xảy ra.
Đội trưởng thị vệ chỉ dùng vài ba câu đã đem mọi chuyện kể rõ, nói: "Sở tam thiếu gia, trong nước còn kẻ địch ẩn núp, mọi người nên cẩn thận chút."
Sở Quân Huyền hơi biến sắc nhưng vẫn phái một vài thị vệ biết bơi xuống nước tra xét.
Lúc này, đám người Tạ Thiên Nhan đều được đón lên thuyền, Liễu Hân Linh bởi vì là lớn tuổi nhất trong bọn họ, mà lại là nữ tử đã lập gia đình, đương nhiên phải nhường, cho đến khi Nghiêm Nhược Tâm lên thuyền xong, trừ Liễu Hân Linh ra, chỉ còn lại mấy tỳ nữ đi theo.
Mắt thấy thuyền sắp chìm, một người thị vệ vội vàng kêu lên: "Thế tử phi, ngài cũng nhanh lên một chút lên thuyền thôi."
Liễu Hân Linh quay đầu lại nhìn Mặc Châu một cái, hôm nay nàng chỉ dẫn theo Mặc Châu ra cửa, cũng không biết nàng có biết bơi hay không, mặc dù có chút lo lắng cho nàng nhưng ngại thân phận của mình nên không thể nào để cho các tỳ nữ lên thuyền trước, liền gật đầu một cái, vội vàng nắm dây thang, bắt đầu leo lên.
Đột nhiên, "rầm" một tiếng, có cái gì đó rẽ nước chồi lên, Liễu Hân Linh nghe được thị vệ hét lên một tiếng "cẩn thận", còn chưa kịp quay đầu lại nhìn đã phát hiện thang dây bị lưỡi dao sắc bén cắt đứt, thân mình ầm một tiếng rơi xuống nước.
Ở dưới nước, Liễu Hân Linh chỉ trông thấy được mặt Sở Quân Huyền trên thuyền đang cúi xuống nhìn, trong cặp mắt u ám kia hơi vui sướng.
"Tiểu thư!" Mặc Châu sợ hãi kêu khẽ một tiếng, cũng nhảy xuống nước theo.
"không xong rồi, An Dương Vương Thế tử phi rơi xuống nước!"
"Mau đi cứu người!"
"Liễu tỷ tỷ!"
"Biểu tẩu!"
............
Người trên thuyền gọi thành một đoàn, rối rít vịn vào mép thuyền nhìn xuống nóng nảy tìm kiếm. Bùm bùm mấy tiếng, bọt nước chợt nổi lên, mấy thị vệ rối rít xuống tìm theo. Nhưng kỳ quái là, cho dù bọn họ ở trong nước tìm thế nào, cũng không tìm được bóng dáng của An Dương vương Thế tử phi, vả lại thế nước chảy xiết, dòng nước ngầm rất nhiều, bọn họ có lúc cũng bị nước chảy đập vào mặt, mắt mở không ra, càng khó hoạt động hơn.
Thấy tất cả thị vệ rối rít nhảy xuống vô ích, đám người Tạ Thiên Nhan vẻ mặt rầu rĩ đứng ở một bên nhìn những thị vệ kia từ trong nước bò lên.
"Hồi Tam thiếu gia, không tìm được An Dương vương Thế tử phi, cả nha hoàn kia cũng không tìm được." Thị vệ ướt chèm nhẹp mặt áy náy trả lời.
Sở Quân Huyền nhíu chặt mày, "Làm sao không tìm được? Các ngươi xuống lần nữa đi tìm một chút!" Sở Quân Huyền mặc dù thật vui mừng vì Thế tử phi của Sở Khiếu Thiên xui xẻo, nhưng chờ vui mừng đi qua, lại có chút rối rắm, cho dù hắn và Sở Khiếu Thiên có đối đầu đến mức nào thì An Dương Vương Thế tử phi cũng là vô tội.
