Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 110

Lúc quay về cũng ngồi chiến hạm, lần đầu tiên được lên chiến hạm lớn như vậy, trên đường đi, hắc long bảo bảo được Tạ Loan thả xuống, bé liền đập cánh tự do thám hiểm chiếc chiến hạm này.

Tạ Loan bồi ấu long thám hiểm, lúc tới chính điện, anh đưa tay ôm lấy hắc long bảo bảo vẫn còn muốn bay tới trước.

“À.”

Đang muốn bay đột nhiên bị thanh niên ôm lấy không cho bay, hắc long bảo bảo cũng không phản kháng, chỉ ngẩng đầu kêu một tiếng.

Tạ Loan ôm hắc long bảo bảo cũng không phải muốn làm gì, anh chỉ ôm bé đặt lên chiếc bàn dài, sau đó lúc bé ngẩng đầu nhìn mình thì đưa tay xoa chiếc cánh của bé.

Nơi này, chính điện chiến hạm, xét theo khía cạnh nào đó thì có thể xem là nơi gặp mặt đầu tiên của anh cùng hắc long này.

Bất quá khi đó bé không phải long bảo bảo mà là cự long trưởng thành có thể biến thành hình thái nhân loại.

“Sau này làm chuyện gì Áo Ny cũng phải cẩn thận một chút, không nên để chính mình bị thương, ông nội của con và ta đều sẽ rất lo lắng.” Nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt vừa vặn cũng nhìn thấy bé bị thương, Tạ Loan kiềm không được nhắc nhở.

Ở cả hai thế giới đều phải băng bó vết thương cho con hắc long này, Tạ Loan vẫn nhớ ở thế giới tuyến kia, hắc long cũng bị thương trên cánh tay.

Nếu khi ấy anh có thể quan tâm đối phương hơn một chút, ở bên cạnh đối phương nhiều hơn một chút thì tốt rồi, đối với Áo Ny cùng Ngải Nhân đã trưởng thành ở thế giới tuyến bên kia, lúc trở về bên này, gặp được hai người còn là ấu tể, Tạ Loan liền có suy nghĩ này.

Mặc dù sự thực thì anh chỉ ở bên thế giới tuyến bên kia chỉ có vài ngày ngắn ngủi, cho dù sống chung nhiều hơn thì vẫn rất ngắn ngủi.

Biết thanh niên nói vậy vì quan tâm mình, hắc long bảo bảo được đặt xuống mặt bàn liền kêu một tiếng, đập đập cánh bay tới độ cao có thể đối diện với Tạ Loan, sau đó rướn đầu tới cọ nhẹ gò má Tạ Loan.

Trở lại phân hội Vân Bảo, Tạ Loan dẫn hai thành viên mới tới phòng sinh hoạt gặp mặt mọi người, cặn kẽ kể lại tình huống.

Một phân hội bảo dưỡng ấu tể tiếp nhận ấu tể vào ở là rất bình thường, thế nhưng chưa nghe nói qua phân hội tiếp nhận cả người nhà ấu tể, bất quá nghe Tạ Loan nói xong, mọi người suy tư vài giây rồi lập tức rối rít gật đầu biểu thị mình hiểu.

Hắc long bảo bảo này không có cha mẹ, từ khi phá xác đến nay vẫn do một tay ông nội nuôi lớn, hiện giờ cự long ông nội đã rất lớn tuổi, không sai biệt lắm đã đến lúc tận mệnh, theo tình theo lý thì bọn họ rõ ràng nên để đối phương có cơ hội được nhìn ấu tể nhiều hơn.

Bất quá tiêu chuẩn của cự long so với những chủng tộc khác cao hơn, vì thế theo góc độ của nhân loại thì cự năm vẫn còn sống được rất nhiều năm nữa.

“Con sẽ chuẩn bị phòng cho ngài.” Hạ Kỳ rất tôn kính người lớn tuổi, lúc này cô chủ động nhận việc chuẩn bị phòng.

Lúc Tạ Loan ôm hắc long bảo bảo tới phòng khách, những ấu tể khác trước khi anh tiến tới đã thực tự giác nhích tới gần anh, vừa vặn bao quanh anh.

