Hiền Thê Cực Khỏe

Chương 53

Edit: Mỹ Lệ.

Beta: Lyly.

Thấy thái y trật chân té xuống, mọi người liền câm nín. Càng không thể nói chính là, lúc hắn bò dậy thì cũng không biết làm sao lại một lần không cẩn thận lại cả thân đều ngã xuống, cả người cũng nằm xuống, người trong nhà mắt cũng trợn tròn cả kinh.

An Dương vương phi cùng trưởng công chúa rất có phong thái bảo trì trầm mặc, Tạ Ngàn Nhan dùng khăn che lại nửa bên mặt, không để cho mình cười ra tiếng, Tạ Cẩm Lan mắt cũng hàm chứa lệ, giật giật ngây ngốc nhìn thái y kém cỏi này, Liễu Hân Linh lúc này cũng cơ hồ quên đi mình vẫn còn bị thương ở chân lặng lẽ nhìn chăm chú vào thái y vụng về, trong lòng thậm chí nghĩ tới, còn có thể càng ngốc hơn thế nữa sao?

Chỉ có Sở Khiếu Thiên không nhịn được, trực tiếp đi tới xốc lên cổ áo của thái y, thô bạo nói: "Tại sao là ngươi? Quý Uyên Từ, ngươi đần như vậy, thật là không hiểu hoàng thượng làm sao sẽ để cho ngươi ở lại thái y viện? thật quá vô dụng đi."

Thái y được kêu là Quý Uyên Từ thân hình thon dài, diện mạo có thể nói thanh tú, thoạt nhìn vẫn còn là một vị thiếu niên, chỉ là nhìn bề ngoài hắn mang y phục thái y viện, có thể làm được thái y, phải là người trưởng thành, chỉ là gương mặt đó rất có khí chất gạt người. Liễu Hân Linh có chút hoài nghi có phải hắnnói dối tuổi, mới vét lên tới chức thái y này được chứ bình thường ở tuổi này là người giúp việc bên cạnh thái y thì thích hợp hơn.

"Sở huynh, đa tạ." Thái y trẻ tuổi sửa sang quần áo, bảo Sở Khiếu Thiên buông cổ áo hắn ra, sau đó tươi cười mà nói: "Dĩ nhiên hoàng thượng cho là y thuật ta thực tốt, ở lại thái y viện cũng không coi là bôi nhọ thái y viện rồi. Sở huynh, đã lâu không gặp, ngươi vẫn tính khí vội vã như vậy, còn hơn cả lửa a. Thôi, ta kê cho ngươi cái phương thuốc thanh nhiệt giải hỏa, trở về uống mấy thang là tốt, chỉ là không cho phép ném bát thuốc đi, những thuốc kia muốn dùng được đều rất tốn thời gian đấy."

"Câm miệng!" Sở Khiếu Thiên chân mày nheo lại, mặt hung ác nhìn hướng quản gia Tĩnh vương phủ, cả giận nói: "Đây chính là thái y các ngươi nói sao? Đổi người khác đi! Ta muốn người phải chững chạc lại nói ít mới được!" Sở Khiếu Thiên chỉ thiếu chút nữa vỗ bàn kêu gào kháng nghị.

Quản gia xấu hổ, thật ra thì hắn cũng cảm thấy Quý thái y này rất lắm mồm, rõ ràng cho hắn đến để xem bệnh, lại dám nói ra chuyện này nọ. Chỉ là hai người này thế nhưng lại quen biết cũng thật sự là khiến hắn kinh ngạc đi, trong lòng không khỏi có chút đồng tình, nghĩ tới Quý thái y này chậm như vậy lại còn tỏ ra mềm mại nhu hòa, tuyệt đối là bị phách vương long lấn ép, thật đáng thương.

trên thực tế, không chỉ quản gia nghĩ như vậy, mọi người ở đây đều nghĩ vậy, đặc biệt là thấy một hung thần ác sát, một ôn hòa tùy ý, nhìn một cái cũng biết khí thế mạnh khi dễ yếu rồi. Quý thái y đáng thương a!

