Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 120

Địch nhân ngoại vực bất ngờ tập kích, đối với tất cả chủng tộc trong phiến vũ trụ này chính là cuộc chiến tranh không hề báo trước bùng nổ.

Một giây trước khi phát sinh, toàn bộ tinh tế vẫn còn an ninh bình tĩnh, Tạ Loan còn bồi nhóm ấu tể hoạt động trong phân hội.

“Áo Ny tựa hồ ngày càng khống chế ngọn lửa ổn định hơn nhỉ?” Tạ Loan bế hắc long bảo bảo đang ôm chặt viên đá quý vào lòng, cúi đầu nhu hòa nhìn bé.

“À~”

Ôm viên đá quý phỉ thúy xanh biếc vùi trong lòng thanh niên, nghe thanh niên nói vậy liền phát ra âm thanh đáp lại, hai chiếc cánh cũng khẽ giật giật.

Tựa hồ muốn biểu diễn cho thanh niên nhìn, hắc long bảo bảo dùng hai chân trước ôm chặt viên ngọc phỉ thúy, đập đập cánh bay tới bên cạnh Tạ Loan, sau đó ấu tể làm ra động tác hít thở sâu rồi phun hơi thở về phía trống trải.

Lần này hơi thở đặc biệt kéo dài, vẽ thành một ngọn hỏa diễm có màu sắc xinh đẹp trong không khí.

Mặc dù so với cự long thì cách biệt như ngọn đuốc và đèn cầy, thế nhưng đối với ấu long thì đã là rất cố gắng.

“À…”

Sau khi làm xong, hắc long bảo bảo đập cánh quay trở về lòng ngực Tạ Loan, ngẩng đầu, ánh mắt xinh đẹp như hoàng kim đối diện với tầm mắt Tạ Loan.

Tạ Loan giơ tay xoa phần bụng tròn tròn của ấu long, vẫn còn là ấu tể nên phần vảy ở bụng bé vẫn chưa đủ cứng rắn, vẫn còn mang theo nhiệt độ ấm áp của cơ thể.

Tạ Loan vừa dùng tay phải xoa xoa vừa cho bé một ánh mắt khích lệ: “Áo Ny khống chế rất tốt, hơn nữa ngọn lửa cũng lợi hại hơn trước kia.”

Huyết mạch cự long, tức là ấu tể tộc khắc tô sau khi phá xác không long liền có năng lực phun long tức, trước đó bởi vì ấu long không thể khống chế được dị năng thuộc tính ám của mình nên trong những tình huống bất ngờ sẽ phun ra hơi thở.

Xác xuất hắc long bảo bảo vô tình phun hơi thở rất thấp, so với trước đó không thể khống chế được dị năng của mình, hiện giờ bé đã có thể ổn định khống chế.

“Chuyện vô tình phóng ra dị năng trước kia, không ai trách Áo Ny cả.” Tạ Loan điều chỉnh tư thế để hắc long bảo bảo đối mặt với những bảo mẫu khác ở trong phòng, mà nghe Tạ Loan nói vậy, bọn họ cũng không ngừng gật gù.

“Đúng vậy, Áo Ny là bé ngoan.” Sợ ấu tể vẫn canh cánh chuyện này, Hạ Kỳ vội vàng lên tiếng phụ họa.

Là chuyện nửa tháng trước, hắc long ấu tể đang cùng mấy bé chim béo khố đề, khố duy bay lượn khắp phòng, lúc bay tới gần chiếc bàn, ấu long vô tình phun ra hơi thở thiêu rụi một góc nhỏ của chiếc bàn.

Khi ấy hắc long ấu tể cũng không tiếp tục bay, bé liền đứng trên bàn nhìn chằm chằm phần góc bàn bị cháy nám đen, lúc Tạ Loan đi tới, ấu long khẩn tương dán sát cánh vào người.

Khi ấy Tạ Loan cũng ôm ấu long lên nói không sao cả, thế nhưng bé vẫn cảm thấy mình làm sai chuyện, vẫn cụp cánh một hồi lâu.

Hiện giờ Tạ Loan vừa khích lệ lại vừa an ủi như vậy, cộng thêm nhìn phản ứng của nhóm người lớn, long bảo bảo đã có thể khống chế tốt long tức của mình lập tức giật giật cánh.

Cảm giác được hắc long bảo bảo muốn bay, Tạ Loan liền buông lỏng tay một chút, kết quả thấy bé bay vào phòng ngủ, đại khái khoảng nửa phút thì ngậm một viên đá quý khác bay ra.

