A Manh cứng ngắc nhìn mấy người đến gần, ánh mắt mịt mờ nhìn Diêm Ly Trần.
Đến trước mặt nàng, Ngu Nguyệt Trác đặt con trai xuống đất, giơ tay ôm eo nàng, một tay nắm tay con trai, dắt nàng vào Toả Lan Viện, vừa đi vừa trấn an: “Không sao, coi như hắn không tồn tại là được. Người như thế, nàng càng để ý, da mặt hắn càng dày.”
A Manh có chút rối rắm, nói: “Khí chất hắn mạnh quá, không có cách nào không để ý.”
Ngu Nguyệt Trác lại nghĩ nghĩ rồi nói: “Không sao, nếu hắn làm gì nàng, nàng cứ nguyền rủa Dung cô nương.”
"...... Uy!"
Diêm Ly Trần thản nhiên nhìn nam nhân đang quang minh chính đại uy hiếp mình, ánh mắt chuyển sang nhìn nữ nhân hắn đang ôm trong lòng, nghĩ nghĩ, cuối cùng không động thủ. Xưa nay hắn có thói quen đem mọi uy hiếp gì đó bóp chết từ trong nôi, do đó, cũng loại bỏ được nhiều khó khăn, nhưng hắn hiểu được, nếu mình động thủ với nữ nhân này, khỏi nghĩ cũng biết, Ngu Nguyệt Trác sẽ thực liều mạng, kết quả hai bên cùng tổn hại, mà đoán chừng, A Nhan sẽ càng không tha thứ cho hắn.
Diêm Ly Trần có chút buồn rầu, vì sao mỗi lần nàng đều vì những người không liên quan mà tức giận với hắn vậy? Chỉ cần nhìn hắn, nghĩ đến hắn, trong thế giới của nàng chỉ có hắn, cùng hắn ở một chỗ không tốt sao?
Mấy người chậm rãi đi, tốc độ phối hợp cùng phụ nữ có thai và trẻ nhỏ, Diêm Ly Trần chắp tay sau lưng đi sau cùng, cũng không có gì hờn giận cả.
Đi vào đại sảnh, Ngu Nguyệt Trác đỡ A Manh ngồi xuống, cho nha hoàn mang trà lên. Nha hoàn này vẫn còn nhớ rõ Diêm Ly Trần, đối với sự xuất hiện của hắn có chút vui sướng, nhưng cũng có thể mẫn cảm phát hiện ra không khí ở đây không đúng lắm, trầm mặc dâng bánh, dâng trà lên rồi lui xuống.
“Nương, bánh bao ~~” Bánh bao nhỏ vô tri vô giác chỉ vào chồng bánh bao trên bàn.
A Manh miễn cưỡng cười cười với con, đem bánh bao lại cho con trai. Nha hoàn cũng biết tiểu tử kia thích ăn bánh bao, cho nên, mỗi lần mang trà lên đều không thể thiếu bánh bao được.
Bánh bao nhỏ sung sướng ăn bánh bao, đôi mắt đen láy khẽ chớp, nhìn nhìn, khiến cho người ta không nhịn được mà cười thầm.
“Đệ muội!” Diêm Ly Trần cũng cầm một cái bánh bao ăn, quay đầu nhìn về phía A Manh thần sắc không tốt lắm.
A Manh nhăn mặt nhìn hắn một cái, tựa hồ đối với hắn cái gì cũng không quen. Từ đêm cách đây hai năm, khi hắn lộ ra sát khí với mình, A Manh không có cách nào lại coi hắn là người thanh khiết cao ngạo như xưa nữa, hệ số nguy hiểm của hắn quá cao, nàng không thể trêu vào.
Duy nhất nàng quan tâm là Dung Nhan, sau đêm đó, A Nhan cũng mất tích, mà Diêm Ly Trần liên quan cũng không xuất hiện. Sợ A Nhan có chuyện gì, nàng bảo Ngu Nguyệt Trác đi tìm hiểu, nhưng Ngu Nguyệt Trác lại nói đây là chuyện giữa bọn họ, chỉ cần có Diêm Ly Trần, A Nhan không thể có chuyện gì, bảo nàng không cần xen vào. Khi đó nghe Ngu Nguyệt Trác nói với thái độ không liên quan, thiếu chút nữa A Manh nổi giận mà tự đi tìm, đến tận khi Tể Tể đột nhiên ốm, nàng mới dời tâm tư đi, dần buông việc này xuống, trong đầu cũng chỉ còn lại nhớ mong.