Quý Uyên Từ bị cắt ngang cũng không tức giận, vẫn là ấp áp mà cười nói, "Ai nha, ta ở phía trước nghe được thế tử phi của ngươi không cẩn thận bị đả thương, cho nên liền vội vã tới. A, Sở huynh, người nào là chị dâu? Là người này à?" nói xong, đi tới trước mặt Tạ Ngàn Nhan, hướng nàng ôn hòa cười một tiếng, giống như ở trấn an bệnh nhân bị thương, rất thánh khiết: "Chị dâu, xin thứ cho tiểu đệ đến chậm."

"......"

Tạ Ngàn Nhan nghẹn đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "thật xin lỗi, ngươi nhận lầm người."

"Gì cơ?" đang chuẩn bị để rương thuốc xuống, Quý thái y mặt kinh ngạc nói: " Sở huynh có cái loại tính tình phong lưu háo sắc đó, nên cưới cô nương thế này mới phải a." hắn trưng ra một bộ dáng chuyện đương nhiên.

"......"

Này, thái y là tới gây thù hận a? Đúng không đúng không đúng không......

Mọi người thấy thái y trẻ tuổi vẻ mặt thuần lương vô cùng, trong lòng không nhịn được châm chọc rồi. Đây không phải là tới phá hư tình cảm vợ chồng nhà người ta sao? Ai làm vợ cũng vậy a, bị người hiểu lầm, trong lòng đều không vui mừng. Đặc biệt là thái y này hết sức trắng mắt mà đem tính tình người khác nói rõ .

Nụ cười trên mặt Liễu Hân Linh có chút cứng ngắc, nhưng cũng không có tức giận, trong lòng chỉ cảm thấy thái y này thật không đáng tin cậy, cũng quá thành thật đi.

An Dương vương phi cùng trưởng công chúa đều không nhịn được khóe miệng co giật, không còn lời nào để nói. Họ cũng biết, cái người thái y gọi là Quý Uyên Từ này, mặc dù tính tình có hơi kỳ một chút, nhưng y thuật không phải tầm thường. Hơn nữa hắn có chút đặc biệt, là thái y do hoàng đế tự mình chỉ ý, cho nên đây cũng là nguyên nhân mà trẻ tuổi như hắn liền được ở thái y viện. Người ta biết rất rõ ràng là hoàng đế muốn lưu hắn ở thái y viện, cho nên mặc dù rất nhiều người không chịu nổi cái chủng loại thỉnh thoảng xảy ra tình trạng như thế kia, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Sở Khiếu Thiên rốt cuộc không thể nhịn được nữa gầm thét lên, "Biến, lão tử không nhớ ngươi, thái y gì lại luôn là không rõ tình trạng! Còn nữa, cái người này là biểu muội, bên này mới là nương tử gia của ta!" Sở Khiếu Thiên trực tiếp đem đầu hắn quay hướng Liễu Hân Linh.

Quý Uyên Từ vừa nghe, lập tức áy náy hướng Liễu Hân Linh cúi đầu thi lễ, "Chị dâu, thật là xin lỗi, xin thứ cho tiểu đệ có mắt không tròng, nhận sai người. Sở huynh thành thân thì trong nhà tiểu đệ có việc nên không có ở kinh thành, không tham gia hôn lễ của các ngươi được, khiến tiểu đệ cảm giác thật có lỗi."

Liễu Hân Linh miễn cưỡng cười, coi như là nhận lời xin lỗi của hắn, "không cần khách khí."

Thấy Sở Khiếu Thiên lại muốn gầm thét, An Dương vương phi rốt cuộc ra mặt nói: "Quý thái y, hay là trước xem một chút cho thế tử phi đi, chân của nàng hình như bị trật rồi. Khiếu Thiên, ngươi đứng ra một bên, chớ trì hoãn thái y chẩn bệnh cho vợ của ngươi."

