Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 10

Nhìn bóng ông nội già nua bước đi phía trước, Khuynh Thành thầm hứa với bản thân nhất định phải bảo vệ nhà họ Diệp. Dù gia tộc này không có mấy người quan tâm thương yêu nó, nhưng vì Diệp Tông và Diệp Chấn Thiên, nó nhất định phải bảo vệ họ.

Diệp Tông triệu tập tất cả mọi người đến đại sảnh trong Đan Thanh Viện.

Diệp Tông trang nghiêm ngồi trên cao, đưa mắt nhìn con cháu một lượt: “Hẳn mọi người đã biết cả rồi, ta không nói thêm gì nữa. Hôm nay gọi các con đến, ta muốn nói rằng, nếu chẳng may ta không quay trở về, mọi người hãy rời khỏi phủ Thái úy tránh hậu họa về sau.”

Đại sảnh chìm trong hoang mang, Diệp Chấn Nam là người bước ra đầu tiên: “Thưa cha, tuyệt đối không thể như thế, cơ nghiệp nhà họ Diệp bao nhiêu năm không thể bị hủy trong một ngày.”

“Đúng thế, thưa cha, tuyệt đối không thể giải tán.” Diệp Chấn Bắc cũng đứng lên nói.

“Cơ nghiệp tổ tiên gầy dựng mấy trăm năm từ ngày vương triều Đại Cương thành lập tới nay, các ngươi nghĩ ta muốn như vậy sao? Lần này, ta có linh cảm chẳng lành, đối thủ của chúng ta đáng sợ hơn rất nhiều so với những gì chúng ta biết.”

Vị thế của phủ Thái úy trong vương triều Đại Cương này thế nào, vương triều Hoằng Lịch cũng như vương triều Tấn đều hiểu rất rõ. Bọn họ dám công khai khiêu chiến, nếu chúng không chuẩn bị kỹ thì có thể mạo hiểm để chuốc lấy tai họa hay sao? Huống chi, hơn mười năm nay Hoằng Ngạo không hề hiện thân, khi Hoằng Bá Thiên tử trận, lúc đó hắn mới chỉ là đứa bé lên 5.

“Cha ạ, hay là chúng ta gọi Nhị đệ trở về?”

“Không! Tuyệt đối không nên.” Diệp Tông ưng nhất là đứa con thứ Diệp Chấn Thiên. Chỉ cần Diệp Chấn Thiên vẫn còn thì lão tin rằng nhà họ Diệp vẫn sẽ có ngày phục hưng rặng rỡ. Tám năm qua, Diệp Chấn Thiên đi biên ải đánh trận vừa để bảo vệ lãnh thổ vương triều Đại Cương, vừa là để luyện tập đã đạt đến đẳng cấp Kiếm sĩ hậu kỳ, chỉ cần qua được Kiếm xi đại viên mãn thì Diệp Chấn Thiên sẽ chính thức trở thành người tu tiên. Cho nên, dù bất cứ chuyện gì cũng không thể để Diệp Chấn Thiên quay về vào lúc này.

Vương triều Đại Cương thành lập đã mấy trăm năm nhưng người tu chân thành công rất hiếm hoi, đây cũng chính là nguyên nhân tại soa nhà họ Diệp bấy lâu nay luôn luôn cường thịnh.

Diệp Chấn Bắc do dự: “Thưa cha, hay là...”

“Không! Chuyện này tạm thời không nên làm phiền đến Lão tổ tông. Vả lại, Lão tổ tông thường vân du tứ phương, đâu có thể nhanh chóng Người được?”

“Cha ạ, gã Hoằng Ngạo ăn gan hùm hay sao mà dám càn rỡ công khai khai khiêu chiến với nhà họ Diệp chúng ta?”

Diệp Tông vuốt râu, cau mày nói: “Theo ta xét đoán, có lẽ Hoằng Ngạo đã tu đến Kiếm sỹ trung kỳ, ngang tầm với ta rồi. Hắn dám ngông nghênh khiêu chiến chắc hẳn phải có cao nhân đứng sau nâng đỡ, cao nhân ấy phỏng chừng cũng phải ngang cấp với Lão tổ tông nhà chúng ta.”

