Edit + beta: Anh Thơ
Những ngày tiếp theo, nhóm người Thiên Lý vẫn luôn đi lại ở những nơi hoang vắng ít người, vừa sưu tập quy tắc Linh mộc vừa nắm chắc tin tức từ mạng lười thông tin của tám khu. Kế hoạch của cô là đầu xuân năm sau sẽ trở về Thành Minh, trước đó cô muốn tìm cách đột phá thế lực của Lai Địch và thế lực dưới lòng đất, để tranh thủ chút không gian phát triển cho mình.
Qua tin tức mà thời gian này cô điều tra được và tin tức do Dạ Xoa - Tích Bạch truyền tới thì Thiên Lý có thể khẳng định rằng cứ điểm của thế lực dưới lòng đất là ở khu phía Nam. Sự xuất hiện của Phong Dực cũng là một mũi tên chỉ hướng, chỉ sợ là thế lực dưới lòng đất đang có ý định chiếm lĩnh khu phía Nam để có thể ngang hàng với khu phía Bắc, chỉ cần có thời cơ thì tinh cầu Áo Đắc Lạc sẽ có nguy cơ bị phân tách.
Thiên Lý không có hứng thú với việc nội chiến, điều duy nhất cô muốn làm là nhanh chóng phát triển Thành Minh, để Thành Minh chiếm một vị trí riêng trong thời loạn lạc. Thân phận hiện tại của cô đã không cho phép cô chỉ lo cho bản thân mình nữa, lại thêm thù hận của Tra Nhĩ và Lai Địch nữa, trốn tránh là vô ích, cũng chỉ có thể cố gắng tiến lên.
Linh khí là gốc rễ của cô, cũng là sức mạnh của cô, nó có thể giúp cô có được danh vọng và sự ủng hộ, trở thành lá át chủ bài giúp cô có thể đối phó với các thế lực khác.
Cho nên, cần phải sưu tập linh mộc nhanh hơn một chút.
Trong khoảng thời gian này thì những quả trứng Kỳ lân vàng mà cô lấy được ở núi Ẩn Long đã lần lượt được ấp nở, bao gồm cả con Kỳ lân nở đầu tiên thì tổng cộng là 12 con.
Vốn dĩ Thiên Lý muốn ký gửi chúng về Thánh Minh nhưng đáng tiếc là tàu vận chuyển nhanh không thể chở vật sống, cho dù là trứng sinh vật cũng không được, nếu như thuê lính đánh thuê thì cô lại không yên tâm, cuối cùng chỉ đành giữ ở bên cạnh.
May mắn là thể tích của chúng rất nhỏ, cơ thể lại có đặc tính của kim loại nên vô cùng cứng rắn, va chạm bình thường không thể làm chúng bị thương, bình thường chỉ cần dùng năng lượng nuôi dưỡng là được, cũng không phiền toái. Mười một con Kỳ lân con xếp thành một hàng trên giày của Thiên Lý, nhìn qua như một hàng cúc được làm tinh xảo, không nhìn kỹ thì hoàn toàn không thể nhận ra đây là vật sống. Chỉ có con Kỳ lân nở ra đầu tiên là thích nằm trên ngón tay của Thiên Lý, giống như một chiếc nhẫn kỳ lạ.
Kiệt Ngao đi theo bọn họ xuyên rừng vượt núi, có vài lần sát khí bạo phát, mất không chế. Vào lần thứ ba, sau khi khống chế gã xong, Thiên Lý chế tạo cho gã hai cái vòng ức chế.
Kiệt Ngao nói: "Thứ này không có tác dụng lớn, chỉ cần tô dùng toàn bộ sức mạnh thì chúng sẽ biến thành rác rưởi."
Thiên Lý trả lời: "Chỉ cần nó có tác dụng lúc anh có ý thức là được, anh phải học cách điều khiển nó, cưỡng ép áp chế cũng chỉ là cách trị được phần ngọn mà không trị được gốc."
Kiệt Ngao bĩu môi không nói gì thêm.
