Hiền Thê Ngốc Nghếch

Chương 107

Đã ăn thịt nướng xong, đợi thêm khoảng một canh giờ mới có người đến.

Người tìm thấy là Nghiêm Khác.

"Ngạn Bình, các ngươi thế nào? Đại hoàng tử vẫn ổn chứ?" Nghiêm Khác đứng trên dốc hô xuống, âm thanh nương theo gió đêm mát lạnh mà đến, vọng lại trong khe núi.

"Đại hoàng tử và Hạng sư huynh bị thương, ta không sao." Ôn Ngạn Bình hô.

"Đã biết, các người chờ một lát, chúng ta lập tức xuống dưới đưa các người lên."

Đại hoàng tử nghe tiếng rống của hai người, trên mặt tăng thêm vài phần vui vẻ, chỉ cảm thấy hành vi của hai người vẫn còn là trẻ con. Chỉ là, thời gian ngắn như thế mà Nghiêm Khác có thể tìm thấy, chứng minh năng lực của hắn rất tốt.

Một lát sau, Nghiêm Khác và một thị vệ xuống tới, trên lưng buộc nhánh mây rắn chắc mà mềm dẻo, đầu trên có thị vệ giữ chặt kéo lên, chỉ cần vòng nhánh mây lên người sẽ được thị vệ kéo lên, không mất nhiều sức lực.

Nghiêm Khác xem xét xung quanh một lát, biết rõ lúc trước Ôn Ngạn Bình ngã ở chỗ này, vẻ mặt đồng tình vỗ vai nàng: "Ngạn Bình, ngươi cũng đặc biệt xui xẻo, bình thường ngươi không giống người không cẩn thận như thế nha? Nhưng mà người không ngã chết như chú ngựa kia, coi như mạng lớn."

Nghe nói nàng từ trên dốc ngã xuống, sắc mặt Hạng Thanh Xuân đột biến, vừa tức vừa vội, chỉ là có Đại hoàng tử ở đây nên không dám biểu lộ quá khác thường. Ngược lại Đại hoàng tử cảm động, thận trọng nói với Ôn Ngạn Bình: "Ôn Ngạn Bình, ơn cứu mạng của ngươi, bổn hoàng tử nhớ kỹ."

Ôn Ngạn Bình lập tức cười hì hì đáp, không khách khí tiếp nhận hứa hẹn của Đại hoàng tử.

Thời gian chớp mắt, mọi người đã trở lại trên đầu dốc.

Nghiêm Khác là người đầu tiên tìm thấy người, ngoài ra hắn còn dẫn theo một đội thị vệ, còn có hai thị vệ lúc trước đi theo Ôn Ngạn Bình, nhìn thấy bọn hắn, vẻ mặt Ôn Ngạn Bình hiểu rõ hỏi thăm: "Sao các ngươi tới trễ thế, không phải đi theo ta bị lạc đường chứ? Hai người khác đâu?"

Hai thị vệ kia xấu hổ nhìn nàng một cái: "Hồi Ôn thiếu gia, chúng ta đúng là bị lạc đường. Hai người khác bị mai phục mất rồi."

Nghiêm Khác đi tới nói: "Trở về rồi hãy nói, việc này để hoàng thượng định đoạt." Sau đó bảo thị vệ dẫn ngựa tới, bắt đầu phân chia ngựa.

Tổng cộng bảy người nhưng chỉ có bốn con ngựa, có ba con ngựa phải chở hai người. Chẳng qua trên người Đại hoàng tử và Hạng Thanh Xuân đều bị thương, không thích hợp tự mình cỡi ngựa. Thế nên Đại Hoàng tử và Hạng Thanh Xuân phải cưỡi ngựa cùng thị vệ, Ôn Ngạn Bình cưỡi một con ngựa khác với thị vệ, Nghiêm Khác chiếm một mình một ngựa.

Hạng Thanh Xuân nhìn cách phân chia này, trong người không thoải mái, thầm cắn răng nói: "Nghiêm công tử, để tiểu sư đệ cưỡi một con ngựa đi, thuật cưỡi ngựa của đệ ấy không tệ, ban đêm không bị ảnh hưởng."

Nghiêm Khác trợn mắt: "Kỹ thuật cưỡi ngựa của ta cũng không tệ mà! Hơn nữa hắn là một đứa bé, một mình đi một con ngựa trong đêm rất nguy hiểm?" Kiên quyết không buông tha đãi ngộ độc chiếm một con ngựa.

Ôn Ngạn Bình có cảm giác mình bị coi thường, kêu lên: "Nghiêm Khác, chúng ta đánh một trận, người nào thắng được cưỡi ngựa một mình."