A Manh mặc kệ dù bọn họ có chuyện gì, nàng cũng chỉ quan tâm A Nhan, chỉ cần A Nhan khoẻ mạnh, nàng cũng không lo gì nữa.
“Đệ muội, con trai muội căn cơ tốt, ta muốn thu bé làm đồ đệ!” Diêm Ly Trần thản nhiên nói, uống một ngụm trà.
A Manh có chút ngây ngốc, hai năm gặp lại, nàng đối với hắn có ngăn cách, không còn tín nhiệm như lúc trước hắn tá túc ở phủ tướng quân, căn bản không còn tin người này nữa. Tính tình nàng có chút cố chấp, nếu đã từng phản bội nàng, nàng sẽ không bao giờ tin tưởng nữa, một lần phản bội, vĩnh viễn không thể tha thứ. Diêm Ly Trần khi đó vì A Nhan mà thực sự muốn giết nàng, người cực đoan như thế, không bao giờ nàng để Tể Tể bái làm thầy. Ờ, mà nhìn đức hạnh của Ngu Nguyệt Trác thì biết, Diêm Ly Trần căn bản không hề có đủ tư cách làm thầy ai cả.
“Ta cự tuyệt!” A Manh quả quyết nói, ỷ có lão công bên cạnh, lá gan nàng rất lớn nha.
Nhưng A Manh vẫn cẩn thận nhìn Ngu Nguyệt Trác một cái, thấy hắn mỉm cười nhìn mình, bộ dáng không phản đối, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
“Vì sao?” Diêm Ly Trần hỏi.
Khoé miệng A Manh run rẩy, thật muốn đem chén trà trong tay ném đến khuôn mặt kia. Nàng mặc kệ bộ dáng nghi ngờ của hắn có thật hay không, cũng mặc kệ hắn với A Nhan có chuyện gì trước kia, chỉ việc hắn khiến cho Ngu Nguyệt Trác của nàng hỏng tam quan đã làm nàng đủ tức giận rồi, nàng làm sao có thể đem bảo bối Bánh bao nhỏ nhà mình giao cho hắn? Bình thường nàng đề phòng Ngu Nguyệt Trác dạy hư Bánh bao nhỏ đã đủ mệt rồi, giờ lại bảo nàng dâng con cho hắn sao? Còn lâu đi!
“Ta nghĩ Trần công tử là người bận rộn, Tể Tể nhà ta đã có phu quân ta dạy, võ nghệ phu quân cao cường, cũng có thể dạy Tể Tể.” A Manh thản nhiên nói.
Ngu Nguyệt Trác thật cao hứng kéo tay nàng, cười nói: “A Manh, rốt cuộc nàng cũng tin tưởng vi phu có thể dạy dỗ tốt cho Tể Tể? Yên tâm đi, vi phu sẽ không phụ kỳ vọng của nàng!”
Không, thật ra thì chàng vẫn cô phụ kỳ vọng của ta!
Trong lòng A Manh thầm nói, nếu không phải sợ Diêm Ly Trần bắt cóc con trai nàng đi, làm sao nàng có thể nói những lời như thế. Nam nhân này không phải bình thường rất thông minh sao? Hiện tại lại giả ngu với nàng là ư?
“Kỳ thật, ta thực sự không bận!” Diêm Ly Trần giải thích.
A Manh cúi đầu uống nước, che giấu khoé miệng đang run rẩy. Này, sao mọi người đều giả ngu trước nàng vậy? Hay là nhìn nàng thật sự rất ngốc sao?
“Thật không đáp ứng sao? Thật đáng tiếc!” Diêm Ly Trần nói xong, nhìn về phía Bánh bao nhỏ đang vui vẻ ăn bánh bao, nói thêm một chữ đáng tiếc nữa.
A Manh lại không hề cảm thấy đáng tiếc, thầm nghĩ muốn chuyển sang chuyện khác, “Phải rồi, Trần công tử, nếu ngưi đã quay về … A Nhan đâu?”
Biểu tình của Diêm Ly Trần thay đổi một chút, sau đó quay lại nhìn nàng, tựa như lần đầu tiên thực sự nghiêm túc nhìn nàng, khiến A Manh có chút không được tự nhiên.
Ngu Nguyệt Trác mất hứng, đứng chắn trước mặt A Manh: “Nhìn gì? Nữ nhân của ta không được nhìn!” Sau đó gõ gõ mặt bàn, “Nếu không có việc gì nữa, thì xin phép, tiễn khách! Tạm biệt không tiễn!” Trắng trợn đuổi khách.
“Không, ta còn có việc!” Diêm Ly Trần chậm rãi nói.
“Hả?” A Manh cùng Ngu Nguyệt Trác đồng thời nghi hoặc, trong lòng đều là cẩn trọng.
Diêm Ly Trần bưng bộ dáng xuất trần thoát tục, khí chất tiên nhân, bình thản phun một câu: “Ta đói!”
Hai vợ chồng đồng thời trầm mặc.
Bữa tối ở Định Quốc Hầu phủ thực phong phú, Diêm Ly Trần thập phần tao nhã giải quyết đống đồ ăn trên bàn, rõ ràng là bộ dáng tiên nhân, nhưng lại ăn như heo.
A Manh huýt huýt người nào đó cũng đang bình tĩnh ăn, nhỏ giọng nói: “Hắn bình thường cũng thế sao?”
“Ừ!” Ngu Nguyệt Trác bình tĩnh.
A Manh có chút rối rắm, “Nếu A Nhan ở cùng với hắn, có thể không ăn cùng A Nhan được không? A Nhan kiếm tiền rất là vất vả a!”
Ngu Nguyệt Trác sửng sốt, sau đó đặt đũa xuống, sờ sờ đầu nàng nói: “Thì ra nàng vẫn nghĩ thế à? Chẳng lẽ trong mắt nàng, A Trần chính là kẻ ăn cơm như heo sao?”
A manh kinh ngạc nói: "Không phải sao?"
“Đương nhiên không phải.” Đây là câu trả lời của Diêm Ly Trần, “Hiện tại ta cũng kiếm tiền a!” Suy nghĩ, nói thêm: “Ta làm quan ở trong cung, hằng tháng đều có bổng lọc, đều đưa cho A Nhan cả. Ngươi xem, ta cũng là nam nhân tốt chứ?” Còn bày ra bộ dáng thực vui vẻ nữa kìa.
A Manh âm thầm ghi nhớ lời hắn nói, tim đập nhanh vài nhịp, theo lời hắn nói, A Nhan đã về kinh rồi sao. Nhưng nhìn bộ dáng của hắn, đoán chừng là sẽ không nói cho nàng biết A Nhan đang ở đâu đâu.
“Chức của ngươi bổng lộc rất thấp phải không?” Ngu Nguyệt Trác cười nhạo nói: “Có đủ để nuôi ngươi sao? Không phải là cần Dung cô nương kiếm tiền trợ cấp cho ngươi sao?”
Nghe thấy thế, Diêm Ly Trần mất hứng, buông đũa, phụng phịu nói: “Ta sẽ kiếm thêm tiền a! Không thể thoả mãn nữ nhân của mình về tiền tài, không tính là nam nhân a! Ta hiện tại đã đủ tư cách làm nam nhân rồi!”
“Nga! Ngươi kiếm thêm tiền? Không phải là đi cướp của người khác chứ?” Ngu Nguyệt Trác vẻ mặt hoài nghi.
“Ta đi cướp, nhưng A Nhan tức giận, nên ta không làm. Ta đáp ứng dùng phương pháp của A Nhan để kiếm tiền.”
“Nga, là gì vậy? Nói ra để ta học tập.”
"......"
Diêm Ly Trần lại cầm đũa lên, gắp thức ăn, không để ý đến người nào đó nữa.
A Manh run rẩy nhìn hai nam nhân này, thiếu chút nữa bị đoạn đối thoại của làm nội thương, hai nam nhân này kỳ thật đều có chút công lực giết người không cần ra tay.
Sau bữa tối, rốt cuộc Diêm Ly Trần cũng theo ý nguyện của A Manh mà rời đi.
Tiễn bước ôn thần, A Manh nhẹ nhàng thở ra, vội đem Bánh bao nhỏ đang chơi đùa trong viện ôm lấy, nhận thức thực sự con trai còn ở nhà, nói: “Tể Tể, về sau cách xa thúc thúc kia một chút, bất kể hắn nói gì cũng được đáp ứng, biết chưa? Còn nữa, nếu thúc có nói gì kỳ quái cũng không được tin. Biết chưa?”
Bánh bao nhỏ thật ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nói: “Nương, Tể Tể nghe rồi~~”
A Manh cao hứng gật đầu, trong lòng thực hạnh phúc, không hổ là con trai nàng, thật ngoan~~
“Đều nghe theo phụ thân và nương~~”
Tươi cười của A Manh cứng đờ, lại nhẫn nại, tiếp tục nói: “Tể Tể ngoan! Nhưng lời phụ thân nói cũng nghe chút chút là được rồi, nếu lời của phụ thân khác lời nương, chỉ cần nghe theo nương là được, biết chưa?”
Bánh bao nhỏ nhìn nhìn nàng, sau đó chỉ tay về phía sau nàng nói: “Nương, phụ thân ~~”
A Manh cứng ngắc lần nữa, máy móc quay đầu nhìn, thấy nam nhân đang ôm cánh tay tựa ở cửa, thân hình thon dài, trường bào màu xanh, tóc đen như nước chảy, tuỳ ý thả sau lưng, khuôn mặt tuấn nhã tươi cười, khiến cho người ta khó có thể dời mắt. Cặp mắt bình thường luôn nguỵ trang tràn đầy ý cười, loé lên như có muôn vạn ngôi sao trong đó, thật là đẹp!
A Manh nhìn thấy lại chột dạ, chớp mắt, lên án mà nói: “Sao chàng lại nghe lén chuyện mẹ con ta? Đây là phạm quy!”
Ngu Nguyệt Trác đứng thẳng lên, chậm rãi bước vào, cười như không cười: “Ta đến lâu rồi, chỉ là nàng không phát hiện thôi!” Sau đó ôm lấy Bánh bao nhỏ, giao cho nha hoàn mang về viện, nhìn về phía người nào đó đang có ý tránh né, kéo một bàn tay nàng, ôn hoà nói: “Thì ra, trong mắt nàng, ta không đáng tin như vậy ạ? Còn lo ta sẽ dạy hư con sao? Ta là cha, làm sao có thể dạy hư con, phải không?”
A Manh cúi đầu, không có can đảm rút tay về, xê dịch thân mình, cẩn thận nói: “Ta chỉ đang tâm sự với con trai thôi, chàng không nên nghĩ nhiều quá.”
"Thật không?"
“Thật mà!” Đột nhiên, A Manh nghĩ đến cái gì đó, vội chuyển đề tài, “Phải rồi, nghe ý tứ của Diêm Ly Trần, A Nhan hẳn đã về kinh rồi, chàng nói A Nhan sẽ ở đâu? Làm sao quay về cũng không nói với chúng ta một tiếng? Hay là Diêm Ly Trần, hắn…” A Manh cảm thấy, tư tưởng của Diêm Ly Trần thật là quỷ dị, làm chuyện bất chính không ai nghĩ đến cũng có thể a!
“Nếu muốn biết, lần sau đi gặp cũng được mà!”
“Hả? Thật sao?” A Manh nghẹn họng nhìn hắn, đột nhiên nhảy người lên.
Ngu Nguyệt Trác sớm cho phòng bị ôm nàng vào lòng, ngăn nàng làm chuyện nguy hiểm, bất đắc dĩ nói: “Ngốc như vậy, nếu không có ta thì phải làm sao?”
A Manh mặc kệ hắn nói gì, chỉ muốn có đáp án.
“Được rồi, chờ đến cuối tuần, được nghĩ, ta sẽ dẫn nàng đi dạo, thuận tiện cũng đi gặp Dung cô nương.”
Nghe thế, A Manh đương nhiên vui vô cùng, hoàn toàn quên đi lo lắng không cần thiết lúc trước, luôn miệng nói hắn thật tốt.
Ngu Nguyệt Trác thực vừa lòng nghe nàng khen, lại thêm cao hứng vì người nào đó lại vừa bị lừa thêm một lần nữa.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đoán chừng còn một hai chương nữa sẽ kết thúc nội ngoại văn, dù chính văn đã kết thúc lâu rồi.
Editor nói ra suy nghĩ của mình: Ta không muốn, ta muốn mẹ viết tiếp truyện cơ, đang hay mờ!
Beta nói ra suy nghĩ của mình: *Trang Phạm đẩy đẩy: nói đi chứ, đừng ngại, mẹ Dực da mặt dày, da mặt chúng ta cũng không được mỏng, đó là phạm quy!*