Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 147

“Nhưng, em thật sự không phải người ấy!”

“Sao em lại không phải? Ngốc ạ, em đừng nghĩ ngợi lung tung, dù em có là ai thì ngươi anh yêu vẫn là em!”

“Nói thế là né tránh! Em không thích anh né tránh như vậy!” Khuynh Thành đột ngột nổi sung, khúc mắc trong lòng cô vẫn chưa được giải tỏa. Lạc Nhi! Cô muốn chính miệng anh nói với cô anh yêu cô – Diệp Khuynh Thành, chứ không phải là Lạc Nhi kia!

“Khuynh Thành, em làm sao vậy?” Lam Tố khó hiểu nhìn Khuynh Thành, vừa rồi chẳng phải còn rất vui vẻ sao?

“Lam Tố, nếu em không phải là Lạc Nhi chuyển thế thì anh có còn yêu em nữa không?” Khuynh Thành trực tiếp nói thẳng, cô không muốn vòng vo nữa, cô thật sự muốn biết đáp án.

Lam Tố hơi sững người... tại sao Khuynh Thành lại biết chuyện này?

Khuynh Thành nhìn biểu cảm của Lam Tố mà không khỏi đau lòng, cô cảm thấy như tim của mình bị ai đó đâm mạnh một nhát vậy. Thì ra trong lòng anh cô vẫn không bằng cô gái Lạc Nhi kia, người anh yêu là Lạc Nhi chứ không phải Diệp Khuynh Thành cô!

“Em hiểu rồi!” Khuynh Thành chậm rãi đứng dậy, đôi chân cô nặng như đeo đá, mỗi bước đi nặng trĩu tâm tư, chẳng phải cô không muốn bước đi nhanh hơn mà là cô vẫn đang cố gắng níu kéo, cô hi vọng Lam Tố sẽ đuổi theo cô, giữ cô lại rồi nói anh chỉ yêu một mình Diệp Khuynh Thành cô mà thôi. Cả đoạn đường từ giường tới cửa mà Khuynh Thành tưởng như dài mấy trăm dặm, Lam Tố không ngăn cô... Khuynh Thành đau đớn!

Khi cô chuẩn bị bước ra khỏi phòng thì Lam Tố cuối cùng cũng lên tiếng.

“Em đã biết cả rồi?”

Khuynh Thành cười nhạt, hóa ra cô chỉ là đơn phương mà thôi!

“Đúng vậy! Em biết cả rồi!”

“Khuynh Thành! Thật ra em vốn chính là Lạc Nhi, hai người tuy hai mà một, tại sao em phải...”

Khuynh Thành nghe Lam Tố nói mình chính là Lạc Nhi thì không kìm được cắt ngang, cô quay người nhìn anh hét lên: “Không đúng! Em và cô ta chưa bao giờ là một cả. Lạc Nhi đã chết trước cả khi em nhập vào thể xác này rồi! Em và cô ta chưa từng là một người! Chưa từng...

Anh cho rằng em là Lạc Nhi chuyển thế? Em nói cho anh biết, em không phải... em là Diệp Khuynh Thành, em đến từ thế kỷ 21 – thời đại hoàn toàn khác xa với anh cùng Lạc Nhi kia.

Anh cho rằng em là Lạc Nhi sao? Không! Em và cô ta là hai linh hồn hoàn toàn khác nhau. Lam Tố! Ngay từ đầu anh đã nhận sai người rồi!”

Lam Tố nghe mà không hiểu gì hết, Lạc Nhi chết rồi sao? Đâu có thể như vậy được? Chuyện này làm sao có thể xảy ra được?

Lam Tố bước đến nắm lấy cánh tay Khuynh Thành hỏi: “Em đang định thử thách tình yêu của anh dành cho em, đúng không?”