Nghe thế, Hạng Thanh Xuân càng cảm thấy không thoải mái, trong lòng bối rối vô cùng, một mặt hắn cảm thấy dù sao Ôn Ngạn Bình đánh nhau là không tốt, một mặt lại muốn nàng được cưỡi một con ngựa riêng. Không biết tính sao, hắn cảm thấy để Ôn Ngạn Bình ngồi chung ngựa với một thị vệ thật không tốt, trong lòng hắn cũng không dễ chịu.

Cuối cùng Đại hoàng tử nhìn như không nhìn, cảm thấy hai người này đều là tính tình trẻ con, lúc nãy hắn còn cảm thấy bọn họ còn lợi hại hơn so với thị vệ, nói thẳng: "Đến lúc nào rồi, các ngươi còn muốn đánh nhau phân thắng bại? Theo bổn hoàng tử, Ôn Ngạn Bình và Hạng Thanh Xuân là sư huynh đệ, để bọn họ ngồi cùng một ngựa đi. Không cho phép phản đối. Cứ quyết định như thế."

Hạng Thanh Xuân hài lòng không lên tiếng, Ôn Ngạn Bình mặc dù có chút oán trách, nhưng so với ngồi với xú nam nhân khác, với tư cách là huynh đệ tốt, có thể tiếp nhận Hạng Thanh Xuân.

Ôn Ngạn Bình vóc dáng thấp bé, ngồi ở phía trước, Hạng Thanh Xuân ngồi ở phía sau, ôm eo nàng, gió thổi mang theo mùi hương người phía trước phả vào mặt. Hạng Thanh Xuân không dám dùng sức ôm eo nàng, thân thể nhỏ xinh như thế, ngồi phía trước hắn giống như khảm vào trong ngực, người rất nhỏ, eo cũng nho nhỏ, hai tay của hắn có thể dể dàng ôm lấy -- Quả nhiên là đứa nhỏ, căn bản không có lớn lên. Hạng Thanh Xuân tự an ủi mình, sau khi tiểu tử này trưởng thành, có lẽ sẽ tráng kiện như nam nhân bình thường khác, thế nên hắn không thể phát ra dị tâm.

Trong bóng tối thị lực mơ hồ, Hạng Thanh Xuân chỉ có thể dựa vào âm thanh phán đoán vị trí người xung quanh, sau đó tiến sát đến bên tai người trước ngực, nói nhỏ: "Sau khi trở về, bất luận người khác hỏi cái gì, đệ hãy nói là không biết gì cả, những cái khác cứ giao cho ta và sư phụ là được rồi."

Ôn Ngạn Bình cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, hô hấp của đối phương phun lên khiến vành tai bạch ngọc của nàng đỏ lên, may mắn ban đêm rất tối không có người phát hiện. Hiểu những điều hắn nói, Ôn Ngạn Bình biết hắn có một bụng ý nghĩ xấu, rất sảng khoái mà đáp một tiếng. Mặc dù nàng có chút tâm nhãn, nhưng luận về mưu tính làm sao nàng tính toán bằng những lão hồ ly trong triều kia, còn không bằng bây giờ ngoan ngoãn làm đứa nhỏ sống tiêu sái.

Đi một lát liền gặp đám thị vệ tới tìm bọn hắn, thấy bọn hắn bình an vô sự, thị vệ thả khói tín hiệu truyền tin cho đội ngũ tìm kiếm trong bãi săn, nhân tiện hộ tống bọn hắn về nơi trú quân.

Một lúc lâu sau, bọn hắn bình an trở lại nơi trú quân Tây Sơn.

Thị vệ trở về trước báo tin hai người bị thương. Lúc trở về liền có ngự y chờ sẵn. Đại hoàng tử bị mọi người vây quanh trực tiếp đưa đến lều hoàng gia, Hạng Thanh Xuân bên này đáng thương chỉ có mấy người quan tâm, một trong số đó là gã sai vặt của hắn, ba người còn lại là người Hạng gia, nhưng nhìn thần sắc bọn họ không đúng lắm, căn bản không giống dáng vẻ lo lắng cho người thân.

Ôn Ngạn Bình thấy hắn thật đáng thương nên hấp tấp đi theo.

Vừa tới lều Hạng gia, đám người Vệ Triêu Ấp cũng tới.

Mạc Tiềm vỗ ba cái lên ót Ôn Ngạn Bình, có chút hả hê: "Tiểu sư đệ, đệ thảm rồi, lúc biểu ca nghe tin đệ chạy đi, có vẻ rất tức giận." Sau đó nhảy tới chỗ Hạng Thanh Xuân, thấy thái y chưa kịp nối xương chân cho hắn, phía trên có rất nhiều nhánh cây và đá sỏi chế tạm để nẹp vết thương, máu tươi đầm đìa, có thể tưởng tượng lúc đó nguy hiểm thế nào, có chút kinh sợ.

