Hôm nay tới là tâm phúc bên người Trấn quốc công phu nhân - Trần ma ma, dáng người thanh tú trắng nõn, trên mặt tươi cười, làm người ta sinh ra thiện cảm.
Từ sau khi Lâm ma ma bị hai tiểu hồ ly Như Thúy nuôi dọa sợ tới mức té ngã, Lâm ma ma bèn không tới Ôn phủ nữa, vốn bà ta tố cáo Như Thúy cô nương trước mặt Trấn quốc công, muốn Trấn quốc công chán ghét mà vứt bỏ con dâu này, lúc đó còn mượn cớ vì thanh danh Trấn quốc công, Lâm ma ma còn có thể tự mình tới Ôn phủ dạy Như Thúy quy củ, đến lúc đó không phải tùy bà ta gây khó dễ sao? Nhưng ai biết người tính không bằng trời tính, Như Thúy cô nương mang thai, Trấn quốc công có ý kiến gì đi nữa cũng không qua được cháu ruột, cho nên không cho Lâm ma ma tới đây.
Lần này Trần ma ma tới đây là do Trấn quốc công phu nhân an bài, bộ dáng thanh tú sạch sẽ, dễ dàng khiến người ta thả lỏng đề phòng, phái bà đi là chuyện thích hợp nhất.
Bây giờ Như Thúy còn đang dưỡng thai, thường ngày có đi đi lại lại chẳng qua là bước ra cửa phòng đi lại hai bước trong sân, liền bị chúng nha hoàn dìu trở về, làm nàng cảm thấy thân thể mình còn quý giá hơn những quý phu nhân kia nữa, Như Thúy cô nương cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy mình có thể bị dưỡng tàn phế luôn. Cũng may Hồ thái y nói, tình huống bây giờ đã ổn định rồi, chỉ cần vượt qua ba tháng đầu nguy hiểm, sau đó sẽ không hạn chế nhiều như vậy nữa.
Được rồi, vì con, nàng không có gì không thể làm được.
Trần ma ma được nha hoàn dẫn đến trong sảnh, thấy nữ tử khoác chăn ấm ngồi trên giường nhỏ, thấy nàng cười dịu dàng, rất hòa ái dễ gần, vội vàng tiến lên tỉnh an, lại chào hỏi đứa bé bên cạnh Như Thúy, thấy đôi mắt đẹp không có thiện cảm của bé nhìn mình lom lom, trong lòng Trần ma ma hơi kinh miệt, chẳng qua chỉ là đứa nhỏ xuất thân nghèo hèn, được may mắn trời ban mới để tam thiếu gia nhìn trúng nhận làm nghĩa tử mà thôi, sau khi tam thiếu phu nhân sinh ra con của mình, nghĩa tử này làm sao so sánh được với con của mình, đến lúc đó ngoài thân phận ra còn có cái gì? Không đáng lo.
Được ban ngồi xong, Trần ma ma nửa ngồi trên ghế thêu, bắt đầu tán gẫu với Như Thúy về việc nhà, phần lớn là ân cần hỏi thăm sức khỏe nàng thế nào, đứa bé có ngoan không, muốn ăn cái gì này nọ, coi như đại diện Trấn quốc công phu nhân hỏi thăm tỏ vẻ quan tâm của mẹ chồng đối với con dâu.
Hai người nói chuyện rất hợp, sau đó Trần ma ma mới tiến vào chủ đề chính: "Tam thiếu phu nhân, nghe nói người mang thai, hơn nữa lại bị hoảng sợ, lão gia và phu nhân đều lo lắng, nếu đứa nhỏ này sinh ra, đây sẽ là cháu đích tôn của phủ chúng ta, lão gia và phu nhân rất coi trọng. Phu nhân còn muốn tự mình qua đây chăm sóc người đấy, chẳng qua phủ Trấn quốc công không thể thiếu bà, phu nhân nghĩ người cũng là con dâu của phủ Trấn quốc công, trong phủ chúng ta không thiếu thứ gì, thuốc bổ đầy đủ, không bằng tam thiếu phu nhân trở về phủ dưỡng thai đi, như vậy lão gia và phu nhân mới yên tâm được. Hơn nữa phu nhân và đại thiếu phu nhân cũng đã từng sinh con, rất có kinh nghiệm chăm sóc phụ nữ có thai, Nếu tam thiếu phu nhân trở về có các nàng ấy bồi cùng, trong lòng cũng an ổn, người thấy có phải không?"
Trần ma ma nói gần nói xa cũng là vì tốt cho Như Thúy, hơn nữa còn cười hết sức thật lòng, khiến người ta không cảm thấy có ác ý. Qua buổi nói chuyện Ôn Ngạn Bình vốn căm thù bà cũng giảm đi rất nhiều, thế nhưng nhíu đôi lông mày nhỏ, chần chờ nói: “Trần ma ma, thật sự tốt như bà nói sao?"
"Hồi Ngạn Bình thiếu gia, đương nhiên là nô tài nói thật lòng rồi, tam thiếu phu nhân có thai, chúng ta vô cùng vui mừng." Trần ma ma nhanh chóng bày tỏ tâm ý.
"Nhưng mà...lần trước không phải tranh cãi rất ầm ĩ sao?" Trí nhớ Ôn Ngạn Bình rất tốt, khó hiểu nói: "Coi như phu nhân nhà các người muốn nương ta hồi phủ an thai, thế nhưng các nàng ấy lại bày sắc mặt cho nương ta nhìn, nương ta không vui, đệ đệ ta cũng không vui, thì hồi phủ làm gì?"
"...""
Sắc mặt Trần ma ma cứng ngắc, đứa bé trai này nói chuyện đặc biệt thẳng thắn. Lúc này, Như Thúy cũng nói: "Ý tốt của nương ta nhận, chẳng qua hiện tại ta đang dưỡng thai, Hồ thái y nói không tiện đi lại, nếu nương lo lắng có thể tới đây ở vài ngày, trong phủ nếu thiếu cái gì ta sẽ xin nương, tin rằng nương lo lắng cho ta như vậy, chắc chắn sẽ không từ chối đâu nhỉ?"
Trần ma ma thấy nàng cười sắc mặt càng cứng ngắc, trong lòng thấp thỏm không yên, da mặt nàng chắc không dày đến nỗi đến phủ Trấn quốc công khuân đồ đi? Chắc da mặt không dày như vậy đâu? Trần ma ma với tư cách là tâm phúc bên người Trấn quốc công phu nhân, cũng thường đến khố phòng phủ Trấn quốc công, đương nhiên biết rõ trong đó có đồ tốt, thật lo lắng bị nàng nhìn trúng, sau đó mặt dày mày dạn đòi hỏi, hiện nàng đang mang thai, phu nhân bà cũng không tiện từ chối...
“Tuy rằng bây giờ ta mang thai đầu, trong lòng có chút không nỡ, nhưng mà lúc nghe nói ta mang thai, Túc vương phủ đã phái hai vị ma ma có kinh nghiệm tới." Như Thúy tiếp tục cười híp mắt nói, cầm chén trà ấm bên cạnh uống một ngụm.
Đột nhiên Trần ma ma ngồi không yên, chẳng trách mỗi lần tam thiếu phu nhân hồi phủ, phu nhân và đại thiếu phu nhân bị nàng làm cho tức giận đến mất lý trí, còn đặc biệt biết cách ăn nói, nghe ý tứ của nàng, không phải đang châm chọc phu nhân chỉ biết nói ngoài miệng chứ không có hành động thực tế sao? Hơn nữa hôm nay nhiệm vụ phu nhân giao cho bà la thuyết phục tam thiếu phu nhân hồi phủ dưỡng thai đấy, đến lúc đó mặc kệ tam thiếu gia có trở về hay không, đều không có quan hệ. Nhưng bây giờ xem ra, tam thiếu phu nhân tuyệt đối sẽ không quay về phủ Trấn quốc công đâu.
Trần ma ma không có cách nào, chỉ có thể chuyển hướng đề tài này, lại trò chuyện với Như Thúy một lát, cuối cùng lại vào vấn đề chính: "Tam thiếu phu nhân, người đang có thai, thân thể quý giá, về sau phải cẩn thận hơn, phu nhân dặn dò nô tỳ nói với tam thiếu phu nhân, lúc này ngàn vạn lần phải tĩnh dưỡng, không để người khác quấy rầy."
Như Thúy bình tĩnh, "Trần ma ma yên tâm, Ôn đại nhân đã dặn dò người làm trong phủ, không để ai ồn ào đến ta."
Trần ma ma giả bộ thở dài, "Hạ nhân thì không lo lắng, phu nhân lo lắng tam thiếu gia lần đầu làm cha, cái gì cũng không hiểu, nếu buổi tối làm phiền người..."
Như Thúy lần nữa tiếp lời: "Yên tâm đi, phu quân vô cùng coi trọng đứa nhỏ này, buổi tối luôn nhẹ giọng nói chuyện với ta, không làm phiền ta."
"..."
Trần ma ma nghẹn muốn chết, mỗi lần đi vào vấn đề chính đều bị người nào đó vô tội chuyển hướng, khiến cho bà hoài nghi là nàng cố ý. Sau đó lại nói một ít chuyện vặt, phát hiện vị tam thiếu phu nhân này thật sự có thể xoay chuyển câu chuyện theo hướng khác, Trần ma ma bị nghẹn quyết định chìa mặt mo nói thẳng.
"Tam thiếu phu nhân, ý phu nhân là, người đang mang thai, không tiện hầu hạ tam thiếu gia, mà tam thiếu gia lại là nam nhân, không thể không có người hầu hạ, xem như là gia đình bình thường đi nữa, nếu phu nhân có thai, cũng thay trượng phu mình tìm nha hoàn, bới tóc cho nàng ta đến hầu hạ hắn, tin rằng người cũng muốn tốt cho tam thiếu gia phải không?"
Như Thúy không nói gì, chẳng qua lại tiếp tục híp mắt cười.
Trần ma ma biết nữ nhân dù có hào phóng cỡ nào cũng không đem nam nhân của mình đẩy ra ngoài, trong lòng bà cũng hiểu, nhưng trong các gia đình phú quý các phu nhân không phải đều làm như vậy sao? Nàng cũng không thể ngoại lệ?
"Tam thiếu phu nhân đừng để ý, nghĩ đến người không có phụ mẫu, sẽ không có trưởng bối nói loại lời này với người, phu nhân chúng ta cũng có ý tốt, lo lắng người không hiểu chuyện, liền phái lão nô đến đây nói với người, nếu người không nỡ dùng những nha hoàn bên cạnh, phu nhân cũng có người cho người chọn, cũng để sau này người có thể yên tâm dưỡng thai, tiếp đó sinh tiểu thiếu gia khỏe mạnh..."
Như Thúy bưng chén nước chậm rãi uống một hớp, nghe Trần ma ma lải nhãi nói người Trấn quốc công phu nhân chọn có bao nhiêu dịu dàng thùy mị, Trấn quốc công cũng đồng ý ra sao, sau đó lại giảng cho nàng thế nào là người vợ hiền phải biết bao dung, không thể quấn lấy nam nhân không buông, đây là biểu hiện của đố phụ, sẽ bị người đời cười chê.
Tuy rằng Như Thúy không có mẫu thân dạy những thứ này, nhưng có nghe người ta nói qua, trong lòng nàng không đồng tình.
So với những thứ Trần ma ma nói không khác mấy, Như Thúy nghiêm mặt nói: "Trần ma ma, bà có dám đem những lời này đến Túc vương phủ nói trước mặt Túc vương phi không?"
"..."
Vừa mở miệng, chính là đề nghị hung ác. Trần ma ma dại ra, nghe nàng nói xong trong lòng lo sợ, nói chuyện với đố phụ đoản mệnh kia sao? Không không không không, sợ còn chưa nói được một câu, Túc vương đã sai người đá bay bà ra ngoài rồi, còn sống tiếp hay không thì nói sau.
"Trần ma ma, bà trở về nói lại với nương, ta hiểu ý của bà ấy, nhưng mà ta không đồng ý. Nếu nương tức giận, thì mời nương tới Túc vương phủ nói với Túc vương phi ý của bà ấy, nếu Túc vương phi đồng ý cho Túc vương nạp tiểu thiếp dịu dàng hiền thục, ta cũng sẽ đồng ý cho Ôn đại nhân nạp Tần gia cô nương kia làm thiếp."
"..."
Trần ma ma vô cùng tức giận, ngón tay đều run rẩy, nhớ tới phu nhân nhà mình, cuối cùng cứng rắn, sắc mặt nghiêm lại nói: "Tam thiếu phu nhân, người đang cãi lời lão gia và phu nhân sao? Lão gia đã lên tiếng, hiện tại thân thể người không tiện, bên cạnh tam thiếu gia cần có người hầu hạ. Lão gia ra lệnh cho người lựa thời gian đi xem mặt cô nương Tần gia, nếu hài lòng, sẽ sai người chọn thời gian dùng kiệu nhỏ đưa tới." Nói xong, lại mỉm cười, khuôn mặt vốn dễ gần nhưng rất có khí phách "Tam thiếu phu nhân, những điều này cũng là ý của lão gia, người là dâu con, không lẽ muốn cãi lệnh trưởng bối? Nếu truyền ra ngoài, sẽ trở thành bất hiền bất hiếu đó..."
"Câm miệng!"