Khuynh Thành vùng ra, lớn tiếng phủ nhận, “Không phải! Anh tưởng em muốn thế này sao? Anh tưởng em vui lắm khi biết được sự thật này sao? Lam Tố! Em đã vì anh mà hi sinh rất nhiều thứ nhưng cuối cùng hôm nay em nhận ra mình thật ngu dại. Từ đầu đến cuối, anh chưa bao giờ yêu em! Anh chỉ yêu Lạc Nhi kia thôi. Lam Tố, anh có cảm thấy anh đối với em như vậy là công bằng hay không?

Nếu không phải khi ở tiên giới em đi vào nơi hồn phách Lạc Nhi rơi xuống ngày xưa rồi nhìn thấy cái xuyến không gian của cô ấy thì em làm sao biết được hai người trước đây yêu nhay thắm thiết đến vậy? Cùng nhau thưởng trả, câu cá, dạo hồ,... ánh mắt anh có biết bao yêu thương trìu mến khi nhìn cô ấy? Anh có biết lòng em đau đến thế nào không? Khi Lạc Nhi nói với em sự thật, anh có biết những cảm nhận của em lúc bấy giờ không?

Em bị người ta lừa dối, bị chính người em tin nhất, yêu thương nhất lừa dối. Lam Tố, anh có hiểu được cảm giác của em không? Anh có hiểu được nỗi tuyệt vọng trong lòng em không? Em thậm chí không còn đủ can đảm lên thần giới gặp anh nữa nhưng là em biết em không thể né tránh mãi được nên đã chọn đi lên đây! Em thà là đau một lần cũng không muốn bị lừa dối suốt đời!”

Lam Tố cảm thấy đất trời xung quanh như đang chuyển dời, cô gái mà anh nâng niu bảo vệ lại không phải là cô gái anh yêu? Sao mọi chuyện có thể như vậy được chứ? Nếu Khuynh Thành không phải là Lạc Nhi thì tại sao Tử thanh bảo kiếm lại nghe theo mệnh lệnh của cô ấy chứ? Nó là thanh kiếm linh, cả đời chỉ thờ một chủ thôi mà, nếu Khuynh Thành không phải Lạc Nhi thì sao cô ấy có thể rút được Tử thanh bảo kiếm?

Lam Tố nghĩ một hồi rồi hít sâu một hơi, Khuynh Thành chắc chỉ là đang hờn dỗi thôi. Tuy cô không thể nhớ được kiếp trước của mình nhưng điều này có gì quan trọng chứ? Cô là Lạc Nhi chuyển thế, đáy lòng cô vẫn còn tồn tại tình yêu cới anh. Tóm lại, anh sẽ có cách để Khuynh Thành tiếp nhận mình.

Nhưng Lam Tố đã lầm. Diệp Khuynh Thành thật sự không phải là Lạc Nhi, sở dĩ Tử thanh bảo kiếm lựa chọn Khuynh Thành vì nó cảm nhận được Khuynh Thành là một chủ nhân còn thích hợp với nó hơn Lạc Nhi, nó bị hấp dẫn bởi sát khí tỏa ra từ người cô, nó say mê ý chí chiến đấu như thiêu thân trong người cô.

“Khuynh Thành! Lẽ ra anh không nên giấu em nhưng anh cũng chỉ là không muốn để em nhớ lại những chuyện không vui thôi!”

Diệp Khuynh Thành cười cay đắng, Lam Tố vẫn coi cô là Lạc Nhi! Khuynh Thành nghĩ ngợi rồi cúi đầu, xoay người bước ra ngoài. Câu trả lời cô muốn đã có rồi, cô nên quay trở lại bên cạnh những người thân yêu của mình thôi.

Khuynh Thành bước đi vô định trên đường phố thì đột nhiên có một bóng dáng quen thuộc lướt đến níu cô lại.

“Mau đi với ta!” người vừa kéo cô không phải ai khác mà chính là Hoa Mãn Nguyệt.

“Thái tử! Nếu ngài còn cố chấp như thế thì đừng trách thuộc hạ không khách khí!”