Lần đầu tiên ở chung một chỗ với nhiều ấu tể của chủng tộc khác như vậy, hơn nữa sau này còn phải sống chung với nhau, hắc long bảo bảo vùi mình trong lòng Tạ Loan vô thức giật giật, móng trước nhấc lên rồi lại thả xuống, cứ vậy không nặng không nhẹ đạp đạp trong lòng Tạ Loan.

Cảm giác được động tĩnh của ấu tể trong lòng, Tạ Loan trấn an xoa cánh ấu long: “Chỉ cần Áo Ny khống chế tốt sức mạnh của mình thì sẽ không tổn thương đến các bạn.”

“À.”

Phát ra tiếng kêu trầm thấp đáp lại, lúc được đặt xuống, móng vuốt chạm vào mặt thảm mềm mại, hắc long bảo bảo hơi cụp cánh, sau đó cúi thấp thân mình.

Thấy bé vẫn không dám tiếp xúc, Tạ Loan cũng không thúc giục, chỉ đưa tay xoa xoa lưng ấu tể.

Chờ Tạ Loan ngồi xuống, hắc long bảo bảo liền đập cánh bay lên đùi anh, mở to con ngươi kim sắc xinh đẹp nhìn nhìn xung quanh.

Tạ Loan ngồi yên bất động, ấu tể vùi mình trong lòng người thân thiết sẽ có cảm giác an tâm, để ấu long thích ứng vài ngày tự nhiên sẽ chủ động tiếp xúc với những ấu tể khác.

Không di độn vị trí, Tạ Loan đưa tay ôm ấu tể nhân ngư từ sáng sớm đã chờ anh tới gần hơn, để bé tựa vào người mình.

“Mạt mạt~”

Chiếc đuôi màu băng lam từ lúc nhìn thấy thanh niên liền nhẹ nhàng đong đưa, bé đưa tay nắm lấy quần áo thanh niên, gương mặt nhỏ nhắn thanh tú vốn không có biểu tình lộ ra vui sướng.

“Ừm.” Tạ Loan ôn hòa đáp lại, đồng thời đưa tay qua để ấu tể đập vây đuôi lên lòng bàn tay mình.

Ấu tể duy khắc từ xa xa nghe thấy âm thanh cũng chạy tới, hệt như bé cún con ngửi ngửi khí tức Tạ Loan, có thể vì Tạ Loan rời đi vài ngày nên lần này ấu tể ngửi lâu hơn.

Tay trái để vây đuôi nhân ngư vỗ nhẹ, tay phải để ấu tể duy khắc cúi đầu ngửi ngửi, hiện giờ Tạ Loan không còn dư cánh tay nào nữa.

“Uông ô.”

Rốt cuộc ngửi xong khí thức, ấu tể duy khắc liếm liếm lòng bàn tay Tạ Loan hai cái.

Những ấu tể khác xếp hàng ngồi xung quanh Tạ Loan, có dáng ngoài đặc biệt khác biệt với những ấu tể khác, ấu tể mục tạp thể hình khổng lồ dẫn theo tám ấu tể mục tạp dáng vẻ đã lớn hơn rất nhiều vây ở phía tay trái Tạ Loan.

Tạ Loan giơ tay với ấu tể mục tạp, vừa vặn để bé cúi đầu có thể đụng tới, lúc chạm tới lớp vỏ cứng rắn của ấu tể, Tạ Loan xoa xoa một cái.

“Ni Khắc.” Tạ Loan ôn nhu gọi, động tác xoa đầu ấu tể mục tạp cũng rất nhẹ, rất nhanh anh liền nghe thấy ấu tể này đáp lại.

Dùng con ngươi đỏ ngầu nhìn chằm chằm, lúc cúi đầu chạm vào tay thanh niên, nghe thanh niên gọi mình, con ấu tể mục tạp này thực ngoan ngoãn phát ra tiếng kêu đáp lại.

Ỷ mình biết bay, nhóm chim béo màu sắc bất đồng từ sớm đã bay tới trên người Tạ Loan, từ vừa nãy đã luôn kêu chíp chíp.