Ngại vì chủ tử ra lệnh, bọn thị vệ không còn cách nào khác, chỉ có thể xuống sông dò tìm lần nữa. May mắn thay, mai phục trong sông đã không còn, có lẽ là rút hết rồi chăng.
Đám người Tạ Thiên Nhan cũng hết sức lo lắng, trong lúc nhất thời mọi người không ai nói một lời. Ai có thể nghĩ tới trong ngày lễ vui vẻ này, bọn họ lại gặp phải bọn giặc cỏ tới đánh lén như vậy đây? rõ ràng trước kia chưa bao giờ xảy ra loại chuyện như vậy. Hơn nữa nơi này cách kinh thành rất gần, bọn thảo khấu có to gan hơn nữa, bình thường cũng sẽ không dám hành động ở nơi này, kết quả lại bị bọn họ đụng phải, xui xẻo cũng phải có trình độ chứ?
một hồi lâu, Chu Diệp Vân lúng ta lúng túng nói: "Liễu tỷ tỷ có phải hay không là bị người mai phục ở dưới nước bắt đi rồi?"
Mọi người còn chưa kịp trả lời, Tạ Cẩm Lan đã nhảy ra, lớn tiếng nói: "sẽ không đâu, biểu tẩu ta rất lợi hại, bọn họ làm sao có thể bắt được biểu tẩu?"
Nhìn tiểu chính thái vẻ mặt cương quyết, đám nữ nhân ở cửa liếc nhìn nhau, nhớ tới động tác đánh lén vừa rồi của Liễu Hân Linh, rối rít gật đầu đồng ý. Nếu không có Liễu Hân Linh nắm thời cơ đi đánh lén, chắc hẳn đã sớm để những tên giặc cỏ kia tiến vào khoang thuyền đem các nàng cũng giết luôn rồi.
Sở Quân Huyền mắt lóe sáng, cũng đồng ý lời nói của tiểu chính thái, dù sao An Dương Vương Thế tử phi hình như có quái lực gì đó, nên sẽ không có chuyện gì đâu. Nhưng nếu nàng bị mạch nước ngầm trong sông cuốn trôi, vậy thì......
"Nhưng Liễu tỷ tỷ ở đâu chứ? Vì sao không tìm thấy?" Sở Tích U nhíu lông mày lại hỏi.
Đối với lời nói của Sở Tích U, mọi người nhất thời cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể trầm mặc chờ đợi kết quả.
trên thực tế, quả thật Liễu Hân Linh như lời Tạ Cẩm Lan, bằng bản lãnh của nàng không có bị bọn giặc cỏ ẩn núp trong nước bắt được.
Lúc rơi vào nước, trong nháy mắt, có người bắt được chân trần của nàng kéo nàng xuống đáy nước. Mặc dù lực cản của nước khiến cho nàng phản ứng hơi chậm một chút, nhưng nàng còn có quái lực, có thể một cước đạp trúng cái tay bắt được chân nàng làm gãy xương, trực tiếp thả tay.
Nhưng nàng chưa kịp bơi lên thì không biết từ nơi nào người xuất hiện trực tiếp đập một cái ở trên gáy nàng, thế là mắt nàng hoa lên kèm theo đau đớn kinh khủng. Trước lúc bất tỉnh, Liễu Hân Linh cũng trực tiếp cho cái người đánh lén đó một quyền, cũng không biết đánh trúng chỗ nào trên người này, dù sao người nọ cũng kêu lên đau đớn, rồi rất nhanh bị nước cuốn đi, sau đó nàng cảm giác mình thân thể bị một lực nước chảy xiết vùi dập, nước đè ép làm nàng rất nhanh liền mất đi ý thức.