Diệp Chấn Bắc và Diệp Chấn Nam cả kinh, trên tinh cầu Tử Lam Tinh này còn có người lợi hại hơn lão tổ tông nhà họ Diệp ư?

“Liệu cha có nhầm không? Chúng ta chưa từng nghe nói vương triều Hoằng Lịch và vương triều Tấn đã có bậc thượng tiên ”

Diệp Tông đón lấy chén trà a hoàn Ngân vừa dâng nhấp một ngụm, lão rất thất vọng nhìn bọn con cháu: “Đã có thượng tiên người ta sẽ khua chiêng trống, bày đại tiệc ăn mừng cho thiên hạ biết hay sao? Nếu cứ như các ngươi, chỉ gặp một chút vấn đề đã ngồi không yên thì sau này đâu thể nên nghiệp lớn, đâu thể làm rạng rỡ quốc uy?”

Diệp Chấn Bắc và Diệp Chấn Nam hổ thẹn cúi đầu: “Thưa cha chúng con đã biết lỗi rồi”

“Ta không có ý trách mắng các con nhưng các con phải nhớ, muốn trở thành một cao thủ chân chính thì trước hết phải luyện bản lĩnh bình tĩnh trước mọi nguy biến, không nổi nóng trước mọi hành động của đối phương, phải biết nén mình, thì mới trở thành cao thủ thứ thiệt được.”

“Thưa cha, chúng con xin ghi nhớ!”

“Bây giờ tất cả lui ra! Hãy nhớ kỹ lời ta!”

“Vâng!” Cả bọn ra về, ai cũng trầm tư, lo lắng không nguôi.

Diệp Tông thấy mọi người đã đi hết, lão mới đứng lên nói: “Lão Triệu!”

“Dạ, thưa lão gia!”

“Ngươi đi theo ta đã hơn hai chục năm thì phải? Nay nhà họ Diệp sắp tan, ta cũng chẳng có gì cho ngươi, ngươi hãy nhận lấy cái này.”

“Lão gia...”

“Được rồi, đi đi!”

Diệp Tông xua tay, nhắm mắt nằm trên tràng kỹ hồi lâu mới đứng lên đi về phía từ đường. Đêm nay lão không chợp mắt một khắc nào, suốt đêm lão quỳ trong từ đường xin tổ tông nhà họ Diệp trị tội. Lão biết phen này mình đi chưa chắc đã trở về, cơ nghiệp mấy trăm năm nay của nhà họ Diệp sắp nát tan trong bàn tay lão.

Diệp Mỵ Nhi lòng bồn chồn không yên, nó mặc thêm áo rồi đi đến trước cửa phòng của Diệp Huyền Diệu ở Tây uyển khẽ gõ cửa: “Huyền Diệu đã ngủ chưa? Mỵ Nhi đây mà.”

Đèn trong phòng được thắp lên, lát sau Huyền Diệu bước ra, trông cậu ta không hề có nét buồn ngủ.

“Mỵ Nhi, sao thế?”

“Nhà họ Diệp sắp tan, tôi muốn... tôi muốn đến Thiên Vân Các thăm Khuynh Thành.”

Huyền Diệu ngớ ra rồi nói, “Sao Mỵ Nhi lại muốn đến thăm nó?” Thực ra Huyền Diệu vẫn luôn băn khoăn về vấn đề này, cậu ta cũng không biết mình có nên đến Thiên Vân Các thăm Khuynh Thành hay không.

“Huyền Diệu à, về chuyện kia, chúng ta vốn có lỗi, khi nhỏ dại dột mới gây ra chuyện. Nay nhà họ Diệp sắp tan, nếu chúng ta không đến báo cho nó biết, e rằng nó chết ở đó cũng nên. Hễ nghĩ đến Hoằng Ngạo là tôi lại lạnh toát sống lưng, trước kia chúng ta tranh giành danh lợi, nay đã không còn thì tranh giành gì nữa?”

Huyền Diệu gãi đầu, “Mỵ Nhi đã lớn khôn rồi. Được, chúng ta đi tìm Khuynh Thành, bảo vệ nó, đưa nó rời khỏi đây cùng chúng ta.”

