Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 144

Diệp Vân nghe vậy không khỏi đưa mắt lườm Kim Bằng, tuy ấm ức nhưng vẫn nói: “Vân nhi đã hiểu!”

Diệp Bái cùng Diệp Thành lúc này mới đi tới, cả hai im lặng nhìn Khuynh Thành hồi lâu cũng không dài dòng văn tự mà chỉ giơ ngón tay cái lên nói: “Khuynh Thành! Bọn anh tin tưởng em nhất định sẽ thành công!”

“Được rồi! Đâu phải sinh ly tử biệt? Con chim phao câu thối, ông đây ở thần giới đợi ngươi. Nếu sau một trăm triệu năm nữa mà người không lên thì cũng đừng lên đó tìm ta nữa. Dù có lên ông đây cũng nhất định đá chết ngươi!”

Kim Bằng cau mày gào lên: “Con chim phải gió nhà ngươi quá coi thường ông rồi! Một trăm triệu năm thì ông đây lên thần giới lâu rồi. Đợi đến lúc ông oai oai hùng hùng xuất hiện thì ngươi đừng có mà không nhận ra ông! Nhất định ông đây sẽ khiến người phải ghen tị vì dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành của ông!”

“Ta ghen tị? Ta mà thèm ghen tị với con chim phao câu thối nhà ngươi sao? Buồn nôn à!”

Tình nghĩa huynh đệ giữa Kim Bằng cùng Hồng Loan đã ngấm sâu vào trong máu thịt nhưng là cả hai đều không thích nghe những lời sáo rỗng mà chỉ thích nói những lời bỗ bã.

Diệp Khuynh Thành, n Ly cùng Hồng Loan sắp phải đi xa, mọi người đều thầm cầu phúc cho chuyến đi của ba người, mong ba người lên thần giới sẽ có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình. Chỉ hiềm là những người ở đây không hề biết rằng cái chờ đợi Khuynh Thành cùng Hồng Loan, n Ly là một cuộc chiến còn ghê gớm hơn rất nhiều trận chiến vừa rồi.

Giữa ba thế lực trên thần giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngày trước Lạc Nhi lại phong ấn Lam Tố? Liệu cô có thể giúp anh giải trừ phong ấn không? Có phải Lưu Hương Nguyệt Nhi cùng Hoa Mãn Nguyệt đã gặt chuyện gì bất trắc hay là từ đầu đến cuối họ chỉ toàn là diễn kịch cho cô xem? Có rất nhiều chuyện đang chờ Khuynh Thành đi tìm lời giải.

“Khuynh Thành! Cô đừng nghĩ ngợi nhiều quá, lên thần giới rồi thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi!” n Ly dịu dàng nói.

Khuynh Thành mỉm cười, “Không hiểu tại sao bỗng dưng tôi lại cảm thấy có chút hồi hộp!”

n Ly nghe vậy không khỏi trêu chọc: “Sắp gặp được người cô mong nhớ nên hồi hộp là chuyện đương nhiên rồi!”

Khuynh Thành cười, có lẽ là thế thật cũng nên. Gặp lại anh rồi thì cô nên nói gì với anh đây? Đã rất lâu rồi mới gặp anh? Hay là anh vẫn khỏe chứ?

Trong khi Khuynh Thành còn đang suy nghĩ nên nói gì thì cả ba người đã đi đến địa bàn của Lam Tố: Hoàng thành!

“Khuynh Thành! Đến nơi rồi!” Hồng Loan phấn khích kêu lên, tàn ảnh của nó loáng lên rồi chạy vụt vào gọi lớn: “Vương gia, vương gia nhìn xem ai đến này?”

Lam Tố tái mặt bước ra. Tuy công lực của Khuynh Thành đã tăng tiến rất nhiều nhưng Lam Tố vẫn nhận ra làn khí lưu quen thuộc của cô. Hồng Loan cùng n Ly đáng chết! Chẳng phải anh đã bảo bọn họ đừng để Khuynh Thành lên đây rồi sao? Hai đứa đã không nghe lời lại còn tỏ ra phấn chấn như vậy, có gì mà phấn chấn chứ?

