Làn da xanh xậm, ánh mắt xanh nhạt, tai nhọn là đặc điểm đặc trưng của chủng tộc tát ân.
Sau khi được Tạ Loan dẫn tới phòng tiếp khách, người nọ kéo mở vành nón, lúc này tướng mạo của đối phương liền lộ ra trước mắt mọi người, hoàn toàn phù hợp với những đặc điểm kia.
Từ mu bàn tay cùng gương mặt có thể nhìn thấy nếp nhăn năm tháng, tuổi tác của vị khác này không kém hội trưởng tiền nhiệm của bọn họ bao nhiêu, đồng dạng đều là trưởng giả.
“Ngài là R?” Đối mặt với vị trưởng giả xa lạ, Tạ Loan lễ phép dùng xưng hô tôn kính.
‘R’ là nickname trên tinh mạng của người đã gửi phản hồi cho Tạ Loan, không biết vì sao, ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, anh liền nghĩ là người này.
Nhìn thấy chủng tộc tát ân, ngoại trừ Tạ Loan thì những người khác trong phòng đều có chút kinh ngạc pha lẫn tò mò nhìn đối phương.
Nói thật, trước hôm nay, bọn họ đều không nghĩ mình có cơ hội nhìn thấy một tộc nhân tát ân sống sờ sờ trước mặt.
Sở dĩ nói chủng tộc tát ân là chủng tộc thần bí là vì chủng tộc này rất hiếm khi lộ diện trong tinh tế.
Từ kỷ nguyên xa xưa đến nay chưa từng nghe chủng tộc này tham dự sự kiện gì, chủng tộc này cũng chỉ ở trên tinh cầu của mình, bất quá vì chủng tộc tát ân có dị năng đặc biệt nên trong tinh tế không có ai dám trêu chọc chủng tộc này.
Xét về mặt ngoại giao với các chủng tộc khác, chủng tộc tát ân còn thiếu thốn hơn cả tộc thụ nhân, đối tượng giao hảo duy nhất tựa hồ chỉ có chủng tộc nặc khắc tư.
Sau khi sự kiện hơn ba mươi năm trước chấm dứt, chủng tộc khác rất khó bắt gặp bóng dáng chủng tộc tát ân trong tinh tế, trừ phi bọn họ trực tiếp xông tới thủ đô tinh của chủng tộc này.
Tộc nhân tát ân da lam sậm ở trong phòng hướng Tạ Loan gật đầu, ngay sau đó cụ nói ra tên mình, Khắc Lai.
Tầm mắt Khắc Lai đặt trên người ấu tể trùm áo khoác rộng vành không thấy rõ ràng vẻ trong lòng thanh niên trước mặt, mặc dù ngụy trang như vậy như cụ vẫn nhìn ra đây là một con nặc khắc tư đã thành niên.
“Về sợi dây chuyền kia, xin hỏi ngài ra giá bao nhiêu?” Không nghĩ quá nhiều, Tạ Loan liền hỏi thẳng: “Với lại, tôi hi vọng ngài có thể để tôi nhìn thấy nó.”
“Tôi không mang vòng cổ tới, bất quá có thể để cậu nhìn hình.” Âm thanh của vị trưởng giả lớn tuổi vẫn tràn đầy sức lực, tiếp theo đó đối phương chỉ tay về phía màn hình toàn tức.
Một chiếc vòng cổ làm từ chất liệu đặc biệt hệt như trong trí nhớ Tạ Loan xuất hiện, bao gồm cả chiếc nhẫn khảm đá quý có khắc tên cũng giống như in.
Trong tin tức thu mua Tạ Loan chỉ miêu tả hình dáng đại khái, không thể nghi ngờ sợi dây chuyền trong hình chính là thứ anh muốn tìm.
Tìm được rồi.
Mặc dù vẫn chưa lấy được tới tay, thế nhưng Tạ Loan cũng không kiềm được cách vành nón xoa nhẹ chiếc sừng trên đầu nặc khắc tư, ánh mắt cũng ôn hòa hẳn.
Tộc tát ân theo tin đồn là chủng tộc có giao hảo với chủng tộc nặc khắc tư, trùng hợp lại là chủng tộc này mang tin tức về sợi dây chuyện tới, hiện giờ Tạ Loan có chút do dự, không biết có nên để con nặc khắc tư trong lòng mình biến về hình thái trưởng thành để đối phương biết kỳ thực vẫn còn một con nặc khắc tư may mắn còn sống sót hay không.