Sở Khiếu Thiên vừa nghe, chỉ có thể bất đắc dĩ buông Quý Uyên Từ ra.

Cho nên nói, loại thái y luôn là không rõ tình trạng, trong kinh người biết hắn thật ra thì cũng không quá quan tâm muốn tiếp xúc cùng hắn, có bệnh lại càng không muốn tìm hắn. Nhưng y thuật của hắn dù gì cũng được coi là nhất trong thái y viện, thậm chí một lão thái y còn chưa bắt kịp hắn, hơn nữa hắn kê đơn thuốc mặc dù khó uống giống như độc dược, nhưng hiệu quả cũng là tốt nhất, nghi nan tạp chứng gì chỉ cần hắn ra tay, cũng không thành vấn đề đi. Cho nên nói, loại thái y này, thật là làm cho người ta vừa lại yêu vừa hận a.

Quý Uyên Từ cười đáp một tiếng, rốt cuộc tới bắt mạch cho Liễu Hân Linh, thỉnh thoảng hỏi thăm một vài vấn đề, xem ra nghiêm chỉnh không ít, hoàn toàn không có giống cái loại mới vừa rồi không có nhận thức rõ tình trạng ở đây.

Sở Khiếu Thiên vốn là muốn phải thay đổi thái y nhưng nhìn thấy trên mặt Liễu Hân Linh tái nhợt nhịn đau khiến hắn miễn cưỡng nhịn được, hai mắt nhìn chằm chằm hai người. Lúc trước ngồi xuống thì hắn đụng chân của Liễu Hân Linh một cái, để cho nàng đau đến một hồi co rúm lại, liền không dám đụng nữa. Chỉ hy vọng Quý Uyên Từ nhanh lên một chút chữa cho nàng.

một hồi lâu, Quý Uyên Từ thu tay về, nói: "Thế tử phi chân trái té bị thương, bên trong gân mạch có thể có chút tổn thương, cần tĩnh dưỡng mới được. Còn nữa, hạ quan cũng không biết chân của thế tử phi có hay không bị trật khớp, còn cần phải cho y nữ trong cung tới xem cho mới được." Quý Uyên Từ vì mình không thể xác định rõ bệnh nên lộ ra nét mặt xin lỗi. Đây cũng là do người cổ đại có cấm kỵ lớn, mặc dù là biết rõ nàng bị thương ở trên chân, nhưng cũng không thể cho nàng cởi ra giày vớ cho đại phu nhìn thương thế.

Trừ không có phong thái, thì thái y này thật ra rất lợi hại, chỉ là bắt mạch liền nói ra tình huống, khiến Liễu Hân Linh có chút bội phục. Liễu Hân Linh không hiểu lắm trung y, cho nên đối với Quý thái y trong lòng là tương đối tin tưởng, cũng không biết gân mạch này tổn thương có nghiêm trọng không. Chỉ là, thật rất đau a.

Nghe được hắn nói, quản gia Tĩnh vương phủ vội vàng đáp: "Lúc thế tử phi bị thương thì nô tài đã để người đi mời y nữ tới, đoán chừng chưa tới một khắc đồng hồ y nữ liền tới."

Sở Khiếu Thiên thấy Liễu Hân Linh đau đến nhăn mặt, hướng Quý Uyên Từ nói: "Uyên Từ, không có thuốc giảm đau à?"

Quý Uyên Từ sau khi nghe xong, suy nghĩ một chút, trong cái hòm thuốc lấy ra một cái bình ngọc trắng, đổ ra một viên thuốc màu đen, nói: "Cái này là thuốc ta chế, có hiệu quả giảm đau, chị dâu ngươi trước nên ăn đi." nói xong, giao nó cho nha hoàn một bên, đối với Sở Khiếu Thiên cười một tiếng, "Sở huynh, không cần phải lo lắng, thuốc này tuy tiểu đệ tự mình nghiên cứu chế luyện nhưng hiệu quả không tệ, bởi vì sử dụng dược vật quá trân quý cho nên không thể điều chế nhiều, nên có rất ít, lúc bình thường, tiểu đệ ngay cả hoàng hậu nương nương cùng thái hậu nương nương cũng sẽ không cho, chỉ là chị dâu là thế tử phi của ngươi, tiểu đệ mới lấy nó ra."

