Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 133

Diệp Chấn Thiên cùng Hồng Y sớm hôm gần nhau đã dần nảy sinh tình cảm và nên duyên vợ chồng. Diệp Chấn Thiên lúc này đang bế một bé giá, vui vẻ nói: “Nếu Khuynh Thành biết chắc chắn nó sẽ rất vui!”

“Vâng! Cũng không biết giờ Khuynh Thành thế nào rồi, ngày đó nó lẳng lặng ra đi mà không nói tiếng nào.” Hồng Y thở dài nói, tính tình của Khuynh Thành sao cô không hiểu chứ, Khuynh Thành đã quyết ý là chuyện gì thì có ai có thể ngăn cản được đâu?

“Mẹ ơi, chị Khuynh Thành có đúng là lợi hại như mẹ nói không?” bé gái trên tay Diệp Chấn Thiên ngây thơ hỏi.

“Đương nhiên rồi!”

“Vậy sau này con lớn lên rồi sẽ lợi hại như chị Khuynh Thành để bảo vệ cha mẹ!” đôi mắt to đen láy cảu cô bé chớp chớp nói.

Diệp Chấn Thiên đang chơi với con bỗng nhiên biến sắc, ông quay qua nói với Hồng Y: “Nàng bế con vào trong đi!”

“Chấn Thiên, chốn phàm trần mấy trăm năm qua không có chuyện gì, tại sao...” Hồng Y biến sắc.

“Mau bế con vào đi!”

Hồng Y nhìn vẻ căng thẳng của Diệp Chấn Thiên mà không khỏi giật mình vội bế con vào nhà.

“Mẹ ơi, cha mẹ sao thế?”

“Con đừng hỏi gì lúc này!”

Bé gái nghe Hồng Y nói vậy cũng ngoan ngoan lặng thinh, nó cũng nhận ra vẻ sợ hãi trên mặt Hồng Y và biết rằng nhất định đã xảy ra chuyện không hay rồi.

Hồng Y vừa bế đứa bé rời đi thig bốn người với vẻ ngoài khôi ngô xuất hiện trong tầm mắt Diệp Chấn Thiên.

Diệp Chấn Thiên cùng Diệp Bái, Diệp Thành đứng cạnh nhau, mấy trăm năm qua chưa từng có ai đến hoàng cung này làm loạn cả, những gã này thực lực lại không hề tầm thường chút nào, chỉ e người tới không có ý tốt.

Long Dương nhìn Diệp Chấn Thiên có chút dữ dằn rồi mỉm cười nói: “Ngươi là Diệp Chấn Thiên?”

Diệp Chấn Thiên kinh ngạc nhìn người trước mặt, khí lưu của anh ta mạnh như vậy chắc chắn không phải người phàm trần tu tiên rồi!

“Phải! Tôi chính là Diệp Chấn Thiên!” ông bình tĩnh nói.

“Các vị đừng hiểu lầm, chuyện là Khuynh Thành ở trên tiên giới nói rất nhớ các vị nên bảo chúng ta xuống đây đón các vị lên tiên giới gặp mặt.” Long Dương thân thiện nói.

Diệp Chấn Thiên sắc mặt khẽ biến, có thể tâm lý người ngoài ông không hiểu được nhưng chẳng lẽ ông không hiểu rõ con gái mình sao? Những người tu tiên như ông sao có thể chịu được nỗi đau đi xuyên không gian chứ? Khuynh Thành sẽ không đời nào để ông và người nhà họ Diệp làm những chuyện nguy hiểm như vậy được.

“Nếu Khuynh Thành nhà chúng tôi có ý đó sao nó không trở lại trần gian một chuyến chẳng phải là sẽ thuận tiện hơn hay sao?”

Long Dương thấy trò bịp của mình bị vạch trần liền lúng túng không biết nói sao.

“Sao phải phí lời chứ? Cứ bắt hết bọn chúng đi!” Nam đế nhịn không được lên tiếng nói.

Diệp Chấn Thiên tái mặt, xem ra ông đoán không sai, Khuynh Thành ở trên tiên giới nhất định đã gặp phải chuyện gì rồi. Diệp Bái cùng Diệp Thành đứng cạnh cũng không khỏi lo lắng.

“Nhị bá, chúng ta phải liều với chúng, tuyệt đối không thể để chúng bắt chúng ta uy hiếp Khuynh Thành được.”

“Đúng thế nhị thúc, tuyệt đối không thể được!”

Hồng Y nấp trong nhà đều nghe rõ tất cả mọi chuyện, đôi mắt cô rớm lệ ôm chặt đứa con gái nhỏ nói: “Vân nhi, con có sợ chết không?”

Diệp Vân đưa bàn tay nhỏ lau nước mắt cho Hồng Y kiên định nói: “Mẹ, con không sợ!” nói rồi nó cầm tay Hồng Y từng bước nhỏ dẫn bà ra ngoài.

“Mẹ đừng sợ, Diệp Vân sẽ bảo vệ mẹ và chị Khuynh Thành. Nếu bọn họ dám hà hiếp chúng ta thì chị Khuynh Thành nhất định sẽ không tha cho bọn họ.”

Bọn Đông đế rất hận Khuynh Thành, chúng không ngờ một đứa bé năm tuổi cũng không hề sợ sệt mà còn nói rất rõ ràng rằng Diệp Khuynh Thành sẽ không tha cho bọn họ.