Chu Chửng Hú thấy mặt Hạng Thanh Xuân trắng bệch, nắm chặt nắm đấm nhưng không kêu một tiếng, trong lòng có chút kính nể.

Thời điểm Ôn Lương đến, đúng lúc ngự y đang rạch ống quần Hạng Thanh Xuân lộ ra hai chân, Hạng Thanh Xuân đang nối xương, mà tiểu cô nương nhà hắn không ý thức mình là nữ nhi đĩnh đạc đứng ở đó, sắc mặt lập tức không tốt.

Nhìn thấy hắn, Ôn Ngạn Bình hơi chột dạ, vô thức trốn sau lưng Mạc Tiềm. Tuy rằng hiện nay Mạc Tiềm không còn mập mạp như trước nhưng khổ người vẫn rất lớn, hoàn toàn có thể che chở cho nàng. Mạc Tiềm cũng không tự giác di chuyển qua một chút, cười ngây ngô lấy lòng Ôn Lương, nịnh nọt gọi một tiếng "Biểu ca". Tình cảm của hắn và Ôn Ngạn Bình rất tốt, Ôn Ngạn Bình gặp rắc rối hắn sẽ tự giác gánh chung.

Ôn Lương buồn cười trừng mắt với bọn họ, sau đó mới đi thăm đệ tử.

Bởi vì nối xương, Hạng Thanh Xuân cắn môi đến máu đầm đìa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nhìn thấy Ôn Lương tới, lông mi mới nới lỏng vài phần.

Lúc này nhiều người khó giữ được bí mật, muốn nói nhiều cũng không tốt, Ôn Lương vỗ vỗ cánh tay hắn trấn an: "Con nghỉ ngơi cho mau khỏe, mọi chuyện cứ giao cho ta là được."

Hạng Thanh Xuân cảm kích gật đầu, mắt xếch mê hoặc thêm vài phần ấm áp. Trong lòng biết bây giờ thời buổi rối ren, Ôn Lương với tư cách là quân sư ngự dụng của hoàng đế vô cùng bận rộn, còn có thể rút thời gian đến đây, phần tâm ý này hăn sẽ nhớ trong lòng.

Đại hoàng tử gặp nạn, mật thám nước khác lẫn vào nơi trú quân Tây Sơn, còn có thích khách hành thích Đại hoàng tử...Những chuyện này đủ khiến Ôn Lương lay hoay chân không chạm đất. Thăm đệ tử một lát, dặn dò hai học trò còn lại chăm sóc Hạng Thanh Xuân thật tốt, sau đó dắt nghĩa nữ rời đi.

Ôn Ngạn Bình ngoan ngoãn bị xách về lều của mình, nhìn nhìn Tiểu Lộ Tử đang canh cửa, le lưỡi một cái, phân phó người mang nước tới tẩy rửa cây cỏ bùn đất trên người, tắm rửa xong xõa tóc dài ra ngồi trong lều hong khô tóc vừa lắng nghe âm thanh bên ngoài.

Đợi thật lâu cũng không nghe được âm thanh gì từ lều bên cạnh, trong lòng biết hiện giờ Ôn Lương rất bận rộn, Ôn Ngạn Bình đem tóc đã khô được một nửa buộc lại, sau đó tìm cớ đuổi Tiểu Lộ Tử đi rồi chuồn ra khỏi lều, chạy tới lều Hạng gia.

Đến trước lều Hạng Thanh Xuân không xa, Ôn Ngạn Bình thấy trước cửa có thị vệ trông coi, con ngươi đảo một vòng, liền chuyển tới phía sau, đem lỗ tai dán vào vách lều. Bên trong truyền ra tiếng nói chuyện nho nhỏ, bằng thính lực của nàng chỉ nghe ra mơ hồ đại khái, như là đang đàm luận sự tình Đại hoàng tử gặp nạn lần này, tựa hồ có người hãm hại, mà những thích khách kia chỉ là tương kế tựu kế.

Bên trong lều, sắc mặt Hạng Thanh Xuân bình tĩnh như nước, nói: "Sư phụ, lần này người bọn chúng nhắm vào là con, Đại hoàng tử chỉ bị liên lụy mà thôi. Con cho rằng do có Đại hoàng tử ở đó nên bọn chúng đã nhẹ tay hơn rất nhiều, có lẽ đã tính sai chuyện mật thám Uy quốc."