Lúc này, Liễu Hân Linh được nha hoàn đưa thuốc đưa nước cho uống, nghe được lời nói Quý Uyên Từ, cũng điểm một ngụm nước phun ra ngoài. không chỉ Liễu Hân Linh, đám người tại đó cũng lộ ra khuôn mặt cổ quái, da mặt co quắp, rất muốn làm bộ như không nghe được chuyện gì. Quản gia Tĩnh vương phủ thậm chí đã đem đầu vùi đến trước ngực rồi, đối với loại lời nói đại nghịch bất đạo này của Quý thái y, hắn cũng rất muốn làm bộ như không có nghe thấy.

Sở Khiếu Thiên sau khi nghe xong, hài lòng gật đầu, liền vốn là không vui vẻ mặt cũng tốt lên rất nhiều, mặt tán thưởng, "Tiểu tử ngươi làm rất tốt, về sau tiếp tục!"

"Tất nhiên, chỉ cần Sở huynh nói một câu, tiểu đệ có thể vì ngươi chịu vài đao." Quý Uyên Từ vẫn như cũ cười đến ôn hòa, thoạt nhìn liền giống như một loại thiếu niên thật trong trắng đáng yêu.

"không cần, chỉ cần ngươi đừng giống như lần trước là được!"

"Sao có thể a, không phải là vì nữ nhân sao? nói đến, Sở huynh ngươi thật dũng cảm đấy."

"Câm miệng!" Sở Khiếu Thiên rống to, có chút chột dạ liếc nhìn Liễu Hân Linh một bên, thấy sắc mặt nàng coi như bình tĩnh, nhẹ nhàng giọng điệu.

"Dạ, nghe lời huynh!" Quý Uyên Từ như cũ cười đến ôn hòa, sau đó quay mặt sang hướng Liễu Hân Linh nói: "Chị dâu, ngươi đừng tức giận, Sở huynh hắn là có cái tính trong nóng ngoài lạnh, mặc dù thô bạo chút, nhưng là người có tình có nghĩa. Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt thì hai bọn ta cùng nhau ở trong núi đuổi theo một con heo rừng, Sở huynh trượng nghĩa, cuối cùng đuổi theo con heo rừng kia đến trong hốc núi tự mình lại té gãy tay......"

"Ngươi quá lắm mồm rồi! Câm miệng!"

"Dạ, nghe lời ngươi. Chị dâu, còn có a......"

"Ngươi đủ chưa!" Sở Khiếu Thiên sắp hỏng mất, trực tiếp cầm lên một trái cây trên bàn chặn miệng thái y trẻ tuổi.

"......"

Người ở chỗ này thiếu chút nữa cũng hỏng mất. Hai người này thật là! Vì sao bọn họ chỉ cảm thấy dâng lên trong lòng một loại cảm giác vô lực đây.

Ăn xong viên thuốc đen thùi lùi đó không lâu, Liễu Hân Linh cảm thấy chân không có cảm giác bị thương rồi, không khỏi ngạc nhiên. Thái y này chẳng lẽ là một loại thần y trong truyền thuyết mà đời sau ngưỡng mộ sao, cho nên mới có thể làm ra loại thuốc giảm đau này có hiệu quả nhanh tới vậy?

