Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 23

Thuốc vạn dụng quả thực rất có tác dụng, Tạ Loan uống thuốc xong, đắp chăn túa mồ hôi, tới chạng vạng tối thì cơn sốt đã lui hẳn.

Cảm giác choáng đầu tiêu tán hơn phân nửa, Tạ Loan dần dần khôi phục ý thức, cảm giác đầu tiên là má trái mình chạm vào thứ gì đó lạnh băng.

Đồng thời rơi vào đáy mắt là một thứ màu bạc có vảy như đuôi rồng phương tây...

Tạ Loan: "..."

Nhất thời có chút mộng, tầm mắt vừa dời qua thì Tạ Loan nhìn thấy phần chóp đôi hơi vểnh vểnh lên một chút.

Cái đuôi bạc này trông có vẻ rất ngoan ngoãn tùy ý anh ôm, lẳng lặng bị tay anh quấn lấy, không hề có chút phản kháng nào.

Tạ Loan dời tầm mắt một chút, không ngoài dự đoán đối mặt với một đôi mắt xanh nhạt, trong suốt thánh khiết hệt như bầu trời mùa đông, đôi mắt vô cùng xinh đẹp.

Trong đôi mắt kia tựa hồ có tia sáng vô cùng rực rỡ, mặc dù không rõ nhưng lại làm người ta cảm nhận được nó đang chăm chú nhìn một thứ rất trọng yếu, tầm mắt vừa chuyên chú lại đặc biệt an tĩnh.

Trong lúc sốt tới choáng váng, anh đã dùng đuôi của con nặc khắc tư này làm gối ôm hạ nhiệt----- trong phút ngắn ngủi liên tưởng tới tiền căn hậu quả, Tạ Loan lập tức phản ứng, vội vàng buông chiếc đuôi ra.

Trong lòng Tạ Loan không khỏi có chút lúng túng, nghĩ xem nên giải thích thế nào mới tốt, ngay lúc này gò má anh đột nhiên bị cọ cọ một chút.

Cọ lên mặt đối phương là loại phương thức đại đa số ấu tể đều biết làm, dùng thân thể cọ lên người mình tín nhiệm tựa hồ biểu đạt thân cận cùng ỷ lại.

Cảm giác có chút giống bị ấu tể củng... mặc dù người đang cúi đầu cọ nhẹ gò má mình không thể nghi ngờ là hình thái trưởng thành. Cảm nhận được cảm giác thân cận ỷ lại của đối phương, Tạ Loan dừng lại một chút, cuối cùng vẫn để mặc con nặc khắc tư trưởng thành này cọ cọ má mình.

Cũng không cọ quá lâu, chỉ nhẹ nhàng cọ hai cái, sau đó Tạ Loan thấy đối phương lùi ra một chút.

"A Loan." Nói không nhanh, trong âm thanh trầm thấp có chút lãnh đạm, thế nhưng lúc gọi cái tên này, đối phương tựa hồ rất nghiêm túc.

Câu nói đầu tiên của thời kỳ trưởng thành, Ya Yi đối với thanh niên nhân loại ở trước mắt trầm thấp phát ra hai âm tiết này.

Câu nói đầu tiên, nó muốn người này nghe.

Không ngờ đối phương lại đột nhiên gọi tên mình, Tạ Loan có chút sửng sốt.

Thế nhưng trước khi Tạ Loan lấy lại tinh thần, nặc khắc tư trưởng thành ở trước mắt đã không thấy tăm hơi, thay vào đó là một ấu tể tròn vo cuộn tròn trong lòng anh.

"Ư ô." Bò vào lòng thanh niên củng củng, ấu tể nhỏ giọng kêu một tiếng.

Đối mặt với hình thái ấu tể, Tạ Loan cơ bản mất đi năng lực cự tuyệt.

Sờ sờ cái sừng nhỏ trên đầu ấu tể nặc khắc tư, Tạ Loan một đường xoa tới sống lưng, lông mao rất mềm mại.

Bị thanh niên vuốt lưng, cổ họng ấu tể nặc khắc tư phát ra tiếng gừ gừ, chóp đuôi lông xù cũng hơi vểnh vểnh lên.

Cơn sốt tới nhanh đi cũng nhanh, nếu muốn dẫn ba bé chim béo trong hội tham gia giải thi đấu, Tạ Loan dành khoảng thời gian còn lại để ba bé chim này huấn luyện phi hành một chút.

Trước tiên Tạ Loan lên mạng tìm kiếm nội dung cuộc thi, anh phát hiện nếu ấu tể muốn giành được thứ hạng tốt thì nên luyện tập trước.

Vì để tăng độ khó cùng thú vị đồng thời khảo nghiệm năng lực phi hành của ấu tể, đường đua bố trí không phải là đường thẳng thông thường hay chỉ vài cua quẹo đơn giản.

Để ba bé chim béo trong phân hội mình không bỡ ngỡ với đường đua, Tạ Loan nghiêm túc xem những đoạn ghi hình cuộc thi ở những năm trước.

Bản đồ mỗi năm đều khác nhau, thế nhưng cho dù đường đi thay đổi thế nào thì hình thức vẫn tương tự, chính là cách tính điểm cùng bố trí điểm khó.

Ban tổ chức sẽ chọn một địa điểm trên tinh cầu làm đường đua, giống như những cuộc đua khác, nó sẽ có điểm xuất phát cùng điểm đích.

Thế nhưng điều kiện quyết định thứ hạng không chỉ là thời gian đến điểm đích mà còn phải xem xét số điểm mà ấu tể giành được trong suốt chặng đua.

Số điểm này tính thế nào?

Từ điểm xuất phát đến điểm đích có những chiếc vòng sương màu vàng, mỗi khi ấu tể bay xuyên qua một vòng sẽ được tính là một điểm.

