Từ trước đã nói, một khi rời bỏ vũ khí đặc chế thì thể năng kém cỏi của chủng tộc nhân loại sẽ biểu hiện rất rõ, lúc này nhân loại là chủng tộc rất nhỏ yếu, đây là nhận thức chung của tất cả các chủng tộc trên tinh tế.
Mà đại đa số ấu tể của các chủng tộc trong vì sao đều có tính nguy hiểm đối với nhân loại, vì thế không có nhân loại nào muốn làm nghề bảo mẫu này.
Vì thế mới có tình huống hạc đứng trong bầy gà của Tạ Loan hiện giờ.
Trong ánh mắt tò mò nghiên cứu của đám người xung quanh, Tạ Loan vẫn duy trì biểu tình bình tĩnh, còn rỗi rảnh quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Địa điểm sát hạch mỗi năm đều không giống nhau, tòa nhà cực lớn dành làm nơi sát hạch này bắt đầu được xây dựng từ hai tháng trước.
Kiến trúc này thuộc loại có thể thu hồi, sau khi dùng xong chỉ cần nhấn nút trong phòng điều khiển là có thể thu hồi vào trong túi không gian, sau đó có thể mang tới địa điểm khác để sử dụng.
Nó giống như một căn nhà di động có thể mang theo bên người, vật liệu xây dựng là một loại vật chất đặc biệt có độ co dãn rất cao, Tạ Loan vẫn luôn tò mò với loại kiến trúc đặc biệt chỉ tồn tại ở thời đại tinh tế này, hôm nay là lần đầu tiên được nhìn thấy.
Thanh niên không để ý tới ánh nhìn của mọi người, thế nhưng nó cũng không giảm bớt kinh ngạc cùng hứng thú của bọn họ, rất nhiều người kết bạn cùng tham gia sát hạch bắt đầu bàn luận xôn xao.
“Là nhân loại…?” Một thí sinh liếc trộm thanh niên tóc đen cách đó không xa, sau đó dùng khuỷu tay huých đồng bạn bên cạnh, dùng giọng điệu do dự nói.
Lúc này đồng bạn cũng nhìn qua, sau vài giây thì gật đầu, cũng dùng giọng điệu tương tự: “Hình như vậy.”
Đoạn đối thoại này đến từ hai tộc nhân tắc mỗ của Phân Niết Tinh, hai người trố mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của nhau.
Phân hội Vân Bảo chính là hắc mã trong kỳ sát hạch Tinh Minh lần trước, Tạ Loan là hội trưởng đương nhiệm, trong số bảo mẫu ở hội trường dĩ nhiên cũng có người biết anh.
Mà có người nói ra một nghi vấn: “Là hội trưởng của phân hội Vân Bảo kia, bất quá anh ta không phải là nhà đầu tư à… chẳng lẽ còn kiêm nhiệm cả bảo mẫu?”
Biết thì biết, thế nhưng chân chính hiểu rõ thì không nhiều.
Sau khi phân hội Vân Bảo có danh tiếng, rất nhiều người cũng kinh ngạc khi biết hội trưởng phân hội này là nhân loại, hơn nữa còn là người đầu tư chủ yếu, thế nhưng bọn họ không rõ Tạ Loan có vai trò cụ thể là gì trong phân hội.
“Hẳn là làm hội trưởng rảnh rỗi nên tùy tiện dự thi đi.”
Cũng không phải chỉ có một người có suy nghĩ này, rất nhiều người ở bên cạnh nghe vậy cũng đồng ý.
Chẳng qua chỉ tùy tiện tới tham gia để giết thời gian mà thôi, có lẽ ngay cả cấp C cũng không đạt được…
Không phải bọn họ khinh thường chủng tộc nhân loại, chẳng qua là tất cả mọi người đều biết, nhân loại thực sự không hợp với chức nghiệp bảo mẫu này.
Thể năng của nhân loại vốn đã rất yếu, muốn đạt điểm cao ở hạng mục này là không có khả năng, ngay cả mức trung bình cũng không thể nào đạt tới, khuyết điểm này cũng chính là nguyên nhân làm kỳ thi sát hạch bảo mẫu của tinh tế trở thành quá khó với chủng tộc nhân loại.
Âm thanh xì xào bàn tán rất nhiều, có cái cũng truyền vào tai Tạ Loan, bất quá chẳng ảnh hưởng gì đến anh.
Sau khi gia nhập phân hội Vân Bảo không lâu, Tạ Loan đã biết nguyên nhân vì sao nhân loại làm bảo mẫu là chuyện rất hiếm lạ, vì thế trước khi tham gia kỳ sát hạch này, anh đã sớm đoán được tình cảnh này.
“Cái đó… anh đừng để ý tới lời bọn họ.” Một người trẻ tuổi thuộc chủng tộc tái duy lạp có chút xấu hổ đi tới trước mặt Tạ Loan.