Sở Khiếu Thiên ngắm thấy nét mặt nàng, trầm trọng nói: "Nương tử đừng bị hắn lừa, tiểu tử này lãng phí rất nhiều trân quý dược liệu trong thái y viện mới làm ra loại thuốc này, vốn là những dược liệu kia hiệu quả đã là tốt nhất, bị hắn loạn chế thành thuốc, hiệu quả tự nhiên rõ rệt hơn rồi, nên cùng bản thân hắnkhông có liên quan." nói xong, Sở Khiếu Thiên thở dài, "Nương tử, ngươi không phải không biết, hắn là người không biết điều, đã từng vì nghiên cứu một loại thuốc, từng một lần khiến dược liệu trong thái y viện đều hết sạch toàn bộ, thái y viện thiếu chút nữa bị hắn phá hỏng mất, rất nhiều phương thuốc cũng không dùng được, báo hại mấy vị quý nhân trong cung thiếu chút nữa xảy ra chuyện đâu."

Đám người trưởng công chúa tiếp tục trầm mặc, hiển nhiên bọn họ cũng biết chuyện, không trách được mới vừa rồi nhìn thấy vị thái y này thì sẽ là cái loại nét mặt tế nhị đó. Loại thái y không đáng tin cậy này, mặc dù y thuật không tệ, nhưng thật sự là làm cho người ta khó có thể yên tâm a.

Quý Uyên Từ cười cười, thanh tú trên khuôn mặt hiện lên hai vệt đỏ ửng, vẻ mặt xin lỗi, hiển nhiên đối với Sở Khiếu Thiên vạch trần hắn cũng không thèm để ý.

Liễu Hân Linh rút ra khóe miệng, cảm thấy hoàng triều Đại Sở này, thật là nhiều đóa hoa tuyệt thế a!

Hơn nữa cả 2 đóa hoa tuyệt thế chính là hai người này thế nhưng lại quen biết nhau? Bọn họ làm thế nào mà quen biết? Chỉ là nghe quá trình hai người quen biết có vẻ không tốt lắm, hơn nữa còn có sự việc khác...... Thôi, nàng không muốn biết.

********

Tĩnh vương phủ xử lý mọi chuyện hiệu suất cũng không tệ lắm, rất nhanh, y nữ liền tới đến.

Y nữ vội tới sờ xương Liễu Hân Linh, mặc dù không có gãy xương, nhưng chân trần của nàng đã sưng lên một khối lớn, chờ cởi vớ vừa nhìn, cũng sưng đỏ tím bầm, không trách được sẽ đau như vậy.

Biết tình huống, Quý Uyên Từ lấy ra một chai thuốc sai y nữ bôi cho Liễu Hân Linh, mình lấy giấy viết phương thuốc mới.

Bởi vì phải bôi thuốc, cho nên Sở Khiếu Thiên liền đem Liễu Hân Linh ôm đến bên trong nội thất.

đang lúc ấy thì, Tĩnh vương phi cũng đã tới. Chuyện ngựa của An Dương vương phủ nổi điên trước cửa Tĩnh vương phủ dĩ nhiên là không giấu được, rất nhanh rất nhiều người trong Tĩnh vương phủ cũng biết, cũng biết thế tử phi phủ An Dương vương xui xẻo té bị thương ở chân, chỉ là may mắn lúc đó phản ứng mau, không có ai bị thương. Tĩnh vương phi nghe nói chuyện này, cũng gấp gáp vội vàng vội tới đây thăm hỏi.

Tĩnh vương phi vào bên trong nhìn Liễu Hân Linh, thấy y nữ đang bôi thuốc cho nàng, hỏi han ân cần mấy câu liền đi ra ngoài.

"Cũng không biết ngày hôm nay làm sao lại xảy ra chuyện như vậy, các ngươi không có việc gì là tốt rồi." Tĩnh vương phi lo lắng trùng trùng, lôi kéo Tạ Cẩm Lan xem xét, phát hiện tiểu tử mặc dù bị kinh sợ, nhưng dầu gì cũng không bị thương, cũng an tâm đôi phần. Tạ Cẩm Lan là con trai duy nhất của trưởng công chúa, nếu là hắn ở trước cửa Tĩnh vương phủ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mặc dù không phải do Tĩnh vương phủ, cũng khó tránh khỏi khiến bọn họ lo lắng.

