Hiệp Khách Vương Phi

Chương 50

Núi Bình Thạch là ngọn núi cao nhất Đại Sở, cũng là nơi lạnh lẽo nhất. Đứng dưới chân núi, Doanh Mai hướng mắt về phía đông. Bích Nguyệt sơn trang nằm gần biên giới Đông Lăng và Đại Sở, để đi vào nội thành Đại Sở phải đi qua núi Bình Thạch này, bốn năm trước khi Thanh nhi quyết định trở ra theo nàng đã từng nỡ hẹn một tháng. Thời gian trùng hợp như thế. Doanh Mai rất tò mò, Thanh nhi và Nam Cung Mặc đã xảy ra chuyện gì trong một tháng tại nơi núi rừng thế này?

Nam Cung Diệp nắm tay nàng bước đi, vừa nhìn trời vùa quẹo trái quẹo phải. Đối với trận pháp Doanh Mai đã hiểu được rất nhiều. Trước kia Đại ca đã dạy cho nàng căn bản, mấy năm ở cùng tướng quân lại được ông đích thân chỉ dẫn, nhất là nửa tháng nay học hỏi từ Nam Cung Diệp nên đã tiến bộ rất nhiều. Những bước đi của hắn nàng đã hiểu được dụng ý. Một trận pháp tướng quân đã dạy nàng, thì ra được đi như vậy.

Đi đến lưng chừng núi, Doanh Mai dừng bước, nhắm mắt, thần thức tỏa ra cảm nhận xung quanh. Nàng cảm nhận được một tia thân thuộc. Doanh Mai hướng về phía tây cất bước. Nam Cung Diệp không ngăn cản.

- Sao thế?

- Lạnh.

Nam Cung Diệp ngẩn người, cởi áo choàng phủ lên người nàng. Doanh Mai đang chú ý bước đi, cảm nhận được hơi ấm mới ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc sau mới hiểu, hơi lắc đầu nhưng cũng không từ chối. Càng lên cao nhiệt độ càng giảm xuống, thì ra nàng nói lạnh là chỉ vị trí. Doanh Mai từ nhỏ được huấn luyện thể chất hàn nên khá nhạy cảm với khí lạnh.

Đi được một đoạn, Doanh Mai dừng lại, lưỡng lự. Nam Cung Diệp cầm tay nàng dẫn về phía trước, vừa đi vừa giải thích. Doanh Mai rất nghiêm túc lắng nghe. Doanh tướng quân là bậc thầy trận pháp, Nam Cung Diệp lại càng giỏi hơn. Ông ấy có thể sắp xếp một trận pháp ẩn trong ngọn núi, Nam Cung Diệp có thể nhàn nhã phá giải như đi dạo. Cuối cùng Nam Cung Diệp dừng bước trước một sơn động, gọi là sơn động vì Doanh Mai biết rõ bên trong bức tường đá này có không gian. Tìm cách mở cửa là sở trường của nàng.

Doanh Mai sờ đông sờ tây, càng ngó lại càng thắc mắc. Rõ ràng bên trong là khoảng không mà không sờ thấy sơ hở nào là sao nhỉ? Nam Cung Diệp nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của nàng mà bất đắc dĩ, tiến lên gõ vào giữa tảng đá, lại gõ xung quanh một chút, tảng đá lập tức di chuyển sang bên, để lộ một khoảng không. Hai mắt Doanh Mai tỏa sáng như lưu ly nhìn Nam Cung Diệp như bảo vật. Nam Cung Diệp cưng chiều xoa đầu nàng:

- Mắt trận.

- Hả?

- Nơi này chính là mắt trận. Ngũ hành bát quái ẩn trong cửu điệp trùng trận, hướng chính tây bầy ra cửu khai môn chính là cách phá giải.

Đôi mắt long lanh của Doanh Mai tràn đầy sùng bái. Không hổ là nam nhân của nàng, tinh thông uyên bác cái gì cũng biết, bộ dáng còn đẹp mắt vô cùng. Doanh Mai cảm thấy mình nhặt được bảo bối rồi.

Đại môn được mở ra, Nam Cung Diệp dắt tay Doanh Mai bước vào. Bên trong là một sơn động khá rộng không có gì nổi bật, không khác các sơn động khác là bao. Doanh Mai nhìn ngó một hồi lại hướng Nam Cung Diệp, hắn lắc đầu, tức là không có trận pháp, vậy là có cửa ẩn, lần này đúng sở trường của nàng rồi nhé.

Nam Cung Diệp lấy ra một viên dạ minh châu, Doanh Mai cầm lấy xem xét khắp xung quanh. Tường đá gồ ghề, dấu ấn thời gian từng mạch nước chảy qua không giống có người tạo nên. Doanh Mai ngó dưới sàn, mấp mô không bằng phẳng, có một điểm hơi nhô lên khiến nàng chú ý. Doanh Mai nhấn tay vào, bên dưới liền thấy hụt chân, chỉ kịp nghe tiếng gọi thoảng thốt "Mai nhi", nàng đã chìm vào bóng đen.

Lúc Doanh Mai tỉnh lại xung quanh chỉ có ánh sáng yếu ớt từ viên dạ minh châu bên cạnh, nhiệt độ nơi đây thấp hơn bên ngoài rất nhiều, hàn khí xâm nhập vào tận xương. Doanh Mai từ nhỏ đã ra vào hầm băng, thể chất có phần hàn cũng cảm thấy hơi run. Nàng cầm dạ minh châu đứng dậy, kiểm tra toàn thân thấy không vấn đề gì mới đưa mắt nhìn xung quanh. Đây là một hang động, tường bao quanh nhẵn mịn, phía trước có một lối đi. Doanh Mai cẩn thận bước từng bước, hơi ẩm lạnh lẽo từ gan bàn chân xông lên, ẩm thấp khiến nàng có chút khó chịu. Nàng muốn báo bình an cho Nam Cung Diệp, hắn đang lo lắng chăng?

Đi được một đoạn ánh sáng phát ra từ cuối hành lang hơi mờ, Doanh Mai đã nhìn thấy rõ ràng mọi vật, cất dạ minh châu vào người. Hành lang không dài, khoảng chừng năm mươi bước nhưng Doanh Mai không bước tiếp, cảm nhận mùi nguy hiểm đâu đây. Trong suy nghĩ của nàng tướng quân sắp xếp để lại lẽ ra không có nguy hiểm mới đúng. Chẳng lẽ không phải đây ư? Nàng không tin.

Doanh Mai bước lên một bước, lập tức nghe thấy tiếng xé gió phát ra vội vàng lùi lại hai bước, một mũi tên cắm ngay trước chân nàng, ánh kim loại sắc bén còn có màu hơi xanh. Có độc. Cuối hành lang chứa đựng thứ gì? Đôi mắt Doanh Mai híp lại. Ám khí từng đôi, từng đôi phóng lên phía trước, mũi tên cũng theo đó mà ra. Đôi mắt không chớp lấy một lần, đường bay của mũi tên hiện lên con ngươi, in vào trí não nàng, lặp đi lặp lại như vậy. Một lúc sau, Doanh Mai nở nụ cười nhìn lướt qua tám điểm trên hành lang, nơi các mũi tên phát ra.

Doanh Mai không nhìn mũi tên la liệt trên mặt đất, chân bước một bước, hơi dùng lực. Doanh Mai nhảy lên, trên không trung xoay ngang một vòng, mũi tên lướt qua hai bên eo, một đôi khác phóng từ trên xuống. Bàn chân nàng đạp vào thân mũi tên, mượn lực tiếp tục xoay một vòng mà không rơi xuống, thân hình mềm dẻo hơi cong tránh loạt tên mới. Doanh Mai như một hồ điệp trắng nhẹ nhàng tung bay, những mũi tên sắc bén lóe lên màu xanh bao vây nhưng không chạm được vào nàng dù chỉ một chút. Dù Doanh Mai đã mất hết nội lực nhưng sức bật vô cùng tốt, xoay vài vòng trên không trung cũng không vấn đề gì. Cổ tay vừa lật, ám khí xé không mà ra bay tới tám hướng xung quanh, tốc độ nhanh tới nỗi mắt thường không nhìn thấy được.

"Phập" "Phập". Ám khí đồng thời phóng vào tám vị trí trên tường, lập tức mũi tên đình chỉ. Doanh Mai ổn định thân mình. Nhìn mũi tên trải đầy một lối đi, đôi mắt hơi lóe lên. Hành lang nguy hiểm này duy chỉ nàng có thể vượt qua, tám ám khí cùng phóng một lúc, vừa chính xác lại vừa sắc bén. Ngoài nàng ra, không có người thứ hai có thể làm được.

Bước chân Doanh Mai thêm phần nặng nề. Ánh sáng phía cuối hành lang cùng khí lạnh thấu xương này, nàng có một dự cảm không tốt.

Cuối hành lang có một cánh cửa, Doanh Mai dùng lực đẩy vào, tiếng kêu kẽo két nặng nề vang vọng trong không gian im ắng. Hàn khí tỏa ra còn lạnh hơn bên ngoài, Doanh Mai không tự chủ bước lên, nhìn trân trân về phía trước. Một đầm băng nhỏ, băng sâu tận đáy khiến người ta chỉ nhìn thấy mờ mờ. Thế nhưng từ giữa mọc lên một bông hoa sen, màu xanh lam phát sáng nhè nhẹ như ngọc thạch. Hơi lạnh phả ra khiến hình ảnh trở nên mờ ảo không chân thực, hô hấp của Doanh Mai cứng lại, toàn thân lạnh lẽo.

Nàng nhớ khi bị trúng độc, tướng quân dùng phần lớn chân khí ổn định lại cho nàng, ánh mắt nhìn nàng có đau xót, có tự trách. Doanh Mai không thể chịu đựng được ánh mắt ấy, nàng nói:

- Cha, đừng lo lắng, người quên con cũng là một đại phu sao? Con có thể chất hàn, chỉ cần có Thiên sơn tuyết liên thì sẽ hồi phục lại thôi.

