Bảy người vừa định bước vào thì n Ly ở phía sau gọi ầm lên, “Chờ đã!”
Diệp Khuynh Thành quay lại nhìn n Ly rồi nở nụ cười rất tươi: “Cô mất trí rồi à?”
“Chưa!”
“Chưa? Thế cô đi theo tôi làm gì?”
n Ly không hề nhượng bộ bước lại nói: “Để giám sát cô sau đó tìm cơ hội ngăn cản cô! Tóm lại là tôt nhất định phải hoàn thành sứ mệnh mà vương gia giao phó!”
Diệp Khuynh Thành nhún nhún vai vẻ không quan tâm nói: “Với tôi thì chẳng sao cả, cô muốn thì cứ đi theo!”
Chỉ bằng một mình cô ta mà muốn ngăn cản cô sao? Ngày trước đi xuyên không gian lên tiên giới cô còn chịu đựng được, một mình n Ly mà muốn cản cô sao?
Hồng Loan nhìn Khuynh Thành đồng tình. Dù n Ly có làm gì đi nữa thì cũng vô ích, không ai có thể ngăn cản Khuynh Thành đi tìm vương gia của nó được.
Đông đế đã sớm lường trước bọn họ sẽ đến cung Phượng Dương nên đã sớm sắp xếp đón họ ở cổng thành. Tình thế hôm nay đã khác xưa, một là ông ta sợ bọn Hoa Mãn Nguyệt, hai là hiện tại Trọng Lâu đã lên ngai Bắc đế, ba là ông ta thật sự rất hứng thú với Khuynh Thành, một người phàm trần đi xuyên không gian nổi tiếng như vậy quả thật làm ông ta tò mò.
“Thuộc hạ tham kiến Bắc đế!” viên chỉ huy thị vệ bước lên cung kính chào.
“Dẫn ta đi gặp Đông đế!”
“Đông đế đã sớm dặn dò bọn thuộc hạ ra đây chờ đón Bắc đế cùng các vị, mời các vị đi theo tôi!”
Hoa Mãn Nguyệt ôm lấy eo Lưu Hương Nguyệt Nhi vẻ tự hào nói: “Đã nhìn thấy chưa? Bọn họ rất là nể chồng em đó nha!”
“Chẳng qua là anh cậy thế bắt nạt kẻ yếu, có gì mà tự đắc chứ?”
Hoa Mãn Nguyệt là người ở thần giới nên ở tiên giới này thì anh vẫn oai hơn Tiên đế nhiều, người ta lại dám không sợ anh hay sao?
Diệp Khuynh Thành cười thầm, Đông đế e rằng không phải đơn giản như vẻ bề ngoài! Nếu ông ta muốn để bọn họ đi đầm Thiên Trì thì chỉ việc sai người dẫn bọn họ đi là xong chứ đâu cần bày vẽ rườm rà làm gì? Nên biết rằng từ khi Tây đế cùng Bắc đế chết, những lời đồn thổi về việc anh ra giết chết hai vị Tiên đế tối cao lan khắp nơi, trong khi các cung điện khác sụp đổ thì cung điện mà Hoa Mãn Nguyệt ngồi lại không hề suy chuyển, khắp tiên giới này có ai mà không sợ Hoa Mãn Nguyệt chứ?
Đoàn người đi theo gã thị vệ vào cung Phượng Dương, Đông đế ngồi trên ghế cao nhưng không hề ngạo mạn mà rất nhiệt tình chào đón bọn họ.
“Bắc đế...”
Đông đế vừa mở miệng đã bị Trọng Lâu ngắt lời: “Ông cứ gọi tôi là Trọng Trọng Lâu, như thế có vẻ dễ nghe hơn!”
Đông đế cười gượng, “Được, thì gọi là Trọng Lâu! Nghe nói Trọng Lâu huynh định đi đến đầm Thiên Trì?”
Diệp Khuynh Thành nguýt thầm, đã biết rồi mà còn phải hỏi nữa sao? Khuynh Thành bước lên nói: “Diệp Khuynh Thành xin chào Đông đế!”
Đông đế nhìn Khuynh Thành cười lớn nói: “Ta vẫn còn nhớ, ta vẫn còn nhớ. Ngày mừng thọ Bắc đế cô đã đưa Trọng Lâu trở lại.”