Hồng Loan thấy Lam Tố sa sầm nét mặt thì giọng yếu ớt hẳn, nó tiu nghỉu đi sau Lam Tố ra ngoài.

“Chắc... vương gia sẽ không lột da thuộc hạ chứ?”

“Không!” Lam Tố đáp gọn.

Hồng Loan thở phào nhẹ nhõm, nhưng là không đúng lắm...thái độ này của vương gia không đúng lắm. Hồng Loan hít sâu một hơi rồi lại hỏi: “Chắc vương gia cũng sẽ không giết thuộc hạ chứ?”

Lam Tố chẳng buồn để ý đến Hồng Loan mà lẳng lặng đi ra cửa.

Không nói gì? Nghĩa là vương gia sẽ giết nó sao? Sao vương gia có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Nó chỉ là lo lắng cho ngài thôi mà! Nhưng không sao... đã có Khuynh Thành nói đỡ rồi, chắc vương gia sẽ không nỡ giết chết nó đâu. Hồng Loan nghĩ đến đây tâm trạng mới phấn chấn lại được đôi chút.

“Ngươi cho rằng cầu cứu Khuynh Thành thì ta sẽ không làm gì ngươi sao?” Lam Tố lạnh lùng dội cho Hồng Loan một gáo nước lạnh khiến nó ngã vật ra, bất động toàn thân.

Khuynh Thành vốn đã chuẩn bị rất nhiều kịch bản khi gặp lại Lam Tố nhưng nhìn thấy Hồng Loan ngã vật ra thì không khỏi sửng sốt hỏi: “Nó làm sao thế?”

“Gỉa chết!” Lam Tố thản nhiên nhìn cô nói.

“Gỉa chết? Con chim phải gió này, đang yên đang lành ngươi giả chết làm gì hả?” Khuynh Thành bước tới lay người Hồng Loan. Hồng Loan làm điệu bộ như muốn nói: “Tôi thà chết như vậy cũng không muốn đứng dậy.” Vẻ mặt đưa đám nói: “Đằng nào thì tôi cũng sắp chết đến nơi rồi, tôi đang chuẩn bị sẵn tâm lý trước!”

Lam Tố hờ hững nhìn nó nói: “Ai bắt ngươi phải chết?”

Hồng Loan đang nằm chềnh ềnh ra đất nghe vậy lập tức đứng phắt dậy: “Vương gia sẽ không giết thuộc hạ?”

“Ta nói sẽ giết ngươi khi nào?”

“Hì hì...thật là sợ quá mà! Để tự trấn an, thuộc hạ phải đi uống chút rượu đây!”

Hồng Loan vừa xoay người đi được mấy bước thì giọng nói lạnh lùng của Lam Tố lại vang lên.

“Đứng lại!!!”

...

“Vương gia có điều gì dặn dò ạ?” tim Hồng Loan đập thình thịch.

“Tội chết có thể tha nhưng không thể không trừng phạt!”

“Phạt? Phạt gì ạ?”

“Phạt ngươi mười năm bổng lộc!”

Hồng Loan lăn đùng ra, hai mắt nó trợn ngược lên: “Thế thì vương gia cứ giết thuộc hạ đi!”

Mười năm bổng lộc! Nó vốn nghèo rồi, vương gia phạt như thế thì nó chỉ có thể uống nước cầm hơi thôi, chi bằng vương gia cứ một kiếm giết nó cho rồi.

n Ly tái mặt đứng im, chắc vương gia không định phạt cô mười năm bổng lộc chứ? n Ly thật sự rất nghèo a, bao nhiêu linh thạch cô dành dụm được đều dùng để điều trị cho Diệp Chấn Thiên rồi. Cô khóc mất!

