Hiệp Khách Vương Phi

Chương 47

Bình Thành khá hẻo lánh và yên tĩnh. Doanh Mai không có cửa hàng nào ở đây nhưng tướng quân lại có một tòa nhà đấy. Doanh Mai không khỏi cảm khái, mật thám của Nam Cung Diệp quả thật rất tỉ mỉ. Đến trước một tòa trạch viện không hề đề tên, Lâm Tứ tiến lên gõ cửa. Một lúc sau, một người trung niên mặc y phục nô bộc mở cửa.

- Vị thiếu niên này, ngài tìm... A, tiểu thư, cuối cùng tiểu thư cũng tới, lão nô đợi ngài thật lâu.

- Chương lão?

- Vâng, tiểu thư, mau vào, mau vào thôi.

Chương lão là quản gia cũ của tướng phủ. Ông dẫn đoàn người Doanh Mai vào.

- Tiểu thư, cô gia, lão đã dọn phòng cho hai người. Hai người đi đường vất vả, nghỉ ngơi trước đã.

- Chương lão, là cha ta phân phó sao?

- Đúng vậy, tiểu thư, tướng gia nói ngài nhất định sẽ tới đây, sai lão nô ở đây đợi ngài.

Doanh Mai gật đầu, nhìn ngắm xung quanh, sân viện được bố trí đơn giản, tạo cảm giác phóng khoáng dứt khoát. Đây, đúng là phong cách của tướng quân.

Viện trạch chỉ gồm vài phòng, bố trí cho chủ, khách cũng không quá rõ ràng. Doanh Mai đột nhiên dừng bước chân.

- Cha ta ở phòng này sao?

Căn phòng không rộng. Xuyên qua lớp cửa phòng mơ hồ nhìn thấy chiếc giường, chiếc bàn, cùng tủ sách phía sau.

- Vâng, tướng gia đúng là ở phòng này.

Doanh Mai đẩy cửa bước vào, căn phòng không có một vật thừa thãi, tia nắng vàng chanh theo khe cửa phủ lên căn phòng một mảnh ấm áp. Doanh Mai đi đến thư án, nghiêng mực khô, nàng vươn tay mài mực, công việc rất đỗi quen thuộc này khơi lên nỗi xúc động khó tả. Tướng quân không chỉ là võ tướng dũng mãnh trên sa trường, mà còn là một văn sĩ kỳ ba. Nét chữ của ông hào hùng, phóng khoáng, như mãnh hổ làm chủ sơn lâm, như hắc mã chạy giữa thảo nguyên. Nét chữ ấy dạy cho Doanh Mai biết thế nào là kỷ luật, là chiến trường.

Ở quân doanh ba năm, từng kỷ niệm đột nhiên ùa về. Mỗi sáng phải thức dậy thật sớm chạy bộ, cùng các binh sĩ khác luyện tập đến kiệt sức mới thôi. Luyện thương tới khi đôi tay tê rần, luyện cung tới khi mắt không còn nhìn rõ vật gì nữa. Mỗi bài tập của tướng quân đều khiến đám binh sĩ méo mó khuôn mặt, kêu than không thôi. Tướng quân đối với nàng lại càng nghiêm khắc, lượng bài tập yêu cầu phải hoàn thành gấp đôi. Cuộc sống dù gian khổ nhưng không thiếu tiếng cười ngây ngô, đồng đội dìu nhau cùng bước chân. Lúc đó nàng mới hiểu thế nào là đồng đội, là phải cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Trước kia, nàng một mình hành tẩu, nào đâu có tình tri kỷ gắn bó như vậy? Quân doanh sảng khoái hào hùng đó, nàng sống ba năm như cá gặp nước, tha hồ vùng vẫy. Đáng tiếc, bây giờ đã thành quá khứ. Khi nhớ lại, chỉ khiến lòng người tiếc nuối.

Viết một chữ "Viễn" lên giấy tuyên thành, Doanh Mai không kìm lòng được bàn tay run lên. Quân doanh chỉ khi có tướng quân mới có linh hồn như vậy. Doanh Mai đặt bút xuống, theo thói quen muốn đốt đi lại phát hiện trong phòng không có chậu than. Nam Cung Diệp tiến lên, gấp gọn tờ giấy lại.

Đi vào hậu viện Doanh Mai nhìn thấy bóng dáng sân tập, nàng đột nhiên nhanh bước chân. Tướng quân có thói quen mỗi sáng phải luyện tập nửa canh giờ. Sân tập khá rộng, một bên để cung tên và bia đỡ, một bên là giá đựng vũ khí, từng thanh thương cao thấp đều có đủ. Doanh tướng quân có sở trường bắn cung, dùng thương. Ông có thể bắn tên xa năm mươi dặm mà vẫn sắc bén như thường.

