Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể

Chương 46

Theo sự chỉ dẫn của cư dân bản địa đi tới trước một đoạn, sau khi đi qua một con hẻm lớn, Tạ Loan thuận lợi nhìn thấy Lai Lạc Trì mà đối phương đã nói.

Còn chưa tới gần, Tạ Loan đã thấy từng vòng người vây xung quanh vũ đài. Nhìn một vòng thì cơ bản đều là nhân ngư thành niên, trong lòng cũng đang ôm ấu tể, cũng có không ít du khách tới du ngoạn để hưởng thụ không khí lễ hội.

Quả thực giống như người nọ vừa nói, nơi này rất náo nhiệt.

Thành phố vừa mới vào đêm cũng là thời gian các hoạt động trong dịp lễ hội chuẩn bị diễn ra, lần này Tạ Loan đến có thể nói là rất đúng dịp, vừa vặn gặp được.

Lai Lạc Trì là một phiến thủy vực nhân tạo, khắp không gian rộng lớn này được phong cảnh mô phỏng bao trùm, đối với chuyện này Tạ Loan cũng không quá xa lạ, sân sau của phân hội cũng là đại dương mô phỏng.

Diện tích ở nơi này lớn hơn đại dương mô phỏng trong phân hội rất nhiều, có thể thấy kinh phí xây dựng rất lớn.

Ban đêm mặt biển có màu sậm tĩnh lặng, đại dương sâu thẳm mịt mờ nhưng bởi vì có rất nhiều đom đóm phân tán bay lượn trên mặt biển nên bầu không khí nhất thời trở nên nhu hòa hơn.

Ở nơi tầm mắt có thể chạm tới, những người đứng trên bờ có thể nhìn thấy một tảng đá ngầm, đó cũng là nơi có nhiều đom đóm tụ tập nhất.

Tảng đá ngầm cách bờ cũng không quá xa, vì thế mọi người có thể rõ ràng quan sát hoàn cảnh ở đó.

Thật vất vả tìm được một vị trí quan sát thích hợp, Tạ Loan vừa mới đứng vững đã nghe thấy xung quanh vang lên một trận tiếng vỗ tay.

Theo tầm mắt của mọi người nhìn qua, Tạ Loan nhìn thấy một tiểu nhân ngư ngồi trên mỏm đá ngầm kia.

Đó là con ấu tể đầu tiên muốn hát, có thể xem là mở màn, vì thế tiếng vỗ tay của mọi người cũng đặc biệt sôi nổi.

Đối với ấu tể nhân ngư trong lòng Tạ Loan, đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy nhiều đồng tộc xuất hiện ở bên cạnh như vậy, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy ấu tể đồng tộc.

Bên cạnh ấu tể đồng tộc có hai gia trưởng, phát hiện điểm này, ấu tể nhân ngư trong lòng thanh niên khẽ giật giật vây đuôi, sau đó củng củng ngực thanh niên một chút.

“Hử?” Tạ Loan cúi đầu, ôm ấm tể nhân ngư nhẹ nhàng phát ra một âm thanh nghi vấn.

Thế nhưng ấu tể tựa hồ chỉ muốn củng anh vậy thôi chứ không có ý gì khác, nghe thấy âm thanh Tạ Loan, bé cũng chỉ tiếp tục củng củng thêm vài cái mà thôi.

“Ngoan.” Tạ Loan ôn nhu đáp lại hành động ỷ lại của ấu tể.

Dỗ dành ấu tể xong, Tạ Loan ngẩng đầu, anh mơ hồ nghe thấy tiếng ca từ bên mỏm đá ngầm truyền tới.

Dưới sự phụ trợ của tiếng sóng xô vào bờ, mới đầu âm thanh nghe không quá rõ ràng, qua một lúc thì chậm rãi rõ ràng hơn.

Có lẽ là lúc đầu chưa chuẩn bị xong hoặc có chút mất bình tĩnh, tiểu nhân ngư lúc nãy không phát hết âm thanh, đến lúc này trấn định lại, tiếng hát liền rành mạch truyền tới tai mọi người đứng trên bờ.

Tiếng ca của ấu tể khó tránh có chút non nớt, bất quá chủng tộc nhân ngư trời sinh có năng lực khống chế âm thanh, cho dù chỉ là ấu tể thì tiếng hát cũng có lực khuếch đại nhất định, có thể hấp dẫn sự chú ý của người nghe.