Bất quá chỉ một giây sau đó, Tạ Loan đã phát hiện mình căn bản không cần phải do dự, bởi vì sau khi anh gật đầu xác nhận vật phẩm, anh nghe đối phương nói: “Tôi không có ý bán sợi dây này.”
Tạ Loan sửng sốt, theo bản năng hơi nhíu mày, lúc này người đối diện lại tiếp tục giải thích: “Vốn nên là vật quy nguyên chủ, thế nhưng trước khi trả lại, tôi cần xác nhận cậu ta có đủ tư cách để nhận hay không.”
Kết hợp với tầm mắt đối phương,
‘cậu ta’ là ai đã quá rõ ràng.
Đương phương không chỉ biết sợi dây chuyền kia là đồ của chủng tộc nặc khắc tư mà còn trực tiếp nhìn thấu ấu tể Tạ Loan ôm trong lòng là chủng tộc nào…
Vì thế ngay sau đó lồng ngực Tạ Loan trống rỗng, con nặc khắc tư vốn đang vùi trong lòng anh nhảy ra ngoài biến về hình thái trưởng thành, lúc này đang lãnh đạm an tĩnh đứng bên cạnh Tạ Loan.
Nhìn con nặc khắc tư trưởng thành ở trước mắt, tộc tát ân lớn tuổi tựa hồ có chút kích động, cụ hơi khom lưng lễ phép biểu đạt cảm kích.
Cảm kích chủng tộc nặc khắc tư đã từng trợ giúp chủng tộc tát ân, hôm nay đối mặt với con nặc khắc tư duy nhất may mắn sống sót, phần ân tình này không thể nào quên được.
“Xác nhận thế nào?” Tạ Loan mở miệng hỏi.
“Cần cậu ta theo tôi trở về thủ đô tinh của chủng tộc tát ân, ở đó mới có thể xác nhận.” Không nói rõ phương pháp, Khắc Lai chỉ nói ra điều kiện.
Yêu cầu này nghe có chút không hợp lý, cộng thêm lại có liên quan với Ya Yi nên Tạ Loan chậm chạp không đáp, anh chuyển mắc nhìn qua con nặc khắc tư ở bên cạnh.
“Không cần.” Ya Yi lạnh nhạt nói.
So với dây chuyền, thanh niên ở bên cạnh lại càng quan trọng hơn.
Không muốn đi tới nơi không được nhìn thấy thanh niên.
Nghe Ya Yi trả lời dứt khoát như vậy, Tạ Loan hơi nghẹn một chút, cùng lúc đó anh vừa vặn đối mặt với ánh mắt chăm chú của con nặc khắc tư này.
An tĩnh lại chuyên chú, giống như một chú rồng đang bảo hộ bảo vật quan trọng của mình.
Câu trả lời này hiển nhiên cũng nằm ngoài dự đoán của người tát ân, cuối cùng vì không để chuyện thực sự phát triển theo hướng này, Tạ Loan cân nhắc vài giây rồi nói: “Tôi đi cùng em ấy.”
Theo biểu hiện thì ít nhất Tạ Loan có thể xác nhận đối phương không có ác ý.
Vì cái gì chỉ một sợi dây chuyền thôi mà phải xác nhận tư cách, liên quan tới chủng tộc nặc khắc tư, Tạ Loan theo bản năng đoán là sợi dây chuyền này phỏng chừng có điểm đặc biệt nào đó mà anh không biết.
Thế nhưng cụ thể thế nào thì phải chờ tới tinh cầu kia mới biết.
Muốn Ya Yi lấy lại thứ thuộc về mình, đồng thời Tạ Loan cũng không muốn bỏ qua đầu mối có liên quan tới chủng tộc nặc khắc tư.
Mặc dù đoạn thời gian này cuộc sống trong phân hội Vân Bảo rất an ổn nhưng Tạ Loan vẫn không quên những lời quang cầu đã nói, cộng thêm lời chỉ dẫn cuối cùng của nó.
Thế giới này đã từng bị hủy diệt vô số lần, vô luận quá trình thay đổi thế nào cũng không thể ảnh hưởng tới kết quả, Tạ Loan muốn tìm hiểu xem nguyên do của nó là gì.
Trong lúc rời đi, Tạ Loan giao quyền hội trưởng lại cho Hạ Kỳ, Tạ Loan an bài công việc trong khoảng thời gian này cho mọi người, dỗ dành nhóm ấu tể trong phân hội xong mới ôm con nặc khắc tư ở hình thái ấu tể ra khỏi cửa.
