Xét về thể xác thì long thể của Long Dương đương nhiên mạnh hơn Hồng Loan nhưng nếu xét về công lực thì đương nhiên không thể sánh được với Hồng Loan rồi.
Xét về binh khí thì trường thương của Long Dương chỉ là tiên khí cực phẩm trong khi Hồng Loan có vô vàn thần khí cực phẩm.
Có thể nói so sánh kiểu gì thì Hồng Loan cũng vượt trội hơn cả, nhưng là Long Dương lại không nhận ra điều đó nên vẫn rất tự tin tuyên bố chiến thắng.
Tám vị trưởng lão vô cùng lo lắng. Đại trưởng lão Long Thịnh lập tức linh thức truyền âm cho Long Dương: “Long Dương, hãy cẩn thận, chớ nên khinh địch!”
Nhưng tất cả đã quá muộn! Cuộc chiến đã mở màn, mũi tên đã bắn không thể thu hồi lại được nữa.
“Hồng Loan, hôm nay không có Diệp Khuynh Thành, không có Hoa Mãn Nguyệt ở đây, ta xem ngươi làm thế nào mà huênh hoang nữa. Trước mắt ngươi là tám mươi vạn đại quân, Long Dương ta muốn xem một mình ngươi có thể làm nên cơm cháo gì!” Long Dương lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén như có thể xuyên thủng đá vàng, bất chấp tất cả lao vào Hồng Loan.
Tám đại trưởng lão đương nhiên hiểu rõ tầm quan trọng của cuộc chiến này cũng như tầm quan trọng của Long Dương đối với Long tộc nên hết sức cẩn thận quan sát trận chiến, sẵn sàng tham chiến giúp đỡ Long Dương.
Đôi mắt nhạy bén của Kim Bằng chăm chú nhìn tám vị trưởng lão, ánh mắt đầy khinh bỉ. Thế mà cũng đòi làm thần thú siêu cấp? Thật là quá bẽ mặt thần thú như nó rồi! Nếu đám người này mà ở yêu giới thì nó nhất định sẽ tống cổ cả lũ. Ánh mắt nó canh chừng đám trưởng lão, chỉ cần đám người này dám ra tay thì nó nhất định sẽ xé xác bọn chúng ngay.
“Trọng Lâu! Cam đảm đương nhiên rất đáng khen nhưng muốn xưng bá thì cần phải có dã tâm cùng thực lực nữa kìa!” giọng Nam đế đanh thép vang lên, ánh mắt ông ta phóng ra hàn quang.
Trọng Lâu không dư hơi mà nói chuyện thừa với hắn ta, sát khí bức người lập tức áp tới Nam đế.
“Giết!!!”
Hiệu lệnh vừa vang lên, tám chục vạn đại quân lao thẳng vào hai mươi vạn đại quân thành Bắc đế. Mặc dù quân sĩ thành Bắc đế vô cùng tinh nhuệ nhưng dự thua thiệt về số lượng quá lớn nên cũng nhanh chóng rơi vào thế hạ phong.
Trong lúc cuộc chiến đang trong cao trào thì Thanh Hư đạo trưởng cùng Đông đế lừ lừ xuất hiện, phía sau bọn họ là hàng ngàn đệ tử bạch y của Thanh Hư đạo quán.
“Thanh Hư đạo trưởng... ta không ngờ ngươi dám...”
“Trọng Lâu, hiểu thời thế mới là tuấn kiệt! Bần đạo cũng không còn cách nào khác!” bộ dáng như thể bị người ta bức bách vậy.
Quân đội thành Đông đế thấy Đông đế chưa chết, sĩ khí dâng cao lao vào chiếm giết hăng say.
Hai mươi vạn đại quân thành Bắc đế mặc dù rất tinh nhuệ nhưng hiện tại lại vô cùng chật vật, bọn họ vẫn mong chờ Hoa Mãn Nguyệt tới trợ giúp. Sĩ khí ba quân giảm mạnh, người ngã xuống càng lúc càng nhiều mà Hoa Mãn Nguyệt cùng Diệp Khuynh Thành vẫn chưa xuất hiện.