Lam Tố chỉ nhìn thoáng qua n Ly rồi lại quay đi, n Ly mừng thầm, chắc vương gia sẽ không phạt cô rồi? n Ly nghĩ vậy liền nhìn qua Hồng Loan bằng ánh mắt thông cảm. Đúng lúc n Ly đang thương cảm cho mười năm bổng lộc của Hồng Loan thì giọng nói lạnh nhạt của Lam Tố lần nữa vang lên.

“n Ly làm việc không chu toàn, phạt một trăm năm bổng lộc!”

n Ly hoa mắt chóng mặt, cô không nghe lầm chứ? Một trăm năm?

Hồng Loan đang nằm vật ra nghe vậy lập tức bật dậy, vẻ mặt đầy đắc ý: “Thật may mà mình chỉ bị có mười năm... hi hi...”

Lần trước ở tiên giới nó khoắng được không ít linh thạch, có bị phạt một nghìn năm thì vẫn dư sức xông xênh. Lần này tới lượt nó nhìn n Ly bằng ánh mặt thông cảm. Chịu khó một trăm năm đi cô em!

n Ly tức giận véo vào mông Hồng Loan một cái khiến nó trợn tròn mắt, dù nó có đẹp trai đến mấy thì cũng không thể lạm dụng sờ soạng trẻ em như vậy chứ?

“Vương gia...” n Ly vẻ mặt đau khổ, dù thế nào thì cũng không nên phạt cô tới một trăm năm chứ?

“Còn nói nữa thì sẽ tăng thêm một trăm năm nữa!” Lam Tố như cũ lạnh lùng nói.

n Ly thấy chủ nhân không có chút thông cảm liền dời ánh mắt ái ngại sang Khuynh Thành. Nếu cô thật sự bị phạt thì nhất định phải bắt đền Khuynh Thành! Khuynh Thành phải nuôi cô một trăm năm.

“n Ly... nhìn tôi làm gì chứ?” Khuynh Thành tuy có rất nhiều linh thạch nhưng cô đã có kế hoạch chi tiêu hết cả rồi, mặt khác cô chưa quen với mức sinh hoạt trên thần giới nên phải phòng thủ khá nhiều.

“Tôi chữa bệnh cho cha cô, cô vẫn chưa thanh toán cho tôi đâu!” n Ly biết nếu lý do không chính đáng nhất định sẽ bị Lam Tố bác bỏ nên đành phải lôi chuyện Diệp Chấn Thiên ra. Cô nhất định phải thu lại cả vốn lẫn lời để sống qua một trăm năm này chứ.

Khuynh Thành nhìn la.

“Lam Tố, em không có tiền, anh trả giúp em đi!”

Khuynh Thành thầm nghĩ, đằng nào cũng là tại anh làm cô không thoải mái. Mặc kệ! Dù sao cô cũng đang bực mình, để anh chi một chút tiền cho hả dạ thì có sao chứ?

“Được!” Lam Tố rất nhanh chóng đáp rồi khẽ mỉm cười nhìn n Ly.

“n Ly, cô muốn tình nợ với bản vương phải không?”

n Ly giật thót, cô có thể tìm ai đòi tiền chứ sao dám tìm vương gia đòi tiền được.

“Dạ... thuộc hạ không dám!”

“Đã thế thì từ nay đừng nhắc đến chuyện này nữa! Tất cả lui ra đi!”

n Ly khóe môi khẽ giựt, lần này coi như xui xẻo đi. Hồng Loan đi phía sau n Ly miệng không ngừng ư ư một điệu nhạc, vẻ mặt vô cùng khoái trá trước tổn thất của người khác.

Hai người vừa bước ra khỏi đại điện, n Ly túm lấy cổ Hồng Loan đè xuống hét lên: “Nhà ngươi rất vui sướng khi thấy ta gặp nạn chứ gì?”

...
Bình Luận (0)
Comment