*************
Lúc này, trong ngõ số năm, Sở Khiếu Thiên đứng một bên không chút để ý nhìn nha môn tới khám nghiệm tử thi, trong lúc khám nghiệm tử thi còn có bút quan ghi chép tình hình hiện trường. hắn mặc dù là chỉ huy sứ Đông Thành, nhưng phần nhiều là phụ trách trị an, phòng hỏa hoạn cùng để ý sơ sơ công việc trên đường phố, loại này là án giết người, dĩ nhiên là do người của nha môn tới phụ trách, hắn chỉ cần phối hợp người của nha môn cùng nhau tra án là được.
Đột nhiên, Sở Khiếu Thiên cảm thấy tim đập nhanh một hồi, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác bất an khó hiểu, loại cảm giác lo lắng này khiến cho hắn không cách nào chuyên tâm ngây ngốc ở nơi này nữa, cảm thấy mình phải đi làm cái gì đó.
Sở Khiếu Thiên chau mày lại trầm tư một lát, gọi thuộc hạ tới, nói: "Thiệu Mẫn, ngươi ở lại chỗ này phối hợp với người của nha môn, ta có việc đi trước."
nói xong, không để thuộc hạ kịp phản ứng, lập tức sải bước rời đi.
"Ai, đại nhân......" Thuộc hạ gọi nhưng không kịp, chỉ có thể quay đầu lại xin lỗi người của nha môn nói: "thật xấu hổ, đại nhân chúng ta có việc gấp, đi trước một bước."
Người của nha môn mặc dù có chút không vui với hành vi nửa đường chuồn mất của Sở Khiếu Thiên, chỉ là vừa nghĩ tới đức hạnh của An Dương Vương Thế tử, chính là một Đại Sát Tinh, bên ngoài người nào vô tình chọc hắn, ngược lại mình lại bị xui xẻo. Vả lại hắn ở lại chỗ này, cũng không có tác dụng gì, đi thì tốt hơn. Nghĩ như thế, người của nha môn liền không nói gì nữa.
Sở Khiếu Thiên xuyên qua con phố, nhìn sắc trời một chút, nói với thị vệ đi theo: "Sở Nhất, ngươi đi dắt con ngựa của bản Thế tử tới đây. Sở Nhị, ngươi đi gọi Sở Tam, Sở Tứ, Sở Ngũ tới đây, theo bản Thế tử cùng ra khỏi thành."
Hai thị vệ gật đầu đáp một tiếng, lập tức chia nhau hành động.
An Thuận có chút ngạc nhiên hỏi: "Thế tử gia, ngài ra khỏi thành muốn đi đâu sao?"
Sở Khiếu Thiên nhìn hắn một cái, "Dĩ nhiên là đi thành Ngu Châu rồi!"
An Thuận trợn to hai mắt, bật thốt lên: "Chẳng lẽ Thế tử gia ngài là đi đón Thế tử phi? Nhưng ra ngoài lỡ Thế tử phi đi qua rồi thì làm thế nào?"
Sở Khiếu Thiên cả giận nói: "Miệng quạ đen, bản Thế tử muốn làm cái gì phải được ngươi cho phép sao?"
An Thuận vội vàng im lặng, làm ra một bộ dáng kính cẩn nghe theo hết sức ôn hòa, hiền lành.
Mấy thị vệ rất nhanh liền tập họp đến trước mặt Sở Khiếu Thiên, Sở Khiếu Thiên hài lòng gật đầu một cái, sai Sở Nhất Sở Nhị hai người này giỏi về truy tìm hành tung của cao thủ dọc theo sông đi tìm thuyền hoa phủ trưởng công chúa, còn bọn họ đi theo ở phía sau.
Bị chủ tử ghét bỏ mình vô dụng, bị đuổi trở về nha bộ Chỉ Huy một mình, An Thuận bĩu môi, quả nhiên là không nổi phải đi tìm lão bà. An Thuận càng ngày càng cảm thấy thế tử gia của hắn tựa như một chú chó trung thành, mà Thế tử phi chính là chủ nhân, vô luận chủ nhân tới nơi nào, chú chó trung thành này cũng sẽ hấp ta hấp tấp chạy theo sát bên.