“À.”

Buông viên đá xuống trước mặt mọi người, hắc long bảo bảo đập đập cánh bay trên không trung.

Ý là muốn mang viên đá này cho bọn họ…

Ý thức được điểm này, nhìn ánh mắt kim sắc sáng ngời của ấu long, trong lòng mọi người đều không khỏi mềm nhũn.

Bởi vì bọn họ biết rõ ấu long rất thích những viên đá quý trong suốt long lanh này, nó chính là bảo vật của bé, thế nhưng hiện giờ bé lại muốn tặng một viên cho bọn họ.

Góc bàn bị cháy hỏng cần đồ để đổi, hắc long bảo bảo nghĩ vậy.

Thế nhưng viên đá quý phỉ thúy là do Tạ Loan cho bé, bé rất thích nên mới quay trở về phòng lấy một viên khác.

Tạ Long nhặt viên hồng ngọc nằm trên thảm lên, đưa tay ôm lấy ấu long đang bay, một lần nữa đặt viên đá ở vị trí mà bé có thể ôm lấy.

“Áo Ny không cần đưa đá quý cho chúng ta.” Tạ Loan ôn hòa nói, dừng một chút rồi bổ sung: “Chẳng qua chỉ cháy góc bàn mà thôi, bàn cũng không bị cháy hỏng.”

Mặc dù hiện giờ nguồn vốn của phân hội rất dư dả nhưng Tạ Loan cũng không vì thế mà tiêu tiền như nước.

Chỗ góc bàn bị cháy đen, Tạ Loan đã tìm người xử lý, hiện giờ chiếc bàn này vẫn còn được sử dụng bình thường.

“À.”

Cuối cùng vẫn dùng móng trước nhẹ nhàng ôm lấy viên đá quý, hắc long bảo bảo vùi trong lòng Tạ Loan, con ngươi kim sắc xinh đẹp híp lại.

Hắc long bảo bảo này là nữ bảo bảo.

Tuy trong phân hội Vân Bảo, vô luận ấu tể có giới tính là nam hay nữ đều được yêu thương chăm sóc giống nhau, bất quá lúc đối đãi với nữ bảo bảo, có lúc bọn họ cần phải càng ôn nhu tỉ mỉ hơn.

Đây là chuyện vào một buổi sáng sớm mùa đông ở Cái Á Tinh, buổi sáng vốn nên an ninh bình tĩnh còn chưa kịp trôi qua thì tiếng còi báo động đã vang vọng khắp tinh cầu.

“Đây là… còi báo động tinh cầu tiến vào trạng thái phòng bị bậc một…” Nghe thấy âm thanh đặc biệt này, nhóm người lớn vốn đang mỉm cười đột nhiên cứng ngắc, trừ bỏ kinh ngạc, vẻ mặt còn có chút hoang mang hốt hoảng.

Phòng bị bậc một là cấp bậc phòng bị cao cấp nhất của tinh cầu, trước kia chỉ xuất hiện ở thời kỳ chiến tranh, tình huống này đại biểu tinh cầu sắp đối mặt với một sự uy hiếp cực lớn.

Mọi người đều không rõ đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng lúc tiếng còi báo động vang lên vẫn kịp phản ứng, bảo mẫu trong phân hội lập tức đi trấn an ấu tể.

Tạ Loan phản ứng nhanh nhất, anh ngồi xổm xuống ôm ấy mấy bé ấu tể bị âm thanh dọa sợ, nhẹ nhàng vuốt ve sống lưng trấn an, sau đó cố gắng tụ nhóm ấu tể khác tới bên cạnh mình.

“Âm thanh sẽ ngừng lại nhanh thôi, bảo bảo không cần sợ.” Tạ Loan ôn nhu an ủi, anh nhớ tiếng còi báo động chỉ kéo dài nửa phút.”

Nhóm ấu tể không biết còi báo động đại biểu cho điều gì, chẳng qua bị tiếng vang bất ngờ làm hoảng sợ mà thôi, chỉ cần ôm dỗ dành một chút là có thể trấn an.

Sau Tạ Loan những bảo mẫu khác ở trong phòng cũng bắt đầu trấn an tình tự ấu tể, còi báo động quả nhiên giống như Tạ Loan đã nghĩ, sau nửa phút thì dừng lại, bọn họ muốn trấn an ấu tể cũng dễ dàng hơn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Cái Á Tinh sao lại thông báo phòng bị bậc một?!”