Cuối cùng, đứa nhỏ không nhịn được nữa tức giận, lật đổ bàn trà trên giường nhỏ, chén trà vỡ nát bấy, đứa nhỏ vẫn chưa ngui giận, định tiến tới đẩy ngã Trần ma ma nhưng bị Thanh Y nhanh tay lẹ mắt kéo lại. Có điều Trần ma ma hết sức hoảng sợ, chống lại ánh mắt bị lửa giận nhuộm đỏ của đứa nhỏ, trong lòng thảng thốt.
Lúc này, Như Thúy lại hết sức bình thản gọi: "Người đâu."
Hai ma ma cao lớn vạm vỡ đi tới, hành lễ xong nghiêm túc đứng một bên.
Như Thúy gọi người xong lấy tay vuốt vuốt bụng: "Đầu óc Trần ma ma không được thanh tỉnh, các ngươi đưa bà xuống ao để tỉnh lại đi."
Trần ma ma ngớ người nhìn nàng, hoàn toàn không thể tin được lời nàng, khi thấy hai ma ma to khỏe kéo đi mới tin nàng nói thật, cực kỳ sợ hãi, quát to lên.
"Các người còn chờ cái gì? Đừng để bà ta dọa phu nhân sợ." Lam Y quát lên "Hiện nay thân thể phu nhân quý giá, không thể bị dọa sợ, còn không mau bịt miệng bà ta lại?"
Liền có nha hoàn tiến tới dùng khăn nhét vào miệng Trần ma ma, trực tiếp lôi Trần ma ma đang giãy giụa ra ngoài.
Tiểu nha hoàn lanh lợi nhanh chóng dọn dẹp đống bửa bộn trên mặt đất, Thanh Y thay một ấm trà mới lên, Như Thúy nhíu mày lo lắng. Mà đối tượng khiến nàng lo lắng lại lặng lẽ chạy tới trước mặt nàng, vỗ lưng nàng, lừa gạt nói: "Ngạn Bình không sợ đâu..."
Ôn Ngạn Bình quẹt miệng, đem mặt vùi sâu vào lòng nàng cọ cọ, thì thầm một câu "Ta không sợ." Rồi còn thò tay ôm eo nàng, ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt sáng lấp lánh nói: "Nương, vừa rồi nương thật oai phong, dáng vẻ ỷ thế hiếp người rất xinh đẹp."
Như Thúy cười híp mắt điểm lên trán bé "Có quyền thế mà bại trận là người ngu, ta không phải là người dễ bắt nạt đâu!"
"Nương lợi hại nhất ~~"
Thanh Y: "..."
Chớp mắt một cái lại có hạ nhân tới báo, Trần ma ma bò ra khỏi hồ xong bị đuổi về phủ Trấn quốc công rồi, Như Thúy tùy ý phất phất tay, cho nha hoàn bẩm báo lui xuống, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện lo lắng nào.
"Phu nhân, Trần ma ma là ma ma tâm phúc của Trấn quốc công phu nhân." Thanh Y lo lắng nói: "Hơn nữa vừa rồi nghe bà ta nói, hình như Trấn quốc công cũng đồng ý, người..."
"Ôn đại nhân sẽ không đồng ý." Như Thúy tự tin nói: "Ta cũng vì muốn tốt cho bọn họ, nếu ta không tự mình ra mặt phản đối, Ôn đại nhân nhất định sẽ cãi nhau với cha, suy cho cùng bọn họ cũng là cha con, muốn ầm ĩ đến khi nào? Cha lớn tuổi, không thể tức giận quá nhiều, coi như ta là con dâu bất hiếu, ta cũng không muốn cha giận mà sinh bệnh."
"..."
Thanh Y một lần nữa mở mang kiến thức, biết cái gì gọi là trợn mắt nói lời bịa đặt, trong lòng nghĩ ngài làm ông ấy mất mặt, ông ấy mới tức giận đó!
Thấy Thanh Y còn lo lo lắng lắng, Như Thúy khua tay: "Không cần lo lắng đâu..., đợi Ôn đại nhân về, ta tự nói với chàng. Đúng rồi, ngươi phái người báo với Minh quản gia, vừa rồi Trần ma ma nói năng lỗ mãng chèn ép ta, thân thể ta không thoải mái, ta phải nghỉ ngơi."
Thanh Y nghe xong, khẩn trương, đang muốn há miệng hỏi nàng không thoải mái ở đâu, đã thấy nàng đứng lên, ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ, còn hỏi mình: "Thanh Y, hôm nào hỏi Hồ gia gia xem có phải phụ nữ có thai đều thích ngủ không? Hiện giờ ta thấy ngủ thế nào cũng không đủ."
"..."
Ôi, đau đầu quá! Được rồi, mọi chuyện chờ Ôn đại nhân về rồi nói sau.