“Đúng!” Không hiểu sao mắt Mỵ Nhi bỗng đỏ hoe rồi òa khóc.

Đêm nay đúng là một đêm không bình yên của phủ Thái úy.

Trong phòng, Liễu Oanh đi qua đi lại, đứng ngồi không yên. A hoàn vú em Hồng y lo lắng bước đến nhìn Liễu Oanh, “Phu nhân đừng do dự nữa.”

Liễu Oanh bứt rứt buồn phiền ngồi xuống, bà ta đang không biết mình có nên đi Thiên Vân Các đưa Khuynh Thành ra không. Bao năm nay, người của phủ Thái úy dường như đã quên mất sự tồn tại của nó rồi.

Liễu Oanh nhớ lại ngày trước, Khuynh Thành mắt đỏ hoe, đầy ấm ức ngẩng đầu lên nhìn bà: “Nếu mẹ không phải mẹ của con, thì ai là mẹ của con? Con dù có xấu xí đến mấy cũng vẫn do mẹ sinh ra, dòng máu của mẹ và của cha chảy trong người con. Dù ghét đến mấy thì mẹ vẫn là mẹ của con chứ không thể khác được!”

“Phu nhân, dù nói gì thì Khuynh Thành cũng là con gái bà, nếu bà không đến đón nó ra thì chắc nó sẽ chết ở đó mất.”

Nhưng, chính Liễu Oanh đã từng dứt khoát không nhận nó, không cho phép nó gọi bà bằng mẹ bây giờ bà làm gì còn mặt mũi nào chạy tới Thiên Vân Các nói với Khuynh Thành rằng “Thật ra mẹ vẫn nghĩ đến con, vẫn lo cho con?” Nói ra câu ấy, Khuynh Thành có cười nhạo, có coi khinh bà không?

“Phu nhân!”

“Hồng Y lui ra nghỉ đi, tôi muốn được yên tĩnh một lát.”

“Phu nhân?”

“Ra đi!”

Hồng Y bất lực lắc đầu, mắt rơm rớm nhìn chủ nhân: “Nếu hôm nay bà không đi thì cả đời bà sẽ sống trong đau khổ, đau khổ gấp trăm lần, nghìn lần, vạn lần so với bây giờ.” Hồng Y không sao hiểu nổi sao người đàn bà này lại tàn nhẫn đến thế, Khuynh Thành dù xấu xí đến mấy nó vẫn là con gái bà ta kia mà!

“Nếu phu nhân không đi thì Hồng Y sẽ đi vậy.” Nói rồi cô ta tuyệt vọng bước ra, đi về phía Thiên Vân Các.

Cánh tay Hồng Y bỗng bị tóm chặt, cô ta tức giận vùng ra, nước mắt tuôn trào, cô thật sự không muốn nhìn mặt Liễu Oanh thêm nữa. Trên đời này liệu có mấy người cạn tình như bà ta?

“Nếu bà không có ý định cứu Khuynh Thành thì tại sao bà không để Hồng Y tôi đi cứu? Bà chê nó xấu xí hôi hám không muốn nhận nó là con, bà sợ người ta dị nghị chế nhạo nhưng Hồng Y này không sợ. Tôi vốn không phải con nhà hào phú quý tộc gì, càng khồn có địa vị cao sang như bà cho nên tôi không sợ. Tôi đi cứu Khuynh Thành!”

Hồng Y vừa đi được vài bước đã nghe thấy tiếng Liễu Oanh đằng sau: “Đứng lại!” Bà ta không kìm được nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào nói: “Lẽ nào cô cho rằng tôi không muốn cứu nó? Cô tưởng tôi không thương nó hay sao? Nhưng tôi chẳng thể nào khác được. Tôi không muốn bị người ta chế nhạo. Tôi là đệ nhất mỹ nhân chốn đế đô, tôi đâu thể mở miệng nói đứa con gái xấu xí hôi hám đó là con gái tôi? Người ta sẽ nhìn, sẽ khinh bỉ tôi thế nào? Cô nói xem...

Chẳng phải là tôi không muốn nhận nó mà tôi không biết phải đối diện với nó và đối diện với chính mình như thế nào. Ngần ấy năm trời tôi vẫn không thể giải tỏa được khúc mắc này, tôi tự bảo tôi hận nó, tôi ghét nó. Nhưng trên đời này có người mẹ nào mà lại không quan tâm tới con mình?”

Liễu Oanh đi đến bên giường, mở hòm lấy ra từng bộ quần áo, nâng niu trìu mến, hạnh phúc như người mẹ hiền bế đứa con thân yêu của mình.

“Cô không biết, chính tay tôi đã may những bộ quần áo này cho Khuynh Thành nhưng tôi chưa từng dám đưa cho nó. Tôi cũng không dám để ai biết chuyện này, tôi chờ khi mọi người ngủ cả mới chong đèn khâu quần áo cho con. Mỗi ngày tôi phải tỏ ra lạnh lùng, thậm chí tự nhủ không thể đến thăm nó. Tôi cứ tưởng làm như vậy tôi sẽ quên được nó nhưng không... hình bóng nó luôn hiện lên trong tâm trí tôi, mỗi khi thấy nó buồn thì tôi đau lòng vô kể. Tôi thậm chí đã tát nó chỉ vì tôi không muốn thừa nhận, không dám thừa nhận mình là mẹ nó. Vì tôi yếu lòng, tôi sợ nếu nó cứ gọi tôi là mẹ, tôi sẽ không kìm được mình ôm nó vào lòng, ôm thật chặt.” Liễu Oanh đưa tay ôm quần áo, khóc không thành tiếng.

Hồng Y không ngờ bao năm qua chủ nhân luôn giấu kín tâm tư như thế, cô bước lại đỡ Liễu Oanh đứng dậy: “Xin lỗi, phu nhân. Hồng Y không nên nó năng như thế mới đúng.”

“Ta không trách cô đâu. Là tại ta, tất cả là tại ta thân làm thân chịu.”

“Bây giờ chúng ta đi tìm Khuynh Thành ngay đi!”

“Được!” Liễu Oanh lau nước mắt.

Hồng Y xách đèn, hai người nhắm hướng Thiên Vân Các đi tới.

Khuynh Thành chưa từng nghĩ Thiên Vân Các sẽ náo nhiệt như hôm nay. Nó vừa lên giường đi ngủ thì nghe thấy những tiếng bước chân vội vã. Chỉ khẽ lật người, trên giường bỗng chốc đã trống không.

“Khuynh Thành! Khuynh Thành?”

Họ đến làm gì nhỉ? Sau một thoáng do dự, Khuynh Thành từ trên mái căn phòng nhảy xuống rồi bước ra mở cửa.

Huyền Diệu và Mỵ Nhi không bận tâm đến những ân oán lúc nhỏ, cả hai đẩy cửa bước vào nói luôn: “Khuynh Thành mau thu xếp các thứ đi ngay với chúng tôi.”

“Đi đâu?” Khuynh Thành biết rất rõ nhưng vẫn vờ như không biết gì.

“Nhà ta hiện nay gặp rắc rối to, ông nội nói nếu ông không trở về thì bảo chúng ta tránh đi nơi khác. Tôi nghĩ Khuynh Thành vẫn là nên đi theo chúng tôi.”

Mỵ Nhi nói, không ngớt cắn môi, vẻ mặt rất băn khoăn. “Dù sao... đúng là ngày trước tôi đã sai, hại cô bị nhốt trong này ngần ấy năm.”

Khuynh Thành mỉm cười. Được, coi như chúng vẫn còn chút lương tâm. Nhưng Khuynh Thành vẫn thấy rất đau lòng, đã đến thời khắc sinh tử này rồi mà mẹ cô vẫn không chịu nhận cô. Không nhận cũng đành, nhưng chỉ đến thăm chốc lát, bà ta cũng thấy ghê cô hay sao?

“Mỵ Nhi, Huyền Diệu cứ yên tâm, phủ Thái úy sẽ không cos vẫn đề gì, ông nội cũng sẽ không sao cả. Hai người cứ tin ở tôi.”

“Nhưng...”
Bình Luận (0)
Comment