Doanh Mai đi tới giá để thương, ký ức quay lại từng hình ảnh hiện lên trước mắt. Nàng cầm lấy một cây thương bạch sắc, xoay một vòng tới giữa sân tập. Bàn tay vung lên nhanh như chớp, thương khí giăng thành tấm lưới thiên la địa võng lấy nàng làm trung tâm. Vì sao? Vì sao tướng quân bỏ nàng lại? Doanh Mai xoay tròn, lật giở cổ tay, múa thương càng thêm mau, thêm gấp. Nàng lại không thể cứu ông ấy. Thật vô dụng! Trường thương cứng nhắc lại như dải lụa lượn vòng quanh người, bao phủ nàng trong ánh kim bạch sắc. Bước chân vừa chuyển, Doanh Mai xoay người như hòa vào làm một cùng cây thương. Nàng như kim khí sắc bén, lại như dòng nước uyển chuyển. Nam Cung Diệp không dấu nổi vẻ kinh ngạc. Thương pháp Doanh gia tung hoành sa trường, trong tay nàng lại trở nên xinh đẹp như vậy. Quả thực là kỳ tài.

Cuối cùng Doanh Mai tung người, trường thương phi lên không trung xé rách không khí rồi mạnh mẽ cắm vào bia đỡ.

"Tách, tách"

Bia đỡ từng chút một nứt ra, không chịu đựng nổi khí thế mạnh mẽ mà tách thành hai nửa, trường thương không rơi xuống mà phi thẳng tới cây cột phía sau phát ra một tiếng "phập" rõ ràng. Đuôi thương còn chưa hết run rẩy.

Mai nhi không có nội lực mà có thể phóng thương đến bậc ấy, thương pháp Doanh gia không tầm thường chút nào, nhiều năm qua vẫn khiến quân địch sợ hãi.

- Mai nhi.

Nam Cung Diệp hốt hoảng hô lên, Doanh Mai ngã quỵ xuống nền, bất lực, tuyệt vọng bủa vây lấy nàng. Chúng đè ép khiến nàng thật khó thở. Doanh Mai muốn vùng vẫy nhưng không thể thoát ra. Tại sao? Tại sao?

Nam Cung Diệp ôm nàng vào phòng. Lâm Tứ tiến lên bắt mạch.

- Vương phi, ngài không thể xúc động. Xin ngài....

- Ta biết rồi, lui đi.

- Vâng.

Nam Cung Diệp ngồi cạnh giường, đặt tay nàng trong bàn tay to lớn của hắn.

- Mai nhi, nàng không sao chứ?

Doanh Mai lắc đầu. Giọng trầm ấm của Nam Cung Diệp lại vang lên.

- Khi ta ở quân doanh, có một lần bị thương nặng. Doanh tướng quân đã từng nói, những binh sĩ như chúng ta có thể phơi thây trên sa trường ngay ngày mai, chết vì quốc gia chính là một vinh hạnh. Mai nhi, mặc dù Doanh tướng không ngã nơi chiến trường nhưng lại vì Đại Sở mà chết.

- Ta hiểu, ngay từ đầu ta đã biết ông ấy cam tâm tình nguyện.

- Ừm, đừng nghĩ nhiều nữa, việc cần làm của nàng là phải dưỡng thương cho tốt.

Doanh Mai gật đầu, mệt mỏi tựa vào người Nam Cung Diệp. Thật may, bên cạnh nàng vẫn còn có hắn.

Khi Doanh Mai mở mắt ra trời đã tối đen. Vầng trăng khuyết hơi nghiêng chiếu những ánh sáng yếu ớt. Nàng nhớ, sau đêm ám sát tướng quân không thành, nhìn thấy bức tranh mẫu thân, biết được mình còn có phụ thân, nàng trở về Minh Nhất các, không nói không rằng tiến vào hình phòng, điên cuồng chém giết năm ngày năm đêm. Sau khi trở ra, một thân huyết tinh không chỗ nào nguyên vẹn, có máu của nàng, có máu của sói, cả người chật vật không chịu nổi nhưng tinh thần thì chưa bao giờ thanh tỉnh đến thế. Lệ khí dầy đặc như từ địa ngục bước ra của nàng dọa cho một đám sát thủ trợn mắt há mồm, đến thở cũng không dám thở mạnh. Tại sao ư? Hình phòng là nơi nào? Chính là địa ngục chuyên xử trí kẻ phản bội, Tam các chủ cứ thế tiến vào năm ngày năm đêm liền, là năm ngày năm đêm đấy! Bọn họ một ngày thôi cũng đừng mong toàn mạng đi ra. Chỉ nghĩ thôi một đám sát thủ đã thấy lạnh sống lưng rồi.

Sau khi ra ngoài Nguyệt Tam mới biết tướng quân điều động ám vệ khắp nơi tìm kiếm nàng, khiến cho một đám sát thủ nghĩ nàng đã đắc tội với người triều đình, Nguyệt Tam chỉ cười lắc đầu. Đại ca nói, tình thân là tình cảm rất kì diệu, muội rất may mắn. Nguyệt Tam cũng cảm thấy như vậy. Đêm đó, nàng phóng vào thư phòng ông ấy ám khí kèm tờ giấy nhỏ, bên trong hẹn gặp ở đình Hạ Nguyệt.

