Thánh điện Khảm Á là nơi của nhóm tế ti, tiên tri tộc tát ân cầu phúc cùng cảm tri hằng ngày. Đối với tộc tát ân mà nói, đây là nơi thần thánh trang nghiêm nhất trên tinh cầu bọn họ.
Trên khung đỉnh thánh điện có một chỗ rỗng, ánh sáng từ đó xuyên thấu vào làm thánh đường xuất hiện một chùm ánh sáng.
Bên trong vị trí được ánh sáng chiếu rọi kia có một bệ đá lớn, trên đó có một quyển sách đang mở, quyển sách làm bằng đá, lúc này đang an tĩnh nằm trên bệ đá.
Vị trí sâu nhất, đồng thời cũng là khu vực trung tâm của tòa thánh điện, cả ba vị tiên tri của tộc tát ân đều có mặt, trong thánh điện còn có rất nhiều tế ti cùng học giả làm việc hoặc nghiên cứu.
Một con nặc khắc tư tiến vào thánh điện, nhóm tát ân đang hoạt động trong thánh điện đều dừng lại đồng tác, ánh mắt đều tập trung về phía đối phương.
“Là cái này à?” Được dẫn vào nội điện, Tạ Loan ngẩng đầu, tầm mắt nhìn về phía viên thủy tinh lớn đang trôi lơ lửng trên không.
Hình dáng của thủy tinh không có quy tắc, trong suốt không màu, nó bị giữ lại trong một chiếc vòng tròn màu vàng, theo quy luật mà nhẹ nhàng nhấp nhô lên xuống.
Trên một bệ đá khác, Tạ Loan nhìn thấy một ông cụ chưa từng gặp mặt mặc trường bào tiên tri màu trắng gật đầu với mình, đi theo một vị tế ti cao cấp phụ trách hướng dẫn, Tạ Loan dẫn Ya Yi đi tới bế đá đặt sách đá.
Sau khi đến gần Tạ Loan mới nhìn rõ được quyển sách.
Trên trang bìa bên trái có khắc phù văn phức tạp, mà bên trang phải thì khảm một viên thủy tinh rất giống phiên bản thu nhỏ của viên thủy tinh lớn lơ lửng trên không.
“Đặt tay lên viên thủy tinh này là được.” Đứng chung một chỗ với hai vị tiên tri khác, Khắc Lai tiến tới gần hai gần chỉ trang sách bên phải.
Ya Yi bình thản tiến tới, đưa tay đặt lên vị trí đối phương chỉ. Lúc này Tạ Loan tiến tới kéo Ya Yi lại rồi hỏi Khắc Lai: “Có nguy hiểm gì không?”
Bị Tạ Loan kéo lại, con nặc khắc tư lập tức thuận theo an tĩnh đứng im tại chỗ, không làm ra động tác dư thừa nào khác.
Chờ đối phương gật đầu xác nhận, Tạ Loan mới buông tay.
“Vậy… đi đi.” Trong ánh mắt chăm chú của Ya Yi, Tạ Loan khích lệ gật đầu.
Vì thế sau khi khôi phục hành động, con nặc khắc tư rũ chiếc đuôi bạc giơ tay phải đặt lên viên thủy tinh phiên bản nhỏ.
Cơ hồ khoảnh khắc bàn tay con nặc khắc tư tiếp xúc với bản nhỏ, viên thủy tinh lớn lơ lửng trên không tựa hồ cũng cảm ứng, nháy mắt viên thủy tinh xuất hiện rất nhiều đường vân màu vàng.
Những đường vân kia giống như đang lưu động, chỉ thoáng chốc cả viên thủy tinh đã đầy ắp những đường phù vân xinh đẹp kỳ dị.
Chờ phù vân hình thành xong, khối thủy tinh bắt đầu cho ra phản hồi tương ứng…
Tay phải Ya Yi vẫn bất động đặt trên trang sách, theo thời gian gia tăng, đường vân màu vàng trên thủy tinh dần dần có biến hóa.
Màu vàng chói mắt dần dần trở nên ảm đạm, chỉ một chốc sau, tốc độ lưu chuyển của đường vân cũng trở nên chậm chạp hơn, giống như bị ứ đọng, không còn lưu loát như trước.
Thấy một màn này, trong lòng ba vị tiên tri đứng gần đó đã có quyết định không sai biệt lắm.
Tâm linh chi thạch có thể phản ảnh nội tâm của một người, cũng chính là bản chất, bản chất thì không thể nào ngụy trang được.
Đường vân trên thủy tinh vẫn tiếp tục u ám, đến cuối cùng sẽ có kết quả thế nào, tất cả tộc tát ân có mặt đều không còn hồi hộp nữa.
Phù hợp với suy đoán của bọn họ, đường vân màu vàng trên thủy tinh ngày càng u ám, cuối cùng biến thành màu đen tuyền.
Viên thủy tinh bị bao phủ bởi những đường vân đen u ám làm người ta không còn cảm thấy lộng lẫy xinh đẹp nữa, nó tối om lơ lửng trên đỉnh đầu, mang tới cảm giác thực nặng nề.
Theo như kết quả này, bọn họ không có khả năng giao dây chuyền cho đối phương.