Thiên Ly lại lấy một sợi dây chuyền ra, mặt của sợi dây là linh khí mà cô vừa tìm ra không lâu: Thiên Cơ. Linh khí này được lấy ra từ một loại cây rừng tên là Đại hương, đây là loại cây có Phật tính nhất mà Thiên Lý từng thấy. Tuy rằng thế giới này không có Phật nhưng cây Đại hương lại có thể phát ra hương thơm, kiến bọ không dám lại lần, linh khí tròn đầy, có tác dụng an thần, thanh lọc tâm hồn, đúng lúc thích hợp với người có oán khí nặng như Kiệt Ngao.
Kiệt Ngao bị nhốt mấy năm đương nhiên là hoàn toàn không có khái niệm gì về vật mới xuất hiện gần đây như Linh khí nhưng khi gã cầm Thiên Cơ trong tay thì lại có thể cảm thấy oán khí trong cơ thể đang dần lui xuống, những tiếng ồn ào điên loạn trong đầu cũng từ từ biến mất. Cùng lúc đó sức mạnh đang rục rịch cũng trở nên cân bằng trở lại, cho dù bị vòng ức chế áp xuống thì cũng có thể tự do sử dụng một phần mà không lo bị phản phệ.
Trong mắt gã hiện lên vẻ kinh ngạc, lúc này mới hiểu vì sao Thiên Lý lại sưu tầm nhiều loại thực vật linh tinh như vậy. Cho dù là một người suy nghĩ chậm như gã thì cũng ý thức được bé gái này nắm giữ một loại kỹ năng không tầm thường.
Vào lúc đám người Thiên Lý không ngừng sưu tập linh mộc thì ở Thành Thánh, Lai Địch cũng đang thử chế tạo linh khí.
Đĩa CD lấy được ở chỗ Thiên Lý đã được phá giải, xuất hiện trước mặt mọi người là một lĩnh vực hoàn toàn mới, linh vân tràn ngập quy luật lại ẩn chứa sức mạnh to lớn như vậy.
Nhưng mà khi đám người của Lai Địch dựa vào những gì được ghi trong đĩa CD để bắt đầu khắc họa quy tắc thì lại không ngừng gặp thất bại. Lựa chọn linh mộc và linh vân không sai, các bước khắc họa cũng được làm vô cùng cẩn thận nhưng mỗi khi khắc họa xong thì đều không thể hình thành quy tắc được.
"Vì sao lại vẫn luôn thất bại?" Lai Địch nhìn một đống gỗ vụn trên bàn, không nhịn được tức giận.
Ngài La phụ trách phá giải đĩa CD suy nghĩ một chút, trả lời: "Tôi nghĩ chúng ta vẫn thiếu một điều kiện quan trọng khác."
"Điều kiện gì?" Lai Địch vội hỏi.
"Tôi cũng không rõ lắm." Ngài La lắc đầu nói: "Bản thân linh khí đã là một sự tồn tại đặc biệt, từ xưa đến nay chưa bao giờ có ghi chép tương tự. Có thể thấy Linh Vân Sư kia thực sự đã khai sáng ra một lĩnh vực mới, nếu như có thể biết được cách hắn đạt được những quy tắc Linh
Vân này thì có thể tìm ra nguyên nhân thất bại của chúng ta."
Vẻ mặt Lai Địch tối sầm lại, im lặng không nói gì.
Ngài La lại hỏi: "Đại nhân có thể liên lạc với vị Linh Vân Sư này hay không?"
Liên lạc? Xuống địa ngục để liên lạc sao? Cô bé kia rơi xuống Ám Vực thì còn có thể sống sót ra ngoài sao? Là thiên tài duy nhất nắm giữ kỹ năng thần bí, cứ chết đi như vậy quả thực là đáng tiếc. Quan trọng hơn là cô còn để lại một bí mật có lẽ không bao giờ có lời giải! Để cho hắn có được cách chế tác nhưng lại không có cách nào có thể làm ra được thành phẩm!