Lần này Tạ Loan không ngồi tinh hạm thương vụ mà ngồi tinh hạm tư nhân mà Khắc Lai mang đến Á Tinh, loại tinh hạm cỡ nhỏ chuyên dụng để đi xa này có chế độ tự động điều khiển, chỉ cần chọn điểm đến, tinh hạm sẽ tự động hoạt động theo tuyến đường đã được cài đặt.
Mục tiêu lần này là Kha La Nặc Tư Tinh.
Nhìn tên điểm đến trên màn hình, ánh mắt Tạ Loan có chút hoảng hốt.
Kha La Nặc Tư, Chronus.
Trong truyện thần loại Hi Lạp của địa cầu, Chronus là tên của vị thần thời gian.
Chủng tộc ngoại tinh bên thế giới này hiển nhiên không có liên quan với văn hóa địa cầu, thế nhưng theo Tạ Loan nhớ, dị năng đặc biệt của chủng tộc tát ân làm các chủng tộc khác trong tinh tế rất kiêng kỵ tựa hồ là dị năng thời gian…
Điều này thực sự quá trùng hợp.
Khoảng cách giữa Kha La Nặc Tư cùng Á Tinh xa xôi hơn bất kỳ tinh cầu nào mà Tạ Loan từng đi, ngồi mãi trên tinh hạm, Tạ Loan bắt đầu có chút mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Từ khi tiến vào tinh hạm tư nhân, Ya Yi liền biến về hình thái trưởng thành, nhìn thanh niên gục đầu ngủ trên ghế, Ya Yi đi tới, cúi người ôm thanh niên vào lòng.
Trở lại chỗ ngồi của mình, Ya Yi điều chỉnh tư thế để Tạ Loan có thể ngủ thoải mái hơn.
Chiếc đuôi bạc ở sau lưng quấn ngang hông Tạ Loan, Ya Yi cúi đầu chăm chú nhìn thanh niên đang ngủ an ổn, con ngươi xanh nhạt khẽ nheo lại, hệt như một con động vật họ mèo lớn bị thuần phục.
Giống như chỉ cần được thủ hộ bên cạnh như vậy đã rất cao hứng, chóp đuôi hơi vểnh lên đã biểu lộ rõ tình tự của con nặc khắc tư lúc này.
Tạ Loan không biết đã ngủ bao lâu, nửa đường tựa hồ có tỉnh lại một lần, mơ mơ màng màng cảm giác bên hông mình quấn một cái đuôi, bất quá khi đó tư thế ngủ quả thực rất thoải mái, không tới vài giây sau đã ngủ tiếp.
Hiện giờ mở mắt ra, Tạ Loan mới phát hiện mình bị người khác ôm, con nặc khắc tư làm đệm cho anh cũng nghỉ ngơi một chút, bất quá cho dù là trong trạng thái nghỉ ngơi thì đối phương vẫy dùng chiếc đuôi lạnh băng kia quấn bên hông anh.
Nếu anh nhúc nhích, đối phương rất có thể sẽ tỉnh lại.
Mở mắt suy nghĩ một chút, Tạ Loan quyết định từ bỏ.
Tới địa điểm chỉ định là chuyện bốn ngày sau, từ tinh hạm tư nhân bước xuống, trước mắt Tạ Loan là một cảnh tượng rất kinh ngạc.
Hai mặt trăng.
Một cái màu trắng, một cái màu tím chia ra treo cao trên hai bên bầu trời. Hai mặt trăng đều rất lớn, người vừa mới tinh cầu này đều rất khó không chú ý tới kỳ cảnh này.
Bị cảnh tượng kỳ lạ này hấp dẫn, bất quá cuối cùng Tạ Loan vẫn dời tầm mắt tới một tòa kiến trúc cao vút xuất hiện trước mặt.
Tòa kiến trúc kia giống như một tháp đồng hồ cao lớn, thế nhưng trên mặt đồng hồ chỉ có một cây kim, mà xung quanh không phải con số mà là ký tự.
α, β, γ…
Cây kim đang dừng lại ở ký tự α, Tạ Loan có chút mê mẩn nhìn tháp đồng hồ khổng lồ ở xa xa.
Chiếc tháp đồng hồ khổng lồ chiếm cứ một vị trí nổi bật như vậy trong tộc tát ân, hẳn là nó có tác dụng hoặc ý nghĩa rất đặc biệt…