Thế nhưng chiếc vòng kia sẽ không nằm cô định, nhiều lúc sau khi ấu tể xuyên qua một vòng thì vòng sau mới đột nhiên xuất hiện, hơn nữa còn xuất hiện ở những vị trí rất xảo quyệt, ví dụ như dựng thẳng thành một góc vuông hoặc cần phải quẹo cua ngay lập tức.

Những chiếc vòng vàng đột nhiên xuất hiện này chính là điểm khó của đường đua, Tạ Loan cũng muốn ba ấu tể luyện tập điểm này.

"Bảo bảo, xem hiểu chưa?" Tạ Loan một tay đưa quang não tới trước mặt ba bé chim ở trong lòng mình, để ba bé xem đoạn phim cuộc thi mà cậu đã cắt nối biên tập lại, cúi đầu ôn hòa hỏi ba ấu tể.

Trên màn hình giả lập đang chiếu điểm khó của đường đua năm trước, là tối qua Tạ Loan mới cắt ghép lại.

"Chíp!" Ba ấu tể trong lòng thanh niên cùng nâng đầu, ba đôi mắt đen lúng liếng cùng nhìn về phía thanh niên, thanh thúy đáp lại.

"Vậy bây giờ chúng ta luyện tập một chút." Xoa đầu ba bé chim trong lòng, Tạ Loan ôm ba ấu tể ra ngoài sân vườn, đặt xuống mặt cỏ.

Trước khi tham gia thi đấu được huấn luyện một chút, Tạ Loan không nghĩ đây là phương thức đầu cơ trục lợi gì cả, đại đa số mọi người đều sẽ làm vậy.

Với lại trong số ấu tể tham gia, nhất định có rất nhiều ấu tể không phải lần đầu tiên tham gia, những ấu tể này có ưu thế kinh nghiệm. Vì thế Tạ Loan hiển nhiên cũng phải tranh thủ chút ưu thế cho ấu tể nhà mình, tận lực không để ba bé chim béo nhà mình thua ngay ở lúc xuất phát.

Nghe thanh niên nói phải luyện tập, ba ấu tể được thả xuống mặt cỏ lập tức khép cánh sát người, dáng vẻ rất nghiêm túc. Nếu không phải phải lập tức bắt đầu luyện tập, Tạ Loan quả thực nhịn không được muốn ngồi xổm xuống ôm ba bé vào lòng.

Khóe miệng vẫn nhịn không được hơi cong lên, Tạ Loan cố gắng kiềm chế, biểu tình tỏ ra nghiêm túc bắt đầu hướng dẫn ba ấu tể tiến hành luyện tập phi hành.

Chủ yếu là luyện tập đột ngột bay vút lên cao cùng đổi hướng bay, liên tục luyện tập suốt một tuần, ngày thi đấu cũng đã sắp tới.

"A Loan, cậu cố gắng trở về sớm một chút nha, bằng không ấu tể trong hội sẽ nháo loạn mất, tụi tôi không ứng phó nổi." Lúc tiễn thanh niên đi, Hạ Kỳ có chút bất đắc dĩ nói.

Hạ Kỳ nói vậy không phải không có lý do, hôm thanh niên bị bệnh ngất xỉu, suốt buổi sáng mười mấy bé ấu tể cứ luôn chạy tới cửa phòng nhìn về hướng ký túc xá. Đến lúc chiều thì chúng liền tiến tới bên cạnh nhóm bảo mẫu, đôi mắt tròn vo nhìn bọn họ, cùng phát ra tiếng kêu ô ô, tình cảnh có chút náo động.

Đặc biệt là ba bé chim vốn làm ổ trên chiếc kệ chim cũng bay tới trước mặt bọn họ, chíp chíp kêu hồi lâu.

Hôm đó bọn họ phải không ngừng giải thích là hôm nay thanh niên bị bệnh, rất nhanh sẽ khỏe lại, khi đó sẽ tới bồi bọn chúng, khi đó nhóm ấu tể mới được trấn an.

"Ta dẫn nhóm Bội Bội tới Áo Nhĩ Đặc Tinh thi đấu, rất nhanh sẽ trở về với tụi con." Nhìn một đám cục bông vây bên cạnh mình, còn có ấu tể mục tạp ở sát bên, Tạ Loan đưa tay xoa đầu từng bé.

Anh còn đi tới bên hồ nước trong phòng, nói chuyện với ấu tể nhân ngư, Tạ Loan còn xoa xoa mái tóc ngắn màu vàng nhạt của bé.

Những ấu tể kia còn có thể dụ được, thế nhưng ấu tể nặc khắc tư ngay từ sáng sớm đã vùi trong lòng anh, lại còn củng củng ngực anh, Tạ Loan không có cách nào dỗ được.

"Ư ô." Co cơ thể thành một đoàn trong lòng thanh niên, con nặc khắc tư ấu tể này dùng đôi mắt xanh nhạt tròn vo như quả cầu thủy tinh chăm chú nhìn Tạ Loan.

Đối mặt với đôi mắt kia, lại cảm nhận lồng ngực mình bị củng nhẹ một cái, Tạ Loan chịu thua.

Mà sau khi Tạ Loan chịu thua, ấu tể tròn vo này thực tự giác leo lên vai trái anh, nằm sấp ở vị trí hõm vai, cái đuôi lông xù ở phía sau hơi nhếch lên.

Thế là trên vai nằm một cục bông trắng tinh, trong lòng ôm ba bé chim béo, Tạ Loan ngồi xe huyền phù từ phân hội Vân Bảo đi tới càng hàng không gần nhất, lên tinh hạm xuất phát tới Áo Nhĩ Đặc Tinh.
Bình Luận (0)
Comment