Ôn Lương bưng chén trà nhỏ, híp mắt nói: "Những năm gần đây Uy quốc một mực quấy nhiễu các thành trì vùng duyên hải của nước ta, đối với Đại Sở ta như sói rình mồi, hoàng thượng đã sớm có tâm tư đối phó bọn chúng, ta nghĩ hẳn là Uy quốc bên kia nhận được tin tức, muốn tiên hạ thủ vi cường, tạo cho chúng ta một chút hỗn loạn. Đại hoàng tử là con trai trưởng của hoàng thượng, đối với người Uy quốc, người có quyền kế thừa cơ ngơi trăm năm sau của hoàng thượng có thể là Đại hoàng tử, nên mới gây ra chuyện này kích thích triều đình một chút.

Hạng Thanh Xuân im lặng, loại chuyện này là cơ mật quốc gia, chẳng qua với trí thông minh của hắn có thể nghĩ ra vài phần.

Hai người thảo luận trong chốc lát, Hạng Thanh Xuân do dự một lát, nói: "Sư phụ, nói ra thật xấu hổ, lần này là đệ tử sơ xuất, không nghĩ tới Nhị thúc và các huynh đệ sẽ ra tay..."

Ôn Lương thấy thần sắc hắn ảm đạm, bộ đáng rất khổ sở, đưa tay vỗ vỗ vai hắn an ủi: "Bằng tài trí của con, ở đâu cũng được trọng dụng. Người bên cạnh Đại hoàng tử nhiều lắm, con lại là người Đại hoàng tử tín nhiệm nhất, bọn họ tức nhiên không tha cho con. Tìm thời cơ, rời khỏi Đại hoàng tử đi."

Hạng Thanh Xuân gật đầu, việc này hắn đã sớm có kế hoạch, những năm gần đây từng bước âm thầm bố trí thế cục, không muốn lúc rời khỏi Đại hoàng tử sẽ bị thương. Mặc kệ cái vị trí kia tương lai vị hoàng tử nào ngồi, hắn đều muốn tránh cho tương lai sáng lạn sau này của mình.

Sau khi Ôn Lương đi, Hạng Thanh Xuân mặt không đổi nhìn ánh nến trong lều, trên mặt đâu còn vẻ ảm đạm thương cảm như vừa rồi, sau nửa ngày lúc gió đêm thổi ánh nến chập chờn lộ ra một cái cười lạnh, đôi mắt xếch lướt qua một đạo quang quỷ dị.

"Hồ ly tinh, huynh cười thật xấu!"

Âm thanh thanh thúy vang lên, Hạng Thanh Xuân giật mình nhìn lại, thấy trên cửa sổ thò ra một cái đầu, người nọ có nụ cười như ánh sáng mặt trời, sau đó nhẹ nhàng linh hoạt nhảy qua cửa sổ vào, ngồi xuống vị trí trước mặt hắn.

"Đệ..." Hạng Thanh Xuân giật mình không thôi.

Ôn Ngạn Bình thoải mái nói: "Không cần sợ, đệ rất cẩn thận, không có người phát hiện đâu."

Hạng Thanh Xuân đỡ trán, cắn răng nói: "Sư phụ vừa đi về, nếu phát hiện đệ không có trong lều, sẽ phạt đệ đấy."

Nghe xong, Ôn Ngạn Bình đứng ngồi không yên, quyết định tốc chiến tốc thắng, vội vàng hỏi: "Thương thế của huynh thế nào? Chân bao giờ thì tốt lại? Thật xin lỗi, vừa rồi cha đệ quá hung dữ, đệ không có can đảm ở lại nghe kết quả."

"Vì chút chuyện này sao?" Hạng Thanh Xuân thật không biết nói gì cho phải, nhưng không thể nghi ngờ, hành động của tiểu tử đáng ghét khiến hắn như trong lòng chảy một dòng nước ấm. "Thái y nói, tổn thương gân xương phải dưỡng 100 ngày, trong 100 ngày này ta sẽ ở nhà nghỉ ngơi."

Sau khi Ôn Ngạn Bình nghe xong, che miệng nở nụ cười: "Ai nha, thật đáng thương. Yên tâm đi, đệ sẽ mang lễ vật đến thăm huynh. Đệ nhớ trong viện của huynh có mấy nha hoàn xinh đẹp, có lẽ vẫn còn chứ? Huynh nhớ giữ các nàng lại cho đệ đó."

Trong nháy mắt, cái gì uất ức, cái gì ôn nhu cảm động đều là cái rắm. Hạng Thanh Xuân chỉ cảm thấy một luồng khí đập thẳng vào lồng ngực, khiến toàn thân hắn khó chịu, cuối cùng chỉ có thể cắn răng: "Cút!"

Ôn Ngạn Bình không hiểu sao mình bị đuổi về, không hiểu vì sao hắn tức giận như thế, chẳng lẽ thời kỳ phản nghịch đã đến.
Bình Luận (0)
Comment