An Dương vương phi miễn cưỡng cười cười, nói: "Làm phiền cô cô quan tâm rồi, Quý thái y nói Hân Linh chỉ là té bị thương ở chân, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt là được. Còn nữa, chuyện như vậy cũng không cần phải nói cho Tĩnh Ý thái phi đâu, tránh cho lão nhân gia lo lắng."

Nghe vậy, Tĩnh Vương phi gật đầu một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Quý Uyên Từ nói: "Hôm nay làm phiền Quý thái y rồi."

Quý Uyên Từ đang kê đơn thuốc, nghe vậy đem bút trong tay để xuống, từ từ đứng dậy chắp tay nóimột câu không khách khí. Bộ dáng từ từ không gấp gáp, thấy thế tất cả mọi người đều cho là hắn thật chậm chạp. Tĩnh vương phi đã quen bộ dáng kia của hắn, cũng không để ý.

nói xong vài lời, chân của Liễu Hân Linh bị thương đã được băng bó kỹ, nghĩ đến định đi bái kiến trưởng bối, nhưng bị Tĩnh vương phi ngăn lại.

"Ngươi nghỉ ngơi đi, không có việc gì cũng đừng nghĩ nhiều." Tĩnh Vương phi ôn hòa nói: "Thái phi bên kia không cần lo lắng, lão nhân gia sẽ biết lòng hiếu thảo của ngươi. Ngươi a, hôm nay liền ngoan ngoãn ở chỗ này nghỉ ngơi, ta sẽ sai nha đầu Tích U kia đến cùng ngươi."

Chủ nhân đã nói như vậy, An Dương vương phi cùng trưởng công chúa cũng để cho Liễu Hân Linh nghỉ ngơi, Liễu Hân Linh chỉ có thể đáp tiếng dạ, rồi an ổn ở nhà người khác.

Lại nói thêm chút chuyện, mọi người liền theo Tĩnh vương phi cùng đi tới chỗ Tĩnh Ý thái phi để thỉnh an lão nhân gia nàng, chỉ có Liễu Hân Linh phải lưu lại. Tạ Cẩm Lan vốn là muốn lưu lại, nhưng Sở Khiếu Thiên rất không khách khí trực tiếp đem nó xách ra ngoài cửa, cự tuyệt nó tới gần nương tử gia của mình. Sở Khiếu Thiên phát hiện, nương tử của hắn mấy lần xảy ra chuyện đều cùng Tạ Cẩm Lan có liên hệ, quả thực là cái sao chổi, về sau hắn phải tuyệt đối tách hai người này ra.

Chờ tất cả mọi người rời đi, Sở Khiếu Thiên nhìn Quý Uyên Từ còn ngồi trong phòng, nhướn lông mày lên.

"Ngươi còn có việc?" Thế nào còn chưa cút? Sở Khiếu Thiên trên mặt sáng loáng viết mấy chữ này.

Quý Uyên Từ ấm áp mà cười nói: "Sở huynh, khó có dịp gặp được nhau như hôm nay, tiểu đệ có mấy lời muốn cùng ngươi hàn huyên một chút. Rời kinh nửa năm, không ngờ Sở huynh thế nhưng thành thân rồi, tiểu đệ ở chỗ này chúc mừng Sở huynh cùng chị dâu trăm năm hảo hợp. Nhân cơ hội này, tiểu đệ tặng ngươi chút lễ vật đi, không biết Sở huynh thích cái gì."

Sở Khiếu Thiên vừa nghe, sắc mặt liền tối, cũng không biết nghĩ tới điều gì, có chút tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, "Nếu rảnh rỗi như vậy, cùng ta đi ra ngoài một chuyến."

"có chuyện gì sao?"

Sở Khiếu Thiên không có giải đáp cho hắn, mà là trực tiếp xoay người, thấy sắc mặt Liễu Hân Linh chợt tái nhợt ngồi ở trên giường, không khỏi đau lòng.