Khuynh Thành khẽ gật đầu nhìn ông ta nói: “Đông đế có trí nhớ tốt thật. Chẳng giấu gì Đông đế, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn mượn đường của ngài để đến đầm Thiên Trì!”
“Cô nương Khuynh Thành, chẳng phải tôi không muốn cho các vị đi nhờ mà là vấn đề đầm Thiên Trì là cấm địa của thành Đông đế chúng tôi. Trận pháp bên ngoài đầm Thiên Trì là do Tiên đế nhiệm kỳ trước bố trí, nhất định phải có đủ bốn tấm lệnh bài của Tứ đại hộ pháp và chỉ dụ của tôi mới có thể mở được trận pháp! Thiếu một trong hai thứ thì các vị tuyệt đối không thể đi vào.”
Trận pháp? Khuynh Thành không tin trên đời này có trận pháp nào mà không thể hóa giải. Thật ra cho đến bây giờ Khuynh Thành vẫn không biết rằng, sở dĩ cô tinh thông trận pháp như vậy là do trong thân thể cô có một phần linh hồn của Lạc Nhi. Trước khi cô xuyên không đến đây thì cả hai đã sớm hòa nhập làm một.
“Nói vậy tức là chúng tôi muốn đến được đầm Thiên Trì thì phải đi tìm Tứ đại hộ pháp để lấy lệnh bài?”
“Đúng thế! Nếu các vị có thể lấy được lệnh bài của họ thì tôi sẽ viết chỉ dụ cho mọi người!” Đông đế khẳng khái nói nhưng là ông ta có thể lòe ai chứ không thể lừa được Khuynh Thành. Ông ta đã nói vậy thì lệnh bài này làm sao có thể lấy đi dễ dàng được chứ? Coi bộ là ông ta đã có kế hoạch cẩn thận hết rồi nên mới tự tin không sợ Hoa Mãn Nguyệt.
Hoa Mãn Nguyệt bước lên nhìn Đông đế lạnh lùng nói: “Nếu ta cứ tiến vào đó thì sao?”
“Hoa huynh nếu cứ tiến vào thì tôi đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng là nếu mọi người bị trận pháp xâm hại thì không thể trách tiểu đệ được rồi! Trận pháp này cho tới nay chưa ai giải được cả!”
Hoa Mãn Nguyệt nhìn sang Lưu Hương Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh, về trận pháp thì đúng là anh mù tịt thật. Lưu Hương Nguyệt Nhi thì khác, cô vốn là một Trận pháp sư, có lẽ cô sẽ giải được trận pháp của tiên giới chăng?
“Nếu tôi phá được trận pháp thì sao?”
“Nếu các vị có thể phá được trận pháp thì tôi đương nhiên không ngăn cản, có điều... đầm Thiên Trì là cấm địa của thành Đông đế, các vị muốn vào đó thì...”
“Thì thế nào?”
“Dù các vị có dùng phương pháp nào để vào đó thì tôi vẫn phải đi cùng các vị!”
Khuynh Thành nhịn không được cười khẩy, trong bụng không ngừng nguyền rủa Đông đế, “Lão già xảo quyệt! Cái gì mà Tứ đại hộ pháp, cái gì là lệnh bài rồi khẩu dụ chứ? Chẳng qua cũng chỉ là muốn đeo bám theo mà còn làm ra vẻ quan trọng!”
Mọi người lúc này đương nhiên cũng hiểu rõ ý của Đông đế nhưng là có những chuyện biết thì cũng nên bỏ đó.
“Tốt rồi! Đã thế thì mới Đông đế cứ đi theo chúng tôi là được!” Diệp Khuynh Thành thản nhiên nói.
Đầm Thiên Trì nghe nói chứa rất nhiều báu vật của thần giới nhưng là trước giờ chưa có ai có thể tiến vào đó kiểm tra thực hư lời đồn cả. Cơ hội lớn như vậy làm sao Nam đế cùng Tây đế có thể bỏ qua được chứ? Đoàn người còn chưa kịp xuất phát thì hai vị này đã cười cười bước đến.
“Chào các vị, chào các vị!”