Một đám người rất nhanh chóng chạy lại vây lấy Khuynh Thành cùng Hoa Mãn Nguyệt bên trong. Diệp Khuynh Thành tâm trạng rối bời nên không có tâm trí để quan tâm tới những chuyện này, lúc này cô chỉ muốn ngủ một giấc thật say. Biết đâu khi tỉnh lại cô sẽ quay trở về được thế kỷ 21 cũng nên. Không có Diệp Chấn Thiên, không có Lam Tố, không có Kim Bằng, Hồng Loan... Cô lại là một sát thủ lạnh lùng, vô tình, không mong chờ, không nhớ nhung ai cả. Và rồi cô lại là đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa...

“Khuynh Thành! Đừng ngẩn người ra đó nữa!” giọng nói đầy lo lắng của Hoa Mãn Nguyệt vang lên bên tai Khuynh Thành nhưng cô không hề nghe thấy, sự vật cùng với con người xung quanh cô mờ nhạt không rõ ràng.

“Khuynh Thành... tôi sẽ yểm trợ cô, cô nhằm đúng thời cơ chạy ngay đi, biết không?” Hoa Mãn Nguyệt lo lắng nói.

Khuynh Thành nhìn miệng anh ta mở ra khép lại mà không thể nghe được anh ta đang nói gì cả. Tim cô đang đau lắm, cô chưa bao giờ thấy bản thân mình lại yếu đuối như lúc này. Có lẽ, cô sinh ra đã không nên yêu bất kỳ một ai cả.

“Chạy đi! Mau chạy đi!”

Khuynh Thành nhìn Hoa Mãn Nguyệt quần thảo với đám người trước mặt nhưng lại không thể hiểu được là bọn họ là người của anh hay là kẻ thù đang vây đánh anh. Hoa Mãn Nguyệt rất nhanh chóng bị đám đông chế ngự. Đám người kia lập tức lao tới bủa vây cô.

Khuynh Thành chỉ cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, cô cố mở to mắt ra nhìn thì nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường rộng lớn, êm ái vô cùng. Khuynh Thành dụi mắt, chẳng phải cô cùng Hoa Mãn Nguyệt đã bị đám người kia bắt đi sao? Sao cô lại ở đây?

“Tỉnh rồi à?” một người đàn ông trung niên với khuôn mặt hiền từ, giọng nói ấm áp đi đến trước cô hỏi.

“Tôi đang ở đâu vậy?”

Người đàn ông nghe Khuynh Thành hỏi vậy, nở nụ cười hiền hòa nói: “Ngốc ạ! Con đang ở nhà của mình. Đã không còn nguy hiểm nữa rồi, không ai có thể làm hại được con ở đây cả!”

“Nhà?” Khuynh Thành cau mày, đây không phải là nhà cô.

“Con à, con không nhớ chút gì thật sao? Ta là phụ hoàng của con mà!”

“Phụ hoàng?”

Cha cô, đúng là cha cô đã trở thành hoàng đế của Vương triều Đại Cương, nhưng cha cô không phải người đàn ông trước mặt này.

“Mau lên! Công chúa đã tỉnh rồi, các ngươi dặn dò nhà bếp chuẩn bị những món mà trước đây công chúa thích mang lên đây!”

“Tôi là...” Khuynh Thành ngơ ngác khi nghe người đàn ông gọi mình là công chúa.

“Con gái ngốc, con không nhớ thật ư? Con là Nam Cung Lạc, là con gái ta – Công chúa của vương triều Nam Cung.”

Nam Cung Lạc? Khóe miệng Khuynh Thành có nét cười cay đắng, rốt cuộc cô cũng không thể thoát khỏi thân phận của Lạc Nhi.

“Tôi không phải Nam Cung Lạc, tôi là Diệp Khuynh Thành!”

“Được! Con là Diệp Khuynh Thành, không phải Nam Cung Lạc!” Nam Cung Khuyết cưng chiều nói.

Khuynh Thành ngồi dậy ra khỏi giường, chân cô bỗng mềm ngũn ra. Sao có thể như vậy được?

“Chân tôi...”

Nam Cung Khuyết nhìn cô thương xót nói: “Con bị hôn mê đã lâu rồi, nếu không phải ngày nào ta cũng truyền chân khí cho con thì có lẽ...”