Sở Khiếu Thiên đi tới, sờ sờ mặt của nàng, thấy trên mặt nàng tái nhợt lộ ra nụ cười dịu dàng, cũng cười theo, nhưng trong lòng dấy lên cảm giác thương nàng nhiều hơn.

"Thế nào?" Liễu Hân Linh thấy hắn không lên tiếng, nhếch lên mày hỏi.

"không có việc gì, nương tử, ta đi ra ngoài có chút việc, một lát sẽ trở về." Sở Khiếu Thiên nói, nghiêng người ở trên khuôn mặt nàng ngửa lên hôn một cái.

Liễu Hân Linh hơi mím môi, trên mặt hiện lên một đóa hồng vân, nha hoàn cùng Quý Uyên Từ đều ở đây a.

Cảm thấy tầm mắt của nàng, Quý Uyên Từ hướng nàng lễ phép cười cười, nhưng mà trên mặt lại không có lộ ra vẻ gì khác.

Chờ Sở Khiếu Thiên hôn xong xoay người đi, anh tuấn trên mặt lộ ra nụ cười dữ tợn, nha hoàn trong phòng nhìn thấy cũng có chút sợ hết hồn hết vía, ngay cả Quý Uyên Từ chậm chạp cũng không khỏi nhảy lên lông mày.

Ra cửa, Quý Uyên Từ cầm hòm thuốc chậm rãi đi theo, hỏi: "Sở huynh, chúng ta đi đâu đây?"

"đi xem con ngựa nổi điên lúc nãy, vừa lúc, ngươi biết y thuật, đi giúp ta tra một chút tình huống, nhìn con ngựa làm sao lại đột nhiên nổi điên." Chuyện này mặc dù người của Tĩnh vương phủ cũng sẽ đi tra rõ, nhưng Sở Khiếu Thiên cảm giác mình vẫn tương đối tin tưởng y thuật Quý Uyên Từ.

Quý Uyên Từ miệng co quắp, "Sở huynh, ta là thái y, không phải bác sỹ thú y." Nam nhân này luôn là không khách khí như vậy, chẳng lẽ không biết thái y cùng bác sỹ thú y là hai nghề bất đồng sao?

"Vậy thì có chuyện gì đâu, ngươi liền đem con ngựa kia làm thành bệnh nhân xem một chút bệnh là được, dù sao giống nhau đều có tứ chi cùng thân thể, trên mặt cũng không có nhiều hơn một con mắt." Sở Khiếu Thiên không thèm để ý, "Hừ! Nếu để cho bản thế tử tra ra là tên khốn kiếp nào làm ra sự tình này, bản thế tử lại không tới cửa giết hắn!" nói xong, trên mặt anh tuấn một mảnh sát khí đằng đằng.

Nhưng không thể nào đưa ra cái chân ngựa để cho hắn bắt mạch chứ? Lại nói, mạch ngựa ở nơi nào?

Quý Uyên Từ rất rối rắm, lời nói của Sở Khiếu Thiên càng làm cho hắn hoảng hồn. Chỉ là thấy Sở Khiếu Thiên trên mặt cười gằn, thật làm cho người ta da đầu tê dại, vội nói: "Sở huynh, ngươi yên tâm đi, nếu là tìm ra kẻ chủ mưu phía sau, tiểu đệ ta đưa cho ngươi một loại dược bí mật bảo đảm để cho bọn họ muốn sống cũng không được muốn chết cũng không xong."

"Ừ, được như vậy còn gì tốt hơn." Sở Khiếu Thiên hết sức hài lòng.

"......"

An Thuận lặng lẽ đi theo phía sau bọn họ, trong lòng nước mắt như mưa: nguyên thế tử đã đủ rồi, hiện tại thêm cái thái y thần kinh không bình thường này trở về rồi, hai người này đi cùng nhau, về sau cuộc sống này làm sao có thể trải qua được a! Thế tử phi, xin người về sau nhất định phải quản tốt thế tử gia a!
Bình Luận (0)
Comment