Mắt Đông đế trừng lớn nhìn Diệp Vân bằng đôi mắt kẻ cả như nhìn kẻ ăn mày bên đường.

“Khá lắm! E rằng con bé này lớn lên cũng sẽ trở thành một Diệp Khuynh Thành thứ hai!”

“Nhà ngươi không xứng nhắc đến chị gái ta!” Diệp Vân sắc bén gườm gườm ông ta, trong suy nghĩ của nó không ai có thể xúc phạm tới Khuynh Thành được.

“Đưa tất cả bọn chúng đi! Không biết Diệp Khuynh Thành nhìn thấy con em gái yêu quí này sẽ có thái độ thế nào nhỉ?”

Diệp Vân tuy mới chỉ năm tuổi nhưng lai có khả năng trời phú, mới năm tuổi đã là Kiếm sĩ sơ cấp nhưng người nhà họ Diệp có giỏi đến mấy thì cũng không thể nào là đối thủ của ba vị tiên đế cùng điện hạ Long tộc được.

“Chấn Thiên, phải liều với bọn chúng!” Hồng Y lên tiếng nói.

Trong chớp mắt bốn người nhà họ Diệp đều đã nắm chắc thần khí trong tay sẵn sàng nghênh chiến.

Bọn Đông đế nhìn chằm chằm thần khí trên tay Diệp Chấn Thiên, Hồng Hồng Y, Diệp Bái cùng Diệp Thành, sao lại có nhiều thần khí đến thế?

Bọn chúng linh thức truyền âm cho nhau: “Xem ra đúng là con bé Diệp Khuynh Thành đã lấy được rất nhiều thần khí rồi!”

“Đúng, nhất định phải giết nó giành lấy bảo vật!”

“Phải! Nhìn xem bọn phàm trần có thể dễ dàng đưa ra thần khí như vậy thì chắc chắn con bé Diệp Khuynh Thành phải có nhiều bảo bối lợi hại hơn rồi!”

“Trước hết cứ khống chế bọn chúng đoạt thần khí đã!”

Tốc độ của bọn Diệp Chấn Thiên dù nhanh đến mấy cũng không nhanh bằng tiên đế, cặp lông mày của Long Dương khẽ giật.

“Các ngươi cho rằng mình có thể là đối thủ của bọn ta hay sao?” gã nói rồi nhìn chung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại ở đạo điện phía sau lưng đám người Diệp Chấn Thiên. Long Dương khẽ giậm chân, cả thân người bật xa hơn trăm thước, mặt đất phút chốc rung động dữ dội rốt nứt ra vô số đường dài, trong khoảnh khắc cả tòa đại điện hùng vĩ sụp đổ.

Những người phàm trần không kịp tránh đi đều bị vùi trong đống đổ nát. Diệp Chấn Thiên thần kinh căng thẳng nhưng là người nhà họ Diệp chưa bao giờ tham sống sợ chết càng không phải là hạng người dễ đầu hàng chấp nhận thất bại cả. Thần khí trong tay Diệp Chấn Thiên vung lên lao thẳng vào Long Dương.

Long Dương chỉ khẽ vung tay phất áo thụng, mọi vật trong phạm vi hai trăm thước đều bị hủy diệt trong nháy mắt, những người phàm trần căn bản không thể biết chuyện gì đang diễn ra thì đã máu chảy đầu rơi.

“Dừng lại!” Diệp Chấn Thiên hét lớn, nếu hắn tiếp tục ra tay nữa thì e rằng cả vương triều Đại Cương này cũng sẽ bị xóa sổ mất. Những người dân vô tội kia đâu có đáng bị như vậy?

“Vậy là các ngươi chịu đi theo bọn ta?” Long Dương nhướn mày hỏi.

Diệp Chấn Thiên từng bước tiến đến gần Long Dương, nội tâm thầm nghĩ nếu bây giờ ông cho nổ nguyên anh thì nếu không giết được hắn ít nhất cũng khiến hắn trọng thương.

“Ác ma... ác ma! Ta phải giết ngươi!” Diệp Vân chưa từng nhìn thấy cảnh tàn sát dã man như vậy bao giờ nên kích động lạ thường.

Diệp Bái, Hồng Y cùng Diệp Thành thấy vậy cũng lập tức xông đến, dù hôm nay nhà họ Diệp có diệt vong thì cũng không thể để bọn người kia làm càn được. Nhưng cả bốn người còn chưa kịp xuất thủ thì toàn thân người đã truyền đến một trận tê dại.

Đông đế tiến tới véo má Diệp Vân một cách thân mật nói: “Bé con, ta sẽ đưa ngươi đi gặp chị gái ngươi!”

Trong chớp mắt hàng loạt tàn ảnh nháng lên, cả đoàn người biến mất khỏi vương triều Đại Cương, chỉ có Diệp Khuynh Thành lúc này vẫn chưa hay biết gì.

Hôm sau, Đông đế sai người đem miếng ngọc bội đến tặng Khuynh Thành. Lúc sứ giả của Đông đế đến, Kim Bằng cùng Hồng Loan đang luyện võ trong đại điện.

“Bẩm báo! Bên ngoài có người của thành Đông đế nói có món quà muốn chuyển đến tay Khuynh Thành cô nương!”

“Ta ra xem sao!” Hồng Loan cùng Kim Bằng nhìn nhau rồi bước đi.

“Là quà gì thế? Mau cầm lại đây!”
Bình Luận (0)
Comment