Tây đế mới nhậm chức tuy chưa thể coi là người đàn ông đẹp thì cũng cho người ta cảm giác sáng sủa mới mẻ nhất là giọng nói cuốn hút cùng với nụ cười rất tươi của ông ta khiến người ta tự nhiên muốn lại gần làm quen.
Tây đế tươi tắn như mùa xuân bước đến gần nói: “Nghe nói các vị sắp đi đến đầm Thiên Trì nên tôi với Nam đế muốn đi cùng cho vui!”
Khuynh Thành đưa mắt quan sát Tây đế một lượt, ông ta tuy không có võ công cao như ba vị Tiên đế kia nhưng về khoản mưu trí cùng với tài ăn nói thì hơn hẳn. Chuyện đi đến đầm Thiên Trì rất ít người ngoài biết vậy mà hai vị này có thể tới kịp lúc như vậy chắc chắn là có người nằm vùng từ sớm rồi!
“Đông đế! Đầm Thiên Trì tuy là cấm địa của thành Đông đế nhưng cũng là một bộ phận thuộc tiên giới, chúng tôi có quyền đến đó ngắm chơi chứ nhỉ?”
Đông đế chưa kịp mở miệng ngăn cản thì đã bị Nam đế chặn họng trước. Xem ra hai người này cũng rất tò mò với điện Mê thần ở đó rồi! Khuynh Thành nghĩ có thêm người cũng chẳng mất mất gì, chẳng qua là có thêm hai hòn đá đeo chân thôi. Tốt nhất là ba kẻ này không nên tồn tại, như vậy thì Trọng Lâu có thể thống nhất tiên giới rồi.
Đông đế đưa mắt nhìn sang Diệp Khuynh Thành cùng Hoa Mãn Nguyệt mong chờ hai người phản đối, “Hai vị...ý kiến của hai vị thế nào?”
Nam đế cùng Tây đế hồi hộp nhìn Khuynh Thành cùng Hoa Mãn Nguyệt, nếu hai người họ không đồng ý thì sẽ rất phiền hà đây.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Khuynh Thành rồi cười lớn nói với Đông đế: “Chúng tôi không có ý kiến gì. Nơi đó vốn thuộc về các vị, các vị muốn đến đó đương nhiên chúng tôi không có ý kiến!”
Đông đế nghe vậy trong lòng không khỏi hậm hực nhưng cũng cố nặn ra một nụ cười mong manh nói: “Các vị đã không có ý kiến gì thì chúng ta nghỉ ngơi qua đêm nay, sáng mai sẽ khởi hành luôn!”
Thần khí trong điện Mê thần đương nhiên ông ta không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Chỉ cần một đêm là đủ để cho những người không nên xuất hiện mà lại xuất hiện phải biến mất. Tuy nhiên, Đông đế còn chưa kịp sắp xếp cho bọn Khuynh Thành thì lại có năm người nữa bước vào, từ trên người bọn họ toát ra khí lưu hống hách bố tướng, ngạo mạn vô cùng. Đó chính là đại điện hạ của Long tộc – Long Dương cùng hai tùy tùng Long Bá, Long Thanh; hai vị ma giới chí tôn – Hắc Diệm và trưởng môn nhân của Hắc Diệm là Khương Diên. Từ trước tới nay ma giới đã vốn không thể hòa hợp cùng tiên giới, nhất là với Đông đế.
Hắc Diệm khí thế lấn lướt bước lại gần Đông đế: “Nghe nói các ngươi sắp đi đầm Thiên Trì, lẽ ra ma giới chúng tôi không nên can thiệp nhưng là ông cũng biết những thứ dưới đó có ý nghĩa thế nào rồi đấy. Vì sự sinh tồn của ma giới, chúng tôi không thể nào không đi được! Đương nhiên nếu ông cự tuyệt thì sợ rằng ông chưa kịp lấy được thần khí thì thành Đông đế này của ông đã...” Hắc Diệm cười gian tà chìa tay với Đông đế, hắn không cần nói gì thêm thì cả bọn cũng biết câu nói kia có ý nghĩa gì rồi!
Đông đế còn chưa kịp nói gì thì Long Dương lại đã lim dim mắt nhìn ông ta nói:”Hắc Diệm nói rất đúng nên tôi cũng không nói nữa làm gì, lý do của bọn tôi hoàn toàn giống nhau!”
Quả nhiên là đe dọa thật trắng trợn!