Chuyện nghiêm trọng như thế này căn bản không có khả năng là sai sót, tinh cầu thực sự đã khởi động phòng bị, thế nhưng dân chúng cư ngụ trên tinh cầu vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

Trong âm thanh gấp gáp của mọi người, Hạ Kỳ mở quang não, lúc này bởi vì có quá nhiều người lên mạng tìm hiểu vấn đề, thậm chí ngay cả tinh mạng cũng xuất hiện tình trạng lag mạng.

Vừa mở tinh mạng, không cần Hạ Kỳ tìm kiếm, hiện giờ tất cả các tin hot nhất đều có nội dung giống nhau…

Hi Lạc Lâm Tinh, tổng bộ Tinh Minh bất ngờ bị địch nhân tập kích, hơn nữa trong thời gian ngắn ngủi, Tinh Minh đã rơi vào thế hạ phong.

Vũ khí mà địch nhân sử dụng hoàn toàn xa lạ với tất cả chủng tộc trong tinh tế và Tinh Minh.

Chiếc chiến hạm màu đen khổng lồ có binh lính không cùng chủng tộc, mà những chủng tộc này lại hoàn toàn xa lạ, chúng tự xưng là ‘Tắc Lạp’.

Là kẻ xâm lăng từ ngoại vực tới, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Tinh Minh chỉ có thể đưa ra kết luận này.

Trụ sở chính của Tinh Minh bị tập kích, không tới vài phút tin tức này đã lan truyền khắp tinh tế.

Hiểu được chuyện này có tính nghiêm trọng khó có thể tưởng tượng, cơ hồ mỗi tinh cầu nhận được tin đều bật hệ thống phòng ngự cao nhất, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.

Tinh Minh rơi xuống thế hạ phong, tin tức này thực sự làm rất nhiều người không thể tiếp nhận.

Tinh Minh có bộ đội tinh nhuệ được tạo thành từ tinh anh của các chủng tộc, trong tinh tế Tinh Minh có uy danh rất lớn, quân đội Tinh Minh chính là nơi vô số quân giáo sinh mong mỏi được tiến vào.

Những năm nay vô luận là có thế lực nào muốn quấy nhiễu nền hòa bình tinh tế, chỉ cần Tinh Minh phái quân ra thì sẽ áp chế trong thời gian ngắn, tốc độ nhanh gọn lẹ đến mức làm tộc nhân các chủng tộc không cảm thấy chút khủng hoảng nào.

Thậm chí có khi kẻ gây rối còn chưa kịp ra tay, quân đội Tinh Minh đã chạy tới trấn áp, thế nhưng quân đội Tinh Minh vẫn luôn đóng vai sứ giả hòa bình hoặc đúng hơn là thần bảo hộ hoàn mỹ cư nhiên lại chật vật chiến đấu với kẻ đột kích.

Này có ý nghĩa là gì?

Đáp án gây khủng hoảng nháy mắt lan tràn trong lòng mọi người.

“Sao, sao lại có thể như vậy…” Hạ Kỳ lộ ra biểu tình vô cùng kinh ngạc cùng không thể nào tin tưởng được, cô cơ hồ không thể tin vào mắt mình, đồng thời hoài nghi những gì mình thấy trên tinh mạng rốt cuộc là thật hay giả.

Hoàn toàn không để người ta có thời gian chuẩn bị tâm lý, một phút trước bọn họ vẫn chăm sóc ấu tể như bình thường, thế nhưng hiện giờ tinh cầu lại đang… thậm chí là cả tinh tế phải đối mặt với một địch nhân mà ngay cả Tinh Minh cũng không thể ứng phó.

Đây là đùa giỡn sao, điều này sao có thể…

Cũng không phải một mình Hạ Kỳ có suy nghĩ này, mọi người cũng có cảm xúc đồng dạng.

Thế nhưng tin tức thống nhất trên tinh mạng không thể nghi ngờ là hoàn toàn chính xác, tiếng còi báo động cũng vang lên không lâu, mọi người đều hoài nghi sự thực này, thế nhưng từ nhiều phương diện thì không thể chối bỏ tính chân thực của nó.

“Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, phải làm gì… phải dẫn ấu tể trong phân hội chạy trốn à??” Vừa sinh ra đã sống trong thời bình, chiến tranh đối với thế hệ trẻ thực sự quá xa lạ, Trịnh Chu hiện giờ hiển nhiên đang rất hoảng hốt.