“Tôi hôn mê bao lâu rồi?”

“Nửa năm rồi!” Nam Cung Khuyết thở dài, “Con có biết nửa năm qua phụ hoàng đã sống thế nào không? Ngày nào phụ hoàng cũng đến đây thăm con, phụ hoàng chỉ có mình đứa con gái là con thôi... Gian nan lắm mới có thể tìm được con về thì con lại hôn mê bất tỉnh, phụ hoàng thật đau xót. Cuối cùng trời cũng không phụ người có tâm, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!” Nam Cung Khuyết xúc động nói.

Khuynh Thành thầm nghĩ, nửa năm qua Lam Tố có đi tìm cô không? Anh có nhớ cô không? Khuynh Thành hít sâu một hơi, tự cười mình: “Đồ ngốc! Anh ta xưa nay chưa bao giờ yêu mình, mình mong chờ gì anh ta nhớ mình chứ. Bỏ đi, khi nào bình phục lại rồi thì quay lại tiên giới với mọi người. Có cha, có Hồng Y, có Kim Bằng, Trọng Lâu cùng Diệp Vân... mình sẽ không còn cô đơn nữa!”

Khuynh Thành nghĩ vậy, tâm tình trở nên phấn chấn hơn hẳn, cô gọi hai a hoàn đỡ mình ngồi bên bàn, bắt đầu chậm rãi ăn. Vừa ăn Khuynh Thành vừa suy nghĩ, đây là nhà Nam Cung Lạc thì chắc chắn Hoa Mãn Nguyệt cũng phải ở đây chứ?

“Nam Cung Triệt đâu? Sao ta không thấy huynh ấy?”

Nam Cung Khuyết hiền hòa bước đến bên Khuynh Thành, gắp thức ăn cho cô nói: “Anh trai con đang đi xa có việc, ít lâu nữa mới trở về!”

“Thế ạ?” Khuynh Thành không nghĩ ngợi nhiều, cô khẽ gật đầu với ông ta rồi tiếp tục ăn.

“Lạc Nhi, con ăn cho no rồi ra vườn hoa dạo chơi đi. Những năm qua cha vẫn luôn trồng loại hoa Huyết diễm mà con thích nhất đó!”

Hoa Huyết diễm? Chắc là một loài hoa có màu đỏ?

Khuynh Thành ăn xong cơm, thấy mình như khỏe thêm vài phần liền bảo a hoàn đưa cô ra vườn hoa. Khắp một vùng đều là màu đỏ thắm, cảm giác thật thư thái khiến Khuynh Thành có chút ngưỡng mộ Lạc Nhi. Cô ấy có một người cha yêu thương con, có người anh rất quan tâm đến em gái, và còn có... Khuynh Thành nghĩ tới lại thấy đau lòng.

Lạc Nhi còn có Lam Tố rất yêu thương cô ấy, dù cô ấy đã không còn nhưng tình yêu cùng nỗi nhớ nhung của bọn họ đối với cô ấy không hề thay đổi. Cô ấy thật sự hạnh phúc, chết cũng không có gì nuối tiếc.

“Bên ngoài gió lạnh, đừng ở quá lâu, con vừa mới tỉnh lại, thân thể hãy còn yếu!” giọng nói hiền từ của Nam Cung Khuyết lại vang lên.

Khuynh Thành gật đầu nhìn ông ta nói: “Con chỉ ngồi một lát rồi sẽ vào ạ!”

Ngày mai, chờ ngày mai khỏe rồi cô sẽ lập tức rời khỏi nơi này. Cô không muốn làm người thế thân cho Lạc Nhi nữa, cô là Diệp Khuynh Thành độc nhất vô nhị. Dù không có được tình yêu của Lam Tố thì cô cũng nhất định sẽ dũng cảm sống nốt những tháng ngày tiếp theo. Trái tim cô đã đau một lần, kể từ nay cô sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, cô sẽ không để mình bị tổn thương thêm nữa. Lam Tố chỉ còn là giấc mộng mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment