Beta: IshtarNgười Nam Di chất vấn đối với Đại Sở mà nói là vẻ mặt mang hàm ý coi thường, nếu không phải hiện tại Đại Sở cùng Bắc Việt đang tham chiến, không nên đắc tội với nước Nam Di thì sớm đã đem bọn sứ thần Nam Di này đánh ra ngoài rồi.
không giống với Đại Sở và Bắc Việt trăm năm cừu oán, Đại Sở cùng Nam Di quan hệ tương đối mập mờ, trăm năm qua ngoài mặt đều là một mảnh hài hòa, vả lại hàng năm quốc chủ Nam Di cũng phái người đi sứ Đại Sở, cùng Đại Sở giao hảo. Nhưng nếu thực lực của Đại Sở suy thoái, Nam Di sẽ không ngần ngại mà bỏ đá xuống giếng, xâm lược Đại Sở.
Mọi người mặc dù đối với chuyện bị người Nam Di chất vấn hết sức tức giận, cảm thấy đề nghị của Tĩnh vương vô cùng tốt, nhưng cũng không có người dám càn rỡ, chỉ có thể nhìn về vị trí đầu não kia, mong Hoàng đế tới định đoạt chuyện này.
Sùng Đức hoàng đế nhàn nhạt lướt nhìn mọi người, ánh mắt rơi vào thiếu nữ trên lôi đài thì dừng một chút, nói: "Nếu A Mộc Nạp các hạ hoài nghi, như vậy thì để cho thái y cùng vu y của các ngươi tới đây xem cho cô nương A Y Na một chút đi."
Hoàng thượng đã lên tiếng, hơn nữa muốn tỏ vẻ công bằng, mọi người chỉ có thể kìm nén bực bội, chờ kết quả.
Bởi vì người Nam Di hoài nghi thế tử phi An Dương vương dùng dược vật đánh ngã A Y Na mới thắng được, cho nên Liễu Hân Linh chỉ có thể bị thị vệ canh chừng ở trên lôi đài, không được rời khỏi. Sở Khiếu Thiên thấy tình cảnh này, cơ hồ mắt cũng đỏ lên vì tức giận, nhìn sát khí sắp bộc phát này, mấy người gần hắn liền lẳng lặng cách xa ra một chút, sợ vị thế tử gia vô pháp vô thiên này khó chịu liền trực tiếp lật bàn đánh người —— bọn họ cũng không cho là có hoàng thượng ở chỗ này, hắn sẽ kìm chế lại, nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Sắc mặt A Y Na lúc này hầu như đã xám trắng, giống như bị bệnh gì nặng ở thời kỳ cuối, toàn thân mềm nhũn phải dựa vào người hai thị nữ mới không có trượt ngã xuống đất, hai người thị nữ cẩn thận đặt nàng ta lên trên một cái ghế, cũng chỉ là động tác nhỏ như vậy, thế nhưng làm nàng ta đau đến nỗi ngũ quan cũng có chút vặn vẹo, không nhịn được lại ho ra một búng máu.
Thấy tình trạng thê thảm của A Y Na, trong lòng mọi người không nhịn được mà lẩm bẩm: nhìn thương thế này, không phải là giả bộ chứ? Nhưng là, thế tử phi An Dương vương cũng không làm cái gì nặng với nàng ta a? Làm sao lại bị thương nặng như vậy chứ? một chút hoài nghi trong lòng, mọi người không nhịn được lại dùng một loại ánh mắt thẩm định quan sát thiếu nữ dịu dàng ung dung trên lôi đài, bộ dáng văn nhã thanh tú như thế, thật nhìn không ra nàng mới vừa rồi đã ra tay lưu loát bản lĩnh như vậy. Thậm chí bọn họ không ngờ là nàng từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, không một tia sợ hãi, làm cho trong lòng bọn họ dâng lên một cỗ kính nể. Nhìn lại một chút bộ dáng hung thần ác sát của Sở Khiếu Thiên bên kia, tự đáy lòng mọi người sinh ra một loại tiếc nuối.
cô nương tốt như vậy lại gả cho thế tử An Dương vương, thật là đáng tiếc a!
Rất nhanh, thái y Đại Sở cùng vu y Nam Di thay nhau tiến lên kiểm tra thân thể cho A Y Na, sắc mặt hai người cũng có chút kinh dị.
"Như thế nào?" A Mộc Nạp có chút lo lắng tự mình hỏi thăm vu y.
Ở nước Nam Di, đại phu bọn họ được xưng là vu y cũng là có điển cố, bởi vì phương thức trị liệu của vu y không giống với đại phu của Đại Sở tứ chẩn "Nhìn, nghe, hỏi, cắt", mà là thông qua một loại trùng đặc biệt theo mạch máu tiến vào cơ thể con người để kiểm tra, phương thức này vừa máu me lại ghê tởm, nhưng trong mắt người Nam Di là vô cùng thần thánh. Bất quá người Đại Sở nhìn loại phương thức chẩn bệnh này đều cho rằng thật sự là không khác gì vu cổ
(phù thủy).Thấy vu y Nam Di này lấy ra một con trùng trắng trắng mập mập, ở trên cổ tay A Y Na nhẹ nhàng rạch một nhát, sau đó đem con sâu đặt trên vết thương đang chảy máu, rất nhanh con trùng kia vặn vẹo uốn éo thân thể mập mạp, sau đó từ trong mạch máu A Y Na tiến vào thân thể của nàng ta, người ở gần cũng có thể thấy con trùng kia chạy dọc theo mạch máu ở dưới da.
Mọi người lần đầu tiên nhìn thấy cũng không nhịn được cảm giác có chút sợ hãi, lại mấy người Nam Di chung quanh lộ ra nét mặt sùng kính nhìn con trùng thần thánh, hơn phân nửa người chỗ này không nhịn được đều muốn buồn nôn.
Khi con trùng trở ra, vu y nước Nam Di cẩn thận dùng một cái hộp bằng gỗ đen đựng nó, sau đó mới đáp lời A Mộc Nạp lời, "A Mộc Nạp đại nhân, nội phủ của A Y Na đại nhân bị chảy máu, xương ngực bị gãy, phải lập tức trị liệu, à, vì thương thế này quá nghiêm trọng, có thể A Y Na về sau không thể tập võ được nữa."
"không, không thể nào." A Y Na vừa nghe xong, bi phẫn, lại phun một ngụm máu ra ngoài.
Vẻ mặt A Mộc Nạp cũng hết sức âm trầm.
Bởi vì bọn họ nói tiếng Nam Di, cho nên mọi người đều không hiểu chuyện gì, cho đến khi có quan viên dịch lại lời nói của bọn họ, quan viên tại chỗ cũng hít một hơi, rối rít nhìn về phía thiếu nữ trên lôi đài lẳng lặng chờ kết quả, thế nào cũng thấy thiếu nữ dịu dàng văn nhã như vậy sẽ không thể có thủ đoạn hung tàn thế này, trực tiếp đánh gãy xương người...... orz...... không có khả năng này chứ?
Thấy A Y Na hộc ra máu, lúc này một thái y vội vàng tiến lên châm kim cho nàng ta, để nàng ta không còn hộc máu nữa, cũng làm giảm đau đớn ở ngực. Chờ mọi người thấy rõ thái y xen vào việc của người khác là ai thì không nhịn được khóe miệng có rút, nhất thời không có ý kiến gì.
Quý Uyên Từ không nhìn ánh mắt của mọi người, bắt mạch cho A Y Na, lại kiểm tra thân thể của nàng ta, không khỏi có chút thương cảm nói: "Vị cô nương này, nội phủ ngươi xuất huyết nhiều, có một đoạn xương bị gãy lìa cắm vào phổi của ngươi, nếu không chữa trị nhanh, nửa đời sau của ngươi đều phải nằm liệt trên giường."
Người Nam Di vừa nghe, cũng không khác biệt lắm với vu y của bọn họ, không khỏi đối với hắn có vài phần kính trọng. Hơn nữa lúc này thương thế của A Y Na phải cấp bách điều trị, xin ý chỉ của Sùng Đức hoàng đế, vội vàng để cho người đem A Y Na đi chữa trị.
Chờ người bị thương rời đi, lúc này tại chỗ ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vị thiếu nữ nhìn như vô hại nào đó trên lôi đài, trong lòng yên lặng suy đoán, nàng rốt cuộc có khả năng gì mà lại khiến võ sĩ nước Nam Di bị thương thành như vậy, cũng không giống như là chuyện xảy ra ngoài ý muốn a. Yên lặng hồi tưởng lại, mới vừa rồi động tác nàng cầm trường côn đem người ném xuống đài thật đúng là dứt khoát lưu loát, hoàn toàn không giống như tiểu thư khuê các bình thường hết sức chậm chạp.
Chẳng lẽ, đây chính là bản lĩnh của thế tử phi An Dương vương sao? Lực sát thương còn hơn cả nam nhân? Hoặc là lớn hơn rất nhiều so với nam nhân.
"Hoàng thượng, xin ngài cho phép kiểm tra thế tử phi An Dương vương, xem nàng có mang dược vật theo hay không." A Mộc Nạp lại nói lên thỉnh cầu.
Sở Khiếu Thiên vừa nghe liền tức giận, lại một lần nữa vỗ bàn quát lên: "Tại sao?"
Đúng vậy a, tại sao nha? Mọi người lặng lẽ phụ họa cho lời nói của Sở Khiếu Thiên, mọi người đều theo dõi cuộc tỷ thí, cho dù muốn dùng thuốc cũng không đủ thời gian chứ? Hơn nữa A Y Na bị thương vừa nhìn chính là bởi vì thua trí đâu có liên quan đến dược vật.
A Mộc Nạp lạnh lùng nhìn hắn, ngoài miệng lại khách khí uyển chuyển, "Thế tử An Dương vương xin bớt giận, A Y Na bị thương nghiêm trọng như thế khiến chúng ta không thể không hoài nghi trong đó có vấn đề, dù sao thế tử phi cũng không bị công kích."
"Càn rỡ! Mình vô năng lại đổ cho người khác!" Sở Khiếu Thiên gân xanh nhảy thình thịch trên trán, "Hơn nữa nàng là thế tử phi của Đại Sở ta, cũng không phải là nữ nhân tùy tiện của Nam Di các ngươi, ai dám đụng vào nàng?" nói xong, trực tiếp đạp bay cái bàn trước mặt, mà cái bàn kia thật trùng hợp lại rơi vào dưới chân A Mộc nạp, bọn họ bị dọa sợ vội vàng lui về sau mấy bước, nếu không phải có thị vệ chỗng đỡ sau lưng, thiếu chút nữa đã ngã nhào trên đất rồi.
Mà Sở Khiếu Thiên cũng nhân cơ hội này đi đến trước lôi đài, nắm lấy tay thê tử của mình, mặt mày đằng đằng sát khí, giống như sát thần không cho phép bất luận kẻ nào đến gần người phía sau hắn.
"Khiếu Thiên!" An Dương vương cả giận nói, "Trở lại!"
An Dương vương phi cũng lo lắng nhìn con trai, trong lòng cực kỳ nóng nảy, lại ngại vì bây giờ là yến tiệc trung thu, hoàng thượng vẫn còn chưa lên tiếng.
"Ngươi......"
Sứ thần Nam Di cũng bị hành động to gan của hắn làm cho sợ hết hồn, sau đó không khỏi nhìn về phía Sùng Đức hoàng đế. Bọn họ cho là, cử chỉ này của thế tử An Dương vương đã khiêu chiến quyền uy hoàng đế của Đại Sở, theo lý thì hoàng đế sẽ tức giận, sau đó sai người bắt thế tử An Dương vương lại. Đáng tiếc, bọn họ không ngờ là Sùng Đức hoàng đế chỉ nhăn đầu lông mày, âm thanh nhàn nhạt nói: "Thế tử An Dương vương, lui ra!"
"......"
Bình tĩnh như vậy, không chơi nha! Sao ngài không dùng lý do "ngự tiền thất nghi"
(trước mặt hoàng đế mà vô lễ) trực tiếp bắt lấy hắn chứ? Sứ thần Nam Di lệ rơi đầy mặt, bọn họ cảm thấy mình nhất định còn chưa hiểu hết phong tục Đại Sở cho nên mới chịu ủy khuất như vậy, chuyện này cũng quá không phù hợp thực tế đi.
Phân nửa quan viên có mặt cũng cúi đầu, không đành lòng nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của sứ thần Nam Di. Ai nha, chẳng lẽ các ngươi không thăm dò rõ ràng, Sở Khiếu Thiên chính là cục cưng của hoàng đế đó nha? Cho nên nói, loại cảm giác nghẹn khuất này bọn họ đã hưởng thụ qua vài chục năm rồi, hiện tại còn có người cùng hưởng thụ nghẹn khuất với bọn họ, thật sự là quá hạnh phúc.
Sở Khiếu Thiên không tình nguyện chuyển sang một bên, sau đó bất động.
Mọi người thấy động tác của hắn, không khỏi khóe miệng co giật, không nói gì. Ít nhất hắn cũng còn biết nhường, không nên so đo với hắn quá nhiều.
Hiển nhiên Sùng Đức hoàng đế cũng không có quá nhiều yêu cầu đối với hắn, nhìn sứ thần nói: "A Mộc Nạp các hạ, trẫm nghe nói vu y các ngươi hầu hạ thánh tử có thể tìm ra tất cả các loại dược vật trong vòng một dặm, trẫm thật sự tò mò, hôm nay không biết có thể để cho trẫm mở rộng tầm mắt một phen hay không?" Dừng một chút, lại nói: "Còn nữa, cũng xin A Mộc Nạp các hạ tha lỗi, nữ tử Đại Sở kim quý, hơn nữa từ nhỏ đã được dạy nam nữ thụ thụ bất thân, cho nên nếu muốn kiểm tra trên người thế tử phi An Dương vương có mang theo dược vật hay không, xin vu y mời thánh tử đến xem."
Nghe được lời nói của Sùng Đức hoàng đế, có vài người không biết "thánh tử" kia là vật gì. Cũng có vài người tìm hiểu qua phong tục Nam Di mới biết "thánh tử" này thần bí thế nào, hôm nay có thể thấy được, cũng cởi ra nghi ngờ trong lòng bọn hắn. Người Nam Di có thể hầu hạ "thánh tử" lại phải tìm kiếm dược liệu để nuôi nó thật sự là quá nghịch thiên, y thuật Đại Sở mặc dù so với Nam Di tiến bộ hơn rất nhiều, nhưng ở phương diện khác cũng có chỗ kém hơn, tỷ như cái "thánh tử" này có thể phụ trợ vu y tìm kiếm dược liệu trân quý. Người học y nào cũng muốn thấy được vật này.
Mấy thái y trong thái y viện thậm chí còn kích động đến mặt cũng có chút ửng đỏ, vô cùng mong đợi người Nam Di thẳng thắn một chút lấy "thánh tử" ra cho bọn hắn nhìn xem là vật gì.
A Mộc Nạp cắn răng, hôm nay cưỡi hổ khó xuống, cuối cùng chỉ có thể gật đầu với vu y bên cạnh hắn.
Vu y này lấy ra một cái hộp màu tím, thái độ so với con trùng vừa rồi còn thành kính hơn, cẩn thận từng li từng tí mở ra, sau đó đặt nó lên đất, chầm chậm lui ra.
Mọi người bị thái độ cẩn thận này của hắn khiến cho cũng có chút khẩn trương, đợi ước chừng năm phút, mới nhìn thấy một con trùng màu vàng trong hộp từ từ bò ra ngoài, hơi giống con bọ một chút, nhưng vỏ bên ngoài của con trùng này lơn hơn chút xíu, hơn nữa rất đáng yêu, cho dù phái nữ trời sanh ghét sâu trùng nhưng cũng không cách nào ghét con trùng màu vàng kim này.
Thấy con trùng này, mọi người không nhịn được khóe miệng co giật: đây chính là "thánh tử" vô cùng thần bí của Nam Di? Là lừa bịp sao?
Thấy con trùng kia xuất hiện, cặp mắt của Quý Uyên Từ sáng lên, hận không thể nhào tới đem nó làm của riêng ngay lập tức. hắn cũng biết lúc này không nên làm gì, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn về phái Sùng Đức hoàng đế, thấy hắn nheo lại con ngươi hướng mình gật đầu, một vị thái y vui vẻ hí hửng lặng lẽ rời đi.
Liễu Hân Linh an tĩnh đứng trên lôi đài, tò mò nhìn con trùng màu vàng kim kia vây quanh mình, nó vòng vo tầm vài vòng, giống như con chuột dừng một chút ngửi ngửi, thật lâu không chịu rời đi. Liễu Hân Linh biết trên người mình hiện tại không có thuốc men gì, cái túi cũng bị nàng vứt vào không gian trữ vật lâu rồi, tìm được mới hay a. Mà con trùng này vây vây quanh nàng, có lẽ là lúc trước cung nữ đưa thuốc còn lưu lại chút mùi, mới có thể khiến con trùng này ‘lưu luyến không rời’.
Lại vòng vo vài vòng, con trùng nhỏ màu vàng kia mới bò trở về trong hộp, vu y Nam Di vội vàng cẩn thận từng li từng tí khép cái hộp lại, mặt thành kính đem nó cất đi.
"Như thế nào? Có tìm được thuốc hay không à?" Sở Khiếu Thiên lại đi tới, vẻ mặt giễu cợt hỏi.
Mặc dù Sở Khiếu Thiên hỏi rất phách lối, một bộ dáng tiểu nhân đắc chí, nhưng Liễu Hân Linh sau lưng hắn rất rõ ràng nhìn thấy tay hắn chắp sau lưng không tự chủ được nắm thành quả đấm, nghĩ đến mới vừa rồi có lẽ hắn cũng rất khẩn trương. Sở Khiếu Thiên có thể không khẩn trương được sao, lúc bắt đầu bữa tiệc, bởi vì Quý Uyên Từ đưa hai gói thuốc cho Liễu Hân Linh, Sở Khiếu Thiên chỉ sợ đến lúc đó con trùng kia sẽ tìm được hai hà bao này, đến lúc đó liền khó chối. Mặc dù hắn tin mình có thể che chở nàng, nhưng ít đi một chuyện thì tốt hơn.
Mà A Mộc Nạp cùng mấy sứ thần Nam Di chứng kiến con trùng màu hoàng kim kia trở về thì sắc mặt liền trở nên hết sức khó coi, lúc này lại nghe được câu hỏi của Sở Khiếu Thiên, thiếu chút nữa hộc máu. Cũng đã từng gặp qua người phách lối nhưng bọn hắn chưa từng thấy người lớn lối đến như vậy khiến cho người ta chỉ muốn đánh cho ngu người.
"Hoàng thượng, xem ra là A Y Na bị trọng thương đến thần trí mơ hồ nên mới nhầm lẫn như vậy, xin ngài tha thứ chúng ta đã vô lễ." A Mộc Nạp yên lặng nuốt búng máu xuống cổ họng, hành lễ với Sùng Đức hoàng đế đồng thời tạ lỗi.
Sùng Đức hoàng đế cười cười, rất rộng lượng tha thứ cho bọn họ, hơn nữa còn an ủi đôi chút. Mấy tên sứ thần Nam Di biết bọn họ hôm nay rơi đài thảm hại như vậy, thậm chí ngay cả thánh vật cũng phải đưa ra trước mặt Đại Sở, nghĩ đến sau khi về nước, quốc chủ biết được tuyệt đối sẽ giận tím mặt.
"Cám ơn ngài khoan dung độ lượng cùng nhân từ." Ánh mắt A Mộc Nạp chợt lóe, lại nói: "Nhưng chúng ta cũng có chút tò mò, thế tử phi An Dương vương làm như thế nào mà khiến A Y Na bị thương thành như vậy? A Y Na là nữ võ sĩ nổi bật nhất trong nước chúng ta, thậm chí ngay cả nam nhân cũng rất ít người có thể qua mặt nàng, cho nên ta thật sự tò mò thế tử phi An Dương vương dùng cách nào mà đả thương được nàng như vậy. Có thể xin hoàng thượng giải thích cho chúng ta hiểu hay không?"
Lúc này, Sở Khiếu Thiên đã đứng ở dưới lôi đài muốn ôm nương tử nhà hắn xuống dưới, nghe được lời A Mộc Nạp nói, ánh mắt của tất cả mọi người đều ném về phía hai người, thấy một vị thế tử gia không coi ai gì mà hành động, không nhịn được khóe miệng lại kéo kéo.
"Dĩ nhiên là......" Sở Khiếu Thiên đem Liễu Hân Linh giấu ở phía sau, nghênh đón ánh mắt khác nhau của mọi người, lạnh lùng nói: "Nữ tử Nam Di các ngươi chỉ bình thường thôi, sao có thể là đối thủ của người Đại Sở chúng ta? Coi như phong tục hai nước bất đồng, nữ tử Nam Di các ngươi từ nhỏ thượng võ, nữ tử Đại Sở ta cũng sẽ không thua các ngươi."
"......"
Lời này thật là đủ phách lối cuồng vọng, cho dù không muốn quản hắn nhưng ngay cả Sùng Đức hoàng đế cũng đều không nhịn được nghĩ muốn vỗ trán: Wey wey Wey, không phải nữ tử nào cũng đều có quái lực của thế tử phi nhà ngươi a!
"thật sao?" A Mộc Nạp cả kinh trong lòng, không nhịn được ngạc nhiên hỏi.
"Ừ, thiên chân vạn xác." Sở Khiếu Thiên cũng bày ra vẻ mặt thành thật, "Ngươi mới vừa rồi cũng nhìn thấy, thế tử phi của ta phản ứng không chậm, hơi sức cũng lớn, cô nương A Y Na rất lợi hại, nhưng cô nương Đại Sở ta lại hơn một bậc." nói xong lại bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, giống như mới vừa rồi người đánh thắng chính là hắn.
Chỉ là sức lực khó tin này...... không phải chứ?
Mấy tên biết Sở Khiếu Thiên nói láo thì đã hết ý kiến.
A Mộc Nạp bị dọa đến sững sờ, lại nhìn vị thế tử phi kia một cái, thấy thế tử An Dương vương đứng trước mặt ngăn lại tầm mắt của hắn, biết lễ giáo Đại Sở sâm nghiêm, nữ tử không dễ dàng cùng nam nhân tiếp xúc, chỉ có thể tiếc nuối thu hồi tầm mắt, trong lòng càng cảm thấy hỏng bét.
Nước Nam Di xưa nay rất khao khát Đại Sở trù phú này, chỉ là khó tìm được cơ hội xuống tay. Vốn là tính toán thừa dịp Đại Sở cùng Bắc Việt giao chiến mà nhân cơ hội kiếm chác. Nhưng dò xét trong ba cuộc tỷ thí ngày hôm nay, để cho hắn hoàn toàn hiểu được trình độ võ lực của hai nước, hoàng tử của bọn hắn bị một thế tử vô học vô thuật đánh bại, nữ võ sĩ giỏi nhất của Nam Di bọn họ cũng bị một nữ nhân yếu đuối của Đại Sở đánh bại. Chẳng lẽ người Đại Sở bây giờ ai cũng lợi hại như vậy?
Sứ thần Nam Di lo lắng trùng trùng suy đoán trong lòng, các vị quan viên cũng thầm nghi ngờ tò mò, ba cuộc tỷ thí kết thúc, bữa tiệc lại tiếp tục. Chỉ là bởi vì hoàng tử Nam Di Quốc cùng cơ thiếp của hắn liên tiếp bị thương, vả lại bị thương không nhẹ, người Nam Di không còn tâm tư nào mà dùng yến, Sùng Đức hoàng đế hiểu chuyện, rất nhanh liền để cho bọn họ rời đi.
Liễu Hân Linh tiếp tục ngồi bên cạnh Sở Khiếu Thiên, không quan tâm ánh mắt dò xét nghi ngờ quanh mình, dịu dịu dàng dàng mà cười. Nàng biết mới vừa rồi nàng đánh bại A Y Na kia, đã khiến người khác bắt đầu hoài nghi, chỉ là bởi vì Sở Khiếu Thiên giải thích trước một bước, cho dù có người hoài nghi, cũng không thể tùy tiện đi hỏi người trong cuộc chứ? không cẩn thận lại bị thế tử gia nóng nảy trực tiếp một quyền đập tới.
Sở Khiếu Thiên hất cằm ngồi tại chỗ của mình, thách thức quan sát của mọi người, làm cho người ta sinh ra loại dục vọng muốn đập chết hắn. Chỉ là, khi thấy hắn rất ân cần gọt táo cho vị thế tử phi nào đó thì mọi người không nhịn được khóe miệng rút gân, âm thầm rũ mí mắt xuống.
Bọn họ bây giờ đã khẳng định, vị thế tử phi An Dương vương này tuyệt đối là nữ nhân lợi hại, cho nên mới khiến cho thế tử An Dương vương sau khi cưới liền thay đổi tập tính trêu hoa ghẹo nguyệt thường ngày, chuyên tâm canh chừng thế tử phi của mình. Bọn họ còn tò mò, thế tử An Dương vương làm sao có thể sau khi thành thân lại như thay đổi thành người khác, không còn đi gây chuyện thị phi, cũng không lưu luyến thanh lâu nữa, thì ra là bởi vì cưới một nữ nhân lợi hại, bị quản thúc nghiêm ngặt.
Lại nói, nữ nhân này lợi hại như vậy, bất kỳ nam nhân nào cũng không dám làm gì, tránh cho sơ ý một chút cũng sẽ bị đả thương, tựa như võ sĩ Nam Di kia, xương đều bị đánh gãy.
thật là quá hung tàn rồi!
Vì vậy, trong đêm tiệc trung thu mọi người suy đoán lung tung ở trong lòng, còn vị thế tử gia nào đó thìlo lấy lòng ai kia, mọi chuyện kết thúc.