Hồng Loan cùng Long Dương giao đấu. Tây đế, Nam đế cùng Thanh Hư đạo trưởng cũng nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
Kim Bằng gắt gao trông chừng tám vị trưởng lão Long tộc. Mấy gã tiên đế kia dù có lợi hại cũng không thể nào nguy hiểm bằng tám con thanh long này, nếu chúng đồng thời ra tay thì e Hồng Loan sẽ... Kim Bằng nhất định sẽ không để bọn chúng có cơ hội làm hại Hồng Loan.
Trọng Lâu ở trên cao nhìn binh sĩ thành Đông đế không ngừng ngã xuống mà tuyệt vọng dâng trào.
“Giết!!!” Trọng Lâu tay vung trường kiếm cưỡi kỳ lân cấp tốc lao vào chiến trường, lưỡi kiếm đi đến đâu quân địch chết như ngả dạ đến đấy.
Tam trưởng lão của Long tộc thấy vậy bèn hô lớn: “Toàn quân Long tộc bao vây Trọng Lâu!”
Hai mươi vạn quân Long tộc nhanh chóng bao vây lấy Trọng Lâu. Tình thế vô cùng cam go, hai mươi vạn đại quân thành Bắc đế đã thương vong một nửa, cứ đà này thì chẳng mấy chốc thành Bắc đế sẽ bị hủy diệt mất. Trọng Lâu thầm than, Khuynh Thành vẫn còn hôn mê bất tỉnh nên ông không thể mượn lại được Vườn Vạn thú, lẽ nào trời muốn diệt Bắc đế ông sao?
Tịch Vân từ điện Kim Hoa đi ra, hôm nay nhất định phải kề vai sát cánh sống cùng sống, chết cùng chết với người bà yêu thương. Tàn ảnh nháng lên, lưỡi kiếm trong tay không ngừng biến ảo, máu quân địch nhuốm đỏ vạt áo trắng tinh của Tịch Vân. Đã rất lâu rồi bà chưa cầm kiếm giết người!
Hai đại tướng quân thủ lĩnh thành Nam đế, Tây đế thấy vậy lập tức dẫn quân bao vây Tịch Vân.
Trong khi tất cả mọi người đang chìm trong những cuộc chiến lớn nhỏ thì n Ly đứng trên điện Kim Hoa lặng lẽ quan sát, cô hít sâu một hơi rồi phi thân về phòng Khuynh Thành.
“Khuynh Thành! Nếu bây giờ cô không muốn mọi người chết vô ích thì mau tỉnh dậy đi! Người nhà của cô, Hồng Loan, Kim Bằng cùng với Trọng Lâu, Tịch Vân đang quyết chiến sinh tử ngoài kia, cô không muốn thấy họ chết chứ?”
Điều quan trọng là nếu bọn họ chết hết thì Diệp Khuynh Thành cũng khó có con đường sống mà n Ly thì không thể để Khuynh Thành gặp bất trắc được. Nội lực hùng hậu từng đợt từng đợt truyền vào trong người Khuynh Thành, ý thức cô dần trở nên rõ ràng hơn, đúng, cô không thể để những người xung quanh cô chết được! Khuynh Thành dồn hết sức lực trừng mắt nhìn trần nhà.
n Ly thấy Khuynh Thành đã tỉnh thì chậm rãi thu hồi lại nội lực, “Cuối cùng cô đã tỉnh?”
Những việc n Ly làm cho Khuynh Thành cùng người nhà họ Diệp dù hôn mê Khuynh Thành cũng hiểu rất rõ, cô cảm kích nhìn n Ly nói: “n Ly giúp tôi chăm sóc mọi người, tôi ra ngoài kia phụ giúp mọi người!”
Tà áo dài tung bay trong gió, sự xuất hiện của Khuynh Thành khiến đám người Long Dương kinh hãi trong khi mười vạn đại quân thành Bắc đế thì mừng rỡ vô cùng.