“Không cần làm gì cả.” Có muốn cũng không làm được, Trát Lạp Đức trầm giọng trả lời, sau đó tiếp tục trần thuật: “Tinh cầu hiện giờ đang trong trạng thái phong kín.”

Dẫn ấu tể chạy trốn là chuyện không có khả năng, căn bản không có nơi để trốn, mọi người cũng dần dần ý thức được điểm này.

“Cứ như bình thường là được rồi.” Tạ Loan tiếp nhận lời Trát Lạp Đức, tận lực duy trì bình tĩnh.

Trong số mọi người, trừ bỏ Trát Lạp Đức cùng Mạc Lý Sâm từng trải qua không ít chiến tranh, Tạ Loan là người có biểu hiện trấn định nhất.

Thế nhưng chỉ có bản thân anh rõ nhất, mặc dù ngoài mặt trấn tĩnh nhưng trong lòng Tạ Loan sớm đã hỗn loạn vô cùng.

Chẳng qua hiện giờ anh chính là hội trưởng, ở thời điểm này nên phát huy tác dụng lãnh đạo.

Biết được chuyện, Trát Lạp Đức cùng Mạc Lý Sâm từng ở quân đội Tinh Minh đóng góp cống hiến gìn giữ nền hòa bình tinh tế kỳ thực cũng đứng ngồi không yên, thế nhưng hiện giờ cũng chỉ có thể chờ đợi.

Địch nhân vì sao lại tới thế giới này trước thời hạn…

Cách đâu không lâu Tạ Loan còn lạc quan suy đoán có lẽ ở tương lai địch nhân thần bí này cũng không xuất hiện, thế nhưng sự thực thực tế đã chứng minh suy nghĩ của anh quá ngây thơ.

Địch nhân không thể nghi ngờ chính là những kẻ địch đến từ thế giới khác sẽ hủy diệt thế giới này, thế nhưng ở những thế giới tuyến khác thì mấy chục năm sau này bọn họ mới xuất hiện, vì sao ở thế giới này lại xuất hiện sớm đến vậy.

Chẳng lẽ vì anh đã thay đổi một vài chuyện đáng ra nên phát sinh ở thế giới này nên đã tạo thành phản ứng dây chuyền sao? Tạ Loan không chắc lắm.

Phải giữ trạng thái bình tĩnh như ngày thường mới có thể trấn an ấu tể, mặc dù trong lòng rất sốt ruột nhưng Tạ Loan cũng chỉ có thể cùng mọi người trấn an dỗ dành nhóm ấu tể bị tiếng còi báo động vừa nãy dọa sợ.

Cho dù được quân đội của các chủng tộc khác gia nhập tiếp viện nhưng Tinh Minh vẫn rơi vào thế yếu, thông qua một cư dân bản địa của Hi Lạc Lâm Tinh có thể nhìn thấy đoạn video mà đối phương quay lại, đường phố trong thành phố đã hoàn toàn bị phá hỏng.

Nếu cứ vậy thì địch nhân sẽ không chút lưu tình hủy diệt thế giới này.

Mặc dù chiến tranh tạm thời vẫn chưa ảnh hưởng tới những tinh cầu khác, thế nhưng nghe tin quân đội Tinh Minh yếu thế, khủng hoảng vẫn lan tràn khắp tinh tế.

Mình phải làm gì đó, Tạ Loan ý thức được điểm này.

Quang cầu muốn anh thay đổi kết cục bị hủy diệt của thế giới này nên mới tiến hành liên kết anh với thế giới này, đối phương cho rằng anh có thể thay đổi kết cục, nếu muốn làm điều này thì nhất định phải tham dự vào đó mới được.

“Em sẽ tới Hi Lạc Lâm Tinh, điều khiển Cái Á có thể nhanh chóng qua đó.” Những lời này không phải Tạ Loan nói mà là Ya Yi ở bên cạnh vẫn luôn quan sát biểu tình của anh.

Bao gồm cả Tạ Loan, tất cả mọi người ở trong phòng đều sửng sốt, sau đó nhịn không đượcs uy nghĩ…

Chiếc chiến hạm Cái Á khổng lồ làm người ta sợ hãi kia là do chủng tộc nặc khắc tư chế tạo, nó có thể đối địch lại chiếc chiến hạm màu đen của tộc tắc lạp kia không?

“Quá nguy hiểm.” Hiểu được tình hình nhưng Tạ Loan vẫn không khỏi nhíu mày.

Ở cục diện yếu thế, làm hay không làm đều nguy hiểm, chỉ khác là kéo dài thời gian mà thôi.

Không phản bác lời Tạ Loan, Ya Yi đột nhiên vươn chiếc đuôi bạc quấn lấy hông thanh niên, cúi đầu nhẹ nhàng đặt lên vai trái anh, dùng âm thanh trầm thấp dễ nghe nói: “A Loan nói thế giới này rất đẹp.”

Những lời này không phải muốn biểu đạt gì cả, chẳng qua bị Tạ Loan cảm nhiễm, con nặc khắc tư này dần dần biết lời Tạ Loan nói có ý gì.

Ya Yi muốn bảo vệ thế giới mà thanh niên trước mắt cho là xinh đẹp, hơn nữa thế giới này có thanh niên tồn tại, nó có lý do phải bảo vệ thế giới này.

“Dùng chiếc chiến hạm này có thể trực tiếp nhảy vọt thoát khỏi lồng phòng hộ của tinh cầu đúng không?” Mặc dù là câu nghi vấn nhưng Trát Lạp Đức lại dùng ngữ khí trần thuật: “Bên ngoại đã loạn như vậy, tôi với lão Mạc đã sớm không nhịn được, tụi tôi sẽ đi chung với hai người.”

Bàn luận vấn đề này cần phải giấu ấu tể trong phân hội, sau khi được bảo mẫu trấn an, ấu tể trong đại sảnh lại tiếp tục sinh hoạt vui chơi như bình thường.

“Các thầy phải ra ngoài một đoạn thời gian, nhóm bảo bảo không cần lên lớp học cơ sở chiến đấu, thế nhưng mỗi ngày vẫn nên tới phòng mô phỏng chiến đấu luyện tập, không được thụt lùi.” Tạ Loan ngồi xổm xuống ôn hòa nói chuyện với nhóm ấu tể: “Ta cũng phải đi, giống như trước đây vậy, qua vài ngày sẽ trở về với tụi con.”

Biết ấu tể trong phân hội đặc biệt thích vây quanh mình, vì thế mỗi lần ra ngoài, Tạ Loan đều nói chuyện với các bé, bằng không sau khi anh đi, các bảo bảo sẽ náo loạn.

Rất nhiều lần vì phải làm chuyện gì đó mà thanh niên phải ra ngoài một chuyến, nhóm ấu tể đã tiếp nhận chuyện này, mỗi lần Tạ Loan xuất môn các bé đều ngoan ngoãn chờ đợi, chờ Tạ Loan trở về sẽ khen ngợi bọn nó.

Tạ Loan nói vậy, nhóm ấu tể trong phòng khách lập tức phát ra tiếng đáp lại, nhất là ba bé chim béo đậu trên vai cùng trên đầu anh không ngừng kêu chíp chíp.

Lợi dụng năng lực nhảy vọt cùng ẩn hình của chiến hạm, nhóm Tạ Loan hoàn toàn không kích động đến hệ thống báo động rời khỏi Cái Á Tinh, mục tiêu là Hi Lạc Lâm Tinh.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, chiến tranh tựa hồ đã tiến tới giai đoạn ác liệt, cho dù hiện giờ có thể xem là các chủng tộc trong tinh tế đồng tâm hiệp lực kháng địch nhưng quân đội Tinh Minh vẫn bị áo chế, tình tế này làm tất cả các chủng tộc đều rất căng thẳng.

Lúc sĩ khí của quân đội Tinh Minh bởi vì vẫn luôn bị áp chế mà khó tránh suy sụp, một chiếc chiếc hạm nhỏ hơn chiến hạm màu đen kia một chút nhưng trong mắt quân đội Tinh Minh có thể xem là khổng lồ xuất hiện.

Lúc mới đầu, sự xuất hiện của chiến hạm này làm quân đội Tinh Minh vốn đã có chút suy sụp sĩ khí gần như tuyệt vọng, bọn họ nghĩ đây cũng là chiến hạm của Tắc Lạp, thế nhưng kết quả lại không phải.

Chiếc chiếc hạm này tới hỗ trợ bọn họ, mà chủ nhân của chiếc chiến hạm này… không có ai trong Tinh Minh có thể nghĩ ra…

Là một con nặc khắc tư.

Đại khái là con nặc khắc tư cuối cùng của tinh tế.

.*.
Bình Luận (0)
Comment