“Được! Ta đồng ý cho hai người đi cùng!”
“Rất tốt! Tôi biết Đông đế là người thông minh mà!” Hắc Diệm cười thoải mái, trong bụng vô cùng đắc ý.
“Tốt rồi! Mọi người đi nghỉ ngơi và chuẩn bị chu đáo, sáng sớm mai chúng ta xuất phát!”
Đoàn người Diệp Khuynh Thành toàn bộ được bố trí ở lại trong cung Phượng Dương. Hoa Mãn Nguyệt ngồi đối diện Diệp Khuynh Thành.
“Anh nên nhắc mọi người đêm nay phải thận trọng cảnh giác, tôi cảm thấy Đông đế không phải là người đơn giản đâu!”
“Cô cũng nhận ra sao?”
“Tôi đâu phải con ngốc mà không nhận ra chứ?” Khuynh Thành lườm Hoa Mãn Nguyệt như muốn nói, anh tưởng trên đời này chỉ có mình anh là thông minh thôi sao?
“Nhưng anh yên tâm, ông ta sẽ không ra tay với anh và tôi vì ông ta còn cần chúng ta để mở cửa Mê thần điện mà! Có điều... Trọng Lâu cùng với mọi người sẽ gặp nguy hiểm, tôi tin chắc đêm nay Đông đế sẽ ra tay dẹp bỏ những người không liên quan.”
“Cho nên, chúng ta cứ chờ xem màn diễn thú vị đêm nay đi!”
“Đương nhiên phải xem nhưng tôi hơi lo cho Trọng Lâu cùng với Tịch Vân!”
“Cô yên tâm, tôi đã dặn Lưu Hương Nguyệt Nhi bảo vệ cho hai người họ rồi!”
Bảy người vừa định bước vào thì n Ly ở phía sau gọi ầm lên, “Chờ đã!”
Diệp Khuynh Thành quay lại nhìn n Ly rồi nở nụ cười rất tươi: “Cô mất trí rồi à?”
“Chưa!”
“Chưa? Thế cô đi theo tôi làm gì?”
n Ly không hề nhượng bộ bước lại nói: “Để giám sát cô sau đó tìm cơ hội ngăn cản cô! Tóm lại là tôt nhất định phải hoàn thành sứ mệnh mà vương gia giao phó!”
Diệp Khuynh Thành nhún nhún vai vẻ không quan tâm nói: “Với tôi thì chẳng sao cả, cô muốn thì cứ đi theo!”
Chỉ bằng một mình cô ta mà muốn ngăn cản cô sao? Ngày trước đi xuyên không gian lên tiên giới cô còn chịu đựng được, một mình n Ly mà muốn cản cô sao?
Hồng Loan nhìn Khuynh Thành đồng tình. Dù n Ly có làm gì đi nữa thì cũng vô ích, không ai có thể ngăn cản Khuynh Thành đi tìm vương gia của nó được.
Đông đế đã sớm lường trước bọn họ sẽ đến cung Phượng Dương nên đã sớm sắp xếp đón họ ở cổng thành. Tình thế hôm nay đã khác xưa, một là ông ta sợ bọn Hoa Mãn Nguyệt, hai là hiện tại Trọng Lâu đã lên ngai Bắc đế, ba là ông ta thật sự rất hứng thú với Khuynh Thành, một người phàm trần đi xuyên không gian nổi tiếng như vậy quả thật làm ông ta tò mò.
“Thuộc hạ tham kiến Bắc đế!” viên chỉ huy thị vệ bước lên cung kính chào.
“Dẫn ta đi gặp Đông đế!”
“Đông đế đã sớm dặn dò bọn thuộc hạ ra đây chờ đón Bắc đế cùng các vị, mời các vị đi theo tôi!”
Hoa Mãn Nguyệt ôm lấy eo Lưu Hương Nguyệt Nhi vẻ tự hào nói: “Đã nhìn thấy chưa? Bọn họ rất là nể chồng em đó nha!”
“Chẳng qua là anh cậy thế bắt nạt kẻ yếu, có gì mà tự đắc chứ?”
Hoa Mãn Nguyệt là người ở thần giới nên ở tiên giới này thì anh vẫn oai hơn Tiên đế nhiều, người ta lại dám không sợ anh hay sao?
