Hiệp Nữ Khuynh Thành

Chương 160

n Ly tức giận, sớm biết thế này thì cô cũng chẳng cần giải thích với nó còn hơn. Chẳng lẽ bây giờ lại nói với nó là cô đang ghen với Khuynh Thành?

“Ta… ta không giận ai cả! Ta chỉ là hơi căng thẳng một chút thôi!”

“Thế sao?” Hồng Loan nghi hoặc hỏi lại.

n Ly không trả lời nó nữa, cô chăm chú nhìn về hướng Lam Tố đi khi nãy, tự hỏi vì sao lâu như vậy rồi mà vương gia còn chưa đi lên?

Khuynh Thành lúc này cũng đã đi gần tới hồ nước, thấy Lam Tố đứng đó thì thở phào nhẹ nhõm.

“Lam Tố!”

“Khuynh Thành! Sao em lại tới đây?”

“Em thấy anh đi lâu quá không về nên đến xem thế nào.”

Lam Tố kéo cô lại gần nói: “Thú vị thật, anh vừa gặp một con cá tiên tri!” nói rồi chỉ vào một con cá màu đỏ dưới hồ, “Nó đấy!”

“Cá tiên tri?”

“Là loài cá có thể biết được quá khứ, đoán được tương lai! Em không tin thì hỏi nó mà xem!”

Khuynh Thành nhìn con cá xinh xắn nói: “Cá ơi, ngươi biết được quá khứ, đoán được tương lai thật sao?”

Con cá nhỏ uốn lượn cái đuôi, tự hào nói: “Đương nhiên là thật, tôi lại nói dối cô hay sao?”

“Thế ta hỏi ngươi, ta từ đâu đến?”

Con cá nhỏ nhìn chằm chằm Khuynh Thành một lúc rồi nói: “Cô rất lạ, tôi không thể nhìn được cô từ đâu tới…”

Khuynh Thành cười lớn rồi quay qua Lam Tố: “Lam Tố, làm gì có cá tiên tri. Nó chỉ là một con cá nhỏ nghịch ngợm mà thôi!”

Lam Tố cười cười với con cá rồi nói: “Thôi, ngươi nên theo cô ngươi về đi, ta phải đi đây.”

Con cá nhỏ hừ lạnh một tiếng: “Ông không tin tôi thì sớm muộn cũng ăn quả đắng đấy!”

“Đừng quậy nữa, mau theo cô đi về!” con cá đỏ lớn giục giã.

Con cá nhỏ miễn cưỡng rời đi. Nó thật sự không muốn nhìn thấy kẻ ác làm càn mà vẫn nhởn nhơ không bị trừng trị, nó không hiểu tại sao cô của nó lại có thái độ lạnh lùng như vậy. Đã là người có khả năng tiên tri thì thấy người gặp nguy nên báo cho họ chứ, nếu không thì tiên tri để làm gì? Tạm gác chuyện này, những người này không có nó chỉ dẫn thì việc ra khỏi rừng Bách độc e là chuyện không tưởng.

“Cô ơi, cháu không hiểu tại sao cô lại làm như thế?” con cá nhỏ nhìn con cá to, vẻ bất mãn lên tiếng hỏi.

“Hồng Nhi, chuyện gì không liên quan đến chúng ta thì con cứ nhắm mắt cho qua thì hơn.” Bà ta cũng không phải là không muốn giúp đỡ Lam Tố, nhưng nếu người trong tộc tiết lộ thiên cơ thì tộc cá tiên tri sẽ gặp phải đại họa diệt vong mất. Thiên tôn làm sao có thể tha cho bọn họ được chứ?

“Tại sao cô lại làm thế chứ? Cô thừa biết chuyện này sẽ làm hại toàn bộ thần giới mà, chúng ta không thể ích kỷ như vậy được!”

“Ta chẳng hơi sức đâu mà ôm rơm rặm bụng, ta cũng chẳng phải là người vĩ đại. Ta chỉ biết rằng nếu chúng ta giúp đỡ người đó thì cả tộc Hồng Ngư chúng ta sẽ bị diệt vong!”

Con cá nhỏ nghe vậy chỉ cười nhạt, có lẽ chỉ mình bà cô của nó là tin lời lão thiên tôn chết tiệt ấy. Hạng tiểu nhân như ông ta mà cũng có thể tin được sao? Nó nhìn cô mình một cái rồi quyết định không tranh luận nữa, có nói thêm cũng vô ích!

“Cháu xin lỗi cô, lẽ ra cháu không nên nói thế, cháu biết cô làm vậy cũng chỉ là lo lắng cho tộc Hồng Ngư thôi!”

Thấy con cá nhỏ không đối đầu với mình nữa, con cá đỏ lớn cảm thấy vui vui.

Lam Tố cùng Khuynh Thành lúc này cũng đã trở lại chỗ nghỉ chân.

Hồng Loan thấy hai người quay lại, lập tức chạy đến hỏi: “Khuynh Thành! Hai người đi đâu mà lâu thế?”

“Gặp phải con cá tiên tri nên tốn nhiều thời gian.”