Ông ấy thực sự đi tìm Thiên sơn tuyết liên! Đây chính là thứ ông ấy để lại cho nàng ư? Dùng đóa hoa này giải độc, lại dùng lời hứa của Hoàng thượng bảo hộ cho nàng một đời bình an.

- Tướng quân.

Doanh Mai nghẹn ngào, sống mũi hơi cay, tầm mắt nhòe đi, nước mắt đong đầy mà không rơi xuống được. Xót xa biết bao! Nàng nhận phụ thân chỉ được ba năm ngắn ngủi. Nhưng đó là ba năm vui vẻ nhất trong mười tám năm của nàng.

Nàng nhớ tuyển chọn binh sĩ tinh nhuệ lần ấy nàng đứng đầu, tướng quân ngoài mặt tức giận không vui nhưng ánh mắt không dấu nổi vẻ hài lòng, tự hào. Nàng nhớ những lần huấn luyện khổ cực, ban ngày tướng quân nghiêm khắc vô cùng, đến tối, khi đã nhắm mắt nghỉ ngơi, ông nhẹ bước vào trướng lặng ngồi một lúc rồi mới đi. Nàng nhớ, một lần tranh chấp cùng Tô Khải, không ai chịu nhường ai, tới mức phải quyết đấu một phen. Không biết ai báo cho tướng quân, trong lúc đánh nhau kịch liệt ông xông vào, tức giận phạt mỗi người năm mươi trượng. Đêm đó, tướng quân không nói gì, chỉ im lặng bôi thuốc cho nàng.

Doanh Mai nhìn chằm chằm hồi lâu mới bước lên ngắt lấy đóa hoa sen như ngọc thạch ấy, hàn khí xâm nhập cơ thể nhưng nàng chẳng cảm nhận được thứ gì. Cẩn thận cất đóa hoa vào người, Doanh Mai thẫn thờ. Thiên sơn tuyết liên đúng là có thể áp chế chất độc, bổ trợ thân thể cho nàng, nhưng hiện nay, chất độc đã thấm vào lục phủ ngũ tạng, ăn mòn từng chút cơ thể, dù có Thiên sơn tuyết liên cũng vô dụng mà thôi. Cho dù nội lực được giải khai lại không áp chế được chất độc, nàng có thể khôi phục võ công nhưng chất độc ăn mòn càng nhanh. Doanh Mai nở nụ cười chua sót, cuối cùng nàng cũng không thể thực hiện theo mong muốn của phụ thân được.

Doanh Mai cứ đứng thẫn thờ ở đó rất lâu. Ba năm qua, bao hình ảnh đột nhiên ùa về, nàng nhớ mỗi lần chọc ông ấy tức giận, tướng quân liền ném một đống binh thư yếu lược bắt nàng phải chép. Nàng nhớ, có lần tiêu diệt một đám thổ phỉ, tướng quân không cho tham gia, nàng gọi vài đồng đội cùng nhau lẻn vào, vẽ bản đồ và nhân số của đám thổ phỉ. Lần đó, nàng bị phạt một tháng không được ra khỏi quân doanh. Nhưng hình phạt không thể thực hiện được vì Nguyệt Ngũ tới báo có việc gấp. Nàng nhớ, sau khi trở về từ núi Vân Vụ, ánh mắt tướng quân nhìn nàng thêm phần áy náy, thêm phần yêu thương.

Không biết đã đứng bao lâu, có thể một canh giờ, có thể đã một ngày, toàn thân Doanh Mai lạnh toát cho đến khi rơi vào một vòng tay ấm áp, bên tai là giọng nói hơi khàn khàn có phần gấp gáp:

- Mai nhi.

Nam Cung Diệp? Doanh Mai hồi thần từ trong tưởng niệm, ngước đôi mắt nhìn hắn, nước mắt từng giọt rơi xuống. Nam Cung Diệp vụng về lau đi:

- Xin lỗi, ta không nên để nàng một mình. Đừng sợ.

Nhìn thấy đôi mắt Doanh Mai đỏ hồng, Nam Cung Diệp càng thêm gấp gáp, hoảng loạn ôm nàng vào lòng, truyền cho nàng chút hơi ấm ít ỏi:

- Đừng sợ, có ta ở đây rồi. Đừng khóc nữa, được không?

Trong vòng tay hắn, Doanh Mai thấy ấm hơn một chút, nhưng vẫn chưa đủ.

- Nam Cung Diệp, nếu ta thực sự không còn nữa, huynh sẽ làm gì?

Trái tim Nam Cung Diệp như ngừng đập, thân thể cứng ngắc, sợ hãi ôm lấy nàng:

- Ta không cho phép, không cho phép. Mai nhi, ta sẽ chết mất.

Doanh Mai ngước mắt lên nhìn hắn, trong đôi mắt là sự tỉnh táo đến bình thản:

- Nam Cung Diệp, huynh không được chết, nhất định phải sống.

Nam Cung Diệp ôm càng thêm chặt, không dám buông lỏng dù chỉ một chút, giọng nói run rẩy:

- Đừng nói nữa! Mai nhi, xin nàng đừng nói nữa!
Bình Luận (0)
Comment