Đáng chết! Đều là tại tên Hồng Phong kia, nếu như không phải tên kia lơ là sơ ý thì Vệ Thiên Lý đã sớm là người của hắn rồi!
Trong mắt Lai Địch hiện lên một tia lạnh lẽo, xoay người bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
Trở lại phòng ngủ, hắn bấm dãy số liên lạc của Hồng Phong: "Hồng Phong, ngày mai khởi hành đi khu phía Nam."
[Đi khu phía Nam? Làm gì?]
"Giám thị cái tên giết ma kia."
Phía bên kia thiết bị liên lạc im lặng hồi lâu mới nói: [Làm thế nào để tìm được gã?]
"Gã lúc nào cũng sẽ có thể giết người, tìm gã cũng không khó!"
[Chỉ cần giám thị thôi sao?]
"Đương nhiên là không chỉ giám thị, vào lúc cần thiết thì ngươi phải dẫn dắt cho gã đi giết những người ta muốn giết."
[Dẫn dắt giết ma đi giết người? Chỉ sợ là tôi không có bản lĩnh này.]
"Vậy thì đó là chuyện của ngươi rồi." Lai Địch cười nói: "Tuy rằng ta tha cho ngươi một mạng nhưng không có nghĩa là từ nay về sau sẽ buông tha cho ngươi, ngươi vẫn sẽ phải làm việc cho ta."
[... Biết rồi, tôi sẽ lập tức khởi hành.] Giọng của Hồng Phong lộ ra sự nhẫn nhục.
Lai Địch cười lạnh một tiếng, cắt đứt liên lạc.
Đúng lúc này, một tên hộ vệ gõ cửa bước vào, sau khi hành lễ thì nói: "Đại nhân, thứ mà ngài bảo thuộc hạ tìm đã thấy rồi."
Ánh mắt Lai Địch lóe lên, vươn người đứng dậy: "Được, hiện tại lập tức đi xem."
Hai người tới một tầng hầm dưới mặt đất có chút ẩm thấp.
Bên trong tầng hầm có một vài nhân viên nghiên cứu, thấy Lai Địch đến thì đều hành lễ.
"Chuẩn bị xong chứ?" Lai Địch mở miệng hỏi, ánh mắt lại chuyển qua nhìn mấy chiếc bình đựng nước thuốc màu đen trên bàn.
Một nhân viên có tuổi tiến lên phía trước nói: "Đều đã chuẩn bị tốt, nhưng mà... đại nhân, sử dụng thứ này có nguy hiểm rất lớn, ngài có cần suy nghĩ lại không?"
"Không cần nhiều lời." Lai Địch nhìn về phía ông ta, lạnh nhạt nói: "Ông chỉ cần nói cho tôi biết khi nào có thể bắt đầu là được."
"Cần ba ngày để điều phối thuốc, năm ngày sau là có thể bắt đầu."
"Được, năm này sau tôi sẽ sắp xếp thời gian rảnh, các người hãy chuẩn bị thật tốt, tôi không cho phép xảy ra bất kỳ việc ngoài ý muốn nào!"
"Vâng!"
Tích... Tích... Tích...
Máy liên lạc của Thiên Lý không ngừng kêu vang, người gửi lời mời nói chuyện đến là người trước đây có tiếp xúc hai lần, thành viên của đội lính đánh thuê Phỉ Lãnh - Y Tác.
[Tiểu Lý, là Tiểu Lý sao?] Thiên Lý vừa với tiếp nhận, còn chưa nói được lời nào thì đã nghe thấy tiếng nói gấp gáp từ đầu bên kia truyền tới.
"Là em, anh Y Tác, xảy ra chuyện gì sao?"
[Xin hãy đến giúp bọn anh!] Y Tác xin giúp đỡ: [Đồng đội của anh đều đã bị nhốt trong rừng ma Ám Vực rồi!]
"Cái gì?" Thiên Lý hơi sững sờ, hỏi: "Sao lại như vậy?"