“Cá tiên tri?” Hoa Mãn Nguyệt nhíu mày hỏi lại, “Nó nói những gì với hai người?”

“Chỉ là một con cá vô vị thôi, nó đi về rồi!” Khuynh Thành cười nói.

“Gì chứ? Cô để nó đi rồi? Khuynh Thành, cô có biết là nó có thể đoán được tương lai không?” Hoa Mãn Nguyệt không thể không hét lên, nếu bọn họ có được sự trợ giúp của con cá tiên tri kia thì cơ hội sống sót trong rừng Bách Độc sẽ cao hơn rất nhiều.

“Có cá tiên tri thật sao? Nó có thể biết được quá khứ, tiên đoán được tương lai thật?”

“Tất nhiên là có rồi, rất hiếm người có thể gặp được cá tiên tri. Nó nói những gì với hai người?” Hoa Mãn Nguyệt hồi hộp nhìn Khuynh Thành cùng Lam Tố.

Lam Tố thấy vẻ mặt mong chờ của Hoa Mãn Nguyệt mà không khỏi sửng sốt, “Lẽ nào nó nói thật sao?”

“Nó nói những gì?”

“Nó nói thiên tôn sợ tôi, còn nói ông ta đã bắt cha tôi để uy hiếp tôi sau này!”

“Thiên tôn?” Hoa Mãn Nguyệt nhíu mày, miệng lẩm bẩm, “Lẽ nào là người ấy?”

“Là ai vậy?” Khuynh Thành tò mò hỏi.

“Là người chúng ta đã gặp và đối đầu lúc trước.”

Khuynh Thành giật mình kinh ngạc: “Hoa Mãn Nguyệt, anh nói hắn… hắn là thiên tôn?”

“Xét công lực thì có khả năng lắm!”

“Xin lỗi, Lam Tố! Nếu em biết có cá tiên tri thật thì đã không chọc nó bỏ đi rồi.”

Lam Tố nhìn cô trìu mến nói: “Ngốc ạ, chuyện đó đâu thể trách gì em, ngay cả anh cũng không tin mà!”

“Nhưng nếu đúng như nó nói, cha anh đã bị thiên tôn bắt đi thì chúng ta phải làm như thế nào?”

Lam Tố bất giác nắm chặt tay. Đúng thế! Nếu cha anh bị thiên tôn bắt đi rồi thì anh phải làm gì đây?

“Trước mắt chúng ta chỉ có thể đi tìm thần thú Chu Tước, các việc khác, chờ ra ngoài gặp được thiên tôn rồi tính sau!” Lam Tố trấn tĩnh nói.

“Đúng vậy! Hiện tại chúng ta cũng chỉ có thể làm vậy thôi!”

Khuynh Thành nhìn mọi người một lượt rồi nói: “Đã thế thì chúng ta tiếp tục lên đường thôi!” Bọn họ nhất định phải nhanh chóng tìm ra Chu Tước rồi nhanh chóng trở về phân định cao thấp với thiên tôn. Nghe đồn Chu Tước sống ở sâu trong rừng Bách Độc, vị trí hiện tại của bọn họ chỉ mới là vùng rìa ngoài mà thôi.

Hoa Mãn Nguyệt vẫn đang suy nghĩ về cá tiên tri, nếu có cơ hội gặp lại nó thì mọi chuyện cũng trở nên dễ xử lý hơn hẳn. Ít ra thì anh cũng có thể hỏi nó tình hình của cha anh, rồi người kia liệu có phải là thiên tôn thật không? Bọn họ phải làm cách nào mới có thể chiến thắng được ông ta?

Lưu Hương Nguyệt Nhi nhìn Hoa Mãn Nguyệt, hỏi: “Anh đang nghĩ tới cá tiên tri sao?”

“Không nghĩ sao được, một cơ hội tốt như thế mà…”

“Đã đành là thế! Nhưng muốn gặp được cá tiên tri còn phải tùy duyên, anh đừng suy nghĩ nhiều nữa.”

Hoa Mãn Nguyệt buồn bà cúi đầu, đúng vậy, có nghĩ nhiều hơn nữa thì cũng có ích gì nữa đâu, con cá đó cũng đi mất rồi. Hoa Mãn Nguyệt không muốn để Lưu Hương Nguyệt Nhi phải lo lắng nên rất nhanh đã ổn định lại tâm trạng, mỉm cười với cô.

Khuynh Thành nhìn Lam Tố rồi lại nhìn Hoa Mãn Nguyệt, nội tâm không tránh khỏi tự trách. Nếu không phải tại cô trêu chọc thì con cá tiên tri đó cũng không bỏ đi, có thể bọn họ sẽ hỏi được gì đó hữu ích từ nó chăng? Quan trọng nhất là chuyện cha của Lam Tố, nếu ông thật sự đã rơi vào tay thiên tôn thì bọn họ phải làm gì bây giờ?

Cả đoàn đang phi hành thì n Ly đột ngột hét lên rồi lập tức ngã nhào xuống đất.

“n Ly!”
Bình Luận (0)
Comment