Xung quanh có quá nhiều người sau khi kinh ngạc thì tỏ ra xem thường thanh niên nhân loại, Lạc Khắc cảm thấy đối phương rất có thể sẽ bị đả kích, vì thế mới muốn khích lệ một chút.
Cùng ngụ trên Cái Á Tinh, Lạc Khắc vẫn luôn nghe thấy tin tức về phân hội Vân Bảo, anh thực sự rất bội phục thanh niên đã cứu vãn được một phân hội bảo dưỡng ấu tể gần như đã sắp phá sản.
Trên đầu đối phương có một sợi xúc giác đung đưa, đây là đặc điểm của chủng tộc tái duy lạp, Tạ Loan nhớ, khi xúc giác của tộc tái duy lạp đung đưa với tần số như vậy là đại biểu thiện ý.
“Cám ơn.” Tạ Loan gật đầu, mặc dù bản thân không hề để ý, thế nhưng vẫn lên tiếng cám ơn người trẻ tuổi đã có hảo ý với mình.
Từ tiếng cám ơn này có thể cảm giác được thanh niên trước mắt là người dễ tiếp xúc, Lạc Khắc liền nói ra tên mình, sau đó nói: “Đừng quá khẩn trương, đây là lần thứ tư tôi tham gia sát hạch bảo mẫu rồi, nội dung ba lần trước khác biệt cũng không quá lớn, năm nay có lẽ cũng vậy.”
Lần đầu tiên tham gia, Lạc Khắc chỉ thiếu một chút là đã đủ điểm để đạt cấp B, vì thế ba năm sau đó anh vẫn tiếp tục ghi danh.
Vấn đề là chút điểm đó lại không dễ đột phá, hai lần sát hạch sau đó đều không tiến bộ chút nào, thực ra thì đối với lần sát hạch năm nay, Lạc Khắc khá thấp thỏm, không quá tự tin.
Mười phút trước khi sát hạch bắt đầu, tất cả thí sinh đăng ký sách hạch bảo mẫu năm nay đều đã đến đông đủ, năm phút cuối cùng hội trưởng tiến vào trạng thái khép kín.
Giống như các kỳ thi trước, phần thi đầu tiên là thi viết, mỗi người căn cứ theo số báo danh của mình tìm tới chỗ ngồi.
Năm phút sau một tiếng đing đong vang lên, kỳ thi sát hạch bảo mẫu do Tinh Minh chủ trì chính thức bắt đầu…
Sau khi tiếng chuông nhắc nhở vang lên, cả hội trường lập tức yên tĩnh, cơ hồ là ngay cả cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Cũng giống như làm bài thi, bất quá không phải làm trên giấy mà trực tiếp viết lên màn hình giả lập trên bàn mà thôi.
Nói thật thì đề thi viết này đối với Tạ Loan thực sự quá quen thuộc, trắc nghiệm, phán đoán, đáp nhanh, tình huống, tất cả đều không làm khó Tạ Loan với kinh nghiệm chăm sóc ấu tể phong phú.
Chỉ cần có trí nhớ mang máng là có thể chọn trúng, dùng ngón tay điểm điểm trên màn hình, Tạ Loan nhanh chóng giải quyết được đề thi.
Đại đa số nội dung thi viết cũng không phải vấn đề khó khăn rối rắm gì, ngược lại đều là những vấn đề khá bình thường.
Nhiều nhất là sở thích của ấu tể các chủng tộc, giống như câu hỏi Tạ Loan vừa trả lời xong là vầy: [Ấu tể tộc khắc tô thích nhất màu gì?]
[A. Trắng B. Vàng C. Cầu Vòng D. Cam]
Tất cả câu hỏi đều tương tự như vậy, mặc dù rất bình thường nhưng đều là kiến thức cần nằm vững của bảo mẫu.
Phán đoán thì cần phải suy nghĩ một chút, Tạ Loan cũng không nắm chắc lắm, chủ yếu là đáp nhanh cùng tình huống cần chút thời gian.
Tình huống là đưa ra tình huống để bảo mẫu tự nêu ra cách ứng phó, đề mục này không có đáp án tiêu chuẩn.
Tạ Loan cầm bút điện tử, căn cứ theo suy nghĩ của mình mà viết câu trả lời, làm xong liền theo thói quen liếc mắt dò lại một lần, xác nhận không bỏ sót gì liền nhấn nút gửi trên góc phải.
Thời gian thi viết là một giờ, sau khi Tạ Loan nhấn nút nộp bài thi, lá chắn che chắn tầm nhìn với các thí sinh khác được giải trừ, anh có thể nhìn thấy những thí sinh khác.
Thấy những người khác vẫn còn đang làm bài, Tạ Loan có chút kinh ngạc, anh phát hiện mình hình như là người nộp bài sớm nhất.