Nhìn hành động thân cận của nhóm ấu tể đối với thanh niên, hắc long bảo bảo nằm trên đùi Tạ Loan chớp chớp đôi mắt kim sắc, mặc dù vẫn không tiếp xúc với những ấu tể khác nhưng đôi cánh của bé đã thả lỏng hơn, cũng thử nâng móng trước đạp đạp lên tấm thảm mềm ở bên cạnh.

Đây là một bắt đầu tốt.

Từ đầu đến cuối Tạ Loan vẫn im lặng quan sát động tĩnh của ấu tể, lúc ấu long ngẩng đầu nhìn Tạ Loan thì nhận được ánh mắt khích lệ của anh.

Không cần sợ hãi tiếp cận người khác, cũng không cần sợ bị tiếp cận, những chuyện không thể nói cho đối phương biết ở thế giới tuyến bên kia, Tạ Loan muốn để hắc long bảo bảo biết sớm một chút.

Cộng cả con nặc khắc tư đang nằm trên vai anh, Tạ Loan phát hiện mình đã gom đủ tổ hợp diệt thế ở thế giới tuyến bên kia, trừ bỏ ba ấu tể lúc ban đầu đã ở sẵn trong phân hội, hiện giờ ngay cả hai con còn lại cũng bị anh gom về.

“Mạt mạt?” Phát hiện thanh niên tựa hồ có chút thất thần, ấu tể nhân ngư nắm lấy quần áo thanh niên khẽ nhúc nhích chiếc vây đuôi băng lam, phát ra hai âm tiết.

Lấy lại tinh thần, Tạ Loan cúi đầu chống lại ánh mắt xanh biếc của ấu tể nhân ngư, đưa tay vuốt ve mái tóc vàng mềm mại của bé.

Gia trưởng lại đặt lực chú ý lên người mình, phản ứng của ấu tể nhân ngư cũng thực rõ ràng, lúc được xoa tóc bé không ngừng lắc vây đuôi, ánh mắt cũng từ từ sáng lên.

Nhóm ấu tể ở thế giới bên được được yêu thương chăm sóc trưởng thành, Tạ Loan đặt tầm mắt lên người bốn ấu tể.

“A Loan, chuyện ghi danh không thành vấn đề chứ?” Mặc dù không có gì bất ngờ, bất quá Hạ Kỳ vẫn tới gần thanh niên bị nhóm ấu tể vây quanh, quan tâm hỏi.

Tạ Loan gật đầu, lấy ra tấm thẻ báo danh: “Lấy được số rồi, chờ sau này chính thức sát hạch là được.”

Sau khi ghi danh sát hạch cấp bậc bảo mẫu kết thúc thì còn phải chờ khoảng hai tháng, khoảng thời gian này bảo mẫu đăng ký ghi danh ngoại trừ chăm sóc ấu tể, cơ bản đều bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi.

“Vậy thì tốt rồi.” Hạ Kỳ yên tâm, nói thêm: “Sát hạch có phần thi viết, khoảng thời gian này nếu A Loan cần đọc sách thì cứ giảm bớt công việc, cứ giao cho tụi chị là tốt rồi.”

Tạ Loan khoát tay: “Thời gian vẫn còn nhiều, hơn nữa chăm sóc ấu tể cũng không có gì phiền hà.”

Ấu tể trong phân hội bọn họ đều rất ngoan, bảo mẫu chăm sóc cũng đỡ lo.

“Kết quả sát hạch của hội trưởng khẳng định sẽ không thấp.” Không phải chính mình dự thi nhưng Trịnh Chu vẫn rất tin tưởng.

Thực ra thì không chỉ Trịnh Chu, mọi người trong phân hội Vân Bảo đều rất có lòng tin với Tạ Loan, cảm giác đó hình thành trong suốt quá trình làm việc và sống chung ở phân hội Vân Bảo.

Lúc này Tạ Loan không lên tiếng, liếc mắt nhìn thẻ báo danh trên tay, đối với kỳ sát hạch bảo mẫu lần này, trong lòng Tạ Loan vẫn có chút chờ mong.
Bình Luận (0)
Comment