Diệp Khuynh Thành cười thầm, Đông đế e rằng không phải đơn giản như vẻ bề ngoài! Nếu ông ta muốn để bọn họ đi đầm Thiên Trì thì chỉ việc sai người dẫn bọn họ đi là xong chứ đâu cần bày vẽ rườm rà làm gì? Nên biết rằng từ khi Tây đế cùng Bắc đế chết, những lời đồn thổi về việc anh ra giết chết hai vị Tiên đế tối cao lan khắp nơi, trong khi các cung điện khác sụp đổ thì cung điện mà Hoa Mãn Nguyệt ngồi lại không hề suy chuyển, khắp tiên giới này có ai mà không sợ Hoa Mãn Nguyệt chứ?
Đoàn người đi theo gã thị vệ vào cung Phượng Dương, Đông đế ngồi trên ghế cao nhưng không hề ngạo mạn mà rất nhiệt tình chào đón bọn họ.
“Bắc đế...”
Đông đế vừa mở miệng đã bị Trọng Lâu ngắt lời: “Ông cứ gọi tôi là Trọng Trọng Lâu, như thế có vẻ dễ nghe hơn!”
Đông đế cười gượng, “Được, thì gọi là Trọng Lâu! Nghe nói Trọng Lâu huynh định đi đến đầm Thiên Trì?”
Diệp Khuynh Thành nguýt thầm, đã biết rồi mà còn phải hỏi nữa sao? Khuynh Thành bước lên nói: “Diệp Khuynh Thành xin chào Đông đế!”
Đông đế nhìn Khuynh Thành cười lớn nói: “Ta vẫn còn nhớ, ta vẫn còn nhớ. Ngày mừng thọ Bắc đế cô đã đưa Trọng Lâu trở lại.”
Khuynh Thành khẽ gật đầu nhìn ông ta nói: “Đông đế có trí nhớ tốt thật. Chẳng giấu gì Đông đế, hôm nay chúng tôi tới đây là muốn mượn đường của ngài để đến đầm Thiên Trì!”
“Cô nương Khuynh Thành, chẳng phải tôi không muốn cho các vị đi nhờ mà là vấn đề đầm Thiên Trì là cấm địa của thành Đông đế chúng tôi. Trận pháp bên ngoài đầm Thiên Trì là do Tiên đế nhiệm kỳ trước bố trí, nhất định phải có đủ bốn tấm lệnh bài của Tứ đại hộ pháp và chỉ dụ của tôi mới có thể mở được trận pháp! Thiếu một trong hai thứ thì các vị tuyệt đối không thể đi vào.”
Trận pháp? Khuynh Thành không tin trên đời này có trận pháp nào mà không thể hóa giải. Thật ra cho đến bây giờ Khuynh Thành vẫn không biết rằng, sở dĩ cô tinh thông trận pháp như vậy là do trong thân thể cô có một phần linh hồn của Lạc Nhi. Trước khi cô xuyên không đến đây thì cả hai đã sớm hòa nhập làm một.
“Nói vậy tức là chúng tôi muốn đến được đầm Thiên Trì thì phải đi tìm Tứ đại hộ pháp để lấy lệnh bài?”
“Đúng thế! Nếu các vị có thể lấy được lệnh bài của họ thì tôi sẽ viết chỉ dụ cho mọi người!” Đông đế khẳng khái nói nhưng là ông ta có thể lòe ai chứ không thể lừa được Khuynh Thành. Ông ta đã nói vậy thì lệnh bài này làm sao có thể lấy đi dễ dàng được chứ? Coi bộ là ông ta đã có kế hoạch cẩn thận hết rồi nên mới tự tin không sợ Hoa Mãn Nguyệt.
Hoa Mãn Nguyệt bước lên nhìn Đông đế lạnh lùng nói: “Nếu ta cứ tiến vào đó thì sao?”
“Hoa huynh nếu cứ tiến vào thì tôi đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng là nếu mọi người bị trận pháp xâm hại thì không thể trách tiểu đệ được rồi! Trận pháp này cho tới nay chưa ai giải được cả!”
Hoa Mãn Nguyệt nhìn sang Lưu Hương Nguyệt Nhi ngồi bên cạnh, về trận pháp thì đúng là anh mù tịt thật. Lưu Hương Nguyệt Nhi thì khác, cô vốn là một Trận pháp sư, có lẽ cô sẽ giải được trận pháp của tiên giới chăng?