Sau khi thi viết kết thúc, phần tiếp theo là kiểm tra năng lực thân thể, hạng mục này thì Tạ Loan không quá chú trọng.
Phần thi thể năng này sẽ có điểm số ngay lập tức, số điểm sẽ được xếp từ cao đến thấp trên màn hình giả lập trên không trung, mà tên Tạ Loan nằm ở vị trí cuối cùng.
Thi viết không rõ đối phương có thành tích thế nào, bất quá nhìn điểm số thể năng, rất nhiều thí sinh đều lộ ra biểu tình quả nhiên.
Nói chủng tộc nhân loại không thích hợp làm bảo mẫu không phải không có đạo lý, cứ nhìn chênh lệch điểm số thể năng thì biết, ngay cả tiêu chuẩn phổ thông còn không đạt được.
Lạc Khắc cũng nhìn thấy điểm số đó, bất quá tính tình tốt làm anh lại một lần nữa đi tới bên cạnh Tạ Loan, nhìn đối phương muốn nói lại thôi, cuối cùng an ủi: “Không sao đâu, vẫn còn vài hạng mục nữa, chỉ cần điểm số cao một chút thì có thể kéo thành tích lên thôi.”
Mặc dù nói vậy nhưng Lạc Khắc cũng biết rõ lời an ủi của mình không quá thiết thực.
Muốn dùng điểm số các hạng mục khác kéo lại điểm thể năng thì chỉ sợ phải có ít nhất hai hạng mục gần trọn điểm, thực sự là quá khó khăn.
Tạ Loan muốn cám ơn đối phương, bất quá vừa mới mở miệng, còn chưa kịp nói chuyện thì nội dung khảo hạch tiếp theo đã bắt đầu.
Hạng mục sát hạch thứ ba là trắc nghiệm tinh thần lực, mỗi thí sinh phải tiến vào một căn phòng nhỏ tiến hành kiểm tra.
Tổng cộng có một trăm phòng, chủ khảo chờ ở căn phòng chính giữa, những nhân viên khác thì chia ra các phòng còn lại, thực tế đều có camera giám sát.
“Người kế tiếp.”
Không đợi lằn ngang màu xanh lá trên cửa phòng sáng lên, chủ khảo đã lên tiếng thông báo trước, chờ thí sinh tộc ốc mã đi ra, chủ khảo liền thấy một thanh niên tóc đen tiến vào phòng.
Lần đầu tiên tới tham gia sát hạch bảo mẫu, mặc dù đã tìm hiểu trên tinh mạng nhưng Tạ Loan vẫn khó tránh có chút lúng túng, anh chầm chậm tiến vào, xác nhận vị trí mình nên đi tới.
Thế nhưng chủ khảo năm nay là chủng tộc địa tinh, đồng thời còn là người khó tính, ngay lúc Tạ Loan vừa mới xác nhận xong thì ông đã gỡ chiếc kính gọng vàng trên sống mũi mình xuống gõ lên mặt bàn, chỉ quả cầu thủy tinh trong suốt trước mặt nói: “Đặt tay lên trên rồi truyền tinh thần lực của cậu vào.”
Tạ Loan nghe theo tiến tới, đặt tay lên quả cầu thủy tinh trong suốt đang lơ lửng, thế nhưng bước truyền tinh thần lực thì anh có chút do dự.
Truyền tinh thần lực… rốt cuộc phải truyền vào bao nhiêu?
Vốn định mở miệng hỏi nhưng nhìn thấy chủ khảo đang ngồi lau tròng kính tựa hồ không muốn phản ứng mình, Tạ Loan liền nuốt vấn đề này xuống.
Cúi đầu lau tròng kính viền vàng của mình, sau khi gặp phải rất nhiều thì sinh thích trì hoãn, vị chủ khảo địa tinh có màu da xanh lá cây này có tâm tình không quá tốt đẹp.
Thí sinh năm nay so với trước kia đúng là càng lúc càng kém, người nào cũng dây dưa kì kèo, không biết thời gian là vàng là bạc sao?
Đang cúi đầu lau lau, đột nhiên chủ khảo loáng thoáng nghe thấy tiếng răng rắc thanh thúy, bất quá bởi vì mãi lau kính nên không quá chú ý.
Chờ sau đó tiếng răng rắc kia lại vang lên thêm hai lần nữa, chủ khảo mới ý thức được đó không phải ảo giác, một giây sau đó…
‘Ầm…!’Một tiếng nổ cực lớn vang lên, bàn tay đang cầm kính của chủ khảo run lên.
Vội vàng đeo chiếc kính lên sống mũi, nhìn quả cầu thủy tinh chia năm xẻ bảy đã không còn nhìn ra hình dáng ban đầu ở bên kia, chủ khảo sửng sốt.