“Này Nam đế, Tây đế, Long Dương! Diệp Khuynh Thành ta có từng làm chuyện gì có lỗi với các ngươi sao? Sao các ngươi lại bỉ ổi đến độ bắt người nhà ta lên đây uy hiếp ta?”
Khuynh Thành vận thần thức quan sát một lượt, Đông đế, hóa ra tên đáng chết này vẫn còn chưa chết?
“Được lắm, các ngươi có mặt đông đủ vậy thì càng tiện, hôm nay ta bắt tất cả các ngươi bồi táng cùng cha ta!”
Tà áo đỏ của Khuynh Thành tung bay trong gió, sát khí mạnh mẽ bao trùm không gian, cảnh tượng đẹp đến độ ngạt thở. Tám đại trưởng lão Long tộc cũng cảm thấy áp lực đè nặng.
Khuynh Thành vốn đã là Kiếm thánh trung cấp trung kỳ, khi nãy được n Ly bổ sung nội lực nên trong nháy mắt đã đột phá lên cấp Kiếm đế sơ cấp trung kỳ, thực lực không hề thua kém Hoa Mãn Nguyệt là mấy.
Đúng lúc này thì tất cả cao thủ có mặt đều cảm nhận được một luồng áp lực mạnh mẽ khác đang tràn đến. Trọng Lâu sa sầm mặt, xem ra yêu giới cũng muốn tham chiến rồi!
Kim Bằng cùng Hồng Loan cảm nhận được luồng khí quen thuộc liền nở nụ cười quái dị chưa từng thấy. Quả nhiên không hổ là ba ba Kim Xán, tiểu ba ba Kim Liệt cùng Kim Diệm Ưng! Kim Bằng phấn khích hêu ré lên.
“Lần này thì các ngươi chết là cái chắc... con ba ba già kia, ngươi mau mau lên! Ông mãnh nhà ngươi cũng thật chậm chạp đi!”
Kim Xán xanh mặt, thằng tiểu Kim Bằng này vẫn chết tiệt như ngày nào, thật không có lễ phép gì cả.
“Nếu ngươi còn dám gọi một tiếng ba ba già nữa thì đừng trách ta vô tình dẫn quân quay về yêu giới!”
Kim Bằng nghe vậy giả lả nở nụ cười cầu tài nói: “Yêu hoàng đại nhân... Yêu hoàng đại nhân...”
Ba mươi năm vạn đại quân yêu giới nhanh chóng tham chiến. So sánh giữa những người tu chân với yêu thú cùng cấp độ thì yêu thú có công lực cao hơn hẳn, thế cục nhanh chóng xoay chuyển khiến tám đại trưởng lão Long tộc không khỏi cuống lên. Cứ đà này thì bọn họ cầm chắc thất bại rồi!
Dưới áp lực kinh người, tám đại trưởng lão cùng Kim Bằng canh chừng đối phương, tình huống hiện tại thì chỉ cần một chút lơi lỏng thôi cũng đủ mang họa sát thân rồi.
Bầu trời như bị chém đứt, tám con thanh long cùng Kim Bằng lao vào trận quần đảo, tiếng binh khí va chạm phá tan không khí nặng nề xung quanh.
Kim Liệt vui vẻ bay đến chỗ Kim Bằng nói: “Ta đến giúp ngươi đây!”
Kim Bằng vội hất nó ra nói: “Con ba ba nhóc mau tránh sang một bên đừng làm vướng tay chân ta!”
“Này!!!”
“Bên kia có vô số bọn tép riu, ngươi qua đó mà luyện quyền cước đi!”
Kim Liệt rất ấm ức, nó có thiện chí tới giúp mà con Kim Bằng này lại dám bảo nó đi đánh bọn tốt đen kia, quả là quá coi thường nó mà!
Kim Xán thấy vậy không nhịn được cười lớn: “Kim Liệt, cháu hãy nghe lời đi!”