[Mấy này hôm trước, bọn anh theo thường lệ đến vùng phụ cận Ám Vực để săn thú trọc hóa, kết quả lại bị đàn thú vây đuổi. Chúng nó rất đông và mạnh, bức đồng đội của anh tiến vào Ám Vực, chỉ có anh nhờ có tốc độ nên mới may máy chạy thoát.]
Thiên Lý im lặng một hồi rồi nói: "Bọn em chỉ có ba người, có thể giúp được gì chứ?"
[Anh tin tưởng bọn họ có thể chống đỡ công kích của thú trọc hóa nhưng lại không thể nào ngăn cản được sự ăn mòn của trọc khí.Trước mắt bọn họ cần nhất là người có năng lực xua tan trọc khí! Cho nên, làm ơn giúp bọn anh!]
"Hiện tại anh đang ở đâu?"
[18D27.]
"Được, em sẽ nhanh chóng đến đó." Thành viên của Phỉ Lãnh đối xử với cô không tệ, bất luận thế nào cũng không thể thấy chết không cứu được.
Thiên Lý tạm thời bỏ dở kế hoạch ngao du, dẫn theo Tra Nhĩ và Kiệt Ngao nhanh chóng đi tới 18D27.
Lúc này Thiên Lý còn không biết người gặp nguy hiểm không chỉ có thành viên của Phỉ Lãnh mà còn có cả rất nhiều đội lính đánh thuê ở cả hai khu Nam - Bắc cùng với vô số động vật bình thường. Mọi chuyện phát triển đã vượt quá dự đoán của mọi người.
Thú trọc hóa giống như bị một sức mạnh nào đó điều khiển vậy, dốc toàn bộ lực lượng, kết thành đàn đi xung quanh vây đuổi sinh vật khác về phía rừng ma Ám Vực.
Trong phạm vi mấy ngàn dặm xung quanh Ám Vực đều đã trở thành nơi săn bắn của đàn thú trọc hóa, bất luận sinh vật nào xuất hiện trong mảnh đất này đều là mục tiêu của chúng. Trong vòng vài ngày, lần lượt có hơn năm mươi đội lính đánh thuê bị buộc phải vào Ám Vực, số lượng này vẫn đang không ngừng gia tăng.
Tin tức này giống như ôn dịch nhanh chóng truyền khắp hai khu Nam - Bắc. Bên trên lập tức mở hội nghị họp khẩn cấp bàn bạc đối sách. Mà những lính đánh thuê ở khu vực biên giới đã bắt đầu xao động, nhao nhao kết liên minh, lập kế hoạch cứu viện những người bị nhốt.
Mọi người đều biết sinh vật trọc hóa không có trí thông minh, thời điểm chúng đói khát thì có thể sẽ tự giết lẫn nhau, trừ phi là xảy ra thú triều, nếu không thì không thể nào hành động tập thể, càng đừng nói đến đàn thú này đều là những chủng tộc khác nhau.
Hiện tại đã gần tới mùa đông, giống như quy luật hoạt động lúc trước thì thú trọc hóa sẽ bước vào thời kỳ ngủ đông, khả năng hoạt động giảm bớt, đừng nói là kết thành đàn bạo động như hiện tại mà ngay cả xuất hiện đơn độc cũng ít hơn bình thường rất nhiều.
Nhưng là hiện tại lại xuất hiện hiện tượng kỳ lạ như vậy, những con thú trọc hóa này đều không trực tiếp ăn con mồi mà lại đuổi con mồi vào rừng ma, chẳng lẽ chúng muốn tổ chức liên hoan tập thể ở rừng ma? Hoặc là đang dự trữ lương thực cho mùa đông?
Tra Nhĩ nhìn về phía Ám Vực, sức mạnh trong cơ thể không ngừng rục rịch bạo phát.
Trong lòng Thiên Lý cũng nảy sinh dự cảm không tốt, giống như sắp xảy ra chuyện lớn.
Cả tinh cầu Áo Đắc Lạc đều tiến vào trạng thái chiến đấu vì sự kỳ lạ của đàn thú, tất cả mọi người đều lo lắng đây là điều báo của một trận thú triều khác....