Đó là đêm cuối tháng mùa hè, những cơn gió đưa tới mang theo hơi lạnh từ hồ nước làm dịu mát cái nóng nực cả ngày, cũng làm dịu đi tâm tình con người. Nguyệt Tam một thân bạch y, tóc được búi lên đơn giản, trông nàng nhẹ nhàng thoát tục như tiên nữ hạ phàm. Những bén nhọn, sát khí đều được che dấu cẩn thận sau vẻ ngoài thục nữ đó.

Doanh tướng quân rất nhanh dùng khinh công chạy tới. Ông gầy đi nhiều, năm ngày nay hẳn đã vất vả tìm nàng. Nguyệt Tam pha một ấm trà, trà Mộ Dung gia thơm ngát, ừm, bây giờ nàng đã có trà ngon dùng thoải mái rồi, không như vài năm trước, toàn phải trộm của đại ca.

- Doanh tướng quân tiếng tăm lẫy lừng, vinh hạnh cho ta được gặp ngài ở đây.

Doanh tướng quân dường như chưa hết sững sờ khi nhìn thấy nàng, cứ đứng trân trân ở đó. Nguyệt Tam phải lên tiếng nhắc nhở:

- Doanh tướng quân, mời ngồi.

Doanh Hùng như một khúc gỗ, máy móc tiến lên, ngồi xuống, miệng lẩm bẩm:

- Lam nhi... Không, con...con...

- Mẫu thân ta là Nguyệt Lam. Mười năm năm trước bị trúng độc khi mang thai, may mắn trốn thoát, sinh ra ta, nhưng đáng tiếc, bà ấy trúng độc quá sâu, không cứu chữa được.

Giọng Nguyệt Tam bình thản nhưng không dấu nổi nỗi ưu thương.

Doanh Hùng chết nặng khi nghe nàng kể. Những năm qua, ông vẫn luôn hi vọng, luôn tự lừa mình dối người. Thậm chí ngay giờ khắc này ông cũng không thể tin tưởng. Sao có thể tin tưởng được!

- Con... Con...

- Ta tên là Nguyệt Mai.

Doanh Hùng mấp máy môi, ông không rõ mình thấy sao nữa. Khi nhìn thấy nữ nhi lại là lúc biết phu nhân kết tóc của mình không còn. Tư vị này, thống khổ dường nào? Hồi lâu sau, ông mới lên tiếng:

- Ta là phụ thân của con.

Doanh Hùng rất kiên định nói ra. Bất kể đã xảy ra chuyện gì, ông tìm được nữ nhi là sự thật. Đây là nữ nhi của ông và Lam nhi, sẽ là tâm can bảo bối của ông sau này.

- Mai nhi.

Nguyệt Tam cúi đầu, cảm giác vui sướng khó tả dâng lên trong lồng ngực.

- Làm sao ta có thể tin đây?

Doanh tướng quân vội đứng bật dậy.

- Ta... Ta... Mẫu thân con có một vết thương trên vai trái, mẫu thân con giỏi nhất là dùng kiếm, bộ Bích Lam song kiếm rất ảo diệu. A, trận pháp nàng cũng rất giỏi.... Mùa đông nàng không thích dùng than sưởi, nàng không thích sơn trà... Mai nhi, ta thực sự là phụ thân con.... Đúng rồi, chúng ta có thể lấy máu nghiệm thân.

Nguyệt Tam đặt tách trà xuống, ngước mắt nhìn Doanh Hùng, ông ấy là tướng quân đại danh đỉnh đỉnh, đã từng đối chiến với hàng vạn binh sĩ, vậy mà giờ đây lại khẩn trương như thế.

- Không cần, ta tin tưởng ngài.

- Vậy, con hãy về tướng phủ với cha.

Doanh Hùng đã trải qua vô vàn sinh tử, lại chưa từng hồi hộp như bây giờ. Doanh Mai miết quanh miệng chén trà theo thói quen.

- Doanh tướng quân, ông có biết mấy năm này ta sống thế nào không?

Giọng Nguyệt Tam bình thản không rõ vui buồn nhưng Doanh Hùng lại thấy vô cùng nặng nề.

- Đều là nỗi của cha. 

Nguyệt Tam không thích nhìn bộ dáng hối lỗi của ông, không thích một chút nào.

- Ta tham gia vào một tổ chức. Nếu như ta không thể rời khỏi nơi đó thì sao?

- Cha sẽ mang con về, dù phải trả bất cứ giá nào.

Nguyệt Tam nhìn ông, thật sự có ý định đập nồi dìm thuyền không khỏi xúc động trong lòng.

- Được, phụ thân, con theo ngài về.

- Tốt, tốt, tốt lắm.

Doanh Hùng tướng quân không dấu nổi xúc động. Từ đó, Nguyệt Tam có thêm một tên mới là Doanh Mai, nàng cũng thật sự ở tướng phủ làm một tiểu thư ngoan ngoãn bình thường. Cho tới lúc ngày nghỉ của tướng quân kết thúc, ông ấy phải quay lại biên cương.
Bình Luận (0)
Comment