Tiếng ca của nhân ngư căn bản không có ý nghĩa thực tế, bởi vì những lời ca kia không thuộc về bất kì loại ngôn ngữ nào trong tinh tế, chẳng qua chỉ là những tiết đơn thuần mà thôi.

Tình cảm trong tiếng ca cũng không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt, vì thế tiếng ca của nhân ngư có thể vượt qua rào cản ngôn ngữ, làm tất cả người nghe… vô luận là chủng tộc nào cũng cảm nhận được tình cảm truyền đạt trong tiếng ca.

Bài hát này là ấu tể dành tặng cho gia trưởng, trong suốt quá trình, tiểu nhân ngư vẫn luôn nhìn về một hướng ở phía bờ.

Tạ Loan nghĩ, có lẽ nó đang nhìn gia trưởng của mình đi.

Không hiểu lắm về âm nhạc, Tạ Loan chỉ có thể cảm thụ được dễ nghe hay khó nghe, anh nghe ra được, tiếng hát của bé nhân ngư này rất dễ nghe.

Đặc biệt là đối với một ấu tể thì lại càng đáng khen ngợi hơn.

Tiểu nhân ngư ngồi trên mỏm đá hát một lúc, cũng không lâu lắm, mọi người nghe thấy một tiếng ca khác.

Tiếng ca này rõ ràng là thuộc về nhân ngư trưởng thành, đồng thời cũng là đáp lại ấu tể, hai tiếng ca hòa hợp với nhau, không hề có chút xung đột.

Mà từ tiếng ca, những người nghe trên bờ biển có thể nhìn thấy một nhân ngư trưởng thành đang bơi tới bên cạnh mỏm đá ngầm.

Nhân ngư trưởng thành kia không chút nghi ngờ chính là gia trưởng của bé ấu tể đang ca.

Ấu tể ca hát trên vũ đài đối với gia trưởng chính là chuyện rất đáng kiêu ngạo cùng cao hứng, càng miễn bàn tới chuyện bài hát đó còn dành riêng cho bọn họ.

Hôm nay lại còn là lễ nại sắt lạp, gia trưởng yêu thương ấu tể nhất định sẽ đáp lại tiếng ca của ấu tể, giống như mọi người đã thấy vậy.

Tiếp theo đó, một gia trưởng khác của ấu tể cũng nối tiếp đáp lại tiếng ca của bé.

Chờ tiếng ca của cả gia đình dừng lại, một vị gia trưởng mới ôm lấy ấu tể, song song bơi trở về bờ.

Biểu tình của hai vị gia trưởng rõ ràng rất kiêu ngạo, tiểu nhân ngư được gia trưởng ôm cũng rất cao hứng.

Nhìn hình ảnh này mọi người xung quanh không khỏi bị cảm nhiễm, cho dù không mỉm cười thì biểu tình cũng không khỏi có chút nhu hòa.

Lần trước không kịp, lần này Tạ Loan cũng cùng mọi người vỗ tay, nhìn ấu tể nọ cũng khẽ đập đập vây đuôi như tiểu nhân ngư trong lòng mình thường làm, Tạ Loan liền mỉm cười híp mắt.

Bởi vì hai ấu tể ngoan ngoãn nằm trong lòng không hề lộn xộn nên Tạ Loan không phát hiện lúc anh vỗ tay, ấu tể nhân ngư có ngẩng đầu nhìn mình một chút, sau đó chuyển ánh mắt về phía ấu tể đồng tộc vừa hát xong, con ngươi xanh thẳm chăm chú nhìn đối phương.

Tiếp đó lần lượt có vài ấu tể nhân ngư bơi tới mỏm đá ngầm kia ca hát, Tạ Loan cũng nhiều lần tham gia vỗ tay, đến khi ấu tể thứ ba từ trên mỏm đá nhảy xuống, Tạ Loan cảm giác tiểu nhân ngư trong lòng mình đột nhiên vặn vẹo người.

Lực chú ý lập tức quay lại trên người ấu tể trong lòng, Tạ Loan cúi đầu thì thấy ấu tể đang ôm trong lòng làm ra hành động khá ngoài ý muốn.

“Mạt mạt…” Giơ ngón tay chỉ mỏm đá ngầm ở ngoài biển, ấu tể nhân ngư phát ra hai âm đơn với thanh niên.

Nhìn theo hướng chỉ của ấu tể, Tạ Loan có chút sửng sốt, ngay sau đó có chút do dự hỏi: “Già Nhĩ muốn qua đó à?”

Ấu tể nhân ngư của phân hội mình chưa từng ca hát, Tạ Loan cảm thấy bé vẫn chưa học được, dù sao thì bé cũng chỉ mới hồi phục âm thanh không lâu mà thôi.

Với lại hiện giờ ấu tể cũng không nói được nhiều, thuần thục nhất chính là từ mạt mạt mà thôi, những từ khác thì vẫn đang trong quá trình học tập.

Mặc dù có chút do dự nhưng nghe thấy âm thanh khe khẽ của ấu tể trong lòng, Tạ Loan lập tức làm ra quyết định.

Để ấu tể xuống nước, Tạ Loan nhìn tiểu nhân ngư một đường bơi đến mỏm đá ngầm có rất nhiều đom đóm bên kia, sau đó cũng giống như những ấu tể trước đó ngồi lên mỏm đá.

Ấn ký vàng nhạt trên trán bị bóng đêm che phủ, bất quá dưới ánh sáng từ những chú đom đóm xung quanh, những người trên bờ mơ hồ có thể nhìn thấy bé có một chiếc đuôi cá màu băng lam.

“Tôi cảm thấy ấu tể ca thứ hai tương đối khá, sau này có lẽ có thể tiến vào học viện quân sự.” Một nam nhân trẻ tuổi nói với đồng bạn bên cạnh, người nọ cũng gật đầu đồng ý.

Vô luận là âm sắc hay năng lực điều khiển âm thanh, ấu tể ca thứ hai có vẻ là ấu tể làm tốt nhất, quan trọng nhất chính là ưu thế sức mạnh.

Tiếng ca của chủng tộc nhân ngư có sức mạnh, vô luận có kích phát dị năng hay không, tiếng ca có thể lộ ra năng lực của một con nhân ngư.

Mặc dù chỉ là đồng tộc nhưng đại đa số người nghe cũng dễ dàng nhận ra điểm khác biệt trong tiếng ca của các ấu tể.

Đang thảo luận thì lại có một ấu tể ngồi lên mỏm đá, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Ấu tể có dũng khí hát tặng cho gia trưởng nhà mình trước mặt nhiều người như vậy rất đáng khen ngợi, tin tưởng gia trưởng của các bé khẳng định rất cảm động.

Ngồi trên mỏm đá, ánh mắt xanh thẳm của ấu tể nhìn chằm chằm thanh niên nhân loại trên bờ, sau đó lần đầu tiên cất tiếng ca.

“Ar ‘nas ena…”

Ngay từ âm tiết đầu tiên đã rất rõ ràng, hoàn toàn không có chút khiếp đảm hay yếu ớt, tiếng ca của bé được ánh huỳnh quang tô điểm khuếch đại trong đại dương yên tĩnh, ngay từ câu đầu tiên đã làm nhóm người nghe trên bờ chấn động.

Tuy âm thanh vẫn rất non nớt, thế nhưng tiếng ca của ấu tể nhân ngư này không thể nghi ngờ là cực kỳ dễ nghe, âm sắc thánh khiết tới mức nên dùng từ thanh lệ để hình dung.

Ấu tể này khẳng định rất yêu thích gia trưởng của mình.

Mỗi người đang nghe đều có ý nghĩ như vậy, bởi vì tình cảm được biểu đạt trong tiếng ca sẽ không gạt người, nhất là trong chủng tộc nhân ngư.

Có âm thanh như vậy, sau khi trưởng thành tiếng ca của ấu tể này có lẽ rất dễ dàng làm người ta chìm đắm, thế nhưng điều làm mọi người sửng sốt không phải âm sắc mà là sức mạnh mà bọn họ cảm nhận được từ tiếng ca kia.

Chỉ có đồng tộc hoặc những người nắm giữ dị năng mới cảm nhận được, sức mạnh trong tiếng ca của ấu tể nhân ngư này cao hơn hẳn những ấu tể khác, ít nhất cũng là gấp đôi.

Đó là dạng khái niệm gì?

Ít nhất thì trong nhận thức của những người đang có mặt ở đây thì chưa từng thấy qua tiền lệ.
Bình Luận (0)
Comment