“Nếu tôi phá được trận pháp thì sao?”
“Nếu các vị có thể phá được trận pháp thì tôi đương nhiên không ngăn cản, có điều... đầm Thiên Trì là cấm địa của thành Đông đế, các vị muốn vào đó thì...”
“Thì thế nào?”
“Dù các vị có dùng phương pháp nào để vào đó thì tôi vẫn phải đi cùng các vị!”
Khuynh Thành nhịn không được cười khẩy, trong bụng không ngừng nguyền rủa Đông đế, “Lão già xảo quyệt! Cái gì mà Tứ đại hộ pháp, cái gì là lệnh bài rồi khẩu dụ chứ? Chẳng qua cũng chỉ là muốn đeo bám theo mà còn làm ra vẻ quan trọng!”
Mọi người lúc này đương nhiên cũng hiểu rõ ý của Đông đế nhưng là có những chuyện biết thì cũng nên bỏ đó.
“Tốt rồi! Đã thế thì mới Đông đế cứ đi theo chúng tôi là được!” Diệp Khuynh Thành thản nhiên nói.
Đầm Thiên Trì nghe nói chứa rất nhiều báu vật của thần giới nhưng là trước giờ chưa có ai có thể tiến vào đó kiểm tra thực hư lời đồn cả. Cơ hội lớn như vậy làm sao Nam đế cùng Tây đế có thể bỏ qua được chứ? Đoàn người còn chưa kịp xuất phát thì hai vị này đã cười cười bước đến.
“Chào các vị, chào các vị!”
Tây đế mới nhậm chức tuy chưa thể coi là người đàn ông đẹp thì cũng cho người ta cảm giác sáng sủa mới mẻ nhất là giọng nói cuốn hút cùng với nụ cười rất tươi của ông ta khiến người ta tự nhiên muốn lại gần làm quen.
Tây đế tươi tắn như mùa xuân bước đến gần nói: “Nghe nói các vị sắp đi đến đầm Thiên Trì nên tôi với Nam đế muốn đi cùng cho vui!”
Khuynh Thành đưa mắt quan sát Tây đế một lượt, ông ta tuy không có võ công cao như ba vị Tiên đế kia nhưng về khoản mưu trí cùng với tài ăn nói thì hơn hẳn. Chuyện đi đến đầm Thiên Trì rất ít người ngoài biết vậy mà hai vị này có thể tới kịp lúc như vậy chắc chắn là có người nằm vùng từ sớm rồi!
“Đông đế! Đầm Thiên Trì tuy là cấm địa của thành Đông đế nhưng cũng là một bộ phận thuộc tiên giới, chúng tôi có quyền đến đó ngắm chơi chứ nhỉ?”
Đông đế chưa kịp mở miệng ngăn cản thì đã bị Nam đế chặn họng trước. Xem ra hai người này cũng rất tò mò với điện Mê thần ở đó rồi! Khuynh Thành nghĩ có thêm người cũng chẳng mất mất gì, chẳng qua là có thêm hai hòn đá đeo chân thôi. Tốt nhất là ba kẻ này không nên tồn tại, như vậy thì Trọng Lâu có thể thống nhất tiên giới rồi.
Đông đế đưa mắt nhìn sang Diệp Khuynh Thành cùng Hoa Mãn Nguyệt mong chờ hai người phản đối, “Hai vị...ý kiến của hai vị thế nào?”
Nam đế cùng Tây đế hồi hộp nhìn Khuynh Thành cùng Hoa Mãn Nguyệt, nếu hai người họ không đồng ý thì sẽ rất phiền hà đây.
Hoa Mãn Nguyệt nhìn Khuynh Thành rồi cười lớn nói với Đông đế: “Chúng tôi không có ý kiến gì. Nơi đó vốn thuộc về các vị, các vị muốn đến đó đương nhiên chúng tôi không có ý kiến!”
Đông đế nghe vậy trong lòng không khỏi hậm hực nhưng cũng cố nặn ra một nụ cười mong manh nói: “Các vị đã không có ý kiến gì thì chúng ta nghỉ ngơi qua đêm nay, sáng mai sẽ khởi hành luôn!”
Thần khí trong điện Mê thần đương nhiên ông ta không muốn chia sẻ với bất cứ ai. Chỉ cần một đêm là đủ để cho những người không nên xuất hiện mà lại xuất hiện phải biến mất. Tuy nhiên, Đông đế còn chưa kịp sắp xếp cho bọn Khuynh Thành thì lại có năm người nữa bước vào, từ trên người bọn họ toát ra khí lưu hống hách bố tướng, ngạo mạn vô cùng. Đó chính là đại điện hạ của Long tộc – Long Dương cùng hai tùy tùng Long Bá, Long Thanh; hai vị ma giới chí tôn – Hắc Diệm và trưởng môn nhân của Hắc Diệm là Khương Diên. Từ trước tới nay ma giới đã vốn không thể hòa hợp cùng tiên giới, nhất là với Đông đế.
Hắc Diệm khí thế lấn lướt bước lại gần Đông đế: “Nghe nói các ngươi sắp đi đầm Thiên Trì, lẽ ra ma giới chúng tôi không nên can thiệp nhưng là ông cũng biết những thứ dưới đó có ý nghĩa thế nào rồi đấy. Vì sự sinh tồn của ma giới, chúng tôi không thể nào không đi được! Đương nhiên nếu ông cự tuyệt thì sợ rằng ông chưa kịp lấy được thần khí thì thành Đông đế này của ông đã...” Hắc Diệm cười gian tà chìa tay với Đông đế, hắn không cần nói gì thêm thì cả bọn cũng biết câu nói kia có ý nghĩa gì rồi!
Đông đế còn chưa kịp nói gì thì Long Dương lại đã lim dim mắt nhìn ông ta nói:”Hắc Diệm nói rất đúng nên tôi cũng không nói nữa làm gì, lý do của bọn tôi hoàn toàn giống nhau!”
Quả nhiên là đe dọa thật trắng trợn!
“Được! Ta đồng ý cho hai người đi cùng!”
“Rất tốt! Tôi biết Đông đế là người thông minh mà!” Hắc Diệm cười thoải mái, trong bụng vô cùng đắc ý.
“Tốt rồi! Mọi người đi nghỉ ngơi và chuẩn bị chu đáo, sáng sớm mai chúng ta xuất phát!”
Đoàn người Diệp Khuynh Thành toàn bộ được bố trí ở lại trong cung Phượng Dương. Hoa Mãn Nguyệt ngồi đối diện Diệp Khuynh Thành.
“Anh nên nhắc mọi người đêm nay phải thận trọng cảnh giác, tôi cảm thấy Đông đế không phải là người đơn giản đâu!”
“Cô cũng nhận ra sao?”
“Tôi đâu phải con ngốc mà không nhận ra chứ?” Khuynh Thành lườm Hoa Mãn Nguyệt như muốn nói, anh tưởng trên đời này chỉ có mình anh là thông minh thôi sao?
“Nhưng anh yên tâm, ông ta sẽ không ra tay với anh và tôi vì ông ta còn cần chúng ta để mở cửa Mê thần điện mà! Có điều... Trọng Lâu cùng với mọi người sẽ gặp nguy hiểm, tôi tin chắc đêm nay Đông đế sẽ ra tay dẹp bỏ những người không liên quan.”
“Cho nên, chúng ta cứ chờ xem màn diễn thú vị đêm nay đi!”
“Đương nhiên phải xem nhưng tôi hơi lo cho Trọng Lâu cùng với Tịch Vân!”
“Cô yên tâm, tôi đã dặn Lưu Hương Nguyệt Nhi bảo vệ cho hai người họ rồi!”
Hồng Loan đương nhiên không cần Khuynh Thành lo lắng rồi, nó thừa sức chấp cả mười Đông đế. Kim Bằng cùng với Hồng Loan lại ở chung một phòng thì quả thực là muốn hại bọn chúng là chuyện không tưởng. n Ly là phù thủy của thần giới nên cũng không có gì đáng ngại. Bản thân cô đã có Tử thanh bảo kiếm nên tất nhiên không sợ những người như Đông đế rồi!
Bây giờ chỉ còn chờ xem ma giới, Long tộc cùng với ba vị Đế kia tàn sát nhau nữa thôi! Đêm nay nhất định là một đêm đầy thú vị!