Không phải như vậy…
Nhìn sự biến hóa của viên thủy tinh, Tạ Loan từ đầu tiến cuối vẫn luôn chú ý tới chút màu vàng xinh đẹp còn xót lại ở trung tâm.
Hướng Ya Yi đang đứng bên bệ đá bước tới một bước, từ góc độ này Tạ Loan có thể nhìn thấy dấu ấn màu đen trên cổ đối phương, nó giống hệt như đường vân màu đen trên thủy tinh, ngay cả độ mỏng dày cũng y hệt.
Còn không kịp suy nghĩ, Tạ Loan đã đối mặt với đôi ngươi của đối phương.
Đối với tất cả tộc nhân tát ân trong thánh điện, sự tình phát triển sau đó hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của bọn họ.
Từ điểm màu vàng rất nhỏ còn ở tâm thủy tinh, nó đột nhiên dùng tốc độ cực nhanh lan tràn ra xung quanh, đối kháng với màu đen.
Ba vị tiên tri của tộc tát ân ngây ngốc nhìn viên thủy tinh biến hóa, hiện giờ đường vân trên mặt viên thủy tinh bị chia thành hai nửa.
Một phần ba màu đen, hai phần ba còn lại là màu vàng.
Đây là kết quả cuối cùng sau khi ổn định lại.
Nhìn thấy kết quà này, Tạ Loan mới hơi giãn mày, không chút báo trước bị một chiếc đuôi bạc kéo tới gần, tiếp đó bị chủ nhân chiếc đuôi ôm vào lòng.
Cái ôm hơi chặt, Tạ Loan có chút không thể động đậy, mơ hồ cảm nhận được tình tự của con nặc khắc tư này, anh giơ tay nhẹ nhàng sờ lên chiếc đuôi để trấn an đối phương.
Bóng tối trong lòng con nặc khắc tư này là sự tồn tại khách quan, Tạ Loan không thể tùy tiện xóa đi, thế nhưng ngay từ lúc ban đầu, anh đã tin tưởng Ya Yi có thể thông qua thí nghiệm tâm linh chi thạch này.
Mà quả thực đúng là thông qua.
Ba vị tiên tri nhỏ giọng nói chuyện với nhau một hồi, cuối cùng Khắc Lai đại diện nói: “Cậu thông qua.”
Một vị tế ti cao cấp mang tới một chiếc hộp kim loại có hình dáng kỳ lạ, Khắc Lai tự mình mở hộp, lấy sợi dây chuyền đặt bên trong đưa cho Ya Yi.
Vật quy nguyên chủ.
Giao vật phẩm không hề tầm thường chút nào về tay nguyên chủ, Khắc Lai hít sâu một hơi, cụ hi vọng lựa chọn này của bọn họ là chính xác.
Nháy mắt Ya Yi tiếp xúc với sợi dây chuyền, chiếc nhẫn xuyên trên sợi dây tựa hồ có chút phản ứng.
“Chiếc nhẫn này là chìa khóa khởi động một thứ vũ khí nguy hiểm, xin thứ lỗi vì chúng tôi đã tiến hành trắc nghiệm như vậy.” Nếu đã giao trả lại, Khắc Lai cũng nói rõ chân tướng, còn đặc biệt nhắc nhở: “Nếu muốn xem thứ ẩn giấu bên trong chiếc nhẫn thì mời đi qua phòng bên.”
Vì có lời nhắc nhở trước đó, lúc nhìn thấy thứ vũ khí mà đối phương nói, Tạ Loan liền hiểu được.
Một chiếc chiến hạm khổng lồ có thể tùy tiện che khuất bầu trời, hệt như một chiếc thuyền Noah chân chính…
Không giống bất kỳ chiếc chiến hạm nào từng được chế tạo của các chủng tộc khác, chiếc chiến hàm khổng lồ này rất hùng vĩ tráng lệ, xét theo một góc độ nào đó thì nó thậm chí còn giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Cùng lúc với thán phục, chủng tộc tát ân đã tự tay nghiên cứu hiểu rất rõ chiếc chiếc hạm này là thứ vũ khí đáng sợ cỡ nào.
Hệ thống nhảy bật của chiếc chiến hạm này giúp nó có thể tùy tiện liên tục nhảy bật nhưng lượng năng lượng tiêu tốn thì cực thấp, lá chắn phòng ngự không khác nào tường đồng vách sắt, cộng thêm chiến hạm có rất nhiều kiểu phòng ngự, còn có cả hỏa lực công phá rất khó đo lường.
Thứ chân chính làm tộc tát ân cảm thấy tê dại da đầu chính là món vũ khí nòng cốt của chiếc chiến hạm này.
Căn cứ theo nghiên cứu của bọn họ, món vũ khí này chỉ có thể sử dụng ba lần, cần tiêu hao vật phẩm.
Thế nhưng ba lượt công kích này, mỗi lượt đủ để hủy diệt một tinh cầu.
Không thể nghi ngờ, chiếc chiến hạm này là kiệt tác vĩ đại của chủng tộc nặc khắc tư, mà người sử dụng nó… người có thể chân chính vận dụng chiếc nhẫn kia chỉ có thể là chủng tộc nặc khắc tư.
Hiện giờ chiếc nhẫn đã được trao trả cho chủ nhân của nó, lần đầu tiên được khởi động, chiếc chiến hạm được đặt tên là Cái Á này mới chân chính được nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa.